Chương 27: Nhận lỗi.
Hạ Uy Tuấn nhẹ nhàng ôm thê tử vào lòng rồi nói :
"Nàng nghĩ chuyện này ta dám mang ra đùa hay sao, chuyện tối nay hoàng thượng truyền ta vào cung là minh chứng tốt nhất rồi và Vô Ưu cũng đã nghe được mọi chuyện "
Lâm Nhược Lan ôm lấy phu quân rồi rơi lệ, mọi chuyện đến quá đột ngột khiến nàng nhất thời chưa thể chấp nhận.
Ha Uy Tuan an ui nang :
"Thật ra chuyện này từ sau khi hồi kinh ta đã nghi ngờ và ngầm đi điều tra rồi chỉ là chưa có cơ hội nói cho nàng thôi, dù sao diện mao Vô Ưu xuất chúng lại có bảy phần giống hoàng hậu trước sau gì cũng biết.
Mà hoàng hậu cùng hoàng thượng cũng có khổ tâm, bao nhiêu năm qua bị lạc mất nữ nhi, chúng ta coi như là vẫn tốt hơn họ được sống cùng nữ nhi mười lăm năm trời.
Trước sau gì con bé cũng phải nhận tổ quy tông, nhận lại phụ mẫu của mình, nàng đừng có buồn nữa, nếu Vô Ưu nhìn thấy lại khó xử, nàng cũng biết Vô Ưu là người giàu tình cảm thế nào mà ".
Nhược Lan nhẹ nhàng lau nước mắt gật đầu nói :
"Thiếp biết, thiếp hiểu hết mà, thật ra người đau khổ hơn cả phải là hoàng hậu, cho dù chưa từng được đích thân sinh ra hài tử nhưng thời gian nuôi Vô Ưu thiếp cảm nhận được hết, nhưng nhất thời thiếp có chút hụt hẩng mà thôi ".
Nhược Lan như ngẫm nghĩ điều gì liền vội hỏi :
"Chuyện này chàng đã nói qua với phụ thân và mẫu thân chưa ".
Uy โนลีท lac dลิ่น noi :
"Đây mới là vấn đề nan giải, ta không biết phải nói với hai người như thế nào, chung quy phụ mẫu đã coi Vô Ưu là huyết mạch cuối cùng của Hạ gia rồi, bây giờ biết sự thật ta e họ không chịu được ".
Nhược Lan lắc đầu nói :
"Có lẽ ngay từ lúc đầu chúng ta đã sai, có lẽ nên nói sự thật cho phụ mẫu biết để cho hai người không hi vọng.
Sự việc này liên quan đến hoàng thất, trước sau gì hoàng thượng cũng sẽ công bố thân phận công chúa của Vô Ưu, đến lúc đó muốn giấu cũng không được.
Chi bằng ngay tối hôm nay chúng ta sẽ nhận lỗi với hai người luôn, cho dù hai người có trách mắng hai phu thê ta cũng phải chịu.
Nhưng thiếp nghĩ rằng phụ mẫu là người hiểu lý lẽ, biết được nổi khổ của phu thê ta chắc sẽ không giận lâu đâu.".
Hạ Uy Tuấn suy nghĩ một lúc rồi nói :
"Thôi thì nghe lời nàng, bây giờ chúng ta sẽ đi luôn, cực khổ cho nàng rồi ".
Hai người tay trong tay cùng đến phòng của phụ thân.Hạ Uy Phong thấy nhi tử và trưởng tức đến thì ngạc nhiên hỏi :
"Có chuyện gì mà hai con lại cùng đến thế này ?".
Hạ Uy Tuấn cùng Lâm Nhược Lan đồng thời quỳ xuống trong con mắt ngạc nhiên của Lâm Mặc Lan và Hạ Uy
Phong, hai người quay sang nhìn nhau mà không hiểu chuyện gì.
Lâm Mặc Lan liền hỏi :
"Sao hai con lại quỳ, có chuyện gì thì đứng lên mà nói chứ ai lại làm thế, người làm nhìn thấy thì còn làm chủ mẫu nỗi gì nữa ".
Hạ Uy Tuấn vội vàng nói :
"Lần này nhi tử đến đây để nhận lỗi nên không thể không quỳ, xin phụ mẫu thành toàn ".
Hạ Uy Phong bất đắc dĩ hỏi :
"Vậy con thử nói xem con và trưởng tức có lỗi gì mà phải vừa quỳ vừa nói ".
Hạ Uy Tuấn quay qua nhìn thê tử, hai người nhìn nhau gật đầu liền nói :
"Sự việc liên quan đến thân thế của Vô Ưu, thật ra Vô Ưu không phải nữ nhi thân sinh của nhi tử mà là có duyên gặp gỡ trên đường trở về thôi ạ !".
Lâm Mặc Lan chỉ nghe thấy lỗ tai lùng nhùng, bà tưởng mình nghe lầm liền hỏi lại :
"Con nói ai, là ai ".
Lâm Nhươc Lan thở dài nói :
"Mẫu thân người không nghe lầm đầu, sự thật đúng là Vô Ưu không phải nữ nhi của con ạ !".
Lúc này Hạ Uy Phong tức giận nói :
"Giỏi, giỏi cho hai người các ngươi che giấu sự thật bao nhiêu năm trời, vậy tại sao không che giấu tiếp đi còn nói ra sự thật cho hai người già chúng ta làm gì nữa ".
Ông lảo đảo ngồi về phía sau như kìm nén nỗi lòng, ngoại tôn nữ bảo bối của ông vậy mà rốt cục lại không phải máu mủ Hạ gia.
Đây là đứa cháu duy nhất vậy mà cuối cùng cũng không phải, ông cảm thấy vô cùng hổ thẹn với liệt tổ liệt tông mà.
Lâm Mặc Lan thì bình tĩnh hơn, bà quay ra nhìn hai phu thê rồi hỏi :
"Vậy Vô Ưu đâu con bé có biết thân phận thật sự của mình hay không ?".
Hạ Uy Tuấn liền trả lời :
"Thật ra nhi tử cũng không muốn che giấu thân phận của con bé, chỉ muốn con bé lớn lên không bị những lời đàm tiếu làm tổn thương, muốn Vô Ưu lớn lên như những đứa trẻ bình thường khác ai ngờ đâu thân phận của Vô Ưu lại ngoài sức tưởng tượng của nhi tử nên không thể không nói ".
Hạ Uy Phong nghe thấy thế thì trấn tĩnh hỏi :
"Thân thế của Vô Ưu làm sao, không lẽ phụ mẫu con bé đã đến tìm rồi sao ?".
Hạ Uy Tuấn lúc này đâu thể giấu diếm được nữa liền trả lời :
"Thân phận của Vô Ưu là đại công chúa của Nam Phong quốc, là nữ nhi do hoàng hậu sinh ra, mười lăm năm trước đã bị kẻ xấu bắt đi ".
"Nàng nghĩ chuyện này ta dám mang ra đùa hay sao, chuyện tối nay hoàng thượng truyền ta vào cung là minh chứng tốt nhất rồi và Vô Ưu cũng đã nghe được mọi chuyện "
Lâm Nhược Lan ôm lấy phu quân rồi rơi lệ, mọi chuyện đến quá đột ngột khiến nàng nhất thời chưa thể chấp nhận.
Ha Uy Tuan an ui nang :
"Thật ra chuyện này từ sau khi hồi kinh ta đã nghi ngờ và ngầm đi điều tra rồi chỉ là chưa có cơ hội nói cho nàng thôi, dù sao diện mao Vô Ưu xuất chúng lại có bảy phần giống hoàng hậu trước sau gì cũng biết.
Mà hoàng hậu cùng hoàng thượng cũng có khổ tâm, bao nhiêu năm qua bị lạc mất nữ nhi, chúng ta coi như là vẫn tốt hơn họ được sống cùng nữ nhi mười lăm năm trời.
Trước sau gì con bé cũng phải nhận tổ quy tông, nhận lại phụ mẫu của mình, nàng đừng có buồn nữa, nếu Vô Ưu nhìn thấy lại khó xử, nàng cũng biết Vô Ưu là người giàu tình cảm thế nào mà ".
Nhược Lan nhẹ nhàng lau nước mắt gật đầu nói :
"Thiếp biết, thiếp hiểu hết mà, thật ra người đau khổ hơn cả phải là hoàng hậu, cho dù chưa từng được đích thân sinh ra hài tử nhưng thời gian nuôi Vô Ưu thiếp cảm nhận được hết, nhưng nhất thời thiếp có chút hụt hẩng mà thôi ".
Nhược Lan như ngẫm nghĩ điều gì liền vội hỏi :
"Chuyện này chàng đã nói qua với phụ thân và mẫu thân chưa ".
Uy โนลีท lac dลิ่น noi :
"Đây mới là vấn đề nan giải, ta không biết phải nói với hai người như thế nào, chung quy phụ mẫu đã coi Vô Ưu là huyết mạch cuối cùng của Hạ gia rồi, bây giờ biết sự thật ta e họ không chịu được ".
Nhược Lan lắc đầu nói :
"Có lẽ ngay từ lúc đầu chúng ta đã sai, có lẽ nên nói sự thật cho phụ mẫu biết để cho hai người không hi vọng.
Sự việc này liên quan đến hoàng thất, trước sau gì hoàng thượng cũng sẽ công bố thân phận công chúa của Vô Ưu, đến lúc đó muốn giấu cũng không được.
Chi bằng ngay tối hôm nay chúng ta sẽ nhận lỗi với hai người luôn, cho dù hai người có trách mắng hai phu thê ta cũng phải chịu.
Nhưng thiếp nghĩ rằng phụ mẫu là người hiểu lý lẽ, biết được nổi khổ của phu thê ta chắc sẽ không giận lâu đâu.".
Hạ Uy Tuấn suy nghĩ một lúc rồi nói :
"Thôi thì nghe lời nàng, bây giờ chúng ta sẽ đi luôn, cực khổ cho nàng rồi ".
Hai người tay trong tay cùng đến phòng của phụ thân.Hạ Uy Phong thấy nhi tử và trưởng tức đến thì ngạc nhiên hỏi :
"Có chuyện gì mà hai con lại cùng đến thế này ?".
Hạ Uy Tuấn cùng Lâm Nhược Lan đồng thời quỳ xuống trong con mắt ngạc nhiên của Lâm Mặc Lan và Hạ Uy
Phong, hai người quay sang nhìn nhau mà không hiểu chuyện gì.
Lâm Mặc Lan liền hỏi :
"Sao hai con lại quỳ, có chuyện gì thì đứng lên mà nói chứ ai lại làm thế, người làm nhìn thấy thì còn làm chủ mẫu nỗi gì nữa ".
Hạ Uy Tuấn vội vàng nói :
"Lần này nhi tử đến đây để nhận lỗi nên không thể không quỳ, xin phụ mẫu thành toàn ".
Hạ Uy Phong bất đắc dĩ hỏi :
"Vậy con thử nói xem con và trưởng tức có lỗi gì mà phải vừa quỳ vừa nói ".
Hạ Uy Tuấn quay qua nhìn thê tử, hai người nhìn nhau gật đầu liền nói :
"Sự việc liên quan đến thân thế của Vô Ưu, thật ra Vô Ưu không phải nữ nhi thân sinh của nhi tử mà là có duyên gặp gỡ trên đường trở về thôi ạ !".
Lâm Mặc Lan chỉ nghe thấy lỗ tai lùng nhùng, bà tưởng mình nghe lầm liền hỏi lại :
"Con nói ai, là ai ".
Lâm Nhươc Lan thở dài nói :
"Mẫu thân người không nghe lầm đầu, sự thật đúng là Vô Ưu không phải nữ nhi của con ạ !".
Lúc này Hạ Uy Phong tức giận nói :
"Giỏi, giỏi cho hai người các ngươi che giấu sự thật bao nhiêu năm trời, vậy tại sao không che giấu tiếp đi còn nói ra sự thật cho hai người già chúng ta làm gì nữa ".
Ông lảo đảo ngồi về phía sau như kìm nén nỗi lòng, ngoại tôn nữ bảo bối của ông vậy mà rốt cục lại không phải máu mủ Hạ gia.
Đây là đứa cháu duy nhất vậy mà cuối cùng cũng không phải, ông cảm thấy vô cùng hổ thẹn với liệt tổ liệt tông mà.
Lâm Mặc Lan thì bình tĩnh hơn, bà quay ra nhìn hai phu thê rồi hỏi :
"Vậy Vô Ưu đâu con bé có biết thân phận thật sự của mình hay không ?".
Hạ Uy Tuấn liền trả lời :
"Thật ra nhi tử cũng không muốn che giấu thân phận của con bé, chỉ muốn con bé lớn lên không bị những lời đàm tiếu làm tổn thương, muốn Vô Ưu lớn lên như những đứa trẻ bình thường khác ai ngờ đâu thân phận của Vô Ưu lại ngoài sức tưởng tượng của nhi tử nên không thể không nói ".
Hạ Uy Phong nghe thấy thế thì trấn tĩnh hỏi :
"Thân thế của Vô Ưu làm sao, không lẽ phụ mẫu con bé đã đến tìm rồi sao ?".
Hạ Uy Tuấn lúc này đâu thể giấu diếm được nữa liền trả lời :
"Thân phận của Vô Ưu là đại công chúa của Nam Phong quốc, là nữ nhi do hoàng hậu sinh ra, mười lăm năm trước đã bị kẻ xấu bắt đi ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất