Con Thần Thú Ngu Ngốc, Cút Ngay!

Chương 45: Làm phát nữa đi ~

Trước Sau
Đợi đến lúc tỉnh táo lại, Mạc Ảnh Quân có chút buồn bực ôm mặt, nếu nhìn kĩ còn có thể thấy được hai bên tai hắn đều ửng đỏ lên.

Ta và tiểu Bạch thế nhưng làm chuyện đó giữa thanh thiên bạch nhật !

Mạc Ảnh Quân trầm mặc nhìn lướt qua khung cảnh xung quanh, từ lúc bọn họ *làm* xong, hay cụ thể hơn là . . . . . lúc hắn vừa mới bắn tinh vào trong. . . . tiểu Bạch xong thì không gian bắt đầu chuyển đổi, xuất hiện một căn phòng.

Những cánh hoa cùng thảm hoa cũng biến mất hoàn toàn, phía dưới chỗ hắn và con mèo nhỏ xuất hiện một chiếc giường thủy tinh, chính xác hơn thì nó chỉ là một bệ đá thủy tinh hình chữ nhật đủ cho hai người nằm lên.

Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng ôm thiếu niên tóc bạch kim lên, lùi ra sau một chút.

Phiến đá thủy tinh bên dưới bắt đầu phát ra ánh sáng càng ngày càng cường liệt, cuối cùng xuất hiện một quả cầu thủy tinh to cỡ nắm tay, bên trong có thứ gì đó hắn nhìn không rõ.

Quả cầu nâng lên bay về phía trước mặt Mạc Ảnh Quân.

Mạc Ảnh Quân hơi nhướng mày, đưa tay ra nắm thứ đó, để gần vào quan sát, bên trong thế nhưng là . . . . . . .một cặp nhẫn ?!

Đúng lúc này, thiếu niên xinh đẹp trong lòng cũng dần chuyển tỉnh, ánh mắt mờ mịt ướt nhẹp xem Mạc Ảnh Quân, hai tay ôm chặt cổ hắn, đưa sát mặt vào dụi dụi.

"Quân Quân ~" Giọng điệu mềm nhũn.

Thân hình Mạc Ảnh Quân hơi cứng ngắc một chút, bọn họ vừa mới làm chuyện đó xong nha, ngươi không mệt sao lại còn dụ dỗ nữa ?!

"Làm sao ?" Mạc Ảnh Quân cố gắng giữ cho thanh âm lạnh nhạt.

"Ta là người của ngươi rồi !" Bạch Ly vui sướng reo lên, ánh mắt đen nhánh lấp lánh nhìn Mạc Ảnh Quân.

Mạc Ảnh Quân sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cười khẽ, "Um."

Bạch Ly có chút không vui, bĩu môi nói: "Nếu không phải ta dụ dỗ ngươi, có phải là ngươi sẽ không thèm làm ta ?!"

"Không phải." Theo bản năng trả lời, Mạc Ảnh Quân lập tức im lặng, trúng kế rồi . . . .

Thiếu niên tóc trắng vô cùng vui vẻ, hai tay ôm chặt lấy người Mạc Ảnh Quân, thân thiết kêu: "Ta biết là ngươi muốn ta mà !"

". . . . . ."

"Quân Quân, ta vui lắm ~"

". . . . . ."

"Quân Quân, ta thích ngươi ~"

". . . . . ."



"Quân Quân, lúc bị ngươi thao, ta cảm thấy rất tuyệt !"

". . . . . ." Trán nổi gân xanh.

"Quân Quân, ngươi thao thật mạnh nha, bây giờ eo ta vẫn có chút đau ~~"

". . . . . ."

"Quân Quân, sao ngươi không nói gì ?"

". . . . . ."

"Quân Quân, hay chúng ta làm thêm phát nữa đi !" Vừa dứt lời, Bạch Ly chu mỏ ra muốn hôn Mạc Ảnh Quân.

"Câm miệng !" Hắn biết ngay mà, không thể cho tên này một chút ngon ngọt được, đúng kiểu được voi đòi tiên !

 "Quân Quân. . . ưm . . ưm" Tiểu Bạch bị Quân Quân bịt miệng lại.

'Bốp' 

"Ay da !" Bạch Ly bò dậy, ánh mắt ủy khuất nhìn Mạc Ảnh Quân, đưa tay ra sau xoa xoa cái mông.

"Hừ !" Mạc Ảnh Quân ngạo kiều quay đầu đi.

Bỗng nhiên một đoàn ánh sáng bay đến trước mặt hai người, dần kéo dài ra thành hình vị thanh niên mà họ từng gặp.

Mạc Ảnh Quân bước lên chắn trước mặt Bạch Ly, đề phòng nhìn vị thanh niên nọ.

"Ta không làm hại các ngươi." Thanh niên vẻ mặt bất đắc dĩ, đột nhiên giật mình lùi ra sau một chút, tên miêu hung thần kia thế nhưng dọa hắn !

Mạc Ảnh Quân nghi hoặc quay ra sau nhìn, chỉ thấy một thiếu niên xinh đẹp đang cười đến phong tình vạn chủng với hắn, um, rất đáng yêu !

Thế nhưng vừa quay đầu lại, thiếu niên lập tức nhe răng nhếch miệng, lộ ra khỏa răng nanh bén nhọn, ánh mắt hung hăng sát khí nhìn chằm chằm vị thanh niên kia.

Thanh niên vô cùng ủy khuất, không phải chỉ là biến hình thành người ngươi yêu thử thách chút thôi sao, có cần phải thù hằn lâu vậy không ?!

Mạc Ảnh Quân nhướng mày, quay đầu lại lần nữa, thiếu niên không kịp phản ứng vẫn nhếch miệng để hở răng nanh bén nhọn.

Bạch Ly vội ngậm miệng lại, tiếp đó là nở một nụ cười tươi rói với Mạc Ánh Quân, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn hắn.

Mạc Ảnh Quân hiểu chuyện gì đang xảy ra, dở khóc dở cười đưa tay kéo thiếu niên lên phía trước, ôm lấy thân hình tinh tế mềm mại vào lòng.



Ánh mắt Bạch Ly sáng rực lên, hai tay lập tức vòng qua eo ôm chặt lấy Mạc Ảnh Quân, đầu dụi dụi vào ngực hắn, cánh mũi phập phồng ra sức hít lấy mùi hương trên người Mạc Ảnh Quân. (hình như ta viết thành biến thái thụ rồi ==)

Mạc Ảnh Quân vuốt ve mái tóc mềm mượt ánh bạch kim của thiếu niên, hơi nâng mí mắt thản nhiên hỏi người đối diện, "Có chuyện gì ?"

Khóe miệng thanh niên run rẩy, các ngươi có cần tú ân ái vậy không, ta thế nhưng còn là FA nha !

Thấy ánh mắt Mạc Ảnh Quân lạnh hơn, trong đó tràn đầy đều là 'không nói thì cút', thanh niên phẫn nộ mở miệng: "Các ngươi lấy được thần khí Song Hồn Liên Nhẫn rồi, mau ra khỏi chỗ này đi !"

Bạch Ly nghe vậy quay ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thanh niên, rất có khí thế 'ngươi nói lần nữa xem ?', thế nhưng dám mở miệng đuổi Quân Quân, muốn chết ?!

Thanh niên rụt cổ lại, thân hình có chút run rẩy, không run sao được nha, thân thể này chính là bị tên hung thần đó xé nát một lần rồi, hắn không muốn trải nghiệm lại cảm giác đó đâu !

"Các ngươi cùng nhỏ máu lên quả cầu đó, thông tin về thần khí sẽ tự truyền về trong thức hải của các ngươi."

"A ?" Bạch Ly nghi hoặc ngước lên nhìn Mạc Ảnh Quân.

Mạc Ảnh Quân nhìn lại hắn, trầm mặc liếc sang quả cầu đang nằm lăn lóc ở góc bên kia.

Thanh niên trông theo tầm mắt của Mạc Ảnh Quân, thần sắc lập tức trở nên tức giận cùng lo lắng, "Các ngươi . . . .ngươi. . . .các ngươi thế nhưng dám vứt thần vật như vậy !"

Run rẩy nâng nhẹ quả cầu lên, ánh mắt hung tợn trừng sang phía hai người đang đứng, bất quá lập tức liền bị Bạch Ly trừng lại, ô ô số hắn thật khổ, gặp phải tên hung thần thì thôi đi, vậy mà hai tên này một chút cũng không biết thương tiếc thần khí hiếm có của thế gian, rất tùy ý vứt như thế !

"Các ngươi có biết đây là thần khí song sinh duy nhất trên thế giới không hả? Cho dù các thần khí hiếm có khác cộng lại cũng không bằng 1/2 nó đâu !" Thanh niên tức giận kêu, ánh mắt lại liếc về phía không khí bên cạnh hai người.

"Oh." Mạc Ảnh Quân lạnh nhạt nhìn hắn, tay vẫn ôm lấy tiểu Bạch nhẹ nhàng vỗ.

"Ngươi . . . . .!" Thanh niên phiền muộn, gân xanh nổi đầy trên trán.

Mạc Ảnh Quân đột nhiên nâng tay lên, một đống châu báu, ngọc khí, bảo vật cùng thảo dược quí hiếm tuôn ra như suối, hơn nữa nó còn không có dấu hiệu dừng lại, không gian trong cung điện lập tức bị nhồi đầy.

Thanh niên hoảng sợ, không thể tin được nhìn đống đồ vật đang tuôn ra của hắn: Tinh Di Vô Ngân kiếm, đá luyện hồn, tinh linh hải vực, thần binh phù, Thôn Mãng thần phù, Lưu Quang cầm, Huyễn Tư Linh, Thiên Cốt Tạng, linh phách, . . . . . . . .

Ôi mẹ ơi, tất cả chỗ này cái nào cũng đều là những thứ hiếm có có một không hai trên thế gian này, mười cái Song Hồn Liên Nhẫn cũng không bằng một thứ ở đây !

Thanh niên bị đả kích nặng, ném quả cầu cho Mạc Ảnh Quân liền chạy ra góc phòng ủy khuất vẽ vòng tròn.

"Hừ !" Bạch Ly khinh bỉ nhìn thanh niên phạm xuẩn.

Một tay vung lên, toàn bộ thần vật ở đây đều biến mất, quay trở lại trong giới chỉ.

"Đi thôi." Mạc Ảnh Quân cầm tay thiếu niên kéo ra ngoài, một tay kia ném quả cầu cho hắn giữ.

Bạch Ly bắt được quả cầu, vô cùng vui vẻ lon ton bước theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau