Chương 40: Yến tiệc
Lúc đầu Dạ Vô Hành không muốn Vô Ưu tham gia yến tiệc sợ rằng sẽ là tâm điểm và lọt vào tầm mắt của hoàng thượng Sở quốc.
Lo lắng của ông không thừa, bởi vì ông biết dung mạo của nữ nhi xuất chúng ra sao, nhưng tìm mãi cũng không có lý do để nàng vắng mặt.
Sau khi phục hồi thân phận Vô Ưu chưa từng tham gia bất kỳ một yến tiệc nào, sợ rằng lại mọc lên những lời dị nghị.
Lại nhớ đến lời đồn của hoàng đế Sở quốc từ trước đến giờ không màng đến nữ nhân nên chính vì thế mà Y lên ngôi bao nhiêu lâu rồi còn chưa lập hậu.
Lần này đến đây không biết dụng ý ra sao nên cuối cùng Dạ Vô Hành vẫn để đại nữ nhi cùng tham dự.
Vô Ưu cũng biết ý định của phụ hoàng, biết phụ hoàng đặt niềm tin vào hai vị muội muội kia nên hôm nay nàng mặc y phục thật đơn giản, không trang điểm gì nhiều, trên đầu chỉ cài chiếc trâm nhỏ.
Tuy nhiên da dẻ nàng vốn dĩ đã mịn màng nên cho dù có trang điểm hay không cũng không khác nhau là bao.
Các quý nữ cùng các vị tiểu thư đều được tham dự cung yến, hoàng thượng muốn nhân cơ hội này, nếu giả sử hoàng đế Sở quốc kia không hài lòng hai nữ nhi của ông thì còn những người khác nữa.
Trong số đó nổi bật hơn cả là Dụ Minh Châu, từ sau khi biết thân phận của Vô Ưu thì đây là lần đầu tiên nàng dám vào cung.
Cơ hội có một không hai này nàng ta không muốn bỏ lỡ mặc dù biết biểu muội của mình là tam công chúa cũng rất hi vọng được lọt vào mắt xanh của hoàng đế Sở quốc.
Dụ Minh Châu tuy tính tình không ra sao nhưng bù lại nhan sắc nàng ta có phần nổi trội, cầm kỳ thi họa cũng tinh thông, là đối thủ cạnh tranh khá đáng nể với tam công chúa.
Khi Dạ Ngọc Nhi giáp mặt cùng với nhị tỷ của mình là Dạ Ngọc Tĩnh, ánh mắt nàng ta đã sôi sục vì tức giận, nàng ta không nghĩ rằng Ngọc Tĩnh trang điểm xong lại thay da đổi thịt đến thế, làm suýt chút nữa nàng ta không nhận ra.
Hóa ra bao lâu nay nhị công chúa đã vờ che đi dung mạo của nàng ấy để phòng họa sát thân,hôm nay là cơ hội có một không hai nên nàng ta không muốn dấu giếm nữa.
Khi Dạ Ngọc Nhi đã an tọa thì lúc này nàng mới có thời gian nhìn xuống phía dưới nơi các quý nữ ngồi.
Lại một lần nữa nhìn thấy gương mặt hớn hở của Dụ Minh Châu nàng ta tức giận nói thầm:
“Yêu tinh, một lũ yêu tinh,ngày thường có trang điểm đẹp như thế đâu tại sao hôm nay lại trang điểm đẹp đến thế, định cướp hoàng đế Sở quốc của nàng ta sao, đừng có nằm mơ “.
Dụ Minh Châu nhìn thấy bộ dáng kìm nén tức giận của tam công chúa mà thầm lo lắng.
Bình thường chỉ có Dụ Minh Châu mới hiểu được tính cách của vị biểu muội này có biết bao nhỏ nhen và ích kỷ, có thù ắt báo.
Hôm nay nàng đã vì lợi ích mà xé bỏ mặt nhau,e rằng nếu thành công tiếp cận được hoàng đế Sở quốc thì không sao,nếu ngược lại không được thì e rằng quãng thời gian sau này nàng ta sẽ vô cùng khổ.
Một lúc sau Vô Ưu đi đến cùng mẫu hậu, nàng mặc xiêm y đơn giản, nhẹ nhàng khoan thai đi vào, tất cả các ánh nhibf đều dõi theo nàng.
Vô Ưu không để tâm đến ánh mắt tìm tòi của mọi người, nàng nhẹ nhàng ngồi vào vị trí của mình.
Vì hôm nay không phải tâm điểm của nàng nên Vô Ưu chọn một cái bàn khuất ở đằng sau để dễ nhìn.
Nhìn cách ăn mặc và vị trí ngồi của nàng ai nấy đều mừng thầm, dù sao so với dung nhan hiện tại của nàng thì những quý nữ khác đều lu lờ hết.
Tiếp đến là thái tử và hai vị hoàng tử lần lượt đến, sau cùng là hoàng thượng và hoàng đế Sở quốc.
Khi Nam Cung Viễn bước vào, tất cả các quý nữ đều suýt xoa ngưỡng mộ, bọn họ không nghĩ rằng hoàng đế Sở quốc lại ít tuổi như thế, phong tháu thật sự không chê vào đâu được.
Trái tim của Dạ Ngọc Nhi như lạc mất một nhịp, nàng ta thật sự bị hạ gục một cách nhanh chóng, chưa bao giờ nàng ta cảm thấy quyết tâm như bây giờ.
Vô Ưu ngồi phía xa chăm chú nhìn vị hoàng đế Sở quốc này, Vô Ưu cảm thấy gương mặt này khá quen nhưng nàng không nhớ là đã gặp ở đâu.
Bất giác Nam Cung Viễn quay sang nhìn chăm chú về phía nàng rồi nở một nụ cười khiến cho Vô Ưu giật mình lúng túng vội cúi đầu xuống.
Do Vô Ưu ngồi ở xa nên mọi người không nghĩ rằng hoàng đế Sở quốc cười với nàng.
Bỗng Thanh Hoa đứng đằng sau nói nhỏ:
“Công chúa người này chúng ta đã từng gặp ở Giang Tây, người này nô tỳ nhớ rất kỹ bởi vì ánh mắt của hoàng đế Sở quốc làm cho nô tỳ không nhìn thấu được”.
Vô Ưu ngạc nhiên quay lại hỏi:
“Là ai mà sao ta không thể nhớ được “.
Thanh Hoa vội trả lời:
“Công chúa còn nhớ hôm thả hoa đăng không,người này đã từng hất tung mành che mặt của công chúa đó “.
Lo lắng của ông không thừa, bởi vì ông biết dung mạo của nữ nhi xuất chúng ra sao, nhưng tìm mãi cũng không có lý do để nàng vắng mặt.
Sau khi phục hồi thân phận Vô Ưu chưa từng tham gia bất kỳ một yến tiệc nào, sợ rằng lại mọc lên những lời dị nghị.
Lại nhớ đến lời đồn của hoàng đế Sở quốc từ trước đến giờ không màng đến nữ nhân nên chính vì thế mà Y lên ngôi bao nhiêu lâu rồi còn chưa lập hậu.
Lần này đến đây không biết dụng ý ra sao nên cuối cùng Dạ Vô Hành vẫn để đại nữ nhi cùng tham dự.
Vô Ưu cũng biết ý định của phụ hoàng, biết phụ hoàng đặt niềm tin vào hai vị muội muội kia nên hôm nay nàng mặc y phục thật đơn giản, không trang điểm gì nhiều, trên đầu chỉ cài chiếc trâm nhỏ.
Tuy nhiên da dẻ nàng vốn dĩ đã mịn màng nên cho dù có trang điểm hay không cũng không khác nhau là bao.
Các quý nữ cùng các vị tiểu thư đều được tham dự cung yến, hoàng thượng muốn nhân cơ hội này, nếu giả sử hoàng đế Sở quốc kia không hài lòng hai nữ nhi của ông thì còn những người khác nữa.
Trong số đó nổi bật hơn cả là Dụ Minh Châu, từ sau khi biết thân phận của Vô Ưu thì đây là lần đầu tiên nàng dám vào cung.
Cơ hội có một không hai này nàng ta không muốn bỏ lỡ mặc dù biết biểu muội của mình là tam công chúa cũng rất hi vọng được lọt vào mắt xanh của hoàng đế Sở quốc.
Dụ Minh Châu tuy tính tình không ra sao nhưng bù lại nhan sắc nàng ta có phần nổi trội, cầm kỳ thi họa cũng tinh thông, là đối thủ cạnh tranh khá đáng nể với tam công chúa.
Khi Dạ Ngọc Nhi giáp mặt cùng với nhị tỷ của mình là Dạ Ngọc Tĩnh, ánh mắt nàng ta đã sôi sục vì tức giận, nàng ta không nghĩ rằng Ngọc Tĩnh trang điểm xong lại thay da đổi thịt đến thế, làm suýt chút nữa nàng ta không nhận ra.
Hóa ra bao lâu nay nhị công chúa đã vờ che đi dung mạo của nàng ấy để phòng họa sát thân,hôm nay là cơ hội có một không hai nên nàng ta không muốn dấu giếm nữa.
Khi Dạ Ngọc Nhi đã an tọa thì lúc này nàng mới có thời gian nhìn xuống phía dưới nơi các quý nữ ngồi.
Lại một lần nữa nhìn thấy gương mặt hớn hở của Dụ Minh Châu nàng ta tức giận nói thầm:
“Yêu tinh, một lũ yêu tinh,ngày thường có trang điểm đẹp như thế đâu tại sao hôm nay lại trang điểm đẹp đến thế, định cướp hoàng đế Sở quốc của nàng ta sao, đừng có nằm mơ “.
Dụ Minh Châu nhìn thấy bộ dáng kìm nén tức giận của tam công chúa mà thầm lo lắng.
Bình thường chỉ có Dụ Minh Châu mới hiểu được tính cách của vị biểu muội này có biết bao nhỏ nhen và ích kỷ, có thù ắt báo.
Hôm nay nàng đã vì lợi ích mà xé bỏ mặt nhau,e rằng nếu thành công tiếp cận được hoàng đế Sở quốc thì không sao,nếu ngược lại không được thì e rằng quãng thời gian sau này nàng ta sẽ vô cùng khổ.
Một lúc sau Vô Ưu đi đến cùng mẫu hậu, nàng mặc xiêm y đơn giản, nhẹ nhàng khoan thai đi vào, tất cả các ánh nhibf đều dõi theo nàng.
Vô Ưu không để tâm đến ánh mắt tìm tòi của mọi người, nàng nhẹ nhàng ngồi vào vị trí của mình.
Vì hôm nay không phải tâm điểm của nàng nên Vô Ưu chọn một cái bàn khuất ở đằng sau để dễ nhìn.
Nhìn cách ăn mặc và vị trí ngồi của nàng ai nấy đều mừng thầm, dù sao so với dung nhan hiện tại của nàng thì những quý nữ khác đều lu lờ hết.
Tiếp đến là thái tử và hai vị hoàng tử lần lượt đến, sau cùng là hoàng thượng và hoàng đế Sở quốc.
Khi Nam Cung Viễn bước vào, tất cả các quý nữ đều suýt xoa ngưỡng mộ, bọn họ không nghĩ rằng hoàng đế Sở quốc lại ít tuổi như thế, phong tháu thật sự không chê vào đâu được.
Trái tim của Dạ Ngọc Nhi như lạc mất một nhịp, nàng ta thật sự bị hạ gục một cách nhanh chóng, chưa bao giờ nàng ta cảm thấy quyết tâm như bây giờ.
Vô Ưu ngồi phía xa chăm chú nhìn vị hoàng đế Sở quốc này, Vô Ưu cảm thấy gương mặt này khá quen nhưng nàng không nhớ là đã gặp ở đâu.
Bất giác Nam Cung Viễn quay sang nhìn chăm chú về phía nàng rồi nở một nụ cười khiến cho Vô Ưu giật mình lúng túng vội cúi đầu xuống.
Do Vô Ưu ngồi ở xa nên mọi người không nghĩ rằng hoàng đế Sở quốc cười với nàng.
Bỗng Thanh Hoa đứng đằng sau nói nhỏ:
“Công chúa người này chúng ta đã từng gặp ở Giang Tây, người này nô tỳ nhớ rất kỹ bởi vì ánh mắt của hoàng đế Sở quốc làm cho nô tỳ không nhìn thấu được”.
Vô Ưu ngạc nhiên quay lại hỏi:
“Là ai mà sao ta không thể nhớ được “.
Thanh Hoa vội trả lời:
“Công chúa còn nhớ hôm thả hoa đăng không,người này đã từng hất tung mành che mặt của công chúa đó “.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất