Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương
Chương 29: Alô, ICU(*) Còn Phòng Trống Không?
(*Khu Chăm sóc Tích cực (ICU) là một khoa chuyên môn cao giành cho các bệnh nhân cần theo dõi, chăm sóc điều dưỡng chuyên sâu và hỗ trợ hô hấp phức tạp. […] Khu Chăm sóc Tích cực cũng được đặt gần khu phẫu thuật để bệnh nhân có thể tiếp nhận điều trị khẩn cấp trong thời gian ngắn nhất có thể. Theo mountelizabeth.com))
Nếu Chu Viêm mà biết được em trai y đang gảy loại bàn tính ma quỷ gì ở trong lòng thì nhất định sẽ lột quần tét mông…… Ờm, đại khái thì cũng không dám động thủ. Không chỉ không dám, mà còn hy vọng đối phương giơ cao đánh khẽ.
Người xưa nói quả không sai, nhân chi sơ tính bản tiện, chỉ khi trải qua giông tố, mới biết quý trọng những ngày ấm êm.
Sau khi trải qua một đời cùng lão yêu tinh đạo hạnh cao thâm Cốc Đằng, việc đối phó với tiểu yêu tinh mới ra đời là Chu Ngẫu Phiến liền dễ như chơi.
Vợ y đời này đã đi theo y từ năm ba tuổi, y cũng không bạc đãi em ấy một chút nào, yêu quý như em trai ruột, tính cách có thể nói là bình thường hơn rất nhiều so với Cốc Đằng trước kia.
Như thế cũng không có ý tứ là y ghét bỏ Cốc Đằng, y chỉ cảm thấy thân thế của hắn đáng thương, cá tính biến thái kia hơn phân nửa đều quy kết từ thời thơ ấu bất hạnh của hắn. Có một chút đối lập với Chu Ngẫu Phiến hiện giờ, một chú vịt con thật hoạt bát rộng rãi chọc người trìu mến (lầm to).
Đều là do y nuôi dạy tốt, kiêu ngạo chống nạnh ưỡn ngực.
Một khi đã nhận ra đó là vợ nhà mình, thái độ của Chu viêm đối với em trai liền không còn giống như trước, nhất cử nhất động đều cố tình bảo trì khoảng cách, chỉ sợ sẽ tạo thành tấm gương xấu cho cậu.
Cũng không còn cách nào, y vẫn bị cảm giác hổ thẹn bản thân không bằng cầm thú tra tấn.
Em trai hiển nhiên là không có ký ức hai đời giống như y, cho dù linh hồn là cùng một người, nhưng Chu Viêm cũng không muốn nói ra chuyện duyên phận kiếp trước kiếp này.
Thứ gọi là ký ức, nói là quan trọng thì cũng không hẳn. Nếu những ký ức mà rõ ràng không hề tương quan đến bản thân, lại bị một người khác nhắc mãi không ngừng, vậy chỉ có thể sinh ra sự bối rối không cần thiết.
Đặc biệt là một tên dấm tinh như vợ nhà y, nội tâm còn nhỏ nhen hơn cả mũi kim, lòng ghen ghét đố kị còn cao hơn cả trời, nếu biết được chuyện có một “cậu” khác tồn tại, thì dù có phải đâm thủng vách tường thứ nguyên, cũng phải chạy đến chỗ đối phương quyết đấu ngươi chết ta sống.
Đến lúc đó, y sợ là chỉ có thể tự cắt bản thân thành miếng. Thịt kho tàu hoặc nướng BBQ, tùy em định đoạt.
Chỉ có một sự việc làm cho Chu Viêm vẫn luôn nghi hoặc trong lòng: “Cái bớt hình chữ S kia của em, anh nhớ lúc em còn nhỏ không hề có, nó xuất hiện từ bao giờ?”
Chu Ngẫu Phiến đang thay quần áo mặc đi ra ngoài, hiện giờ thời tiết nóng bức, chỉ cần một cái áo thun ngắn tay như vậy là được rồi. Tâm cơ boy cố ý cởi quần áo trước mặt anh trai, còn lấy quần áo ở bên cạnh đối phương mặc vào.
Thấy anh cậu tuy mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng không giở lại luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại về vấn đề tình thân, trong lòng liền vụng trộm vui mừng.
“Ca nói là cái bớt này sao? Hai năm trước nó đột nhiên mọc ra, em cũng cảm thấy rất kỳ quái, còn tưởng là mình mắc bệnh lạ, đi xét nghiệm chụp X quang rất nhiều, nhưng kết quả chẩn bệnh lại nói nó chỉ là một cái bớt bình thường. Bác sĩ cũng nói, nốt ruồi và bớt, sau này vẫn có trường hợp chậm rãi mọc ra, không được tính là bệnh trạng đặc thù. Chỉ cần xét nghiệm cho kết quả tốt thì không cần phải lo lắng.”
Chu Ngẫu Phiến trần trụi nửa thân trên, cố ý tiến đến trước mặt Chu Viêm, kéo tay y ấn lên ngực mình: “Ca, anh sờ thử xem, có phải có chút nhô lên hay không?”
Một mảnh trắng nõn kiều nộn nhích tới nhích lui ở trước mắt, Chu Viêm không được tự nhiên mà quay đầu đi, cứng đờ nói: “Nếu em đã kiểm tra qua thì anh an tâm rồi.”
Câu nói của Chu Ngẫu Phiến không hiểu vì sao lại làm y nhớ tới, thật nhiều năm về trước, Cốc Đằng cũng đã từng nói với y rằng cái bớt kia không phải là sinh ra đã có, mà là đột nhiên mọc ra vào năm hắn 15-16 tuổi.
Chu Viêm cảm thấy chuyện này quả thật có điểm kỳ lạ.
……
Bởi vì chỉ sang tuần là đã phải bắt đầu quay gameshow, hai anh em liền cố ý dạo qua siêu thị, mua mấy bộ nam trang sang trọng. Chu Ngẫu Phiến lấy cớ cần dùng đến khi chơi trò chơi đồng đội mà mua về một đống đồ tình nhân kiểu dáng giống nhau.
Chu Viêm: “……”
Vợ là nóc nhà, y chỉ cần im lặng là xong việc.
Mấy ngày sau, gameshow《Cùng bạn lưu lạc thiên nhai》chính thức khởi quay. Hiện giờ là thời đại của phát sóng trực tiếp, tổ tiết mục liền chọn dùng hai loại phương thức là phát sóng trực tiếp và phát sóng tập chiếu lại trên TV, nhằm tăng cao rating.
Chu Ngẫu Phiến và Chu Viêm ngồi máy bay, đi đến hòn đảo nghỉ dưỡng ở phương Nam.
Đi cùng chuyến bay với tổ gia đình nhà cậu là năm nhân viên công tác của đoàn phim, một nữ biên đạo, hai quay phim cộng thêm hai người trợ thủ. Lúc này, bốn vị khách mời tham gia gameshow cũng đã được định xuống.
Chu Ngẫu Phiến đến phòng nghỉ dành cho khách VIP ở sân bay, khi nhìn thấy một số tay bút cấp đại thần nổi tiếng đã lâu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Cậu là người thứ ba lên sân khấu, nhưng tuổi tác lại là nhỏ nhất, vô luận trong lòng nghĩ như thế nào, bày ra tư thái khiêm tốn có lễ là điều cần thiết. Huống hồ thiết lập hình tượng của cậu chính là mỹ thiếu niên tinh xảo nhu nhược, chẳng thà chỉ ngồi một chỗ làm bình hoa, cũng không thể kêu quát quát lên mà cướp màn ảnh.
Chẳng qua, đối với cậu mà nói, màn ảnh còn cần phải cướp hay sao?
Người quay phim phụ trách chỉ hận không thể tập trung màn ảnh trên người cậu suốt 24h, lúc bị nữ biên đạo nhắc nhở đổi góc độ, anh ta còn đúng lý hợp tình mà nói:
“Tin tưởng vào kinh nghiệm hành nghề nhiều năm của tôi đi, chỉ cần có gương mặt này của thầy Ngó Sen, cho dù ở trên màn ảnh chính là cảnh cậu ấy nhàm chán phát ngốc thì vẫn sẽ có rất nhiều cô gái tới xem!”
Nữ biên đạo bị chọc cho dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận, lời này nghe cũng không sai nha.
Đặc biệt là Chu Viêm lấy thân phận là anh trai của Ngó Sen đại thần, một khi anh chàng này vừa tiến vào màn ảnh của camera, ngay cả nữ biên đạo cũng đều hận không thể dán chặt tròng mắt vào trên người cặp huynh đệ thần tiên này.
Đúng là nam sắc làm mê hoặc nhân tâm mà, mặc dù đã kết hôn mười năm, đứa con lớn cũng đã học tiểu học, cô cư nhiên vẫn còn mặt đỏ tim đập giống như thiếu nữ.
Trong số hai vị khách mời tới trước Chu Ngẫu Phiến, một người là đại thần tiểu thuyết cổ điển của mạng văn học Linh Thứu – “Tử Bất Ngôn”, nguyên danh là Chung Trường Chinh.
Ông đầu tóc hoa râm, trông đã 50 tuổi có hơn, gương mặt phúc hậu, hào hoa phong nhã, cách nói năng hài hước. Ông nhìn về phía màn ảnh tự giới thiệu về bản thân, tiếp theo cũng giới thiệu về người phụ nữ trung niên đoan trang nhàn nhã ngồi bên cạnh mình.
“Vị này chính là bạn đời của tôi Mục Lưu Phương, hai chúng tôi đều là giáo sư hệ tiếng Trung của đại học H, không ngờ đi dạy học nhiều năm như vậy không có tiếng tăm gì, nhưng trong lúc rảnh rỗi vô ý viết mấy quyển tiểu thuyết, vậy mà lại rất được các bạn độc giả yêu thích. Nhân tiện đây tôi cũng xin nói rõ một chút, những quyển tiểu thuyết lấy danh nghĩa của tôi trong đó cũng có không ít tình tiết đều là do bà nhà tôi cấu tứ trao chuốt, đặc biệt là trong những ngày tôi nằm viện dưỡng bệnh, cơ bản đều là bà ấy viết thay. Cho nên, tác gia “Tử Bất Ngôn” trong mắt các bạn cũng không chỉ có một mình tôi. Tôi và bà ấy song kiếm hợp bích, mới được tính là “Tử Bất Ngôn” hoàn chỉnh nhất.”
Mục Lưu Phương tựa hồ như cũng không ngờ chồng mình sẽ nói như thế, trước màn ảnh liền hiện lên một chút xấu hổ, oán trách một câu: “Lúc trước nào có thương lượng sẽ nói mấy câu này.”
Đôi lão phu thê nắm tay mỉm cười nhìn nhau, đều có thể nhìn ra được cảm tình thực sự hòa hợp.
Sau hai vợ chồng Chung Trường Chinh, một vị đại thần tiểu thuyết ngôn tình đến từ mạng văn học Cô Cô là “Bạc Đầu Không Xa Nhau” cũng tự giới thiệu. Nguyên danh của cô là Văn Nhân Ba Ba, tuy chỉ mới 28 tuổi, nhưng lại là một tay bút lão luyện đã hành nghề mười năm.
Đi cùng đến tham gia gameshow là người yêu của cô, một ca sĩ có tiếng trên mạng tên là Mã Tiểu Lộ. Người nổi tiếng thì lắm thị phi, trước đây ở trên mạng cũng từng nổi lên tin tức hai người này hợp hợp tan tan, nhưng đến nay vẫn kiên trì tiếp tục đoạn tình yêu này.
Chung Trường Chinh khen ngợi nói: “Lúc tôi 18 tuổi cũng không có được thiên phú văn học tốt như thế đâu, tiểu cô nương tuổi trẻ tài cao, lão gia hỏa chúng tôi thực sự không đuổi kịp.”
Đây chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo, ai nghe xong cũng đều sẽ không cho là thật.
Văn Nhân Ba Ba cười nói: “Thầy Chung xin đừng trêu cháu, nếu hôm nay đại thần Ngó Sen không có ở đây, cháu còn có thể ở trước mặt ngài mặt dày gánh một câu tuổi trẻ tài cao, nhưng mà đáng tiếc, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cháu đã sớm bị nhân tài mới xuất hiện chụp chết ở trên bờ cát rồi.”
Chu Ngẫu Phiến minh bạch, hiện tại đã đến phiên cậu lên sân khấu, cậu khiêm tốn cung kính khom người với mọi người xung quanh.
“Chị Văn Nhân, em cũng không dám nhận, về sau cứ gọi em Ngẫu Phiến là được. Em tài hèn học ít, lại thường xuyên sinh hoạt ở nước ngoài, bàn về nội tình văn học ở Trung Quốc, thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp hai người. Hôm nay em có mặt ở đây, chính là để làm học sinh của mọi người.”
Cậu lại giới thiệu Chu Viêm: “Đây chính là anh trai của em Chu Viêm, nguyên lai là võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp.
Chu Viêm khô khốc gật đầu, xem như ném qua một câu chào hỏi. Y vốn cũng không phải khách mời, chỉ là người thân đi theo, giống như lá xanh phụ trợ cho đóa hoa hồng, nói ít đi vài câu cũng không sao.
Đám người khách khách khí khí thổi phồng lẫn nhau một hồi, Văn Nhân Ba Ba mới không nhịn được mà hỏi đạo diễn: “Một vị khách mời cuối cùng kia đâu ạ?”
Đạo diễn cũng đang nén giận, thời gian chính thức quay đã sớm thông tri cho các khách mời, nhưng đối phương lại đến muộn như vậy, vừa rồi trợ thủ gọi qua, cậu ta cư nhiên còn ngại bọn họ thúc giục quá gấp.
Cũng đâu phải đại nhân vật khó lường gì, còn chơi đại bài gì chứ!
Tuy vậy nhưng trên mặt lại cười cười: “Vị khách mời kia bị trễ máy bay, qua một lát nữa hẳn là sẽ đến ngay thôi.”
Những người còn lại cũng không có cách nào, chỉ đành phải tiếp tục chờ đợi, may mắn mọi người còn tính là chơi thân, cũng không cảm thấy quá nhàm chán. Lại thêm một giờ trôi qua, từ cửa phòng nghỉ mới truyền đến giọng nói hồn hậu lại có từ tính của một người đàn ông: “Các vị, thật xin lỗi, tôi đến muộn.”
Người vừa tới mặc một bộ tây trang xa hoa được thiết kế riêng, giày da bóng lưỡng, mặt mày tuấn lãng, trên cánh mũi cao thẳng gác chiếc gọng kính vàng, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần từ vẻ bề ngoài, chỉ có thể dùng một câu văn nhã bại hoại để hình dung.
Gã nhiệt tình lại không mất lễ nghĩa với đạo diễn, theo thứ tự bắt tay với các vị khách mời khác: “Tôi là Sở Hàn, đến từ mạng văn học Thư Hương, bút danh “Cầm Hoa Công Tử”, ngưỡng mộ đại danh các vị đã lâu, rất mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Nghe thấy người này tự xưng là Sở Hàn, sắc mặt ba người còn lại có hơi cứng đờ, đặc biệt là Chu Ngẫu Phiến, trong lòng nảy lên cảm giác ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ. Cậu lặng lẽ dịch bàn tay đã bị Sở Hàn nắm qua ra phía sau lưng chà chà, quyết định đợi lát nữa còn phải dùng thuốc khử trùng rửa lại một lần.
Vị đại thần Sở Hàn này tuổi tác ước chừng khoảng 35-36 tuổi, nhưng đã trải qua cuộc sống lên xuống phập phồng, hoàn toàn có thể viết ra một quyển tự truyện. Gã cũng coi như là niên thiếu thành danh, đặc biệt am hiểu cách viết tiểu thuyết nghịch tập thể loại nam chính ngựa đực hậu cung.
Phương thức rải thuốc màu vàng (cảnh H) của gã hoàn toàn không giống với Chu Ngẫu Phiến.
Nhân vật trong văn của Chu Ngẫu Phiến, phong lưu đa tình lại không hạ lưu, yêu hận tình thù đều nhân tính và lý trí, vô luận là nam hay nữ cũng đều cam tâm tình nguyện rơi vào lưới tình, chẳng sợ kết cục là bi kịch vẫn có thể nói một câu, cuộc đời này không hối hận cùng quân kết duyên.
Nhưng Sở Hàn thì lại không giống như thế, nữ nhân dưới ngòi bút của gã chính là một cái bình hoa di động, giá trị duy nhất chính là bị nam chính XXOO. Gã đã từng vì đó mà bị nghiêm phạt đưa vào cục cảnh sát, nhưng không ngờ sau khi ra ngoài lại không những không trầm luân mờ nhạt trong biển người, mà ngược lại còn bình bộ thanh vân, chuyển sang lĩnh vực khác, bắt đầu làm một đạo diễn.
Gã ăn giáo huấn, hiện giờ viết văn đã thu liễm hơn nhiều, nhưng ở trên mạng cũng thường xuyên xuất hiện tin tức nói gã thuê người viết thay. Nhưng do không có chứng cứ, đó cũng chỉ có thể xem như lời đồn vô căn cứ.
Người Sở Hàn mang theo là vợ gã Trang Tiệp, so sánh với dung mạo xuất sắc của chồng, cô ta trông quá mức bình thường, nhìn màn ảnh mà thấp thỏm bất an, khẩn trương đến mức gần như không nói ra lời. Đạo diễn hiển nhiên cũng đã nhìn ra, âm thầm ý bảo camera ít quay Trang Tiệp đi.
Chu Viêm hiểu biết em trai mình, thấy cậu lộ ra biểu tình khác thường, y liền biết giữa cậu và người tên Sở Hàn này, chỉ sợ là còn có chuyện mà y chưa rõ.
Thừa dịp hạ màn nghỉ ngơi, mọi người sôi nổi đứng dậy đi chỉnh đốn, Chu Viêm đi theo em trai vào phòng vệ sinh, đứng song song giải quyết nỗi buồn.
“Em hình như không thích tên Sở Hản kia, thế nào, có xích mích sao?”
Y vừa hỏi như vậy, Chu Ngẫu Phiến liền thật giống như đã tìm được người có thể làm chủ cho mình, ủy ủy khuất khuất mà bắt đầu cáo trạng: “Ca, tên kia đã từng khi dễ em!”
Sắc mặt Chu Viêm tức khắc đen như đít nồi, sát tâm cũng đều có: “Cái gì!”
Chu Ngẫu Phiến vội vàng giải thích: “Ca, không phải là có ý kia, em sao có thể bị người khác chiếm tiện nghi được. Chuyện là, một năm trước hiệp hội văn học mở cuộc họp thường niên, em đến tham gia thì bị tên kia quấy rầy, hắn còn có ý đồ lừa gạt em đi khách sạn. Em mà lại ngu như vậy sao, căn bản là không thèm phản ứng hắn.”
Kỳ thật thì tiểu quỷ này đã nói dối, cậu cố ý hỏi vòng vèo số phòng, kêu mấy cô nhân viên đi qua, sau đó gọi điện cho Cục Cảnh sát báo án, nói có người cưỡng gian. Nếu Sở Hàn không nghe thấy động tĩnh mà nhanh chóng trốn thoát, chỉ sợ là lại đi một chuyến vào cục, thêm một lần lên trang nhất.
Chu Ngẫu Phiến cũng không biết rốt cuộc Sở Hàn có biết là do cậu giở trò quỷ hay không, sau đó gia hỏa này cũng không hề tiếp tục quấy rầy cậu nữa, cậu cũng liền vứt người này ra sau đầu.
Không ngờ tới cảnh oan gia ngõ hẹp, cư nhiên lại đụng phải nhau ở chỗ này. Thật kỳ quái, theo thông báo cậu nhận được trước đó, khách mời thứ tư cũng đâu phải Sở Hàn, như thế nào lại lâm thời thay người như vậy? Thật đúng là ra cửa dẫm phưn chó, đen đủi!
Chỉ với những lời này của em trai đã đủ để kích phát lửa giận trong lòng Chu Viêm. Ánh mắt y hung ác như thú hoang, hai tay siết chặt thành quyền.
Kẻ nào dám đánh chủ ý lên vợ của y, thì xác định vào ICU nằm đi!
Nếu Chu Viêm mà biết được em trai y đang gảy loại bàn tính ma quỷ gì ở trong lòng thì nhất định sẽ lột quần tét mông…… Ờm, đại khái thì cũng không dám động thủ. Không chỉ không dám, mà còn hy vọng đối phương giơ cao đánh khẽ.
Người xưa nói quả không sai, nhân chi sơ tính bản tiện, chỉ khi trải qua giông tố, mới biết quý trọng những ngày ấm êm.
Sau khi trải qua một đời cùng lão yêu tinh đạo hạnh cao thâm Cốc Đằng, việc đối phó với tiểu yêu tinh mới ra đời là Chu Ngẫu Phiến liền dễ như chơi.
Vợ y đời này đã đi theo y từ năm ba tuổi, y cũng không bạc đãi em ấy một chút nào, yêu quý như em trai ruột, tính cách có thể nói là bình thường hơn rất nhiều so với Cốc Đằng trước kia.
Như thế cũng không có ý tứ là y ghét bỏ Cốc Đằng, y chỉ cảm thấy thân thế của hắn đáng thương, cá tính biến thái kia hơn phân nửa đều quy kết từ thời thơ ấu bất hạnh của hắn. Có một chút đối lập với Chu Ngẫu Phiến hiện giờ, một chú vịt con thật hoạt bát rộng rãi chọc người trìu mến (lầm to).
Đều là do y nuôi dạy tốt, kiêu ngạo chống nạnh ưỡn ngực.
Một khi đã nhận ra đó là vợ nhà mình, thái độ của Chu viêm đối với em trai liền không còn giống như trước, nhất cử nhất động đều cố tình bảo trì khoảng cách, chỉ sợ sẽ tạo thành tấm gương xấu cho cậu.
Cũng không còn cách nào, y vẫn bị cảm giác hổ thẹn bản thân không bằng cầm thú tra tấn.
Em trai hiển nhiên là không có ký ức hai đời giống như y, cho dù linh hồn là cùng một người, nhưng Chu Viêm cũng không muốn nói ra chuyện duyên phận kiếp trước kiếp này.
Thứ gọi là ký ức, nói là quan trọng thì cũng không hẳn. Nếu những ký ức mà rõ ràng không hề tương quan đến bản thân, lại bị một người khác nhắc mãi không ngừng, vậy chỉ có thể sinh ra sự bối rối không cần thiết.
Đặc biệt là một tên dấm tinh như vợ nhà y, nội tâm còn nhỏ nhen hơn cả mũi kim, lòng ghen ghét đố kị còn cao hơn cả trời, nếu biết được chuyện có một “cậu” khác tồn tại, thì dù có phải đâm thủng vách tường thứ nguyên, cũng phải chạy đến chỗ đối phương quyết đấu ngươi chết ta sống.
Đến lúc đó, y sợ là chỉ có thể tự cắt bản thân thành miếng. Thịt kho tàu hoặc nướng BBQ, tùy em định đoạt.
Chỉ có một sự việc làm cho Chu Viêm vẫn luôn nghi hoặc trong lòng: “Cái bớt hình chữ S kia của em, anh nhớ lúc em còn nhỏ không hề có, nó xuất hiện từ bao giờ?”
Chu Ngẫu Phiến đang thay quần áo mặc đi ra ngoài, hiện giờ thời tiết nóng bức, chỉ cần một cái áo thun ngắn tay như vậy là được rồi. Tâm cơ boy cố ý cởi quần áo trước mặt anh trai, còn lấy quần áo ở bên cạnh đối phương mặc vào.
Thấy anh cậu tuy mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng không giở lại luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại về vấn đề tình thân, trong lòng liền vụng trộm vui mừng.
“Ca nói là cái bớt này sao? Hai năm trước nó đột nhiên mọc ra, em cũng cảm thấy rất kỳ quái, còn tưởng là mình mắc bệnh lạ, đi xét nghiệm chụp X quang rất nhiều, nhưng kết quả chẩn bệnh lại nói nó chỉ là một cái bớt bình thường. Bác sĩ cũng nói, nốt ruồi và bớt, sau này vẫn có trường hợp chậm rãi mọc ra, không được tính là bệnh trạng đặc thù. Chỉ cần xét nghiệm cho kết quả tốt thì không cần phải lo lắng.”
Chu Ngẫu Phiến trần trụi nửa thân trên, cố ý tiến đến trước mặt Chu Viêm, kéo tay y ấn lên ngực mình: “Ca, anh sờ thử xem, có phải có chút nhô lên hay không?”
Một mảnh trắng nõn kiều nộn nhích tới nhích lui ở trước mắt, Chu Viêm không được tự nhiên mà quay đầu đi, cứng đờ nói: “Nếu em đã kiểm tra qua thì anh an tâm rồi.”
Câu nói của Chu Ngẫu Phiến không hiểu vì sao lại làm y nhớ tới, thật nhiều năm về trước, Cốc Đằng cũng đã từng nói với y rằng cái bớt kia không phải là sinh ra đã có, mà là đột nhiên mọc ra vào năm hắn 15-16 tuổi.
Chu Viêm cảm thấy chuyện này quả thật có điểm kỳ lạ.
……
Bởi vì chỉ sang tuần là đã phải bắt đầu quay gameshow, hai anh em liền cố ý dạo qua siêu thị, mua mấy bộ nam trang sang trọng. Chu Ngẫu Phiến lấy cớ cần dùng đến khi chơi trò chơi đồng đội mà mua về một đống đồ tình nhân kiểu dáng giống nhau.
Chu Viêm: “……”
Vợ là nóc nhà, y chỉ cần im lặng là xong việc.
Mấy ngày sau, gameshow《Cùng bạn lưu lạc thiên nhai》chính thức khởi quay. Hiện giờ là thời đại của phát sóng trực tiếp, tổ tiết mục liền chọn dùng hai loại phương thức là phát sóng trực tiếp và phát sóng tập chiếu lại trên TV, nhằm tăng cao rating.
Chu Ngẫu Phiến và Chu Viêm ngồi máy bay, đi đến hòn đảo nghỉ dưỡng ở phương Nam.
Đi cùng chuyến bay với tổ gia đình nhà cậu là năm nhân viên công tác của đoàn phim, một nữ biên đạo, hai quay phim cộng thêm hai người trợ thủ. Lúc này, bốn vị khách mời tham gia gameshow cũng đã được định xuống.
Chu Ngẫu Phiến đến phòng nghỉ dành cho khách VIP ở sân bay, khi nhìn thấy một số tay bút cấp đại thần nổi tiếng đã lâu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Cậu là người thứ ba lên sân khấu, nhưng tuổi tác lại là nhỏ nhất, vô luận trong lòng nghĩ như thế nào, bày ra tư thái khiêm tốn có lễ là điều cần thiết. Huống hồ thiết lập hình tượng của cậu chính là mỹ thiếu niên tinh xảo nhu nhược, chẳng thà chỉ ngồi một chỗ làm bình hoa, cũng không thể kêu quát quát lên mà cướp màn ảnh.
Chẳng qua, đối với cậu mà nói, màn ảnh còn cần phải cướp hay sao?
Người quay phim phụ trách chỉ hận không thể tập trung màn ảnh trên người cậu suốt 24h, lúc bị nữ biên đạo nhắc nhở đổi góc độ, anh ta còn đúng lý hợp tình mà nói:
“Tin tưởng vào kinh nghiệm hành nghề nhiều năm của tôi đi, chỉ cần có gương mặt này của thầy Ngó Sen, cho dù ở trên màn ảnh chính là cảnh cậu ấy nhàm chán phát ngốc thì vẫn sẽ có rất nhiều cô gái tới xem!”
Nữ biên đạo bị chọc cho dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận, lời này nghe cũng không sai nha.
Đặc biệt là Chu Viêm lấy thân phận là anh trai của Ngó Sen đại thần, một khi anh chàng này vừa tiến vào màn ảnh của camera, ngay cả nữ biên đạo cũng đều hận không thể dán chặt tròng mắt vào trên người cặp huynh đệ thần tiên này.
Đúng là nam sắc làm mê hoặc nhân tâm mà, mặc dù đã kết hôn mười năm, đứa con lớn cũng đã học tiểu học, cô cư nhiên vẫn còn mặt đỏ tim đập giống như thiếu nữ.
Trong số hai vị khách mời tới trước Chu Ngẫu Phiến, một người là đại thần tiểu thuyết cổ điển của mạng văn học Linh Thứu – “Tử Bất Ngôn”, nguyên danh là Chung Trường Chinh.
Ông đầu tóc hoa râm, trông đã 50 tuổi có hơn, gương mặt phúc hậu, hào hoa phong nhã, cách nói năng hài hước. Ông nhìn về phía màn ảnh tự giới thiệu về bản thân, tiếp theo cũng giới thiệu về người phụ nữ trung niên đoan trang nhàn nhã ngồi bên cạnh mình.
“Vị này chính là bạn đời của tôi Mục Lưu Phương, hai chúng tôi đều là giáo sư hệ tiếng Trung của đại học H, không ngờ đi dạy học nhiều năm như vậy không có tiếng tăm gì, nhưng trong lúc rảnh rỗi vô ý viết mấy quyển tiểu thuyết, vậy mà lại rất được các bạn độc giả yêu thích. Nhân tiện đây tôi cũng xin nói rõ một chút, những quyển tiểu thuyết lấy danh nghĩa của tôi trong đó cũng có không ít tình tiết đều là do bà nhà tôi cấu tứ trao chuốt, đặc biệt là trong những ngày tôi nằm viện dưỡng bệnh, cơ bản đều là bà ấy viết thay. Cho nên, tác gia “Tử Bất Ngôn” trong mắt các bạn cũng không chỉ có một mình tôi. Tôi và bà ấy song kiếm hợp bích, mới được tính là “Tử Bất Ngôn” hoàn chỉnh nhất.”
Mục Lưu Phương tựa hồ như cũng không ngờ chồng mình sẽ nói như thế, trước màn ảnh liền hiện lên một chút xấu hổ, oán trách một câu: “Lúc trước nào có thương lượng sẽ nói mấy câu này.”
Đôi lão phu thê nắm tay mỉm cười nhìn nhau, đều có thể nhìn ra được cảm tình thực sự hòa hợp.
Sau hai vợ chồng Chung Trường Chinh, một vị đại thần tiểu thuyết ngôn tình đến từ mạng văn học Cô Cô là “Bạc Đầu Không Xa Nhau” cũng tự giới thiệu. Nguyên danh của cô là Văn Nhân Ba Ba, tuy chỉ mới 28 tuổi, nhưng lại là một tay bút lão luyện đã hành nghề mười năm.
Đi cùng đến tham gia gameshow là người yêu của cô, một ca sĩ có tiếng trên mạng tên là Mã Tiểu Lộ. Người nổi tiếng thì lắm thị phi, trước đây ở trên mạng cũng từng nổi lên tin tức hai người này hợp hợp tan tan, nhưng đến nay vẫn kiên trì tiếp tục đoạn tình yêu này.
Chung Trường Chinh khen ngợi nói: “Lúc tôi 18 tuổi cũng không có được thiên phú văn học tốt như thế đâu, tiểu cô nương tuổi trẻ tài cao, lão gia hỏa chúng tôi thực sự không đuổi kịp.”
Đây chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo, ai nghe xong cũng đều sẽ không cho là thật.
Văn Nhân Ba Ba cười nói: “Thầy Chung xin đừng trêu cháu, nếu hôm nay đại thần Ngó Sen không có ở đây, cháu còn có thể ở trước mặt ngài mặt dày gánh một câu tuổi trẻ tài cao, nhưng mà đáng tiếc, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cháu đã sớm bị nhân tài mới xuất hiện chụp chết ở trên bờ cát rồi.”
Chu Ngẫu Phiến minh bạch, hiện tại đã đến phiên cậu lên sân khấu, cậu khiêm tốn cung kính khom người với mọi người xung quanh.
“Chị Văn Nhân, em cũng không dám nhận, về sau cứ gọi em Ngẫu Phiến là được. Em tài hèn học ít, lại thường xuyên sinh hoạt ở nước ngoài, bàn về nội tình văn học ở Trung Quốc, thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp hai người. Hôm nay em có mặt ở đây, chính là để làm học sinh của mọi người.”
Cậu lại giới thiệu Chu Viêm: “Đây chính là anh trai của em Chu Viêm, nguyên lai là võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp.
Chu Viêm khô khốc gật đầu, xem như ném qua một câu chào hỏi. Y vốn cũng không phải khách mời, chỉ là người thân đi theo, giống như lá xanh phụ trợ cho đóa hoa hồng, nói ít đi vài câu cũng không sao.
Đám người khách khách khí khí thổi phồng lẫn nhau một hồi, Văn Nhân Ba Ba mới không nhịn được mà hỏi đạo diễn: “Một vị khách mời cuối cùng kia đâu ạ?”
Đạo diễn cũng đang nén giận, thời gian chính thức quay đã sớm thông tri cho các khách mời, nhưng đối phương lại đến muộn như vậy, vừa rồi trợ thủ gọi qua, cậu ta cư nhiên còn ngại bọn họ thúc giục quá gấp.
Cũng đâu phải đại nhân vật khó lường gì, còn chơi đại bài gì chứ!
Tuy vậy nhưng trên mặt lại cười cười: “Vị khách mời kia bị trễ máy bay, qua một lát nữa hẳn là sẽ đến ngay thôi.”
Những người còn lại cũng không có cách nào, chỉ đành phải tiếp tục chờ đợi, may mắn mọi người còn tính là chơi thân, cũng không cảm thấy quá nhàm chán. Lại thêm một giờ trôi qua, từ cửa phòng nghỉ mới truyền đến giọng nói hồn hậu lại có từ tính của một người đàn ông: “Các vị, thật xin lỗi, tôi đến muộn.”
Người vừa tới mặc một bộ tây trang xa hoa được thiết kế riêng, giày da bóng lưỡng, mặt mày tuấn lãng, trên cánh mũi cao thẳng gác chiếc gọng kính vàng, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần từ vẻ bề ngoài, chỉ có thể dùng một câu văn nhã bại hoại để hình dung.
Gã nhiệt tình lại không mất lễ nghĩa với đạo diễn, theo thứ tự bắt tay với các vị khách mời khác: “Tôi là Sở Hàn, đến từ mạng văn học Thư Hương, bút danh “Cầm Hoa Công Tử”, ngưỡng mộ đại danh các vị đã lâu, rất mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Nghe thấy người này tự xưng là Sở Hàn, sắc mặt ba người còn lại có hơi cứng đờ, đặc biệt là Chu Ngẫu Phiến, trong lòng nảy lên cảm giác ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ. Cậu lặng lẽ dịch bàn tay đã bị Sở Hàn nắm qua ra phía sau lưng chà chà, quyết định đợi lát nữa còn phải dùng thuốc khử trùng rửa lại một lần.
Vị đại thần Sở Hàn này tuổi tác ước chừng khoảng 35-36 tuổi, nhưng đã trải qua cuộc sống lên xuống phập phồng, hoàn toàn có thể viết ra một quyển tự truyện. Gã cũng coi như là niên thiếu thành danh, đặc biệt am hiểu cách viết tiểu thuyết nghịch tập thể loại nam chính ngựa đực hậu cung.
Phương thức rải thuốc màu vàng (cảnh H) của gã hoàn toàn không giống với Chu Ngẫu Phiến.
Nhân vật trong văn của Chu Ngẫu Phiến, phong lưu đa tình lại không hạ lưu, yêu hận tình thù đều nhân tính và lý trí, vô luận là nam hay nữ cũng đều cam tâm tình nguyện rơi vào lưới tình, chẳng sợ kết cục là bi kịch vẫn có thể nói một câu, cuộc đời này không hối hận cùng quân kết duyên.
Nhưng Sở Hàn thì lại không giống như thế, nữ nhân dưới ngòi bút của gã chính là một cái bình hoa di động, giá trị duy nhất chính là bị nam chính XXOO. Gã đã từng vì đó mà bị nghiêm phạt đưa vào cục cảnh sát, nhưng không ngờ sau khi ra ngoài lại không những không trầm luân mờ nhạt trong biển người, mà ngược lại còn bình bộ thanh vân, chuyển sang lĩnh vực khác, bắt đầu làm một đạo diễn.
Gã ăn giáo huấn, hiện giờ viết văn đã thu liễm hơn nhiều, nhưng ở trên mạng cũng thường xuyên xuất hiện tin tức nói gã thuê người viết thay. Nhưng do không có chứng cứ, đó cũng chỉ có thể xem như lời đồn vô căn cứ.
Người Sở Hàn mang theo là vợ gã Trang Tiệp, so sánh với dung mạo xuất sắc của chồng, cô ta trông quá mức bình thường, nhìn màn ảnh mà thấp thỏm bất an, khẩn trương đến mức gần như không nói ra lời. Đạo diễn hiển nhiên cũng đã nhìn ra, âm thầm ý bảo camera ít quay Trang Tiệp đi.
Chu Viêm hiểu biết em trai mình, thấy cậu lộ ra biểu tình khác thường, y liền biết giữa cậu và người tên Sở Hàn này, chỉ sợ là còn có chuyện mà y chưa rõ.
Thừa dịp hạ màn nghỉ ngơi, mọi người sôi nổi đứng dậy đi chỉnh đốn, Chu Viêm đi theo em trai vào phòng vệ sinh, đứng song song giải quyết nỗi buồn.
“Em hình như không thích tên Sở Hản kia, thế nào, có xích mích sao?”
Y vừa hỏi như vậy, Chu Ngẫu Phiến liền thật giống như đã tìm được người có thể làm chủ cho mình, ủy ủy khuất khuất mà bắt đầu cáo trạng: “Ca, tên kia đã từng khi dễ em!”
Sắc mặt Chu Viêm tức khắc đen như đít nồi, sát tâm cũng đều có: “Cái gì!”
Chu Ngẫu Phiến vội vàng giải thích: “Ca, không phải là có ý kia, em sao có thể bị người khác chiếm tiện nghi được. Chuyện là, một năm trước hiệp hội văn học mở cuộc họp thường niên, em đến tham gia thì bị tên kia quấy rầy, hắn còn có ý đồ lừa gạt em đi khách sạn. Em mà lại ngu như vậy sao, căn bản là không thèm phản ứng hắn.”
Kỳ thật thì tiểu quỷ này đã nói dối, cậu cố ý hỏi vòng vèo số phòng, kêu mấy cô nhân viên đi qua, sau đó gọi điện cho Cục Cảnh sát báo án, nói có người cưỡng gian. Nếu Sở Hàn không nghe thấy động tĩnh mà nhanh chóng trốn thoát, chỉ sợ là lại đi một chuyến vào cục, thêm một lần lên trang nhất.
Chu Ngẫu Phiến cũng không biết rốt cuộc Sở Hàn có biết là do cậu giở trò quỷ hay không, sau đó gia hỏa này cũng không hề tiếp tục quấy rầy cậu nữa, cậu cũng liền vứt người này ra sau đầu.
Không ngờ tới cảnh oan gia ngõ hẹp, cư nhiên lại đụng phải nhau ở chỗ này. Thật kỳ quái, theo thông báo cậu nhận được trước đó, khách mời thứ tư cũng đâu phải Sở Hàn, như thế nào lại lâm thời thay người như vậy? Thật đúng là ra cửa dẫm phưn chó, đen đủi!
Chỉ với những lời này của em trai đã đủ để kích phát lửa giận trong lòng Chu Viêm. Ánh mắt y hung ác như thú hoang, hai tay siết chặt thành quyền.
Kẻ nào dám đánh chủ ý lên vợ của y, thì xác định vào ICU nằm đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất