Chương 15: Tâm tư Nhị hoàng tử Dạ Cẩm Sâm.
Hạ Uy Phong gật đầu nói :
"Chuyện này là chuyện nên làm chẳng qua là trước hay sau thôi, con cứ bảo thê tử chuẩn bị dần dần, lúc nào cảm thấy thích hợp sẽ tổ chức.
Lần đầu yến tiệc ra mắt nên chú trọng một chút "
Hạ Uy Tuấn hiểu ý của phụ thân rồi lặng im không nói gì nữa.
Thời gian cứ thế trôi, hoàng thượng từ lúc được giải độc tinh thần đã trở nên phấn trấn hơn, mặc dù hết lời mời mọc nhưng Lư thần Y vẫn cáo biệt để đi.
Lư thần Y quen với tự do phóng khoáng, bốn biển là nhà nên không muốn bị bó buộc ở hoàng cung.
Hoàng thượng cũng là người hiểu lý lẽ nên trước khi Lư thần Y rời đi đã ban cho ông rất nhiều dược liệu quý, hoàng thượng biết người như Lư thần y không bao giờ để ý đến vàng bạc châu báu.
Chính vì lẽ đó nên khi rời đi Lư thần y nhìn hoàng thượng bằng con mắt khâm phục.
Tuy nhiên dược liệu quá nhiều nên Lư thần y chỉ lấy một số quý hiếm còn số còn lại thì trả cho hoàng thượng.
Hoàng thượng cũng không cưỡng cầu, sau khi tin tức hoàng thượng khỏe hẳn có thể thượng triều thì ai cũng bất ngờ và ngạc nhiên.
Dụ Quý phi lúc này gương mặt vặn vẹo trong vô cùng đáng sợ, phía dưới một cung nữ và một thái giám đang run cầm cập chờ bị phạt, ả ta cất giọng nói :
"Các ngươi trông coi như thế nào mà có người chữa bệnh cho hoàng thượng ta đều không hay biết, bây giờ tận đến khi hoàng thượng khỏi hẳn ta mới biết là sao, Dụ gia nuôi các ngươi toàn đám phế vật mà ".
Cung nữ vội quỳ xuống vội vàng thanh minh :
"Xin Quý phi nương nương tha tội, hoàng hậu quá gian xảo thay toàn bộ người của hoàng thượng bằng thân tín nên chúng nô tỳ chỉ có thể quan sát được bên ngoài nên không nắm rõ được mọi chuyện ".
Dụ Ngọc Lan nghiến răng lầm bầm nói :
"Lưu Ý Lan càng ngày càng thận trọng và xảo quyệt thật sự không ngờ đến bước này rồi còn thất bại ".
Nhìn lướt qua bọn chúng ả ta nói :
"Thời gian tới giấu cái đuôi của các ngươi lại nếu không có việc gì thì đừng gặp ta tránh bứt giây động rừng ".
Hai cung nữ vội vàng lui xuống như sợ chủ nhân đổi ý.
Khi tất cả mọi người đi rồi, từ bên trong một bóng người bước ra giọng âm hiểm :
"Mẫu phi bọn chúng không làm được việc tại sao lại không trừ khử chúng đi, nếu có gì sơ xuất ảnh hưởng đến mẫu phi thì sao ".
Dụ Ngọc Lan nhìn nhi tử lắc đầu nói :
"Không sao trước mât cứ giữ lại mạng của bọn chúng đã, có mười lá gan bọn chúng cũng không khai ra ta, bây giờ người của chúng ta trong điện Càn Long không còn ai.
Mấy năm gần đây hoàng thượng đã thầm cảnh giác với chúng ta, tuy bọn chúng chỉ làm việc loanh quanh bên ngoài nhưng đôi lúc cũng có ích đôi chút ".
Dạ Cẩm Sâm nghe thấy thế thì không nói gì nữa, ánh mắt hắn ánh lên vẻ cay độc :
"Lần này lão hoàng đế tai qua nạn khỏi thật là hời cho lão ấy, lần sau có lẽ phải tìm loại mạnh hơn tránh như trường hợp vừa rồi ".
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của nhi tử Dụ Ngọc Lan có phần hời hợt nói :
"Con có vẻ thành kiến với hoàng thượng, ông ấy cũng là phụ hoàng của con đấy ".
Dạ Cẩm Sâm cay nghiệt nói :
"Ông ấy có bao giờ nghĩ đến nhi tử đâu cơ chứ, so với tên Dạ Mặc Cảnh kia nhi thần đây có kém cạnh hắn, vì sao không cho con cạnh tranh công bằng.
Mới sinh ra đã mang thân phận thái tử lúc nào cũng cưỡi lên đầu nhi tử, con không phục, con sẽ chính tay giành lấy những thứ thuộc về con."
Nhìn bộ dáng khát máu của nhi tử Dụ Ngọc Lan cười thầm trong lòng, đây là dáng vẻ mà bà ta mong chờ nhất, không uổng công bao năm qua bà ta nhồi nhét vào trong đầu nhi tử.
Thân phận bà cũng cao, là đích nữ con chính thê, vậy mà khi vào cung địa vị vẫn thấp hơn Lưu Ý Lan kia, nữ nhi một mãnh phu có gì hơn tiểu thư lá ngọc cành vàng là nàng kia chứ.
Vậy mà hoàng thượng ngày đêm si mê ả ta, chuyện mười lăm năm trước ả ta bị mất đi nữ nhi vậy mà hoàng đế không những không trách tội lại ngày đêm ở bên ả.
Không những thế sau khi ả ta hạ sinh nhi tử lại sắc phong làm thái tử khiến cho nỗi hận dâng tràn, ả ta hận không thể bóp chết đứa trẻ đó ngay lập tức.
Hoàng thượng đã vô tình thì đừng trách ả ta bất nghĩa, nàng ta quay ra nhìn nhi tử rồi nói :
"Mọi việc của con đến đâu rồi, hãy theo ngoại tổ phụ của con học hỏi thêm một chút sẽ có ích cho con sau này, còn tên thái tử kia mẫu phi sẽ tìm cách giệt trừ cho con ".
Tên Dạ Cẩm Sâm nghe thấy thế thì yên tâm, liền hành lễ rồi lui xuống.
Trong mắt hắn không có gì bằng ngôi vị kia, từ nhỏ hắn đã được mẫu thân và ngoại tổ phụ tiêm nhiễm vào trong đầu, chỉ khi nào hắn ngồi lên được ngai vàng thì quyền lực mới thuộc hoàn toàn về hắn.
Hắn căm thù vị huynh trưởng kia, mặc dù phụ hoanhg đối với hắn cũng không tệ nhưng so với huynh trưởng thì vẫn có phần hơn, chính vì thế nên lúc nào hắn cũng muốn hơn thua.
"Chuyện này là chuyện nên làm chẳng qua là trước hay sau thôi, con cứ bảo thê tử chuẩn bị dần dần, lúc nào cảm thấy thích hợp sẽ tổ chức.
Lần đầu yến tiệc ra mắt nên chú trọng một chút "
Hạ Uy Tuấn hiểu ý của phụ thân rồi lặng im không nói gì nữa.
Thời gian cứ thế trôi, hoàng thượng từ lúc được giải độc tinh thần đã trở nên phấn trấn hơn, mặc dù hết lời mời mọc nhưng Lư thần Y vẫn cáo biệt để đi.
Lư thần Y quen với tự do phóng khoáng, bốn biển là nhà nên không muốn bị bó buộc ở hoàng cung.
Hoàng thượng cũng là người hiểu lý lẽ nên trước khi Lư thần Y rời đi đã ban cho ông rất nhiều dược liệu quý, hoàng thượng biết người như Lư thần y không bao giờ để ý đến vàng bạc châu báu.
Chính vì lẽ đó nên khi rời đi Lư thần y nhìn hoàng thượng bằng con mắt khâm phục.
Tuy nhiên dược liệu quá nhiều nên Lư thần y chỉ lấy một số quý hiếm còn số còn lại thì trả cho hoàng thượng.
Hoàng thượng cũng không cưỡng cầu, sau khi tin tức hoàng thượng khỏe hẳn có thể thượng triều thì ai cũng bất ngờ và ngạc nhiên.
Dụ Quý phi lúc này gương mặt vặn vẹo trong vô cùng đáng sợ, phía dưới một cung nữ và một thái giám đang run cầm cập chờ bị phạt, ả ta cất giọng nói :
"Các ngươi trông coi như thế nào mà có người chữa bệnh cho hoàng thượng ta đều không hay biết, bây giờ tận đến khi hoàng thượng khỏi hẳn ta mới biết là sao, Dụ gia nuôi các ngươi toàn đám phế vật mà ".
Cung nữ vội quỳ xuống vội vàng thanh minh :
"Xin Quý phi nương nương tha tội, hoàng hậu quá gian xảo thay toàn bộ người của hoàng thượng bằng thân tín nên chúng nô tỳ chỉ có thể quan sát được bên ngoài nên không nắm rõ được mọi chuyện ".
Dụ Ngọc Lan nghiến răng lầm bầm nói :
"Lưu Ý Lan càng ngày càng thận trọng và xảo quyệt thật sự không ngờ đến bước này rồi còn thất bại ".
Nhìn lướt qua bọn chúng ả ta nói :
"Thời gian tới giấu cái đuôi của các ngươi lại nếu không có việc gì thì đừng gặp ta tránh bứt giây động rừng ".
Hai cung nữ vội vàng lui xuống như sợ chủ nhân đổi ý.
Khi tất cả mọi người đi rồi, từ bên trong một bóng người bước ra giọng âm hiểm :
"Mẫu phi bọn chúng không làm được việc tại sao lại không trừ khử chúng đi, nếu có gì sơ xuất ảnh hưởng đến mẫu phi thì sao ".
Dụ Ngọc Lan nhìn nhi tử lắc đầu nói :
"Không sao trước mât cứ giữ lại mạng của bọn chúng đã, có mười lá gan bọn chúng cũng không khai ra ta, bây giờ người của chúng ta trong điện Càn Long không còn ai.
Mấy năm gần đây hoàng thượng đã thầm cảnh giác với chúng ta, tuy bọn chúng chỉ làm việc loanh quanh bên ngoài nhưng đôi lúc cũng có ích đôi chút ".
Dạ Cẩm Sâm nghe thấy thế thì không nói gì nữa, ánh mắt hắn ánh lên vẻ cay độc :
"Lần này lão hoàng đế tai qua nạn khỏi thật là hời cho lão ấy, lần sau có lẽ phải tìm loại mạnh hơn tránh như trường hợp vừa rồi ".
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của nhi tử Dụ Ngọc Lan có phần hời hợt nói :
"Con có vẻ thành kiến với hoàng thượng, ông ấy cũng là phụ hoàng của con đấy ".
Dạ Cẩm Sâm cay nghiệt nói :
"Ông ấy có bao giờ nghĩ đến nhi tử đâu cơ chứ, so với tên Dạ Mặc Cảnh kia nhi thần đây có kém cạnh hắn, vì sao không cho con cạnh tranh công bằng.
Mới sinh ra đã mang thân phận thái tử lúc nào cũng cưỡi lên đầu nhi tử, con không phục, con sẽ chính tay giành lấy những thứ thuộc về con."
Nhìn bộ dáng khát máu của nhi tử Dụ Ngọc Lan cười thầm trong lòng, đây là dáng vẻ mà bà ta mong chờ nhất, không uổng công bao năm qua bà ta nhồi nhét vào trong đầu nhi tử.
Thân phận bà cũng cao, là đích nữ con chính thê, vậy mà khi vào cung địa vị vẫn thấp hơn Lưu Ý Lan kia, nữ nhi một mãnh phu có gì hơn tiểu thư lá ngọc cành vàng là nàng kia chứ.
Vậy mà hoàng thượng ngày đêm si mê ả ta, chuyện mười lăm năm trước ả ta bị mất đi nữ nhi vậy mà hoàng đế không những không trách tội lại ngày đêm ở bên ả.
Không những thế sau khi ả ta hạ sinh nhi tử lại sắc phong làm thái tử khiến cho nỗi hận dâng tràn, ả ta hận không thể bóp chết đứa trẻ đó ngay lập tức.
Hoàng thượng đã vô tình thì đừng trách ả ta bất nghĩa, nàng ta quay ra nhìn nhi tử rồi nói :
"Mọi việc của con đến đâu rồi, hãy theo ngoại tổ phụ của con học hỏi thêm một chút sẽ có ích cho con sau này, còn tên thái tử kia mẫu phi sẽ tìm cách giệt trừ cho con ".
Tên Dạ Cẩm Sâm nghe thấy thế thì yên tâm, liền hành lễ rồi lui xuống.
Trong mắt hắn không có gì bằng ngôi vị kia, từ nhỏ hắn đã được mẫu thân và ngoại tổ phụ tiêm nhiễm vào trong đầu, chỉ khi nào hắn ngồi lên được ngai vàng thì quyền lực mới thuộc hoàn toàn về hắn.
Hắn căm thù vị huynh trưởng kia, mặc dù phụ hoanhg đối với hắn cũng không tệ nhưng so với huynh trưởng thì vẫn có phần hơn, chính vì thế nên lúc nào hắn cũng muốn hơn thua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất