Con Người Đơn Giản Nhất Khi Yêu

Chương 4: Từ chối (2)

Trước Sau
Phi Vũ và Lạc An đứng trước cửa lớp 10A5. Cả hai không ai hỏi ai cũng chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ yên lặng đứng như thế, mặc kệ xung quanh có biết bao nhiêu ánh mắt tò mò.

Một lúc sau, Lạc An lên tiếng, phá tan bầu không khí gượng gạo:

"Về người cậu yêu, tớ có biết không?"

Phi Vũ chăm chú nhìn Lạc An như thể muốn kiếm tìm thứ gì đó trên gương mặt tuấn tú ấy, gật đầu.

Lạc An tính tình hòa nhã, quan hệ rộng khắp, những cô gái cậu quen biết dù có gộp cả số ngón tay và số ngón chân cũng chưa thể đếm hết. Lạc An ngẩn người suy nghĩ, rốt cuộc là ai đã câu mất hồn của Phi Vũ?

Khi Lạc An còn chưa kịp ổn định lại tinh thần, mắt đã thấy Phi Vũ lách người chắn trước mặt một cô gái. Cậu nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, chẳng lẽ là người này? Nếu cậu nhớ không nhầm thì đây là thực tập sinh mới ra trường được hiệu trưởng giới thiệu vào tuần trước. Nói cách khác, đây là một giáo viên mới.

Phi Vũ thích kiểu con gái trang điểm đậm từ khi nào vậy? Lạc An không rõ vị giáo viên trước mặt đây trang điểm đậm vì cảm thấy đẹp hay để che khuyết điểm nhưng mà theo hiểu biết của cậu về Phi Vũ, anh ghét những thứ không phù hợp với hoàn cảnh và tính chất, không phải sao? Lạc An tỉ mỉ đánh giá người Phi Vũ yêu trước mặt. Cô giáo này vẫn còn rất trẻ, chỉ hơn bọn họ vài tuổi mà thôi.

Phi Vũ chặn cô gái nọ lại, nhìn một lúc mới xác định đây không phải là cô bé tên Mai Trang cần tìm. Lúc này anh mới lên tiếng:

"Gọi Mai Trang trong lớp ra đây!"

Cô giáo trẻ nheo mắt nhìn Phi Vũ, chẳng để tâm đến giọng điệu ra lệnh hỗn hào kia mà cảnh giác hỏi:

"Cậu muốn tìm Mai Trang làm gì?"

Phi Vũ không trả lời, dáng vẻ lười nhác liếc nhìn Lạc An. Lúc này Lạc An mới khẽ huých anh rồi thầm mắng bản thân ngu ngốc. Qua cách nói chuyện của hai người có thể chắc chắn là họ không quen không biết, vậy mà cậu cứ điên điên khùng khùng thầm đánh giá người ta từ trên xuống dưới, thậm chí còn suy đoán cả gia cảnh.

Lạc An trong lòng thở dài nhưng ngoài mặt tươi cười nhẹ giọng nói:

"Em chào cô! Bọn em tới tìm Mai Trang không có ý xấu."

Nhìn con người hòa nhã trước mặt, cô giáo trẻ mới chịu thả lỏng, mỉm cười:

"Không có ý xấu, vậy các cậu tìm tôi có việc gì?"

Lạc An đánh mắt sang Phi Vũ, là cô giáo đưa thư cho cậu à?

Phi Vũ lắc đầu phủ nhận, đương nhiên không phải.

"A, không. Bọn em tìm một học sinh tên Mai Trang."

Cô giáo cười, lắc đầu:



"Nếu tính cả giáo viên, trong trường chỉ có ba người tên Mai Trang. Một người là tôi, một người là học sinh 10A7, người còn lại là học sinh lớp 12A3."

Lạc An cảm ơn rồi tiếp tục cùng Phi Vũ tiến về phía lớp 10A7. Đang đi thì đột nhiên Lạc An bật cười khiến Phi Vũ ngạc nhiên, hỏi:

"Cậu cười cái gì?"

"Cậu nói xem, cô bé lớp 10A1 kia có phải rất thú vị không? Dám trêu chọc cả đàn anh không quen không biết."

Phi Vũ khẽ liếc cậu một cái, nhàn nhạt đáp:

"Người ta làm thế để cậu chú ý đấy. Xem ra là đã thành công rồi. Thế nào? Muốn đi tỏ tình với người ta không? Tớ giúp cậu chuẩn bị hoa."

Phi Vũ nói xong mới phát hiện ngữ điệu của mình có chút không bình thường, anh lập tức quay mặt nhìn ra chỗ khác. Lạc An nhận ra Phi Vũ đang không vui liền khoác vai anh, chọt chọt má, trêu đùa nói:

"Này, đừng giận! Với lại việc này rất nhỏ, cậu đừng có mà ghi hận trong lòng. Cứ đi ngang qua người ta là lườm nguýt liếc xéo, người ta sẽ tưởng cậu rơi vào lưới tình rồi đấy."

"Nhìn tớ giống kẻ không có việc gì làm nên đi gây hoạ lung tung lắm à? Mặc dù tớ có họ hàng với Tô Bình nhưng nếu kiểm tra ADN thì cũng chỉ trùng nhiều lắm là hai cặp gene thôi." Phi Vũ nheo mắt.

Lạc An vui vẻ đưa tay nhéo nhéo hai má Phi Vũ:

"Vũ, tớ phát hiện ra cậu là con rùa đáng yêu nhất trong tất cả các con rùa. A, đáng yêu chết mất."

Phi Vũ khẽ cười:

"Vậy thì từ chối Mai Trang đi." Lạc An ngẩn người nhìn vào đôi mắt trong veo sáng ngời của Phi Vũ. Trông thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cậu, anh quay mặt đi, hạ giọng nói, "Không có gì đâu, đừng để ý."

Hai người lại không ai nói với ai câu nào nữa, bầu không khí vui vẻ vừa rồi lập tức hóa thành hư không.

Khi Lạc An hẹn được Mai Trang gặp mặt sau giờ học, trống báo hiệu cũng vừa vặn vang lên. Hai người vẫn sóng vai nhau trở về lớp, có điều bầu không khí lại không tốt đẹp như lúc rời đi.

Lạc An chống cằm lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng giảng bài của giáo viên trên lớp cậu không thể nào nghe lọt tai dù chỉ một từ. Ánh nắng vàng xuyên qua ô cửa sổ chiếu xuống trang giấy trắng tinh, trên trang giấy có một hàng ký tự ngay ngắn dễ nhìn "V ❤️?".

☆彡

Trong ánh nắng vàng gay gắt cuối xuân, Lạc An đứng đối mặt với Mai Trang dưới bóng cây phượng ở sân thể dục. Sắp vào hè, trên tán phượng xanh non điểm xuyến một vài chấm đỏ rực rỡ, cơn gió ban trưa lướt qua mang theo khí nóng ẩm, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc ai mềm mại bồng bềnh.

Mai Trang nắm chặt tay, không dám nhìn thẳng vào người con trai dịu dàng như nước trước mặt. Dù không hề ôm hy vọng cậu sẽ đáp lại tình cảm của bản thân, thế nhưng không hiểu tại sao cô vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Lạc An nhìn thấy dáng vẻ ấy của Mai Trang, khẽ mỉm cười, ôn hòa hỏi:



"Anh muốn hỏi Mai Trang câu này, em thích anh ở điểm nào?"

Mai Trang không ngờ Lạc An lại hỏi cô câu ấy liền cúi đầu đỏ mặt đáp:

"Em thích anh từ khi mới vào trường nhưng anh Phi Vũ lúc nào cũng ở bên cạnh anh, vậy nên em không dám chủ động bắt chuyện." Mai Trang bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt vui vẻ nhìn Lạc An, "Mặc dù xung quanh hai anh có một vài lời đồn đại nhưng mà em không quan tâm. Em rất thích anh, anh Lạc An. Em thích nhất là nhìn anh cười. Chắc anh không biết đâu nhưng mỗi lần anh cười, đặc biệt là cười lớn, niềm vui của anh giống như lây sang cho cả người khác ấy. Vậy nên khi anh cười, em cũng cảm thấy đặc biệt vui vẻ."

Lạc An chăm chú nhìn cô, thật lòng lắng nghe từng lời cô nói. Cậu càng như vậy, Mai Trang càng cảm thấy xấu hổ, vừa dứt lời liền cúi đầu xuống thật thấp.

Một lúc sau, Lạc An chậm rãi nói:

"Mai Trang, em là một cô gái rất đáng yêu, rất xinh đẹp. Ở độ tuổi của em thông thường sẽ thích ba dạng con trai. Một là đẹp trai, hai là học giỏi, ba là trúc mã. Vậy nên, anh cảm thấy em đối với anh chỉ đơn giản là cảm nắng mà thôi. Bây giờ hoặc vào lúc nào đó, em thử tĩnh tâm suy nghĩ lại xem, em thật sự thích ai hay ai là người thích em. Có khi sau này đã trưởng thành hơn một chút, lúc em nhớ về anh, em sẽ cảm thấy tình cảm bây giờ của mình rất trẻ con."

Sau khi nghe Lạc An nói, Mai Trang lập tức kịch liệt lắc đầu, "Sẽ không đâu. Anh Lạc An, anh không đón nhận tình cảm của em thì làm sao biết được đây có phải là cảm nắng hay không. Anh, nếu như anh thử, anh chắc chắn sẽ hiểu được đối với anh em thật sự nghiêm túc."

Lạc An tiến đến gần Mai Trang, xoa xoa đầu cô giống như xoa đầu em gái nhỏ, mỉm cười:

"Cảm ơn em rất nhiều! Tạm biệt nhé!"

Lạc An bước qua Mai Trang rời khỏi sân thể dục, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, Phi Vũ đang ở ngã rẽ chờ cậu. Bước chân vô thức nhanh hơn một chút. Khi nhìn thấy anh, cậu nhất thời dừng cước bộ. Phi Vũ đang đứng khoanh tay dựa người vào tường ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong vắt không một áng mây. Ánh nắng gay gắt không thể vươn tới, không gian xung quanh anh dường như ngưng lại.

Lạc An chợt nghĩ, người Phi Vũ yêu hẳn là cũng đã yêu cậu ấy rồi. Một con người dịu dàng ít nói lại chững chạc như vậy, ai mà có thể từ chối được?

Lạc An cứ như vậy ngây ngốc đứng yên tại chỗ ngắm nhìn chàng trai yên tĩnh nhưng vẫn rất cuốn hút ấy. Như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Phi Vũ quay đầu. Thấy Lạc An một mình đứng trong nắng gắt, nét mặt Phi Vũ dường như xuất hiện vài phần nhẹ nhõm, tâm trạng có vẻ như đã tốt hơn nhiều. Anh nhẹ giọng nói:

"Nắng trưa không tốt, lại đây!"

Lạc An tiến về phía anh, nói:

"Người ta lấy can đảm đi tỏ tình, tớ đương nhiên không thể từ chối qua loa được." Dứt lời cậu liền cảm thấy có gì đó không đúng, việc này hình như đâu cần thiết phải giải thích. Sau đó trong đầu cậu bỗng nhiên hiện lên một thắc mắc, không biết lời đồn đại mà Mai Trang nhắc đến rốt cuộc là về cái gì?

Thấy Lạc An lộ vẻ lúng túng, tâm trạng Phi Vũ lại càng tốt hơn. Anh đứng thẳng dậy, bộ dáng không để tâm, nói:

"Đi về thôi!"

Lạc An bật cười, quẳng mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, vui vẻ khoác vai Phi Vũ, "Lần đầu tiên thấy con rùa chậm chạp là cậu hối thúc tớ về đấy."

Phi Vũ cũng cười nhưng không đáp.

Lạc An, cả đời này chắc cậu cũng không thể biết được, con rùa này cố tình chậm chạp cũng chỉ vì muốn ở bên cạnh cậu lâu hơn một chút mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau