Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 52: Chơi Tạp Kỹ Cho Ngươi Nhìn

Trước Sau
Chu Chính Kình lần đầu tiên bước vào thư phòng của Diệp Liên Sinh, ở giữa là một chiếc đại án bằng gỗ hoa lê, bên trên đặt mấy cái nghiêng mực và giá bút, bên rìa bày biện lư hương, long tiên thanh hương tràn ngập khắp phòng. Phía sau án thư là một loạt kệ sách, trên đó xếp đầy thư tịch.

Y tùy tay lật mấy quyển, đều là tinh hoa chi tác đại nho đương thời, từ thơ ca phú đến lương sách trị quốc, nhiều vô số kể lại không đồng nhất. Nhìn mấy tờ bản thảo của Diệp Liên Sinh mà âm thầm cảm khái, vô luận ở đời nào, vợ y cũng đều tài hoa hơn người, không ngừng vươn lên như thế.

Nếu như không tiến cung lúc tuổi nhỏ, thi đậu khoa cử cũng không phải việc gì khó. Đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi. Trong triều đình có không ít những kẻ thanh cao văn nhân thóa mạ hắn hoạn quan mà lại muốn tham gia vào việc chính sự, nhưng nếu nhìn kỹ một chút, thật đúng là không biết ai mới là hạng người múa rìu qua mắt thợ hại nước hại dân.

Trong thư phòng chỉ có hai người, Chu Chính Kình liền không chút khách khí mà ngồi xuống ghế sau án thư, cầm lấy chiếc tẩu thuốc đặt trên cái bồn bạc ở bên cạnh, khoan thai hút một ngụm.

Ánh mắt Diệp Liên Sinh tối sầm lại, khép kín cửa thư phòng, chậm rãi tiến đến ngồi xuống trên đùi y. Dời chiếc tẩu thuốc đi, đôi môi đỏ mềm mại dán lên, hương thuốc lá quấn quanh đầu lưỡi.

Hai người nước sữa giao hòa, thẳng đến khi môi lưỡi đều có chút sưng đỏ, mới lưu luyến không rời mà tách ra.

Chu Chính Kình vuốt ve vòng eo mềm mại, liếc mắt thoáng nhìn thanh ngọc như ý đặt trên giá, không nhịn được hỏi: “Ngươi rốt cuộc đã nói gì với Thánh Thượng, mà có thể xoay chuyển càn khôn thần kỳ đến như vậy?”

Diệp Liên Sinh liếm liếm khóe môi: “Mộ Dung gia là tướng môn đã nhiều thế hệ, đóng giữ phòng tuyến Tây Bắc cũng mười năm có hơn, thế lực rối rắm khó gỡ, đuôi to khó vẫy. Thánh Thượng vẫn luôn muốn làm suy yếu binh quyền của bọn họ, nhưng nề hà không tìm thấy nhược điểm.”

Chu Chính Kình bừng tỉnh: “Vậy lần này Mộ Dung Vị Ương xuất động tư binh, cướp đi tù phạm ngay giữa ban ngày ban mặt, Thánh Thượng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.”

Y hồi tưởng lại cốt truyện nguyên tác, thiếu đế nếu thật sự dám làm như vậy, không thể nghi ngờ chính là thêm vào Đại Lương một lá bùa đòi mạng. Bưng chén mẻ ăn cơm, cẩn thận cũng không phải điều thừa, vậy mà còn muốn đao to búa lớn dùng sức chém, ngại chết không đủ nhanh hay sao.

Diệp Liên Sinh lắc đầu than thở: “Thánh Thượng nghe nói đến việc này quả thật cũng muốn làm như vậy, nhưng đã bị ta cản lại. Tội danh này nếu rơi xuống đầu Mộ Dung gia sớm hơn hai mươi năm, vậy thì mười cái gia tộc bọn họ đều phải bị tuyệt diệt, nhưng tình thế hiện giờ lại không giống như vậy nữa. Mộ Dung gia nắm quyền binh hùng tướng mạnh, mạnh mẽ giáng tội chỉ tổ dẫn lửa thiêu thân, kéo theo đại họa.”

Chu Chính Kình tán thường mà nhìn vợ mình, hắn không hề xem qua nguyên tác giống như y, cho nên mới có thể nhìn rõ toàn cục, châm biếm thời sự. Diệp Liên Sinh thân ở trong đại cục, nhưng lại có thể lấy ánh mắt siêu nhiên nhìn xa trông rộng mà nhìn ra đại thế vi diệu trong thiên hạ.

Vợ y quả nhiên chính là thiên tài!

“Vậy ngươi đã nói gì với Thánh Thượng?”

Diệp Liên Sinh: “Ta bấm tay tính toán, Trấn Bắc tướng quân Mộ Dung Tĩnh hơn một tháng nữa sẽ lập tức hồi kinh, đến chỗ Thánh Thượng duỗi tay đòi phần lương thảo hằng năm của mình, năm ngoái các Hộ Bộ đều phải đập nồi bán sắt để lấy bạc, năm nay số tiền này lại dùng để tu sửa hoàng lăng, vô luận là quốc khố hay tư khố đều trống rỗng không cấp nổi một con ngựa. Mộ Dung Vị Ương nháo ra chuyện lớn, Thánh Thượng ít nhất cũng có đủ lý do để xử phạt Mộ Dung gia.”

Tuy chỉ là kế sách tạm thời, nhưng lấy thế cục hiện giờ của Đại Lương, chỉ có thể được cái nào hay cái nấy, mơ màng hồ đồ mà lừa gạt cho qua.

Chu Chính Kình nhíu mày: “Đây là muốn Mộ Dung gia tự mình trợ cấp hai mươi vạn quân lương, bọn họ có nhiều tiền như vậy sao?”

Diệp Liên Sinh cười nhạo: “Đừng nói là hai mươi vạn quân lương, muốn nuôi tất cả mười vạn quân coi giữ biên cương cũng không thành vấn đề. Mộ Dung gia mỗi ngày lên triều đều khóc than khóc mệt hô mình không có quân lương, nhưng kỳ thật đã lén lút lui tới cùng mậu dịch Man tộc ở biên giới, tránh cho gia nghiệp phú khả địch quốc.”

Đối chiếu với cốt truyện, chuyện này liền nghĩ thông. Trong nguyên tác chỉ viết Mộ Dung gia nuôi dưỡng tư binh nhiều năm, đã sớm có tâm mưu phản, là một tiểu tiết chỉ lướt qua bằng hai ba câu. Nhưng tranh bá thiên hạ là việc cần dùng đến một số bạc khổng lồ, nếu như không có của cải, Mộ Dung gia quả thật cũng không thể vực dậy nổi dã tâm to lớn như vậy.

Lại nói, cốt truyện hiện giờ đã trở nên hoàn toàn thay đổi, mấy nhân vật chủ yếu đã bị y đánh cho tàn phế, ngay cả Mộ Dung Vị Ương cũng lên sân khấu quá sớm.

Cũng không biết thế cục về sau sẽ phát triển đến đâu.

Chu Chính Kình vốn muốn mặt dày lưu lại ăn ké bữa tối, nếu có thể bò lên trên giường của Diệp Đốc công lại càng tốt, nhưng trong cung đột nhiên truyền tới thánh chỉ, tuyên triệu hắn vào cung.

Diệp Liên Sinh trong lòng không vui, nhưng cũng biết đây là phương thức biểu đạt vinh sủng của đế vương: “Ta đêm nay đại khái là không về được, ngươi muốn về nhà liền về nhà, lưu lại thì cứ lưu lại. Ta đã lệnh cho Diệp Thuận chuẩn bị y phục vật dụng cho ngươi, về sau cứ xem nơi này là tân gia là được.”



Cảm giác quái dị trong lòng Chu Chính Kình lại càng sâu, nếu như đây là tân gia, vậy y hóa ra chính là…… nhà mẹ đẻ?

Tiết tấu con rể tới cửa đây mà.

Càng nghĩ càng thấy thú vị, vậy y cũng nên quý trọng những ngày còn ở nhà mẹ đẻ, cười nói: “Ngày mai ta lại đến, ngươi ở trong cung nhớ chiếu cố bản thân cho tốt.”

Trở về nhà ngủ say một đêm, mấy ngày sau đó y liền ở Đông Xưởng làm việc, ngẫu nhiên đến Diệp phủ dạo một vòng, lại phát hiện Diệp Liên Sinh vẫn luôn không trở về, Diệp Thuận nói, Đốc công túc trực trong cung, ngày đêm làm bạn với thánh giá.

Trong lòng Chu Chính Kình không quá thoải mái.

Không phải vì ghen.

Thái giám làm bạn với thánh giá, nói trắng ra còn không phải chính là bưng trà đưa nước ân cần hầu hạ hay sao. Hoàng đế dùng bữa ngươi gắp đồ ăn, hoàng đế ngồi ngươi đứng, hoàng đế đi ngủ ngươi thủ vệ, tùy gọi tùy đến nhận sai phái. Có lẽ Diệp Liên Sinh có mặt mũi hơn người khác, có thể miễn hành lễ quỳ lạy dập đầu, nhưng vẫn khiến cho y khó chịu.

Trong lòng Chu Chính Kình, lần đầu tiên dâng lên một loại xúc động muốn cường ngạnh vác vợ chạy trốn, còn tên phá hoại Càn nguyên thiếu đế kia thì đi gặp quỷ đi!

Sau đó lại là bốn năm ngày trôi qua, Chu Chính Kình dẫn theo huynh đệ dưới trướng đi thao luyện võ nghệ, bỗng nhiên nhận được tiểu hoàng môn tới tuyên chỉ, tuyên triệu y vào cung kiến giá.

Y vô cùng khó hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc chuẩn bị lập tức tiến cung.

Cửa cung to lớn khí thế bàng bạc, miêu long thêu phượng mái cong lưu các.

Y đi theo tiểu thái giám dẫn đường tiến vào Ngự Hoa Viên, liền thấy được thân ảnh màu vàng ngồi ngay ngắn hóng gió trong đình, bên cạnh vây quanh mấy đại thái giám và một đám đồng liêu Cẩm Y Vệ lạ mắt.

Chu Chính Kình dùng dư quang khóe mắt quét một vòng, đại khái đã nhận ra thân phận của vài người trong đó. Một thân long bào ngồi ở giữa tất nhiên chính là Càn Nguyên thiếu đế, bề ngoài trông còn bình thường hơn so với trong tưởng tượng, mắt to miệng nhỏ, ngũ quan có phần tuấn tú, nhưng thua ở dáng người có hơi mập mạp.

Vẻ ngoài của đế vương kỳ thật cũng không quá quan trọng, trong lịch sử có rất nhiều hoàng đế xấu, điều quan trọng chính là khí thế long hành hổ bộ, bá khí trắc lậu, làm cho người khác chỉ cần liếc mắt một cái, liền thấy đó chính là kẻ bắt mắt nhất trong số tất cả mọi người.

Càn Nguyên thiếu đế thì lại không có loại khí thế đó.

Tướng từ tâm mà sinh, chuyện khác cũng không cần nhiều lời.

Trong số ba vị đại thái giám bên cạnh thiếu đế, vợ y trông nhỏ tuổi nhất, còn hai vị còn lại, nam nhân trung niên tướng mạo gầy guộc rất có thể chính là Thiệu Trường Xuân kẻ vẫn luôn cùng hắn tranh quyền đoạt lợi, một vị lớn tuổi râu tóc bạc trắng chính là thái giám chưởng ấn Tư Lễ Giám, Lưu Đức Trung.

Lưu Đức Trung là tâm phúc đắc dụng nhất của tiên đế, ngay cả thiếu đế cũng sẽ thân mật gọi một tiếng “Lưu công công”. Nhưng ông đã lớn tuổi, sớm hay muộn cũng sẽ lui xuống, người được đề cử kế thừa vị trí của ông chính là hai người Diệp Thiệu.

Còn nhóm Cẩm Y Vệ đang đứng ở một bên, mỗi người đều nhìn chằm chằm y bằng một ánh mắt bất hảo. Y chỉ nhận thức được một hán tử mặc kỳ lân phục đứng ở giữa, đó là chỉ huy sứ đương nhiệm Tào Tỉnh, không lâu trước đây vừa mới lên thay thế cho vị trí của Vương đại nhân.

Tào Tỉnh có thể chấp chưởng Cẩm Y Vệ, địa vị tất nhiên không nhỏ. Nhưng nghe ngữ khí của Diệp Liên Sinh, hắn cũng không được thiếu đế tín nhiệm, chỉ là vì muốn cân bằng các thế lực khắp nơi mà bất đắc dĩ thăng chức cho hắn.

Sau khi Chu Chính Kình đoan chính hành lễ, thiếu đế quan sát đánh giá y, biểu tình có chút kinh hỉ mà khen ngợi: “Quả là một vĩ quân tử tướng mạo đường đường. Nghe nói Chu thiên hộ võ nghệ hơn người, được Từ An đạo nhân, đệ nhất cao thủ giang hồ chỉ dạy, trẫm rất muốn kiến thức một vài.”

Chu Chính Kình: “Thánh Thượng tán thưởng.” 



Dư quang khóe mắt trông thấy Diệp Liên Sinh khẽ gật đầu, ý bảo y không cần lưu thủ. Cặp phu phu này dính lấy nhau nhiều ngày như vậy, tâm ý tương thông rốt cuộc cũng quay trở lại rồi.

Hiển nhiên, trước khi Chu Chính Kình tới đây, các thế lực có mặt tại Ngự Hoa Viên này đã giao đấu qua một hiệp, nhưng không biết vì sao lại liên lụy đến trên người y. Nếu như vợ đã bảo tận lực, vậy y cũng không thể để hắn thất vọng.

Người đầu tiên bước lên chính là một Cẩm Y Vệ cao gầy, lệnh bài treo bên hông cũng là thiên hộ, không cho Chu Chính Kình nửa con mắt, biểu tình rất chi là cao ngạo.

“Người giang hồ luôn thích khoe khoang cái gì mà đệ nhất cao thủ, chẳng qua chỉ là thổi phồng cho nhau vài cái hư danh. Ta thấy Chu thiên hộ còn trẻ tuổi, vẫn đừng nên tự cho mình là đúng, miễn cho trèo càng cao ngã càng thảm.”

Chu Chính Kình tiêu sái cười: “Ngài nói không sai, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.”

Đối phương hừ lạnh một tiếng. Tay nắm thành quyền, nói một tiếng: “Chỉ giáo.” liền nhấc lên thanh mộc kiếm, bày ra tư thế so đấu.

Chu Chính Kình ước lượng món vũ khí nhẹ bẫng trong tay, do dự muốn lưu lại vài phần lực. Vợ y không phải người tập võ, suy xét không chu toàn đến vũ lực thực sự của y, quá quan tâm sẽ bị loạn, cho nên mới mù quáng yêu cầu y dùng ra toàn lực, chớ khinh địch khiến mình bị thương.

Vừa đối mặt với đối thủ, y liền đánh giá ra giá trị vũ lực của người đối diện, nếu thật sự không lưu thủ, cho dù thứ y đang dùng chính là kiếm gỗ, thì cũng đã đủ để chém người thành hai nửa, chết tại chỗ.

Ngự tiền thấy máu là việc không may mắn.

Cẩm Y Vệ kia vừa hô quát một tiếng, chính diện mà chém tới, thân mình Chu Chính Kình chợt lóe, dùng sống kiếm đánh trúng hai bên đầu gối của người nọ, liền nghe một tiếng bịch, hắn đã không thể bò dậy nổi.

Hắn nhìn chằm chằm Chu Chính Kình, từ khiếp sợ dần dần chuyển thành hoảng sợ.

Chu Chính Kình không để ý tới người này, trực tiếp khiêu chiến những Cẩm Y Vệ còn lại: “Chư vị nếu không ngại thì cứ việc cùng nhau xông lên!”

Nhóm Cẩm Y Vệ cũng là thập phần khiếp sợ, võ nghệ của người cao gầy kia ở trong nhóm cũng được tính là nổi bật, nhưng cư nhiên lại không đỡ nổi một kích của Chu Chính Kình.

Sắc mặt của Tào chỉ huy sứ vô cùng khó coi, thấy rõ võ công của Chu Chính Kình xác thật cao thâm khó đoán, liền phất tay bảo tất cả đều xông lên. Tuy rằng lấy chúng địch quả không phải việc quang minh lỗi lạc gì, nhưng ít ra còn có hy vọng chiến thắng, vớt vát được một chút mặt mũi.

Một nhóm năm sáu thiên hộ Cẩm Y Vệ, từ bốn phương tám hướng vây quanh một người.

Chu Chính Kình mặt không đổi sắc, giống như đi tản bộ, thi triển ra một loạt chiêu thức hoa lệ, phiên nhược kinh hồng uyển nhược du long, từng người đều bị đánh bại. Vừa đánh vừa có thời gian rãnh rỗi để suy nghĩ, hệt đang như ở nhà chơi đùa dỗ muội muội.

Có điều, người xem đã đổi thành… người bên cạnh thiếu đế, Diệp Liên Sinh.

Chiêu thức y dùng không cần nhiều lực sát thương, mà chỉ trọng ở điểm đẹp mắt, có thể phụ trợ ra vẻ kiệt ngạo cuồng quyến câu nhân động phách của bản tôn, cần phải đánh ra được cảm giác uy vũ sinh phong, khiến người ta hoa cả mắt, hoa đoàn cẩm thốc, mãn đường reo hò.

Bày xong một kiểu pose bức cách cực cao cuối cùng, Chu Chính Kình chậm rãi quay đầu lại, nở nụ cười tà mị. Quả nhiên là lỗi lạc xuất trần, sáng trong như ngọc thụ đón gió.

Những khán giả khác ở hiện trường quả nhiên mỗi người đều là kinh ngạc cảm thán không thôi. Chu Chính Kình nhìn lướt qua thiếu đế đang kích động đến mặt đỏ tim đập, ánh mắt dời về phía đôi mắt tỏa ánh sáng lập lòe của Diệp Liên Sinh.

Nhìn biểu tình của vợ, hẳn là vô cùng hài lòng.

Y siết chặt nắm tay.

Đêm nay ok rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau