Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 87: Gặp Lại

Trước Sau
Hoàn làm lơ phụ thân ở phía sau nổi trận lôi đình, Chu Thiên Hoàn bước đi thật là tiêu sái.

Vợ y vẫn luôn ở cùng với tên Ân Ly Trần âm hiểm xảo trá kia, không biết có gặp nguy hiểm gì hay không, không thể sớm một chút tìm thấy bọn họ, y liền không yên tâm.

Chu Thiên Hoàn nghĩ không sai, Diệp Phần Hoa lúc này xác thật đang lâm vào nguy cơ.

Xuyên qua cánh cổng tinh giới, thân ảnh của Chu Thiên Hoàn liền biến mất, bên cạnh chỉ còn lại Ân Ly Trần, làm cho Diệp Phần Hoa trong khoảng thời gian ngắn có chút sợ hãi.

Nơi mà hắn đang đứng là trên một tinh cầu hoang tàn vắng vẻ. Mặt đất trụi lủi che kín toàn là hố thiên thạch lớn lớn bé bé, đừng nói đến động thực vật mà ngay cả tầng khí quyển cũng không có.

Nơi này chính là Thần giới chín tầng thứ nguyên sao?

Diệp Phần Hoa không khỏi ngây ra, ngay sau đó phần đầu bỗng dưng đau nhức dữ dội, vô số ký ức ùn ùn kéo đến.

Bước ra khỏi tiểu thế giới phong bế do bản thân sáng tạo, hắn liền rời khỏi vùng an toàn của mình, thần hồn đã hoàn toàn bị đánh thức. Những ký ức trước kia tràn vào trong đầu hắn, bao gồm cả những lần luân hồi trong các tiểu thế giới trước kia.

Nước mắt không cách nào ức chế mà rơi xuống, nam nhân kia thật sự bảo hộ hắn một đời lại một đời.

Mà hết thảy ngọn nguồn, đều chỉ vì tư dục muốn độc chiếm y cho riêng mình của hắn.

“Ngươi đã nhớ ra toàn bộ rồi chứ? Hiểu rõ bản thân mình là ai chưa?”

Ân Ly Trần dùng một loại biểu tình cực kỳ cổ quái nhìn về phía hắn, khiến cho Diệp Phần Hoa âm thầm cảnh giác trong lòng, siết chặt hắc xà trong tay: “Ngươi rốt cuộc có thù oán gì với ta, vì sao lại nhằm vào ta không bỏ?”

Ân Ly Trần cười ôn hòa: “Đám ma thần ngoại vực các ngươi đều bị Thiên Đạo bài xích, tiêu diệt các ngươi là có thể nhận được công đức vô thượng.”

Diệp Phần Hoa nhìn chằm chằm hắn một hồi, bỗng nhiên bật cười. Sau khi khôi phục ký ức, hắn liền nhớ ra vì sao mình lại tới nơi này, cùng với những kẻ ra đời đồng thời với hắn kia.

Hai người này tựa như đang so xem ai dối trá hơn ai, nụ cười trên mặt người này trông còn điềm mỹ hơn so với người kia: “Ta ngửi thấy mùi nguyên khí tương đồng với mình từ trên người của ngươi. Bao gồm cả con rắn này nữa, nhìn rất giống với một kẻ nào đó mà ta từng nhận thức.”

Vũ trụ vốn dĩ của bọn họ so với vũ trụ này chỉ là trẻ con mới sinh, bảy ma thần chính là những sinh mệnh đầu tiên được sinh ra từ trong hỗn độn. Đây chính là lý do vì sao bọn họ rõ ràng là có thần lực cường đại, nhưng linh trí vẫn còn ngây ngốc.

Nếu như vũ trụ của bọn họ không bị hủy diệt, vẫn còn có thể tiếp tục phát triển, thì bảy người bọn họ sẽ chính là bảy vị cổ thần sáng thế.

Hắn là “Mộc”, quái bùn là “Thổ”, chín mắt là “Quang”, những người còn lại chính là “Ám” (bóng tối), “Hỏa”, “Kim”, “Thủy”, tập hợp thành bảy nguyên tố khởi nguyên.

Nhưng một kẻ khác lại bất ngờ xuất hiện, bọn họ liền chỉ có thể chạy trốn tới nơi này.

Ân Ly Trần tựa như bị chọc trúng vết sẹo trong lòng, sắc mặt nháy mắt trầm xuống: “Ngươi đang uy hiếp ta?”

Diệp Phần Hoa nhún vai: “Chắc ngươi chưa từng làm vậy quá.”

Trong mắt Ân Ly Trần xẹt qua một tia tàn khốc: “Nói như vậy, chỉ có thể khiến cho ngươi im lặng vĩnh viễn.”

Diệp Phần Hoa siết chặt hắc xà trong tay, làm nó thống khổ phát ra tiếng “chi chi”: “Ngươi giỏi thì thử xem.”

Ân Ly Trần nở nụ cười quỷ dị, đột nhiên lui về phía sau mấy bước.

Diệp Phần Hoa cảnh giác, định dẫm chân phóng về phía trước, lại thấy đất đá dưới chân bỗng nhiên trở nên nhão nhoét, vụt ra mấy sợi dây thừng đen như mực trói chặt hai chân của hắn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Diệp Phần Hoa không chút chần chừ cắt đứt hai chân của mình, nửa người trên hóa thành sao băng, nháy mắt bay về phía vũ trụ mênh mang. Mà hai chân bị chặt đứt kia lại hóa thành vô số dây đằng, quấn quanh người con quái bùn.

Ân Ly Trần tức muốn hộc máu: “Ngươi cái đồ vô dụng, mau chóng đuổi theo!”



Quái bùn có chút ủy khuất, kim khắc mộc, mộc khắc thổ, tuy nó tự nhận thần lực của mình không thua kém gì dây đằng, nhưng đối phương trời sinh đã là khắc tinh của nó rồi. Quái bùn cũng không dám phản bác, há miệng nuốt Ân Ly Trần vào bụng, lập tức vùng dậy đuổi theo.

Năm đó, dây đằng vì cứu Chu Thiên Hoàn mà thần hồn thiếu chút nữa đã bị đánh tan, thần lực chưa thể khôi phục hoàn toàn, nó vẫn có phần thắng lớn hơn.

Diệp Phần Hoa biết kẻ truy đuổi ở phía sau đang càng ngày càng rút ngắn khoảng cách, hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, vừa bay đến gần một viên hằng tinh lửa cháy nóng rực, hắn ném hắc xà xuống.

Tiểu hắc xà “chi chi” kêu thảm rơi vào trong ngọn lửa mặt trời, sống sờ sờ bị nướng thành một cục than.

Nhưng kể cả như vậy thì nó vẫn không chết được.

Nó dù sao cũng là con của hai vị thần, Diệp Phần Hoa cũng không thể giết chết nó chỉ trong một chốc lát. Nhưng nhìn thái độ luyến tiếc nhi tử của Ân Ly Trần, Diệp Phần Hoa chỉ có thể dùng đến hạ sách này, chỉ cần có thể kìm chân Ân Ly Trần một hồi cũng được.

Ân Ly Trần quả nhiên vẫn là luyến tiếc hắc xà, vỗ vỗ quái bùn, bảo nó đi cứu nhi tử. Hai kẻ này vừa trì hoãn một khắc, Diệp Phần Hoa liền sử dụng thuấn di thứ nguyên đại pháp, chạy trốn tới một khoảng cách rất xa.

Hắn cũng không phải chạy bừa không có mục tiêu, mà là hướng về phía tiểu Hoàn Vũ Cung.

Ân Ly Trần thấy nhi tử bị thương nặng, hận ý trong lòng đối với Diệp Phần Hoa càng dâng lên đến đỉnh điểm.

“Ngươi đáng chết!”

Sau khi trở lại Thần giới, một sợi thần hồn của hắn liền trở về với bản thể, lúc này sức mạnh của hắn cũng đã dần dần hồi phục lại nguyên trạng.

Ân Ly Trần cũng có tuyệt học của bản thân, hắn có một khúc “Hàng ma tuẫn đạo”, đàn lên có sức sát thương cực đại. Từ trong không gian giới tử lấy ra thần khí có tạo hình là một chiếc đàn cổ, ngón tay chuyển động, âm sắc vang lên.

Trong không gian vang vọng ra những đợt sóng âm đinh tai nhức óc, như sóng biển vỗ lên bãi đá, làm cho khắp không gian trở nên sóng gió mãnh liệt.

Vách tường thứ nguyên kết nối tới không gian mà Diệp Phần Hoa đang ở liền bị phá vỡ, giây tiếp theo đã thấy Ân Ly Trần và quái bùn một trước một sau bao vây hắn.

“Ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta!”

Ân Ly Trần âm lãnh nhìn hắn, trong miệng lẩm bẩm, đôi tay không ngừng kết ấn, bày ra đại trận phong ấn.

Quái bùn cũng biến thành hình người cao lớn cường tráng, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào Diệp Phần Hoa, phòng ngừa hắn chạy trốn.

Diệp Phần Hoa khẽ cắn môi, hôm nay thật sự đành phải bại trận tại đây sao?

Hắn không cam lòng, hắn còn chưa được nhìn thấy Chu Thiên Hoàn, chưa thể chính miệng hỏi y một câu, sau khi khôi phục ký ức có còn nguyện ý cùng hắn ở bên nhau hay không!

Ngay khi những phù chú lơ lửng phía trên đại trận phong ấn sắp sửa sáng lên, từ nơi xa bất chợt có một đạo kim quang chói mắt, bổ tới bằng một khí thế che trời lấp biển. Không gian và thời gian ở nơi này, kể cả đại trận phong ấn, liền bị phân thành hai nửa.

Nơi nào kim quang đi đến, hết thảy vật chất và năng lượng đều hóa thành hư vô.

“Ai?” Ân Ly Trần kinh ngạc quay đầu lại.

Diệp Phần Hoa ngẩng đầu nhìn về phía ấy, hốc mắt trong nháy mắt đỏ bừng, như nhũ yến đầu lâm mà lao thẳng vào trong lồng ngực của người kia.

Chu Thiên Hoàn vừa mới hiện thân, đã bị vợ ôm một cái đầy cõi lòng, lo lắng trong nội tâm rốt cuộc cũng bình ổn lại: “Ngươi không sao chứ?”

Vũ trụ to lớn như vậy, vì có thể tìm được Diệp Phần Hoa, y bất đắc dĩ phải ném hết mặt mũi mà đi tìm Huyền Diệu chân nhân, nhờ vào tiên đoán của bà mới tính ra được vị trí của vợ.

Vừa rồi khi nhìn thấy Ân Ly Trần suýt chút nữa đã phong ấn Diệp Phần Hoa, y quả thật đã sợ tới mức hồn bay phách lạc.



Nếu y tới chậm một bước, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Diệp Phần Hoa cũng bị làm cho kinh sợ chưa thể bình tĩnh lại, mới vừa nãy hắn cố nhiên đã chuẩn bị liều chết giãy giụa, nhưng cũng biết lấy sức của một mình hắn căn bản không phải đối thủ của hai người Ân Ly Trần và quái bùn.

Hắn theo bản năng lấy hai tay hai chân quấn lên eo Chu Thiên Hoàn, giống như khi còn ở hình thái dây đằng trước kia.

“Bọn chúng muốn phong ấn ta!”

Tư thế này có chút ái muội, trước mặt công chúng, Chu Thiên Hoàn vẫn còn sĩ diện: “Trước tiên ngươi đi xuống đã, về nhà rồi muốn đeo thế nào cũng được.”   

Y bảo hộ Diệp Phần Hoa ở phía sau, nhìn về phía Ân Ly Trần: “Lại gặp mặt rồi, ngươi thật đúng là tà tâm bất tử!”

Từ sau khi thấy Chu Thiên Hoàn xuất hiện, trong lòng Ân Ly Trần liền biết không ổn. Vốn là một chọi hai, giải quyết dễ như trở bàn tay, nhưng lúc này đã là hai chọi hai, đặc biệt là với kẻ có chiến lực cường đại như Chu Thiên Hoàn, hắn căn bản không phải đối thủ của y.

Tình thế mạnh yếu nháy mắt đảo ngược, thợ săn lại trở thành con mồi.

Giờ khắc này, có nói gì cũng là điều thừa, chạy trốn mới là thượng sách!

Hắn và quái bùn âm thầm làm một thủ thế, xoay người chạy về hai phía khác nhau, biến mất dạng.

Chu Thiên Hoàn không hoảng không loạn lấy từ trong không gian giới tử ra thanh “Đồ Thần đao”, vung một phách thật mạnh về phương hướng mà Ân Ly Trần chạy đi.   

Hệt như vừa nãy, một đạo kim quang bùng nổ mà lao đi, cho dù Ân Ly Trần đã trốn qua bốn năm tầng thứ nguyên, nhưng một đao ánh sáng lóa mắt kia vẫn có thể xé rách vách tường không gian, thẳng tắp đuổi theo sau Ân Ly Trần.

Một tiếng hét thảm vang lên, thân thể của Ân Ly Trần bị chém làm đôi, thần hồn của hắn cũng theo đó mà bị thương nặng.

Ngay khi Chu Thiên Hoàn vừa nhấc thanh “Đồ Thần đao” lên, định trực tiếp tiêu diệt hoàn toàn Ân Ly Trần, đã thấy con quái bùn kia đột nhiên chạy tới, một ngụm nuốt lấy Ân Ly Trần.

Đao thứ hai của Chu Thiên Hoàn không hề do dự, bổ vào trên người quái bùn.

Thân thể của quái bùn cũng bị chém thành hai nửa, một nửa trong đó dần dần tiêu tán, nhưng một nửa còn lại vẫn tiếp tục chạy trốn.

Trình độ đào vong của nó cao siêu hơn nhiều so với Ân Ly Trần, phân tán thành rất nhiều đống bùn nhỏ, nhìn không ra chân thân rốt cuộc là cái nào.

Đao thứ ba của Chu Thiên Hoàn chém phải khoảng không.

“Trốn cũng thật nhanh!”

Y “chậc” một tiếng, bất đắc dĩ thu đao vào vỏ. Đừng thấy y chỉ bổ có mấy đao, nhưng mỗi một lần đều ẩn chứa một phân thần lực cực lớn. Với sức lực hiện giờ của y, liên tục phóng ra bốn năm đao như vậy đã là cực hạn.

Nếu muốn tiếp tục truy đuổi Ân Ly Trần và quái bùn, y vẫn phải chờ khôi phục sức mạnh.

Chu Thiên Hoàn quay đầu, muốn hỏi Diệp Phần Hoa có bị thương hay không, liền nghênh diện một đôi môi đỏ nhiệt tình dán lên.

“Ta rất nhớ ngươi!”

Chụt chụt chụt chụt, trên mặt nháy mắt bị ấn đầy điểm đỏ.

Chu Thiên Hoàn vẫn còn muốn nói chuyện, nhưng đã bị Diệp Phần Hoa gắt gao lấp kín miệng, như sói đói thấy cừu non mà gấp gáp xé rách quần áo.

“Này này……” Triển khai cũng quá mức thần tốc rồi!

“Tốt xấu gì cũng nên chờ về nhà rồi hãy thân thiết chứ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau