Con Thần Thú Ngu Ngốc, Cút Ngay!

Chương 1: Trọng Sinh

Sau
Trong bóng tối, Mạc Ảnh Quân vốn đang ngủ say bỗng mở mắt ra, con ngươi đảo về hướng ban công, một tay từ dưới gối lấy ra dao găm sắc bén chừng gang tay, sau đó bật người dậy nhanh chóng nấp sau rèm cửa ban công.

Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng vén tấm rèm lên một đường nhỏ, chuyên tâm cảnh giác động tĩnh từ bên ngoài, một vài bóng dáng di chuyển tới càng lúc càng gần.

Mạc Ảnh Quân khẽ nhíu mày, phiền phức quá !

Choang! Rầm! Bịch!

Một tên đá vỡ cửa kính phi vào, lập tức bị đường dao găm của Mạc Ảnh Quân sượt nhẹ qua ngã 'bịch' xuống đất.

Mấy tên còn lại cảnh giác liền dừng lại vài giây ngoài cánh cửa.

Nhưng chính vài giây chậm trễ này lại là giờ khắc tử thần của bọn chúng !

Xoẹt!

Chỉ vài đường xẹt đao, một loạt bóng dáng ngã xuống, mắt trợn tròn, không kịp kêu ra tiếng.

"Thật vô dụng."

Mạc Ảnh Quân hừ lạnh.

Dân gian có câu 'không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất', đột nhiên một mũi tên nhỏ khoảng một ngón tay lao nhanh về phía ngực trái của Mạc Ảnh Quân.

Mạc Ảnh Quân phát hiện ra, nhưng đã không kịp né, dùng hết sức nghiêng người tránh đi chỗ yếu hại nơi trái tim.

Mũi tên 'phập' một phát vào ngực hắn, chỉ cách chỗ trái tim 3cm.

"Ai ?"

Mạc Ảnh Quân lập tức lùi sát về phía bức tường, tay nắm chắc dao găm phòng trước ngực, quát lạnh.

"Ha Ha Ha! Không ngờ đệ nhất sát thủ Ảnh cũng có ngày hôm nay !" (biệt hiệu sát thủ của a )

Một bóng dáng cao to cầm theo cung nỏ và súng nhảy vào căn phòng, cười lớn.

Mạc Ảnh Quân nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Lâm."

Người tên Lâm vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, chỉ vào Mạc Ảnh Quân kêu lên.

"Ảnh, ngươi sắp chết rồi, tổ chức bây giờ đang phát lệnh truy sát ngươi, ai giết được ngươi sẽ có được danh hiệu đệ nhất sát thủ!"

"Oh."

Mạc Ảnh Quân lạnh nhạt.

"Hừ, ta ghét nhất là dáng vẻ thờ ơ này của ngươi, đằng nào cũng chết thì ngoan ngoãn nói vài câu lấy lòng ta, không chừng ta thương tình cho ngươi được chết thoải mái, còn không ta sẽ tra tấn ngươi sống không bằng chết !"

Lâm gầm gừ nói, khuôn mặt hiện lên nét vặn vẹo.

Mạc Ảnh Quân thản nhiên nhìn hắn, thờ ơ nói: "Ngươi không bao giờ giết được ta."

"Con mẹ nó, ngươi nói cái gì !!"

Lâm phẫn nộ gào lên.

"Ngươi, con chó sai vặt của tổ chức, không có tư cách giết ta."

Khuôn mặt Lâm nổi lên những đường gân dữ tợn, bỗng nhớ đến cái gì, hắn kìm nén lại cười lạnh: "Ngươi không nhận thấy cơ thể mình có gì lạ sao !"



Mạc Ảnh Quân cẩn thận cảm nhận, cơ thể hình như không tuân theo não bộ, động tác chậm chạp trì độn.

'Nãy giờ chạm vào hắn là mũi tên kia, có độc !' Mạc Ảnh Quân trầm mặc.

(trong ' ' là suy nghĩ hoặc tiếng động, " " là lời nói nha mn)

Lâm từng bước nhẹ nhàng tiến về phía hắn, cười sung sướng: "Ngươi hết đường rồi !"

Mạc Ảnh Quân dịch nhẹ về phía cạnh giường.

Mạc Ảnh Quân lấy một tốc độ khó tin lật nhanh ván giường lên rồi đập mạnh xuống nút đỏ bên dưới.

Xong việc, Mạc Ảnh Quân chậm rì rì rê bước ra xa, mặc kệ tên đang hoảng loạn phi đến kia.

Lâm thấy hết thảy đều nhanh gọn mạch lạc, đợi hắn hoảng hốt phi vội đến mọi thứ đã thành.

"Con mẹ ngươi đã làm gì !?" Lâm gào lên kinh hoàng.

"Nổ."

Mạc Ảnh Quân nhìn qua, chậm rãi nói.

Lâm kinh khủng nhìn hắn, lập tức phi nhanh về phía ban công nhảy ra, vừa chạm đất liền chạy tốc lực ra ngoài khu vực biệt thự.

Mạc Ảnh Quân tiến về phía ban công, nhìn về thân ảnh bay nhanh thoăn thoắt kia, khẽ nói: "Muộn rồi."

Bùm!

Cả tòa biệt thự 300m cộng thêm hơn 2km trải rộng xung quanh đây đều nổ tan tành, mọi vật đều chìm trong biển lửa.

Làn sóng nhiệt kéo dài suốt 10' mới dần dần tan bớt, chỉ còn lại khối đất trơ trọi mấp mô không một chỗ bằng phẳng.

_______________________________

Thương Lam lục địa.

Tại một căn phòng nhỏ sau viện ở Lăng Vân môn.

"Um"

Một đứa bé tầm 4-5 tuổi phấn điêu ngọc mài (cute) nằm trên chiếc giường đơn sơ, mi mắt khẽ rung.

'Đây là đâu? Không phải ta cho nổ toàn bộ sao? Ta còn sống?!!'

Đứa bé bỗng trợn to mắt, ngồi bật dậy, hai tay sờ loạn khắp người.

Dường như nhận ra cái gì đó, đứa bé trầm mặc để tay xuống, đôi tay vẫn hơi run run.

'Thật mất mặt !' Mạc Ảnh Quân hơi bĩu môi.

Vâng! Bạn Mạc Ảnh Quân của chúng ta trọng sinh . . . . . . . . .

Hắn im lặng quan sát xung quanh.

Giường gỗ, gương đồng, ghế tre, màn lụa, . . . . . . đều là những vật đơn sơ, giản dị. 

Mạc Ảnh Quân xuống giường, bước về phía cửa căn phòng.

Bên ngoài là . . . . . . gió lạnh thổi hiu hiu, vài cái cây trụi lá đung đưa trước gió như chuẩn bị đổ xuống, vài bó củi vứt loạn ở góc sân, trên mặt đất toàn bụi cùng lá rụng, bốn phía vắng tanh không có bóng dáng một căn nhà.



'Đây là đâu . . . . . . .' Mạc Ảnh Quân trầm mặc quan sát.

Hắn khép cửa lại, đi vào phòng.

Bây giờ mới có thời gian suy nghĩ lại bản thân, hắn rõ ràng đã ấn nổ, hơn 3km tên kia không thể chạy thoát, bản thân ở giữa vụ nổ càng phải chết là hiển nhiên. Nhưng bây giờ hắn lại đứng đây suy nghĩ vẩn vơ, có lẽ nào là . . . . . . . . . trọng sinh xuyên không như trong mấy quyển tiểu thuyết hắn từng đọc !

Mạc Ảnh Quân thẫn thờ nghĩ.

'Nhưng ngoài cách giải thích này ra thì cũng không có lí luận gì !'

'Thôi kệ, đến đâu thì đến !'

Suy xét mọi thứ rõ ràng, Mạc Ảnh Quân tiến về phía chiếc gương đồng duy nhất trong căn phòng này, hắn muốn xem xem diện mạo bây giờ của bản thân a !

Hiện ra trong gương là một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt hoa đào cong cong, sống mũi thẳng cao, làn môi căng mọng nhìn muốn cắn một cái, vầng trán thanh tú, nhưng khi nhìn vào tròng mắt của người này . . . . . . ta thấy được sự hờ hững lạnh nhạt. 

"Trẻ con ?" Mạc Ảnh Quân sửng sốt.

Hắn trầm mặc cúi đầu nhìn lại bản thân, tay chân ngắn ngủn, y phục bé tẹo, tầm mắt gần sát đất.

Nãy tỉnh dậy sờ soạng qua nhưng không để ý, bây giờ hồi hồn mới thấy không thể chấp nhận được !

Mạc Ảnh Quân đứng đờ người, đầu óc trống rỗng, một lúc sau tỉnh táo lại thản nhiên nói: "Kệ đi."

Vừa nãy hắn im lặng, có vài thứ xẹt qua trong đầu.

Vậy ra hắn trọng sinh đến Thương Lam lục địa, trên lục địa có hai quốc gia là Thương quốc và Lam quốc cùng Vạn Thú sâm lâm (hàng vạn dị thú trong rừng rậm).

Lam quốc có hai đại gia tộc là Lăng Vân môn cùng Bắc Kì môn.

Thương quốc có Đông La môn và Tiêu Hải môn.

Nơi hắn đang đứng là Lăng Vân môn của Lam quốc, còn khối thân thể này là đứa con của một thiếp thân do gia chủ Lăng Nham Lăng Vân môn uống rượu say mà sinh ra.

Một tuần trước hai đại gia tộc Lăng Vân và Bắc Kì cùng nhau tổ chức một buổi trắc nghiệm thuộc tính cho những đứa trẻ đã đủ 5 tuổi tại đại sảnh Lăng Vân môn.

Tại Thương Lam lục địa chia thành hai hướng tu luyện là kiếm sĩ và ma pháp sư.

Kiếm sĩ cùng ma pháp sư giống nhau đều có mười cấp bậc.

Kiếm sĩ dùng đấu khí để tu luyện, theo đẳng cấp: đấu giả, đấu sư, đại đấu sư, đấu linh, đấu vương, đấu hoàng, đấu tôn, đấu thánh, đấu đế.

Ma pháp sư : ma pháp học đồ, sơ cấp ma pháp sư, trung cấp ma pháp sư, cao cấp ma pháp sư, ma đạo sư, đại ma đạo sư, ma đạo sĩ, đại ma đạo sĩ, pháp hoàng, pháp thánh.

Thuộc tính tu luyện gồm có : kim, mộc, thủy, hoả, thổ, minh quang, hắc ám, phong, . . . . . . Còn có thuộc tính biến dị, ví dụ như băng là biến dị của thủy.

Màu sắc thuộc tính: kim là vàng nhạt, mộc là xanh lá, thủy là xanh lam, hoả là đỏ, thổ là nâu, phong là xanh xám, quang minh là vàng cam, hắc ám là đen.

Đến lượt chủ nhân trước của thân thể này lên trắc thí, quả cầu không hề hiện lên một màu nào.

'Phế vật sao ?' Mạc Ảnh Quân nghĩ thầm.

Do không trắc nghiệm được thuộc tính mà thân thể này bị xếp vào hàng ngũ phế vật, cộng với thân phận thấp hèn do thiếp thất sinh ra, bị gia chủ Lăng Vân môn ghét bỏ tống vào căn phòng sau cùng không ai dùng của gia môn.

"Vậy càng tốt, ta không sợ bị phát hiện thân thể đã đổi linh hồn !"

Mạc Ảnh Quân hừ nhẹ.

Bỗng ở ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ cùng âm thanh 'uỳnh uỳnh' đổ vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau