Con Thần Thú Ngu Ngốc, Cút Ngay!

Chương 67: Phiên ngoại 3

Trước Sau
"Tiểu Bạch ngoan, không khóc." 

Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ cúi xuống hôn thêm mấy cái, nhẹ giọng dụ dỗ. Hắn cảm giác cổ mình sắp rời ra rồi . . . . .

"Ô . .ô . . . . xấu. .ô. ." Tiểu Bạch lấy tay lung tung quệt nước mắt.

Mạc Ảnh Quân ôm lấy tiểu nhân nhi đứng dậy, một tay nhẹ nhàng vỗ, thấp giọng nói, "Là ta không tốt, tiểu Bạch không khóc."

Tiếng thút thít thỉnh thoảng lại vang lên, bất quá tiểu Bạch cũng không gào khóc nữa, thân thiết dùng mặt mình cọ cọ khuôn mặt Mạc Ảnh Quân, "Quân Quân ~" Cọ chán xong còn chu môi 'chụt' một phát lên má hắn.

Mạc Ảnh Quân dở khóc dở cười xem tiểu bảo bối, tên này động tý là kêu khóc um tùm, nhưng mà cũng dễ dỗ.

"Tiểu Bạch, chúng ta ra ngoài chơi đi ?" Mạc Ảnh Quân cười khẽ, đưa tay véo cái má phúng phính của bé trai.

"A ?" Tiểu Bạch tròn mắt nhìn Mạc Ảnh Quân, mặt thế nhưng càng ngày đỏ.

Mạc Ảnh Quân phát hiện mặt tiểu Bạch nóng lên, có chút hoảng sợ vội hỏi: "Tiểu Bạch, ngươi có thấy mệt không ?" Bảo bối ốm rồi ?

Tiểu Bạch ra sức lắc đầu, hai tay nhỏ ôm lấy tay Mạc Ảnh Quân lắc lắc, không cần nói cũng thấy tiểu nhân nhi vô cùng vui vẻ, không có chút dáng vẻ nào muốn ốm.

Cảm thấy không đúng lắm, tay Mạc Ảnh Quân đè đầu tiểu Bạch lại gần, dùng trán mình dán lên trán bé trai, "Tiểu Bạch, ngươi. . . . thấy mệt chỗ nào không ?" Cũng không nóng lắm nhưng mà. . . . . chẳng lẽ là tác dụng của Hóa Linh Quả ?

"Quân Quân, ta không sao, ra ngoài chơi đi ~"Tiểu Bạch lắc lắc tay làm nũng, môi đỏ lại gần hôn lên má Mạc Ảnh Quân.

"Thật sự không sao ?" Mạc Ảnh Quân nhướng mày.

"Thật !" 

Dường như cảm thấy chỉ nói thôi không đủ, tiểu Bạch còn giơ ba ngón tay lên trời thề thốt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mạc Ảnh Quân.

Thật đáng yêu !



Mạc Ảnh Quân buồn cười xem bảo bối dáng vẻ nghiêm túc, được rồi, nếu hắn cảm thấy không đúng ôm tiểu Bạch về cũng không sao.

"Đi thôi."

"Yee ~" Ánh mắt tiểu Bạch sáng rực lên, hai tay vỗ 'bốp bốp'.

----------------------------

"Quân Quân, đây là cái gì ?"

Bước ra ngoài cung điện, tiểu Bạch cầm tay Mạc Ảnh Quân kéo đến phía đối diện, ánh mắt tò mò nhìn quả cầu thủy tinh nằm lăn trong bụi cỏ.

Mạc Ảnh Quân cầm lên quan sát, "Có lẽ là cầu quan sát." Nói xong, thử đưa một tia thần thức vào bên trong quả cầu.

Hình ảnh dần dần hiện lên, thế nhưng xuất hiện bóng dáng của hữu hộ pháp ---- Thanh Loan.

Mạc Ảnh Quân sửng sốt, tiểu Bạch đứng một bên tự nhiên thấy khó chịu. Tên trong quả cầu không đẹp bằng hắn nha, Quân Quân nhìn lâu vậy !

Đột nhiên nhảy lên tóm lấy quả cầu thủy tinh, bé trai dùng sức quăng ra ngoài, vẻ mặt hậm hực khó chịu.

"Oa, đừng mà ------------"

Tiếng hét vọng đến, Kim Qui hoảng sợ nhào lên bắt lấy quả cầu thủy tinh, tiếp đó liền nhét vào trong áo, vẻ mặt ủy khuất nhìn đứa bé, "Vương . . . ."

May mà hắn tới kịp, nãy vào trong phòng nghị sự làm việc, đột nhiên không thấy quả cầu thủy tinh đâu làm hắn sợ muốn chết, người khác bắt được không sao, nhưng tiểu Loan mà thấy là xong rồi . . . . . T^T

Tiểu Bạch nhíu mày nhìn người trước mắt, gương mặt bánh bao hơi ngẩng cao, tư thái cao lãnh ngạo mạn, khốc khốc mở miệng, "Ê, con rùa vàng."

Kim Qui trợn mắt nhìn bé trai, dáng vẻ này quen quen à nha . . . . . Di, không phải lúc bé mỗi lần Vương muốn sai hắn làm gì đều một bộ dạng này sao, nên chuồn luôn không ?!



"Vương." Khóe miệng run rẩy, không cần gọi hình dạng thú của hắn chứ !

"Đưa đây." Tay nhỏ giơ ra trước, gương mặt cao lãnh.

Kim Qui không dấu vết lùi ra đằng sau một bước, giả ngu hỏi lại, "Vương, ngươi muốn ta đưa cái gì ?" Hai tay không tự giác che trước ngực tạo thành dấu X.

Hiển nhiên bé trai không có ý định giằng co với hắn, bảo bối còn muốn đi chơi với Quân Quân nha. Tiểu Bạch hơi hạ người xuống định lấy đà bật lên cướp cầu, Kim Qui vẻ mặt hoảng sợ muốn xoay người chạy trốn.

"Tiểu Bạch." Âm thanh trầm thấp vang lên.

Vừa nghe được giọng nói, khí thế trên người Bạch Ly nháy mắt thay đổi, trở về bộ dáng non mềm đáng yêu, "Quân Quân ~" Bổ nhào vào chân Mạc Ảnh Quân ôm chặt lấy.

Mạc Ảnh Quân khẽ gật đầu với Kim Qui, bất đắc dĩ xách bé trai lên đặt sang bên cạnh, "Không phải muốn ra ngoài chơi sao, đi thôi." Nói xong còn vỗ nhẹ lên đầu bé con.

"Nha." Tiểu Bạch bĩu môi, tay đưa lên nắm chặt lấy tay Mạc Ảnh Quân, trước khi đi còn quay lại hung hăng trừng Kim Qui một cái.

"Ha ha." Kim Qui rụt rụt cổ, nhẹ nhõm thở ra. Tiểu hung thần cuối cùng cũng bị đại hung thần dẫn đi T^T

"Ngươi làm gì vậy ?" Giọng nói thanh lãnh đột nhiên vang lên bên tai.

Kim Qui giật mình vội nhảy sang một bên, cứng ngắc quay đầu lại nhìn người vừa đến.

". . . .Tiểu Loan." Tay không tiếng động đẩy quả cầu vào trong áo.

Thanh Loan hơi nhíu mày, tiến lên một bước , "Ngươi giấu cái gì ?" Tay đưa ra muốn giật lấy.

"Oa, không, không có gì, ta có việc đi trước !" 

Kim Qui hoảng sợ, nhanh chóng lùi mạnh về sau, hét lên một câu liền dùng tốc độ không tưởng được biến mất.

"Con rùa ngu ngốc." Thanh Loan hừ lạnh, dám giấu hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau