Chương 32: Máu mủ tình thân
Cơn xúc động qua đi mọi người cùng ngồi xuống để nói chuyện, Hạ Uy Phong là gia chủ trong nhà nên ông lên tiếng trước:
“Vô Ưu chuyện của cháu phụ thân và mẫu thân mới nói cho ta nên ta mới được biết, tuy sự thật cháu không phải là chung dòng máu nhưng từ trước đến giờ tất cả chúng ta đều coi cháu như ruột thịt.
Hạ gia rất muốn cháu trở về nhưng dù sao bây giờ thân phận cháu cũng là công chúa hoàng thất có nhiều điều cấm kỵ ta lo lắng nếu cháu cứ xưng hô như bây giờ với Tuấn nhi và Lan nhi sợ sẽ có nhiều kẻ gây khó dễ cho cháu.”
Hạ Uy Tuấn cùng Lâm Nhược Lan hiểu ý của phụ thân nói là như thế nào, hai người cũng đã dần chấp nhận sự thật miễn sao nữ nhi được vụ vẻ bình an là được, chỉ một cách xưng hô hai người có thể chịu được, Hạ Uy Tuấn liền nói:
“Vô Ưu, ngoại tổ phụ của con nói đúng đó, nếu thân phận của con khác thì chúng ta có thể vẫn xưng hô được nhưng bây giờ phụ thân e là không được “.
Vô Ưu nhìn thấy nét ưu tư trên gương mặt mẫu thân cùng mọi người thì mỉm cười từ từ giải thích:
“Ngoại tổ phụ và mọi người không cần lo về chuyện đó, nữ nhi đã xin với phụ hoàng cùng mẫu hậu rồi, nữ nhi sẽ nhận hai người làm nghĩa phụ và nghĩa mẫu như thế sẽ không ai có thể nói gì.
Dù sao từ trước đến giờ nữ nhi ở bên ngoài cung đã tự do tự tại quen rồi nên không ai để ý đến con đâu, cung quy nữ nhi được đích thân mẫu thân chỉ dạy mọi người còn lo gì nữa chứ “.
Lâm Nhược Lan nghe nữ nhi nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên vội hỏi:
“Con nói như thế hoàng thượng và hoàng hậu trả lời sao chứ, con không sợ hoàng thượng trách tội sao, dù gì thì con mới trở lại hoàng cung “.
Vô Ưu trấn an bà rồi nói:
“Mẫu thân yên tâm phụ hoàng cùng mẫu hậu đã đồng ý để nữ nhi tự mình quyết định chuyện này rồi, mẫu hậu còn rất muốn gặp người để cảm ơn người bao nhiêu năm nay đã chăm sóc cho nữ nhi đó ạ!”.
Lúc này nghe đến đây mọi người mới yên tâm và thở phào.
Lâm Mặc Lan liền hỏi:
“Thế lần này trở về bao giờ cháu trở lại hoàng cung, có cần mang theo đồ đạc gì hay không?”.
Vô Ưu nhẹ nhàng trả lời:
“Lần này cháu gái trở về một lúc để cho mọi người yên tâm, đến tối sẽ hồi cung, cháu gái muốn mang theo Thanh Hoa và Thanh Ngọc trở lại hoàng cung dù gì cũng có người quen thuộc cảm thấy đỡ nhàm chán hơn “.
Lâm Nhược Lan nghe thấy vậy liền nói:
“Con còn thiếu thứ gì không cứ nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ chuẩn bị mọi thứ cho con, hoàng cung không được tự do tự tại như trong phủ mọi chuyện cái gì cũng phải giữ quy tắc nên con cần thu bớt tính cách của mình lại hiểu không?”.
Vô Ưu nhoẻn miệng cười nói:
“Mẫu thân yên tâm, tiểu bá vương là còn đây còn ai dám động vào chứ, người cứ yên tâm đi, rảnh rỗi lúc nào nữ nhi sẽ trở về thăm mọi người.
Có lẽ mấy hôm nữa phụ hoàng sẽ tổ chức lễ sắc phong cho nữ nhi để chiếu cáo thiên hạ, sự việc xong xuôi nữ nhi sẽ thường xuyên trở về hơn.”
Hạ Uy Phong liền nói vào:
“Thôi chúng ta chuẩn bị dùng bữa thôi để lát nữa Vô Ưu còn hồi cung nữa chứ “.
Mọi việc được giải quyết tâm trạng mấy ngày qua đã được buông bỏ không cảm thấy áp lực và căng thẳng nữa.
Tuy Vô Ưu không ở lại Hạ phủ nữa nhưng tâm nàng vẫn hướng về Hạ phụ là mọi người đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Bữa ăn trôi qua trong vui vẻ, tiếng cười nói không ngừng, duyên phận giống như một vòng xoay, quay đi quay lại trở về mốc ban đầu nhưng tình thân vẫn còn mãi.
Mãi đến trời đã muộn Vô Ưu mới quyến luyến hồi cung, xe ngựa đã chờ sẵn ở bên ngoài, bốn cung nữ đi theo để bảo vệ cho nàng.
Nhìn đội hình như vậy Hạ Uy Phong mới cảm thấy dần yên tâm, tuy nhiên Hạ Uy Tuấn vẫn không yên tâm đích thân tiễn nữ nhi trở về đến cửa cung mới rời đi.
Việc đầu tiên khi Vô Ưu trở về là cho người báo lại với phụ hoàng còn bản thân mình thì đến Trữ Tú cung để gặp mẫu hậu.
Nàng biết lúc nãy tâm trạng mẫu hậu như thế nào, cảm giác mất mát sợ hãi khi nàng rời đi nàng cũng thầm hiểu được.
Tuy nhiên mẫu hậu vẫn lo nghĩ cho cảm nhận của nàng điều này làm cho Vô Ưu vô cùng xúc động.
Vô Ưu vừa vào đến cửa cung thì đã có cung nhân đi bẩm báo, Lưu Ý Lan biết nữ nhi trở về thì vui mừng liền đi nhanh ra đón, nhìn thấy nàng bà cười nhẹ nói:
“Con trở về rồi sao, đã ăn uống gì chưa mẫu thân bảo người dọn cho con ăn nhé?”.
Ma ma đứng bên cạnh nói thêm vào:
“Công chúa người cùng hoàng hậu ăn một chút gì đi, hoàng hậu đợi người nên chưa ăn chút gì đâu ạ!, hoàng thượng có ghé qua đây một chút nhưng có tin cấp báo biên ải lại trở về rồi “.
Nhìn ánh mắt đỏ hoe của mẫu thân Vô Ưu thật sự rất muốn khóc nhưng nàng rất nhanh kìm lại được.
“Vô Ưu chuyện của cháu phụ thân và mẫu thân mới nói cho ta nên ta mới được biết, tuy sự thật cháu không phải là chung dòng máu nhưng từ trước đến giờ tất cả chúng ta đều coi cháu như ruột thịt.
Hạ gia rất muốn cháu trở về nhưng dù sao bây giờ thân phận cháu cũng là công chúa hoàng thất có nhiều điều cấm kỵ ta lo lắng nếu cháu cứ xưng hô như bây giờ với Tuấn nhi và Lan nhi sợ sẽ có nhiều kẻ gây khó dễ cho cháu.”
Hạ Uy Tuấn cùng Lâm Nhược Lan hiểu ý của phụ thân nói là như thế nào, hai người cũng đã dần chấp nhận sự thật miễn sao nữ nhi được vụ vẻ bình an là được, chỉ một cách xưng hô hai người có thể chịu được, Hạ Uy Tuấn liền nói:
“Vô Ưu, ngoại tổ phụ của con nói đúng đó, nếu thân phận của con khác thì chúng ta có thể vẫn xưng hô được nhưng bây giờ phụ thân e là không được “.
Vô Ưu nhìn thấy nét ưu tư trên gương mặt mẫu thân cùng mọi người thì mỉm cười từ từ giải thích:
“Ngoại tổ phụ và mọi người không cần lo về chuyện đó, nữ nhi đã xin với phụ hoàng cùng mẫu hậu rồi, nữ nhi sẽ nhận hai người làm nghĩa phụ và nghĩa mẫu như thế sẽ không ai có thể nói gì.
Dù sao từ trước đến giờ nữ nhi ở bên ngoài cung đã tự do tự tại quen rồi nên không ai để ý đến con đâu, cung quy nữ nhi được đích thân mẫu thân chỉ dạy mọi người còn lo gì nữa chứ “.
Lâm Nhược Lan nghe nữ nhi nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên vội hỏi:
“Con nói như thế hoàng thượng và hoàng hậu trả lời sao chứ, con không sợ hoàng thượng trách tội sao, dù gì thì con mới trở lại hoàng cung “.
Vô Ưu trấn an bà rồi nói:
“Mẫu thân yên tâm phụ hoàng cùng mẫu hậu đã đồng ý để nữ nhi tự mình quyết định chuyện này rồi, mẫu hậu còn rất muốn gặp người để cảm ơn người bao nhiêu năm nay đã chăm sóc cho nữ nhi đó ạ!”.
Lúc này nghe đến đây mọi người mới yên tâm và thở phào.
Lâm Mặc Lan liền hỏi:
“Thế lần này trở về bao giờ cháu trở lại hoàng cung, có cần mang theo đồ đạc gì hay không?”.
Vô Ưu nhẹ nhàng trả lời:
“Lần này cháu gái trở về một lúc để cho mọi người yên tâm, đến tối sẽ hồi cung, cháu gái muốn mang theo Thanh Hoa và Thanh Ngọc trở lại hoàng cung dù gì cũng có người quen thuộc cảm thấy đỡ nhàm chán hơn “.
Lâm Nhược Lan nghe thấy vậy liền nói:
“Con còn thiếu thứ gì không cứ nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ chuẩn bị mọi thứ cho con, hoàng cung không được tự do tự tại như trong phủ mọi chuyện cái gì cũng phải giữ quy tắc nên con cần thu bớt tính cách của mình lại hiểu không?”.
Vô Ưu nhoẻn miệng cười nói:
“Mẫu thân yên tâm, tiểu bá vương là còn đây còn ai dám động vào chứ, người cứ yên tâm đi, rảnh rỗi lúc nào nữ nhi sẽ trở về thăm mọi người.
Có lẽ mấy hôm nữa phụ hoàng sẽ tổ chức lễ sắc phong cho nữ nhi để chiếu cáo thiên hạ, sự việc xong xuôi nữ nhi sẽ thường xuyên trở về hơn.”
Hạ Uy Phong liền nói vào:
“Thôi chúng ta chuẩn bị dùng bữa thôi để lát nữa Vô Ưu còn hồi cung nữa chứ “.
Mọi việc được giải quyết tâm trạng mấy ngày qua đã được buông bỏ không cảm thấy áp lực và căng thẳng nữa.
Tuy Vô Ưu không ở lại Hạ phủ nữa nhưng tâm nàng vẫn hướng về Hạ phụ là mọi người đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Bữa ăn trôi qua trong vui vẻ, tiếng cười nói không ngừng, duyên phận giống như một vòng xoay, quay đi quay lại trở về mốc ban đầu nhưng tình thân vẫn còn mãi.
Mãi đến trời đã muộn Vô Ưu mới quyến luyến hồi cung, xe ngựa đã chờ sẵn ở bên ngoài, bốn cung nữ đi theo để bảo vệ cho nàng.
Nhìn đội hình như vậy Hạ Uy Phong mới cảm thấy dần yên tâm, tuy nhiên Hạ Uy Tuấn vẫn không yên tâm đích thân tiễn nữ nhi trở về đến cửa cung mới rời đi.
Việc đầu tiên khi Vô Ưu trở về là cho người báo lại với phụ hoàng còn bản thân mình thì đến Trữ Tú cung để gặp mẫu hậu.
Nàng biết lúc nãy tâm trạng mẫu hậu như thế nào, cảm giác mất mát sợ hãi khi nàng rời đi nàng cũng thầm hiểu được.
Tuy nhiên mẫu hậu vẫn lo nghĩ cho cảm nhận của nàng điều này làm cho Vô Ưu vô cùng xúc động.
Vô Ưu vừa vào đến cửa cung thì đã có cung nhân đi bẩm báo, Lưu Ý Lan biết nữ nhi trở về thì vui mừng liền đi nhanh ra đón, nhìn thấy nàng bà cười nhẹ nói:
“Con trở về rồi sao, đã ăn uống gì chưa mẫu thân bảo người dọn cho con ăn nhé?”.
Ma ma đứng bên cạnh nói thêm vào:
“Công chúa người cùng hoàng hậu ăn một chút gì đi, hoàng hậu đợi người nên chưa ăn chút gì đâu ạ!, hoàng thượng có ghé qua đây một chút nhưng có tin cấp báo biên ải lại trở về rồi “.
Nhìn ánh mắt đỏ hoe của mẫu thân Vô Ưu thật sự rất muốn khóc nhưng nàng rất nhanh kìm lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất