Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 50: Địa Ngục Không Lối Cứ Đâm Đầu Vào

Trước Sau
Gió thu đìu hiu lá rụng đầy đất, ánh trăng bạc chiếu rọi xuống bức tường vây bên ngoài trạm dịch. Lúc này đại đa số người đều đã tiến vào mộng đẹp, chỉ có lác đác vài người Cẩm Y Vệ thay phiên công việc, giơ ánh đuốc đi lại.

Trong bóng đêm tĩnh lặng, có mấy bóng đen uyển chuyển không một tiếng động mà phóng lên nóc nhà. Bọn chúng phân công nhau hành động, lật tìm vài chỗ mái ngói, rốt cuộc mới tìm được phòng ngủ của mục tiêu. Người dẫn đầu vung tay lên, những bóng đen còn lại liền lập tức tề tựu.

Trong phòng một mảnh đen nhánh, màn giường nhẹ nhàng đong đưa, ngẫu nhiên nghe thấy vài tiếng thở dốc.

Chu Chính Kình đang gặp phải tình cảnh băng hỏa lưỡng trọng thiên, một lòng chỉ nghĩ tới việc muốn xuất ra, cho nên cảm quan đối với mọi thứ bên ngoài liền trở nên trì độn hơn rất nhiều. Diệp Liên Sinh có tâm chọc ghẹo, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc nóng lúc lạnh, chính là không để cho y được thoải mái.

Chu Chính Kình nhẫn nại đến tận cùng, liền muốn trả thù người trước mặt. Yêu tinh này bất luận là chuyển thế bao nhiêu lần, chiêu trò cổ quái của hắn vẫn luôn đa dạng nhiều như sao trời, khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.

Diệp Liên Sinh ngữ điệu run rẩy hô hấp dồn dập: “Ta nghe thấy ngươi đang âm thầm mắng ta.”

Chu Chính Kình liền đặt tay hắn ở trên ngực mình, cắn răng nói: “Tổ tông ơi, ta chỉ cầu ngươi thủ hạ lưu tình, nào dám có nửa câu oán hận.”

Diệp Liên Sinh đắc ý cười khẽ, nhu mị như xà mà treo trên cổ nam nhân đang gấp đến đỏ mắt này.

Chu Chính Kình thở hổn hển, cả người đều ra một tầng mồ hôi, Diệp Liên Sinh đeo trên người y cũng không tốt hơn là bao, dính dính nhớp nhớp thoang thoảng một chút mùi tanh. Nếu là thường ngày, người có thói ở sạch như hắn đã sớm không thể nào chịu được, nhưng vì người trước mặt chính là nam nhân này, cho nên dù phải cùng nhau lăn trong nước bùn, hắn cũng đều vui vẻ chịu đựng.

Mấy ngày nay hai người lén lút cùng chung chăn gối, thân thân sờ sờ liếm liếm ha ha, chỉ là vẫn chưa tiến hành đến một bước kia. Diệp Liên Sinh chết sống không muốn cởi ra lớp y phục cuối cùng, Chu Chính Kình chỉ có thể cách quần giải tỏa, tạm chấp nhận lối sinh hoạt này.

Y biết trong lòng vợ có khúc mắt, vì thân tàn khuyết mà tự ti. Hiểu cho hắn một chút, cũng không cần phải nóng lòng. Đợi sau này, tự nhiên sẽ nước chảy thành sông. Cá nước giao hòa tất nhiên là sung sướng, nhưng đối với lão phu lão thê mà nói, bất quá chỉ là dệt hoa trên gấm.

Người trên nóc nhà thấy bên trong không có động tĩnh, liền lặng lẽ thò vào một cái ống trúc, thổi vào trong một làn sương khói nhàn nhạt.

Một hắc y nhân che mặt dáng người yểu điệu rủa thầm một câu: “Tên thiến cẩu Đông Xưởng này cư nhiên lại hoang dâm như vậy.”

Nhưng chỉ một câu như vậy, đã bị Chu Chính Kình đang dần dần hòa hoãn cảm xúc phát hiện ra. Y bỗng nhiên trợn mắt, đè miệng người bên cạnh mình lại, ý bảo trên nóc nhà có người.

Diệp Liên Sinh chỉ kinh ngạc trong thoáng chốc đã mau chóng trấn định xuống, nhẹ nhàng bò xuống từ trên người y.

Chu Chính Kình thả lỏng ngũ cảm, nắm chặt Tú Xuân đao ở mép giường. Sau khi phát hiện ra sự khác thường trong không khí, y tương kế tựu kế, giả vờ phát ra tiếng ngáy. Với thể chất của y, thuốc gây mê nồng độ cao ở thời đại tinh tế còn không có tác dụng, nói gì đến mê dược ở thời cổ đại.

Người trên nóc nhà tự hiểu là đã đến lúc ra tay, theo thứ tự mà lần lượt nhảy xuống mái hiên. Lư Sanh gác cửa đã sớm trúng chiêu ngủ đến bất tỉnh nhân sự, lúc này đang khò khè đánh giấc hết sức vui sướng. Mũi kiếm cạy mở khóa cửa, đám người mò mẫm bước vào trong phòng, nhìn chuẩn về phía người nằm ở trên giường mà đâm tới.

“Choang” một tiếng, Chu Chính Kình xoay người dựng dậy, rút đao lấy một địch chúng, không rơi vào thế hạ phong.

Những vật dụng bày biện trong phòng xui xẻo gặp tai ương trong lúc hỗn chiến, Chu Chính Kình e sợ người phía sau sẽ chịu thương tổn nên không dám rời khỏi phạm vi ở trước giường, nếu không thì đám hắc y nhân bịt mặt này đã sớm bị giết chết.

“Tứ…… sư huynh!” Một người trong đó bỗng nhiên kinh hô, giọng nói kiều nộn giống như thiếu nữ.

Chu Chính Kình lúc này cũng đã nhận ra kiếm pháp quen thuộc của những người này, ngữ khí tựa hồ như trộn lẫn hàn băng.

“Các ngươi sao dám!”



Niệm tình nghĩa với Từ An đạo nhân, y vốn đã thả cho những người một con ngựa, không ngờ thiên đường mở cửa không đi, địa ngục vô lối cứ đâm đầu vào. Dám ám sát vợ y? Chê mình sống lâu quá rồi sao!

Thiếu nữ che mặt kia lã chã chực khóc, đôi mắt không ngừng đảo qua giữa Chu Chính Kình và Diệp Liên Sinh đang quấn chặt chăn nằm ở trên giường, thân hình cơ hồ như lung lay sắp đổ: “Tứ sư huynh, ngươi…… ngươi như thế nào lại cùng hoạn quan kia……”

Một khắc trước đó nàng hãy còn đang khinh bỉ phỉ nhổ hoạn quan hoang dâm, hiện giờ lại phát hiện ra người cùng hắn yêu đương vụng trộm tằng tịu với nhau cư nhiên lại chính là ý trung nhân của nàng. Ngay cả ngũ lôi oanh đỉnh cũng không đủ để hình dung đả kích của nàng lúc này.

Chu Chính Kình đến lúc này cũng chỉ mặc mỗi một cái tiết khố, dấu vết hoan ái ở trên người rõ ràng trước mắt, mà Diệp Liên Sinh ở trên giường nhạy bén phát hiện ra tình ý của thiếu nữ, liền nhìn nàng nở một nụ cười vũ mị, ý khiêu khích không chút che giấu.

Chu Chính Kình căn bản không để ý tới Phạm Nhược Li, chỉ nhìn chằm chằm về phía Thương Quân Diễn, đáy mắt hơi nhiễm một màu đỏ tươi. Cho dù không vạch trần lớp khăn che mặt, nhưng từ hình thể và võ công, thân phận của hắn đã sớm lộ rõ.

Thương Quân Diễn cũng khiếp sợ cực độ: “Tứ sư đệ, vì sao lại là ngươi?”

Chu Chính Kình không muốn lãng phí thời gian vào việc đối thoại vô nghĩa, vì sao những người này lại tới ám sát Diệp Liên Sinh, chỉ dùng mông để suy nghĩ cũng biết nguyên nhân, đơn giản chính là vì dân trừ hại, diệt trừ gian thần linh tinh.

“Các ngươi nếu đã tới, vậy thì đừng tưởng rời khỏi!”

Chu Chính Kình sống ba đời, tâm vững như bàn thạch lại càng thêm trầm ổn, lúc này bị chạm vào nghịch lân, lửa giận trong lồng ngực tăng vọt, chỉ muốn chém những kẻ ngu xuẩn này thành trăm mảnh.

Cốt truyện? Nhân vật? Liên quan quái gì đến y!

Chu Chính Kình không hề lưu thủ, giơ Tú Xuân đao chém về phía Thương Quân Diễn.

Thương Quân Diễn bị bất ngờ không kịp phòng ngừa, đùi trúng một đao, máu tươi vẩy ra ngã quỳ xuống đất, những sư huynh sư muội khác liền kinh hô: “Đại sư huynh!”

Ôn Uyển Sa nôn nóng nói: “Tứ tư huynh, chúng ta là sư huynh muội đồng môn, ngươi sao có thể hạ độc thủ như vậy!”

Tôn Triệu Lân mắng: “Chu Chính Kình, ngươi là một kẻ hèn hạ vong ân phụ nghĩa lòng lang dạ sói, vì vinh hoa phú quý mà đắm mình trụy lạc, cam nguyện làm chó săn cho triều đình, lại còn cùng tên thiến cẩu Đông Xưởng này ăn nằm khiến người khác ghê tởm đến cực điểm, ta thật nhục nhã khi có sư đệ là ngươi! Ta sẽ báo cho sư phụ, bảo người trục xuất kẻ dơ bẩn ngươi ra khỏi sư môn!”

Đáp lại hắn, chính là một đao hết sức lạnh lùng của Chu Chính Kình, trực tiếp tước đi cánh tay cầm kiếm của hắn.

Tôn Triệu Lân kêu thảm một tiếng, che lại cánh tay cụt đang trào máu. Phạm Nhược Li nhào tới đỡ hắn, thương tâm muốn chết mà nhìn Chu Chính Kình: “Tứ sư huynh……”

Tống Mộc Phong hoảng sợ nhìn một Chu Chính Kình tựa như sát thần chuyển thế này, bàn tay cầm kiếm không kiềm được nỗi run sợ. Thấy Chu Chính Kình mặt vô biểu tình đi về hướng của mình, hắn chỉ có thể theo bản năng mà lui lại vài bước.

“Tứ…… Tứ sư đệ……”

Trong một đám nam đệ tử bọn họ, Chu Chính Kình nhập môn muộn nhất, nhưng cố tình tư chất lại tuyệt hảo, người sau vượt người trước, y siêu việt hơn bọn họ, trở thành đệ tử chân truyền của Từ An đạo nhân, còn đánh ra thanh danh to lớn như vậy ở trong giang hồ.

Đám người Tống Mộc Phong ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn tồn tại vài phần ghen ghét.

Chu Chính Kình lại còn là một người kiệt ngạo lạnh lùng, ngày thường cũng không tôn kính lấy lòng các sư huynh, càng làm cho bọn hắn thẹn quá hóa giận, âm thầm bài xích không kết bạn với y.

Vốn tưởng rằng người này cho dù có lợi hại đến đâu thì vẫn phải có hạn độ, há có thể địch nổi vây công của nhóm huynh đệ bọn họ. Nhưng hôm nay chính diện quyết đấu, mới biết suy nghĩ của mình buồn cười đến cỡ nào.



Chu Chính Kình và bọn họ, trời sinh liền không ở cùng một cấp bậc!

Sát khí nồng đậm bao phủ Tống Mộc Phong, sợi dây lý trí trong đầu hắn hoàn toàn đứt phựt, không quan tâm đến các đồng môn mà chỉ biết xoay người bỏ chạy!

Hắn không muốn chết!

Nhưng Chu Chính Kình sao có thể để địch nhân dễ dàng đào tẩu trước mắt, thân hình chợt lóe một cái đã đuổi kịp, một đao bổ trúng phía sau lưng của hắn. Tống Mộc Phong hét thảm bay ra khỏi phòng, quăng ngã ở ngoài viện.

Nơi này gây ra động tĩnh lớn như vậy, rốt cuộc cũng kinh động tới đám Cẩm Y Vệ tuần tra ở bên ngoài. Những ánh lửa, tiếng hô hoán và tiếng bước chân vội vã nhốn nháo từ bốn phương tám hướng xúm lại đây.

Chất giọng thô khàn khàn của Vương Phi Hùng cực kỳ có tính nhận diện: “Bắt giữ thích khách, không cho phép để lọt bất cứ kẻ nào!”

Bàn chân vốn đã nhấc một nửa ra ngoài của Chu Chính Kình bỗng nhiên khựng lại, vội vàng xoay người trở về, bằng một tốc độ ánh sáng mà mặc quần áo vào. Thiếu chút nữa đã quên mất quan hệ trước mắt của y và vợ là yêu đương vụng trộm, cũng không thể cứ như vậy mà bại lộ được.

Trước khi Vương Phi Hùng kịp dẫn người vọt vào trong, Chu Chính Kình rốt cuộc cũng buộc xong đai lưng, Diệp Liên Sinh nằm trên giường nhịn cười, quấn chặt chăn chỉ lộ ra một cái đầu.

Bàn về võ công, Ôn Uyển Sa và Phạm Nhược Li chỉ là lót đế, đám sư huynh đều đã bị Chu Chính Kình đánh cho trọng thương, các nàng đã sớm mất đi ý chí phản kháng, để mặc cho Cẩm Y Vệ tiến đến trói lại.

Vương Phi Hùng âm thầm cảm kích mà liếc mắt nhìn Chu Chính Kình một cái, hiền chất ngươi làm tốt lắm, may mắn động tác ngươi mau lẹ, đã không để cho đám phản tặc này thực hiện được mưu đồ. Nếu Diệp Đốc công thật sự bị ám sát, nhóm người bọn họ cũng không được sống yên ổn.

Hắn tiến đến xin chỉ thị: “Đốc công, nên xử trí những người này như thế nào?”

Diệp Liên Sinh liếc nhìn Chu Chính Kình, thấy y lộ ra biểu tình lạnh nhạt liền lập tức hiểu rõ, trong lòng y đã sớm không còn một chút tình đồng môn nào, muốn sát muốn xẻo thế nào cũng tùy hắn xử trí.

Nhưng hắn lại không muốn động thủ ngay lúc này, những kẻ này chính là phản tặc chân chính, giữ lại còn có thể thỉnh công trước mặt thiếu đế. Hiện tại nếu giết chết bọn chúng, ngược lại liền không có người sống, chết vô đối chứng.

Đặc biệt là……

Ánh mắt hắn lạnh băng dời về phía Tôn Triệu Lân. Trên đời này người mắng hắn nhiều không đếm xuể, hắn đã nghe đến chết lặng. Nhưng kẻ này cư nhiên lại dám vũ nhục Chu Chính Kình như vậy, dễ dàng giết chết hắn như thế chẳng phải chính là tiện nghi cho hắn hay sao.

Vương Phi Hùng chỉ huy giáo úy thủ hạ trói chặt đám phản tặc lại với nhau, ném vào xe chở tù. Chiếc xe này vốn là để giam giữ đám đạo tặc thế tội, nhưng kết quả lại nghênh đón chủ nhân chân chính, cũng thật châm chọc làm sao.

Bận rộn một lúc lâu, chờ đến khi nhóm Cẩm Y Vệ đã quét dọn sạch sẽ căn phòng hỗn độn thì đã là đêm khuya.

Lư Sanh bị người ta cho một chậu nước tạt tỉnh, đến khi hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn nước mắt nước mũi giàn giụa mà lăn đến trước mặt Diệp Liên Sinh tạ tội: “Đốc công, tiểu nhân thất trách!”

Diệp Liên Sinh nhàn nhạt nói: “Trở về lãnh roi.”

Lư Sanh kích động đồng ý, đứng dậy liên tục khom lưng cảm kích Chu Chính Kình. Nếu Đốc công thực sự có sơ xuất gì, Cẩm Y Vệ còn có thể bảo mệnh, nhưng hắn thì đại khái là phải chôn cùng.

Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ chửi thầm Chu thiên hộ những lúc y nửa đêm lén bò lên giường Đốc công nữa. Bò hay lắm, bò tốt lắm, thời khắc mấu chốt đều không thể thiếu tinh thần bò giường không biết xấu hổ này của Chu thiên hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau