Chương 41: Liên Hôn không thành
Vô Ưu sững người ra trong giây lát, vậy không phải là người nam nhân nguy hiểm mà nàng nhìn không thấu hay sao.
Lúc này Vô Ưu mới chợt nhớ lại, thảo nào lúc đó hai tên kia lại có biểu hiện sợ sệt như thế hóa ra Y chính là hoàng đế nước Sở.
Lúc này hoàng thượng bắt đầu tổ chức cung yến, các tiết mục lần lượt thi nhau biểu diễn, đi đầu là các quý nữ, ai ai cũng tranh nhau thể hiện biết đâu có cơ hội lọt vào mắt xanh của hoàng đế Sở quốc.
Tuy nhiên Nam Cung Viễn chỉ lẳng lặng nhìn và uống rượu, giống như việc trước mặt không đả động gì đến Y khiến cho Dạ Vô Hành muốn mở lời cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Dạ Vô Hành vô cùng lo lắng và sốt ruột, tình hình trước mắt vô cùng nguy nan, phía Lưu tướng quân đã gửi về hai tin cấp báo e rằng quân ta không thể cầm cự nổi.
Lần này hoàng đế Sở quốc đường đột ghé thăm khiến cho Nam Phong quốc giống như vớ phải cọng cỏ, ông phảo nhân cơ hội này cố gắng níu giữ nó.
Dạ Vô Hành quay ra nói nhỏ với tổng quản thái giám, một lúc sau tổng quản thái giám liền rời đi.
Một lúc sau hai bóng dáng thướt tha yểu điệu đi vào vội quỳ xuống thỉnh an:
“Nữ nhi xin thỉnh an phụ hoàng, hôm nay có khách quý đến thăm nữ nhi xin hiến tặng một điệu múa của Nam phong quốc để thể hiện tình bang giao giữa hai nước ạ!”.
Hai người vừa đến không ai khác chính là nhị công chúa và tam công chúa.
Ánh mắt hai người nhìn về phía Nam cung Viễn vô cùng sùng bái.
Dạ Vô Hành khá hài lòng liền quay sang Nam Cung Viễn rồi nói:
“Đây là hai nữ nhi của ta vừa mới qua tuổi cập kê, nếu có thể mong rằng Sở quốc và Nam Phong Quốc thân càng thêm thân, có thể hợp tác liên hôn giữa hai nước thì thật là tốt”.
Nam Cung Viễn chỉ quay ra rồi cười chứ không nói gì, bộ dạng vô cùng bình thường khiến cho Dạ Vô Hành không hiểu suy nghĩ của Y ra sao.
Dạ Ngọc Tĩnh cùng Dạ Ngọc Nhi thấy vậy tâm trạng vô cùng vui mừng, hai người cùng nhau nhảy múa, phải nói là dáng người hai người vô cùng đẹp, từng động tác tuy chưa từng tập luyện cùng nhau nhưng phối hợp vô cùng nhịp nhàng, uyển chuyển có thể nói là đã phô diễn hết tài năng của mình.
Dạ Minh Châu đứng phía sau vô cùng ghen tỵ, đáng lẽ lần biểu diễn tiếp theo sẽ là nàng nhưng ai ngờ đâu lại bị hai công chúa giành trước mất.
Nhìn hai công chúa múa đẹp như thế kia thì nàng biểu diễn sau sẽ bị lu mờ nên cuối cùng Dạ Minh Châu đành phải thay trang phục trình diễn tiết mục khác mà trong lòng không mong muốn chút nào.
Phải nói múa là cách mê hoặc nam nhân nhanh nhất, từng động tác mềm dẻo uyển chuyển, ánh mắt tha thiết đưa tình sẽ dễ khiến đối phương dễ dàng bị mê hoặc.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của mọi người Nam Cung Viễn không để ý đến hai mỹ nhân đang nhảy múa kia.
Trong đầu Y đang suy nghĩ làm thế nào để có thể mở lời, làm thế nào để cho nàng ấy để ý đến mình.
Từ sau lầm gặp gỡ định mệnh kia ở Giang Thành không lúc nào Y không nghĩ tới nàng, nếu không phải vì bận tìm thần y chữa trị cho Mộc Nhi thì Y đã tìm nàng cho bằng được.
Lúc này đây điệu múa đã kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên mới khiến cho Nam Cung Viễn hồi thần cũng đưa tay lên làm cho có.
Hai nàng công chúa vẫn đứng ở đó dáng vẻ vô cùng e thẹn, sự việc cấp bách cho nên Dạ Vô Hành đành phải lặp lại một lần bữa, ông quay sang nhìn Nam cung Viễn rồi nói:
“Không biết ý của Sở quốc như thế nào, có đồng ý mối liên hôn này không? “.
Nam Cung Viễn lúc này mới mỉm cười cất tiếng nói:
“Thật xin lỗi đã làm hoàng thượng phải thất vọng rồi, ta đã có người trong lòng, lần này đến Nam Phong quốc cũng là tìm người đó và muốn thành thân với nàng”.
Khi nghe thấy thế thì Dạ Ngọc Tĩnh cùng Dạ Ngọc Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ liền từ từ lui xuống.
Dạ Vô Hành vô cùng thất vọng liền thở dài nói:
“Thật vậy sao, có lẽ chúng ta không có duyện phận rồi, không biết vị cô nương mà hoàng thượng đang tìm kiếm kia là cô nương nhà vị quan nào vậy?”.
Nam Cung Viễn từ từ đứng ra rồi dõng dạc nói:
“Thật không giấu gì hoàng thượng lần này ta đến là muốn hoàng thượng ban hôn cho ta, Nam Cung Viễn ta sẽ dùng hai thành trì mà Nam Phong quốc vừa bị Lưu Vũ quốc chiếm đóng để cầu thân.
Sẽ mang hai vạn binh lính giúp đỡ Nam Phong quốc đánh đuổi Lưu Vũ quốc bảo vệ bách tính nơi đây “.
Tất cả triều thần nghe thấy thế đều xôn xao, ai cũng hoang mang nhất là Dạ Vô Hành, điều này là điều mà ông mong muốn lúc này nhất nếu được như thế thì thật quá tốt rồi.
Dạ Vô Hành liền hỏi:
“Không biết là vị cô nương nào có thể được hoàng thượng quý quốc nhớ mong đến, nếu là người chưa có hôn phối, chưa thành thân thì trẫm sẽ đích thân ban hôn để thể hiện tình bang giao “.
Mọi người đều quay đầu nhìn về phía Nam Cung Viễn như chờ mong.
Lúc này Vô Ưu mới chợt nhớ lại, thảo nào lúc đó hai tên kia lại có biểu hiện sợ sệt như thế hóa ra Y chính là hoàng đế nước Sở.
Lúc này hoàng thượng bắt đầu tổ chức cung yến, các tiết mục lần lượt thi nhau biểu diễn, đi đầu là các quý nữ, ai ai cũng tranh nhau thể hiện biết đâu có cơ hội lọt vào mắt xanh của hoàng đế Sở quốc.
Tuy nhiên Nam Cung Viễn chỉ lẳng lặng nhìn và uống rượu, giống như việc trước mặt không đả động gì đến Y khiến cho Dạ Vô Hành muốn mở lời cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Dạ Vô Hành vô cùng lo lắng và sốt ruột, tình hình trước mắt vô cùng nguy nan, phía Lưu tướng quân đã gửi về hai tin cấp báo e rằng quân ta không thể cầm cự nổi.
Lần này hoàng đế Sở quốc đường đột ghé thăm khiến cho Nam Phong quốc giống như vớ phải cọng cỏ, ông phảo nhân cơ hội này cố gắng níu giữ nó.
Dạ Vô Hành quay ra nói nhỏ với tổng quản thái giám, một lúc sau tổng quản thái giám liền rời đi.
Một lúc sau hai bóng dáng thướt tha yểu điệu đi vào vội quỳ xuống thỉnh an:
“Nữ nhi xin thỉnh an phụ hoàng, hôm nay có khách quý đến thăm nữ nhi xin hiến tặng một điệu múa của Nam phong quốc để thể hiện tình bang giao giữa hai nước ạ!”.
Hai người vừa đến không ai khác chính là nhị công chúa và tam công chúa.
Ánh mắt hai người nhìn về phía Nam cung Viễn vô cùng sùng bái.
Dạ Vô Hành khá hài lòng liền quay sang Nam Cung Viễn rồi nói:
“Đây là hai nữ nhi của ta vừa mới qua tuổi cập kê, nếu có thể mong rằng Sở quốc và Nam Phong Quốc thân càng thêm thân, có thể hợp tác liên hôn giữa hai nước thì thật là tốt”.
Nam Cung Viễn chỉ quay ra rồi cười chứ không nói gì, bộ dạng vô cùng bình thường khiến cho Dạ Vô Hành không hiểu suy nghĩ của Y ra sao.
Dạ Ngọc Tĩnh cùng Dạ Ngọc Nhi thấy vậy tâm trạng vô cùng vui mừng, hai người cùng nhau nhảy múa, phải nói là dáng người hai người vô cùng đẹp, từng động tác tuy chưa từng tập luyện cùng nhau nhưng phối hợp vô cùng nhịp nhàng, uyển chuyển có thể nói là đã phô diễn hết tài năng của mình.
Dạ Minh Châu đứng phía sau vô cùng ghen tỵ, đáng lẽ lần biểu diễn tiếp theo sẽ là nàng nhưng ai ngờ đâu lại bị hai công chúa giành trước mất.
Nhìn hai công chúa múa đẹp như thế kia thì nàng biểu diễn sau sẽ bị lu mờ nên cuối cùng Dạ Minh Châu đành phải thay trang phục trình diễn tiết mục khác mà trong lòng không mong muốn chút nào.
Phải nói múa là cách mê hoặc nam nhân nhanh nhất, từng động tác mềm dẻo uyển chuyển, ánh mắt tha thiết đưa tình sẽ dễ khiến đối phương dễ dàng bị mê hoặc.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của mọi người Nam Cung Viễn không để ý đến hai mỹ nhân đang nhảy múa kia.
Trong đầu Y đang suy nghĩ làm thế nào để có thể mở lời, làm thế nào để cho nàng ấy để ý đến mình.
Từ sau lầm gặp gỡ định mệnh kia ở Giang Thành không lúc nào Y không nghĩ tới nàng, nếu không phải vì bận tìm thần y chữa trị cho Mộc Nhi thì Y đã tìm nàng cho bằng được.
Lúc này đây điệu múa đã kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên mới khiến cho Nam Cung Viễn hồi thần cũng đưa tay lên làm cho có.
Hai nàng công chúa vẫn đứng ở đó dáng vẻ vô cùng e thẹn, sự việc cấp bách cho nên Dạ Vô Hành đành phải lặp lại một lần bữa, ông quay sang nhìn Nam cung Viễn rồi nói:
“Không biết ý của Sở quốc như thế nào, có đồng ý mối liên hôn này không? “.
Nam Cung Viễn lúc này mới mỉm cười cất tiếng nói:
“Thật xin lỗi đã làm hoàng thượng phải thất vọng rồi, ta đã có người trong lòng, lần này đến Nam Phong quốc cũng là tìm người đó và muốn thành thân với nàng”.
Khi nghe thấy thế thì Dạ Ngọc Tĩnh cùng Dạ Ngọc Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ liền từ từ lui xuống.
Dạ Vô Hành vô cùng thất vọng liền thở dài nói:
“Thật vậy sao, có lẽ chúng ta không có duyện phận rồi, không biết vị cô nương mà hoàng thượng đang tìm kiếm kia là cô nương nhà vị quan nào vậy?”.
Nam Cung Viễn từ từ đứng ra rồi dõng dạc nói:
“Thật không giấu gì hoàng thượng lần này ta đến là muốn hoàng thượng ban hôn cho ta, Nam Cung Viễn ta sẽ dùng hai thành trì mà Nam Phong quốc vừa bị Lưu Vũ quốc chiếm đóng để cầu thân.
Sẽ mang hai vạn binh lính giúp đỡ Nam Phong quốc đánh đuổi Lưu Vũ quốc bảo vệ bách tính nơi đây “.
Tất cả triều thần nghe thấy thế đều xôn xao, ai cũng hoang mang nhất là Dạ Vô Hành, điều này là điều mà ông mong muốn lúc này nhất nếu được như thế thì thật quá tốt rồi.
Dạ Vô Hành liền hỏi:
“Không biết là vị cô nương nào có thể được hoàng thượng quý quốc nhớ mong đến, nếu là người chưa có hôn phối, chưa thành thân thì trẫm sẽ đích thân ban hôn để thể hiện tình bang giao “.
Mọi người đều quay đầu nhìn về phía Nam Cung Viễn như chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất