Chương 25: Đoàn tụ
Lúc này Vô Ưu mới giật mình nhớ ra, nàng trót lọt trốn được vào đây còn hai người Thanh Hoa, Thanh Ngọc không biết thế nào.
Nàng liền kể lại mọi chuyện cho phụ hoàng nghe rồi nói :
"Phụ hoàng người có thể sai thị vệ nghe ngóng tin tức hai nha hoàn của con được không ?".
Hoàng thượng gật đầu nói :
"Con yên tầm chuyện này phụ hoàng sẽ thay con xử lý, Ngọc Nhi càng ngày càng vô pháp vô thiền, bây giờ chúng ta hãy đến trữ tú cung để cho mẫu hậu con một kinh hỷ ".
Vô Ưu gật đầu đồng ý, lúc này tâm trạng của nàng cũng vô cùng kích động, nàng cũng muốn biết mẫu thân thật sự của mình là ai.
Nghe qua lời kể của phụ hoàng thì có lẽ mẫu thân là người sống rất nội tâm.
Hai người sánh bước đến tẩm cung của hoàng hậu, Trữ Tú cung nằm gần Càn Long điện của hoàng thượng.
Hạ phụ tử chỉ đi một lát đã đến nơi, khi thái giám nhìn thấy hoàng thượng đi cùng một nữ nhân lạ mặt thì ngẩn ngơ quên cả thỉnh an, mãi đến khi tổng quản thái giám thúc giục hắn mới bừng tỉnh và đi vào bẩm báo.
Hoàng thượng cùng Vô Ưu sải bước tiến vào, tiếng nói từ xa của hoàng hậu :
"Không phải hôm nay chàng nói bận nhiều việc phải thức phê tấu chương sao bây giờ lại đến thế này ".
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, hoàng hậu bất giác nhìn thẳng vào Vô Ưu, nàng bàng hoàng trong giây lát, ngay cả ma ma đi bên cạnh cũng giật mình.
Như một cảm giác gì đó thôi thúc, hoàng hậu run run hỏi :
"Vô Hành, tiểu cô nương phía sau chàng là ..."
Dạ Vô Hành thầm gật đầu nhẹ nhàng nói :
"Ta tin rằng tuy ta không nói nàng cũng có thể cảm nhận được một chút gì đó đúng không, con bé có bảy phần giống nàng khi cập kê ".
Lưu Ý Lan nước mắt tuôn rơi không kìm chế được cảm xúc chạy nhanh đến ôm Vô Ưu vào lòng rồi nghẹn ngào :
"Con có thật là tiểu công chúa nhỏ của ta không, ta không nằm mơ đấy chứ, rốt cuộc ông trời cũng nghe được lời cầu nguyện của mẫu hậu đem con trả lại cho ta ".
Rồi như chưa tin vào sự thật trước mắt, Lưu Ý Lan liền kéo tay áo của nàng lên, nhìn vết bớt nhỏ hình hoa hải đường hoàng hậu mới bật cười.
Vô Ưu cũng bị cảm xúc chi phối, nhìn người nữ nhân trước mắt thật sự có rất nhiều đường nét giống nàng, nàng liền nhỏ nhẹ nói :
"Là nữ nhi, nữ nhi thật sự đã trở về rồi, mẫu hậu đừng khóc nữa, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của người ".
Xúc động qua đi Lưu Ý Lan liền quay sang trách hoàng thượng :
"Sao chàng tìm thấy nữ nhi mà không báo cho thiếp biết luôn chứ, chàng thật là ".
Hoàng hậu nhìn Vô Ưu trìu mến hỏi :
"Thời gian qua con sinh sống thế nào, có tốt hay không, là ai đã nhận nuôi con, nhìn con xinh đẹp thế này mẫu thân thật sự vui mừng ".
Nhiều câu hỏi của mẫu hậu khiến Vô Ưu không biết bắt đầu từ đâu.
Nhìn thấy nữ nhi như vậy, Dạ Vô Hành liền trêu nói :
"Nàng thật là, hỏi dồn dập như thế thì con bé biết trả lời từ đâu chứ.
Lần này chúng ta phải cảm ơn Hạ gia, là Hạ binh bộ cùng với thê tử của Y mười lăm năm trước đã có duyên cứu được nữ nhi của chúng ta rồi đưa con bé về Giang Tây.
Mãi vừa mới đây Hạ gia hồi kinh con bé mới theo trở về, có lẽ vì lẽ đó nên biết bao năm qua chúng ta mới không tìm được con bé là như vậy ".
Hoàng hậu ngạc nhiền hỏi :
"Hạ gia, có phải là người nhập cung lần trước mang theo Lư thần Y giải độc cho chàng hay không ?".
Hoàng thượng gật đầu nói :
"Đúng, đúng là phụ tử họ đấy".
Hoàng hậu mỉm cười nói :
"Hạ gia thật sự là cứu tinh của chúng ta, quay đi quay lại thật là có duyên phận, chúng ta nợ ân tình của họ quá lớn rồi ".
Ý Lan quay ra nhìn Vô Ưu ánh mắt tha thiết hỏi :
"Thật sự lần này con không vào cung thì không biết bao giờ ta mới tìm được con, từ giờ trở đi con phải ở cạnh ta không rời biết không ?, mẫu hậu sẽ dùng thời gian này để bù đắp tất cả cho con ".
Vô Ưu ôm chầm lấy bà rồi nói :
"Nữ nhi không cần gì cả, chỉ cần mẫu hậu cùng phụ hoang luôn luôn bình an là nữ nhi thấy hạnh phúc rồi".
Ý Lan nhẹ nhàng xoa đầu nàng rồi nói :
"Con thật là hiếu thuận, ta phải cảm ơn Hạ gia đã nuôi dạy con trở thành một tiểu cô nương xinh đẹp và biết lễ nghĩa thế này ".
Ý Lan quay ra nhìn hoàng thượng rồi hỏi :
"Vậy chuyện của nữ nhi chàng định tính như thế nào, bao giờ công bố thiên hạ để con đường đường chính chính trở lại với thân phận thật của con ".
Dạ Vô Hành mỉm cười cưng chiều nói :
"Nàng yên tâm đi trong đầu ta đã có sự sắp xếp nàng không phải lo ".
Rồi như sực nhớ Dạ Vô Hành liền quay sang Vô Ưu và hỏi :
"Con có muốn giữ lại cái tên này hay không, nếu không phụ thân sẽ đặt tên khác cho con để ghi danh vào điển tịch ".
Vô Ưu âm thầm lắc đầu, nành nhẹ nhàng nói :
"Con không muốn đổi tên đâu ạ!, con rất thích cái tên này dù sao cũng là phụ thân và mẫu thân đặt cho con, con muốn giữ lại nó ạ !"
Nàng liền kể lại mọi chuyện cho phụ hoàng nghe rồi nói :
"Phụ hoàng người có thể sai thị vệ nghe ngóng tin tức hai nha hoàn của con được không ?".
Hoàng thượng gật đầu nói :
"Con yên tầm chuyện này phụ hoàng sẽ thay con xử lý, Ngọc Nhi càng ngày càng vô pháp vô thiền, bây giờ chúng ta hãy đến trữ tú cung để cho mẫu hậu con một kinh hỷ ".
Vô Ưu gật đầu đồng ý, lúc này tâm trạng của nàng cũng vô cùng kích động, nàng cũng muốn biết mẫu thân thật sự của mình là ai.
Nghe qua lời kể của phụ hoàng thì có lẽ mẫu thân là người sống rất nội tâm.
Hai người sánh bước đến tẩm cung của hoàng hậu, Trữ Tú cung nằm gần Càn Long điện của hoàng thượng.
Hạ phụ tử chỉ đi một lát đã đến nơi, khi thái giám nhìn thấy hoàng thượng đi cùng một nữ nhân lạ mặt thì ngẩn ngơ quên cả thỉnh an, mãi đến khi tổng quản thái giám thúc giục hắn mới bừng tỉnh và đi vào bẩm báo.
Hoàng thượng cùng Vô Ưu sải bước tiến vào, tiếng nói từ xa của hoàng hậu :
"Không phải hôm nay chàng nói bận nhiều việc phải thức phê tấu chương sao bây giờ lại đến thế này ".
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, hoàng hậu bất giác nhìn thẳng vào Vô Ưu, nàng bàng hoàng trong giây lát, ngay cả ma ma đi bên cạnh cũng giật mình.
Như một cảm giác gì đó thôi thúc, hoàng hậu run run hỏi :
"Vô Hành, tiểu cô nương phía sau chàng là ..."
Dạ Vô Hành thầm gật đầu nhẹ nhàng nói :
"Ta tin rằng tuy ta không nói nàng cũng có thể cảm nhận được một chút gì đó đúng không, con bé có bảy phần giống nàng khi cập kê ".
Lưu Ý Lan nước mắt tuôn rơi không kìm chế được cảm xúc chạy nhanh đến ôm Vô Ưu vào lòng rồi nghẹn ngào :
"Con có thật là tiểu công chúa nhỏ của ta không, ta không nằm mơ đấy chứ, rốt cuộc ông trời cũng nghe được lời cầu nguyện của mẫu hậu đem con trả lại cho ta ".
Rồi như chưa tin vào sự thật trước mắt, Lưu Ý Lan liền kéo tay áo của nàng lên, nhìn vết bớt nhỏ hình hoa hải đường hoàng hậu mới bật cười.
Vô Ưu cũng bị cảm xúc chi phối, nhìn người nữ nhân trước mắt thật sự có rất nhiều đường nét giống nàng, nàng liền nhỏ nhẹ nói :
"Là nữ nhi, nữ nhi thật sự đã trở về rồi, mẫu hậu đừng khóc nữa, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của người ".
Xúc động qua đi Lưu Ý Lan liền quay sang trách hoàng thượng :
"Sao chàng tìm thấy nữ nhi mà không báo cho thiếp biết luôn chứ, chàng thật là ".
Hoàng hậu nhìn Vô Ưu trìu mến hỏi :
"Thời gian qua con sinh sống thế nào, có tốt hay không, là ai đã nhận nuôi con, nhìn con xinh đẹp thế này mẫu thân thật sự vui mừng ".
Nhiều câu hỏi của mẫu hậu khiến Vô Ưu không biết bắt đầu từ đâu.
Nhìn thấy nữ nhi như vậy, Dạ Vô Hành liền trêu nói :
"Nàng thật là, hỏi dồn dập như thế thì con bé biết trả lời từ đâu chứ.
Lần này chúng ta phải cảm ơn Hạ gia, là Hạ binh bộ cùng với thê tử của Y mười lăm năm trước đã có duyên cứu được nữ nhi của chúng ta rồi đưa con bé về Giang Tây.
Mãi vừa mới đây Hạ gia hồi kinh con bé mới theo trở về, có lẽ vì lẽ đó nên biết bao năm qua chúng ta mới không tìm được con bé là như vậy ".
Hoàng hậu ngạc nhiền hỏi :
"Hạ gia, có phải là người nhập cung lần trước mang theo Lư thần Y giải độc cho chàng hay không ?".
Hoàng thượng gật đầu nói :
"Đúng, đúng là phụ tử họ đấy".
Hoàng hậu mỉm cười nói :
"Hạ gia thật sự là cứu tinh của chúng ta, quay đi quay lại thật là có duyên phận, chúng ta nợ ân tình của họ quá lớn rồi ".
Ý Lan quay ra nhìn Vô Ưu ánh mắt tha thiết hỏi :
"Thật sự lần này con không vào cung thì không biết bao giờ ta mới tìm được con, từ giờ trở đi con phải ở cạnh ta không rời biết không ?, mẫu hậu sẽ dùng thời gian này để bù đắp tất cả cho con ".
Vô Ưu ôm chầm lấy bà rồi nói :
"Nữ nhi không cần gì cả, chỉ cần mẫu hậu cùng phụ hoang luôn luôn bình an là nữ nhi thấy hạnh phúc rồi".
Ý Lan nhẹ nhàng xoa đầu nàng rồi nói :
"Con thật là hiếu thuận, ta phải cảm ơn Hạ gia đã nuôi dạy con trở thành một tiểu cô nương xinh đẹp và biết lễ nghĩa thế này ".
Ý Lan quay ra nhìn hoàng thượng rồi hỏi :
"Vậy chuyện của nữ nhi chàng định tính như thế nào, bao giờ công bố thiên hạ để con đường đường chính chính trở lại với thân phận thật của con ".
Dạ Vô Hành mỉm cười cưng chiều nói :
"Nàng yên tâm đi trong đầu ta đã có sự sắp xếp nàng không phải lo ".
Rồi như sực nhớ Dạ Vô Hành liền quay sang Vô Ưu và hỏi :
"Con có muốn giữ lại cái tên này hay không, nếu không phụ thân sẽ đặt tên khác cho con để ghi danh vào điển tịch ".
Vô Ưu âm thầm lắc đầu, nành nhẹ nhàng nói :
"Con không muốn đổi tên đâu ạ!, con rất thích cái tên này dù sao cũng là phụ thân và mẫu thân đặt cho con, con muốn giữ lại nó ạ !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất