Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 15: Ba Ba Có Xấu Không?

Trước Sau
Tổ chức RUA là một tổ chức khủng bố, chiếm cứ một vùng của Bắc tinh vực, hằng ngày lấy việc đánh cướp phi thuyền dân dụng ở vùng lân cận, bắt cóc hành khách làm con tin đòi tiền chuộc làm kế sinh nhai. Trong tình huống bình thường, chỉ cần tiền vào đúng chỗ, bọn chúng cũng sẽ không giết con tin.

Làm tinh tặc thì cũng phải ăn cơm, đánh đánh giết giết miễn sao no bụng là được.

Nhưng sự nào thì cũng có ngoài ý muốn, tổ chức vừa thay thủ lĩnh mới, thanh danh của kẻ tiền nhiệm quá mức vang dội, gã này dù gì cũng phải làm ra một vụ đại án làm chấn động tinh tế, lấy đó làm chiến tích chứng minh giá trị tồn tại của bản thân, lưu lại một cái danh hào to lớn.

Vì thế, liền có “thảm án hào môn”.

Nhiệm vụ bao vây tiêu diệt tổ chức RUA do phó soái Chu Tuyết Lâu đảm nhiệm vị trí Tổng chỉ huy, điều phái một chiến hạm khổng lồ, mười chiến hạm cỡ trung chịu trách nhiệm điều tra, hộ vệ, hậu cần, chữa bệnh, tu sửa, tất cả đợi lệnh công tác. Mười một quân đoàn, ba ngàn cơ giáp, cùng với hơn mười một ngàn quân binh chính quy.

Phối trí này tương đương với việc để mắt đến tổ chức RUA. Nếu ngươi muốn mặt mũi, vậy thì cho ngươi mặt mũi, chỉ là không biết ngươi có phần tự tin mình sẽ chịu nổi loại đãi ngộ cao này hay không.

Quân đoàn 014 của Chu Tuyết Đình phụ trách công tác điều tra và tiên phong nguy hiểm nhất, càn quét tất cả quân trinh sát của tinh tặc ở ven đường.

Tuần tra trở về, nhảy xuống từ tên vai cơ giáp cao 10 mét, y ném mũ giáp cho phó quan đứng ở một bên: “Quan chỉ huy có mệnh lệnh nào không, bao giờ đánh?”

Phó đoàn trưởng Lưu Khánh Vân theo y một đường đi vào phòng thay quần áo: “Xác thật là vừa có mệnh lệnh được gửi đến đây, nhưng không phải tiến công, mà là…… ở tại chỗ đợi lệnh, tu sửa cơ giáp.”

Chu Tuyết Đình vừa kéo xuống khóa kéo trên chiến phục, không dám tin tưởng mà trừng mắt: “Cái gì?”

Quần cũng đã cởi, đại đao 40 cm sắp sửa ra khỏi vỏ, kết quả lại cho y nghe thấy cái này!

Dù quan chỉ huy có là đại ca của y, y cũng muốn đại nghĩa diệt thân mà mắng vài câu: “Vị trên cao kia có biết dụng chiến thuật hay không? Binh quý ở thần tốc, đánh chính là nhanh chóng chớp nhoáng, chúng ta ở tại chỗ đợi lệnh, chờ đối phương tập kết quân binh, hai bên đánh một trận công bằng, nhiệt tình dào dạt giao lưu võ thuật à?”

Lưu Khánh Vân cẩn thận nhìn ngó bốn phía, nhỏ giọng nói: “Nghe nói, có mấy quan viên Cục Quốc an đã lên chiến hạm rồi, yêu cầu tham dự trận bao vây lần này.”

Lời này không cần phải giải thích dong dài, Chu Tuyết Đình căm giận ném chiến phục xuống đất, thay vào bộ quân trang hằng ngày: “Cục Quốc an, đám linh cẩu nghe tin lập tức hành động kia sao? Nơi nào có bọn người này xuất hiện đều không thể có chuyện tốt!”

Lưu Khánh Vân nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt quỷ dị.

Chu Tuyết Đình: “Sao, ở đây không có người ngoài, cậu sợ cái gì?”

Lưu Khánh Vân yên lặng mở tin nhắn trong máy truyền tin quân sự cho Đoàn trưởng nhà mình xem, phía trên là mệnh lệnh mà Chu Tuyết Lâu đã gửi đến, ở dưới phần tái bút:

“Nếu y mắng người, hãy nhắc nhở y đừng quá phận, nếu không nhất định sẽ hối hận.”



Chu Tuyết Đình đọc xong từng câu từng chữ, tức giận đến bật cười: “Đại ca từ khi nào đã học được khiếu hài hước như vậy, tôi sẽ hối hận? Ha hả, làm trò trước mặt người khác tôi không sợ, mắng vài câu sau lưng còn không dám? Người của Cục Quốc an đều có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ sao, cho là ông đây sẽ bị dọa?”

Vừa dứt lời, máy truyền tin quân sự của Lưu Khánh Vân liền “đô đô” hai tiếng.

Cậu ta vừa cúi đầu nhìn, sắc mặt đều trắng bệch: “Đoàn…… Đoàn trưởng, người của Cục Quốc an, đến cửa chiến hạm chúng ta rồi, yêu cầu mở cửa tiến vào!”

Chu Tuyết Đình: “……” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, người của Cục Quốc an quả nhiên đều là thứ tà tính.

Cục Quốc an, tên hiệu “Độc thủ sau màn của đế quốc”, “Quân quạ đen”, “Phái gián điệp nghìn mặt”…… Dù sao ở trong miệng của quân chính quy, như thế nào cũng không dễ nghe, liền hình dung bọn họ như thế là được.

Nếu quân chính quy là dương quang rộng rãi mạnh mẽ công, thì Cục Quốc an chính là bá đạo cố chấp u ám công, vì tranh đoạt bạch nguyệt quang – sự ưu ái của hoàng thất, mà nhân mã hai bên đã trong tối ngoài sáng đối chọi với nhau hơn một ngàn năm.

So sánh với hai vị vai chính thực lực cường đại này, giới chính trị vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở một bên, làm một nam phụ hào hoa phong nhã và ba phải.

Cho dù không có hảo cảm với Cục Quốc an, nhưng lễ nghĩa của gia chủ cũng không thể thiếu, vạn nhất bị bắt lấy nhược điểm, về sau bị gây khó dễ, muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.

Chu Tuyết Đình mang theo phó quan và một vài thân binh tùy thân, đứng ở cửa cabin nghênh đón.

Đối phương vừa đến, y liền hành quân lễ: “Hoan nghênh các chiến hữu Cục Quốc an, các bạn vất vả rồi.”

Ngoài dự kiến của y, Cục Quốc an chỉ phái đến một người, toàn thân là quân trang đen nhánh như lông quạ, trên mặt đeo mặt nạ.

Chính là cái loại mặt nạ con thỏ hoạt hình mười đồng một cái bán đầy trên mạng.

Sau khi nhìn thấy rõ, trong lòng Chu Tuyết Đình liền chán ngấy không chịu được. Một đám rắn độc, còn bán manh cái gì.

Quân chính quy bọn họ danh chính không sợ bóng tà, càng không sợ bị đám linh cẩu các người sử dụng ám chiêu ở sau lưng, các người thì ngược lại, cư nhiên lại sợ bị người khác nhìn thấy mặt thật, sợ về sau đi trên đường bị người ta ném trứng gà sao!

Lén lút chính là hành vi của tiểu nhân.

Y chướng mắt.

Chu Tuyết Đình dẫn người tới phòng họp, ánh mắt đảo qua quân hàm trên vai đối phương, khách sáo nói: “Vị Thiếu tá này tên họ là gì, đến chiến hạm 014 của tôi không biết có điều gì chỉ giáo?”



Gương mặt sau chiếc mặt nạ hơi hơi nhoáng lên, tựa hồ như đang mỉm cười: “Kẻ hèn họ […].”

Cổ, Cố hay là Cốc? Cách một lớp mặt nạ, giọng nói hàm hồ nghe có chút sai lệch.

Chu Tuyết Đình nhấp nhấp miệng, y vốn không thích nói lời thổi phồng vô nghĩa, bộ dáng đối phương tích chữ như vàng như vậy, ở trong mắt y chính là tự cao tự đại.

Cảm thấy càng không thể kiên nhẫn ứng phó, y trực tiếp nổi giận: “Vị Thiếu tá này, nơi này đều là người một nhà, một thân võ trang che kín kẽ toàn thân này của ngài là có ý gì? Nếu đã tới chiến hạm của tôi, vậy chính là huynh đệ đồng sinh cộng tử, hà tất còn phải giấu đầu lòi đuôi? Đây không phải là hành vi của một đại trượng phu!”

Người đeo mặt nạ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chậm rãi tới gần: “Tôi sợ tháo mặt nạ xuống, sẽ dọa đến Đoàn trưởng Chu.”

Mặt mày Chu Tuyết Đình toàn là kiệt ngạo, khinh thường trào phúng: “Tôi ở trên chiến trường, thi thể huyết nhục mơ hồ gì mà chưa từng thấy qua, chẳng lẽ ngài đây thật sự xấu đến mức thiên nộ nhân oán, nếu ngài thực sự có thể dọa đến tôi, tôi sẽ quỳ xuống gọi ba ba!”

Người đeo mặt nạ nghiêng đầu: “Cậu nói tôi xấu?”

Đối với việc vẻ ngoài của quan viên Cục Quốc an này rốt cuộc trông như thế nào, Chu Tuyết Đình kỳ thật cũng không cảm thấy hứng thú, chẳng qua đối phương che che giấu giấu, y không quen nhìn mà thôi: “Thôi, thảo luận chuyện này cũng không có ý nghĩa gì. Thiếu tá…… Cố đường xa mà đến, không biết có gì chỉ giáo?”

Nếu đối phương đã tới thì cũng coi như Bồ Tát mà tiếp đãi, nhưng nếu nghĩ rằng có thể khoa tay múa chân với việc tác chiến, đó chính là không có cửa đâu. Các huynh đệ dưới trướng của y, không phải là để cho những kẻ không có hiểu biết về quân sự tới đây điều khiển.

Người đeo mặt nạ chậm rãi đi tới trước mặt Chu Tuyết Đình, cúi đầu nhìn chăm chú vào y: “Bề ngoài của tôi xác thật là thuộc về phạm trù bảo mật, chỉ có thể để một mình Đoàn trưởng Chu nhìn mặt, xin hãy mời những người khác ra ngoài.”

Trong lòng Chu Tuyết Đình có chút khác thường, y ngửi thấy một mùi hương của tin tức tố vừa quen thuộc mà lại xa lạ ập vào mặt, khi y vừa theo bản năng muốn phân biệt rõ, thì hơi thở kia lại biến mất giống như khi nó xuất hiện, chỉ để lại một mùi nước hoa cổ quái.

Y khẽ rùng mình trong lòng, đối phương chẳng lẽ là đang cố ý giấu diếm thân phận? Nếu không vì sao lại sử dụng nước hoa có thể thay đổi mùi tin tức tố!

Kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến.

Y âm thầm cảnh giới, để phó quan và mấy người thân binh rời khỏi phòng họp: “Như vậy được rồi chứ?”

Cánh cửa kim loại khép lại, trong căn phòng chỉ còn lại hai tiếng hít thở rất nhỏ, không biết vì sao, Chu Tuyết Đình bỗng cảm thấy bầu không khí xung quanh bắt đầu nhiễm một loại ảo giác khiêu khích nóng rực đến từ tin tức tố của người khác phái……

“Anh là Omega!” Ánh mắt y lạnh lùng, đứng dậy muốn chạy.

Chỉ thấy đối phương khẽ cười một tiếng, rốt cuộc cũng tháo xuống chiếc mặt nạ thỏ, nhu mị nói: “Con ngoan, ba ba có xấu không?”

Chu Tuyết Đình lảo đảo một cái, từ trên ghế té xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau