Chương 56: Sở quốc
Mọi người nhìn thấy hoàng thượng vội vàng quỳ xuống hành lễ từ xa.
Không ai khác người cưỡi ngựa đi đầu đích thị là Nam Cung Viễn hoàng đế của Sở quốc.
Nam Cung Viễn rất nhanh đến gần, Y bước xuống ngựa rồi nói:
“Các ngươi đã vất vả rồi, lúc về sẽ có ban thưởng cho mỗi người “.
Các tướng sĩ vô cùng vui mừng và phấn trấn, vội cúi đầu cảm tạ.
Rồi Y nhẹ nhàng đi đến, lúc này Vô Ưu đã được đỡ từ trên kiệu xuống, nàng nhẹ nhàng hành lễ.
Nhưng Nam Cung Viễn đã nhanh chóng đến gần đỡ lấy tay nàng rồi nhẹ nhàng nói:
“Nàng vất vả rồi, chúng ta hồi cung thôi “.
Cả đoàn người lần lượt tiến về phía hoàng cung, điều đầu tiên khi Vô Ưu đến là đi thay y phục của Sở quốc rồi đi thỉnh an thái hậu.
Thái hậu lúc này đang ở Từ Ninh cung để chờ đợi, bà đã vô cùng trông mong và vô cùng tò mò không biết vị công chúa này trông như thế nào.
Khi nghe tin báo về lần thành thân này là đích thân nhi tử của mình khẩn thiết cầu hôn.
Lúc đầu bà còn nghĩ là nghe nhầm nhưng sau khi được ám vệ khẳng định chắc chắn bà mới tin đó là sự thật.
Nhi tử này của bà tuy không phải là nhi tử ruột nhưng từ nhỏ đã sống với bà tình cảm còn hơn là ruột thịt.
Hoàng thượng mọi thứ cái gì cũng tốt nhưng duy chỉ có việc lập hậu và phi tử là chần chừ mãi không thôi.
Bà vô cùng sốt ruột sợ nhi tử mải mê chuyện triều chính không ngó ngàng gì đến nữ nhân vậy thì đến bao giờ bà mới được bế nội tôn tử đây.
Tuy bà đã tuyển chọn cho hoàng thượng được mấy vị tiểu thư quan lại nhưng hoàng đế lại trưng cho có chưa bao giờ bước chân vào hậu cung chứ đừng nói đến chuyện sủng hạnh một ai.
Bây giờ cuối cùng sau bao nhiêu ngày tháng cuối cùng nhi tử cùng đã nghĩ thông, cũng đã lập hậu nên bà càng có thiện cảm hơn với nàng công chúa này.
Vô Ưu được đưa vào một gian phòng khá rộng rãi, nàng tắm rửa tẩy trần rồi được cung nữ Sở quốc chờ sẵn ở đó thay Y phục cho.
Cung nữ Sở quốc vô cùng quy củ, thái độ vô cùng cung kính, Vô Ưu cảm thấy khá hài lòng, có thể nói hoàng cung này được quản lý khá chặt chẽ.
Mà nghe đâu toàn bộ sự vụ đều do một tay Thái hậu tiếp quản, mới gần đây mới có Hiền Phi phụ giúp một số việc vặt.
Sau khi thay xong trang phục của Sở quốc mọi người ai cũng suýt xoa, Thanh Hoa vội vàng nói:
“Công chúa trang phục này thật là hợp với người, như là giành sẵn cho người vậy đó, nô tỳ suýt chút nữa không nhận ra “.
Hai cung nữ Sở quốc liền nhanh nhảu nói:
“Dạ bẩm công chúa trang phục này là cách đây không lâu hoàng thượng đặt ty chế phong mây riêng cho người đó ạ!, còn rất nhiều y phục khác đã được chuyển đến cung của người rồi “.
Vô Ưu mỉm cười không nói gì, rồi cùng cung nữ đứng lên rời bước ra bên ngoài.
Vì là ra mắt trưởng bối cho nên Vô Ưu chỉ tẩy trần qua loa, trang điểm nhẹ nhàng cho thần sắc khỏi nhợt nhạt rồi nhanh chóng đứng dậy.
Nàng đã chuẩn bị sẵn quà để tặng cho thái hậu rồi, dù là mới gặp mặt nhưng nàng muốn lần đầu tiên ra mắt tạo được ấn tượng tốt với trưởng bối, người quyền lực đứng sau hoàng thượng.
Mẫu hậu trước khi đi đã dặn nàng:“ đối với bậc bề trên phải dùng tâm để đối đãi có như vậy họ mới yêu quý mình được, sau này con mới có thể sống thoải mái trong cung “.
“ Còn nếu không thể dung hòa được thì tốt nhất hãy tránh va chạm không cần thiết, nhưng phải giành được quyền lực vốn có của mình, có như thế con mới có thể sống yên ổn trong cung “.
Nam Cung Viễn đã đứng ở bên ngoài chờ nàng, nhìn thấy Vô Ưu bước ra Y có một chút thất thần mãi đến khj thái giám tổng quản nhắc Y mới giật mình.
Vô Ưu nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta đi thôi đừng để thái hậu phải chờ “.
Nam Cung Viễn chủ động đi đến cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng dắt đi khiến cho Vô Ưu thoáng chút giật mình nhưng rất nhanh đã thích nghi được.
Bàn tay Y to lớn vô cùng ấm áp khiến cho Vô Ưu cảm thấy an toàn, nàng mỉm cười đi theo Y.
Trên đường đi Y giới thiệu với nàng một chút về thái hậu, sợ rằng lần đầu tiên gặp gỡ có chút bỡ ngỡ, đi đến đâu Y cũng chỉ chỏ để giới thiệu cho nàng.
Tổng quản thái giám đi theo mà tròng mắt muốn rớt ra ngoài, ông nghĩ thầm:“ Đây không phảo là hoàng thượng lạnh lùng, ít nói và không gần nữ sắc thường ngày đây sao “.
Nếu không phải người thật đang ở trước mắt thì có lẽ ông đã nghĩ là hoàng thượng đã bị hoán đổi thành một người khác rồi.
Mà công nhận vị công chúa Nam Phong Quốc này thật sự là quá đỗi xinh đẹp đi, là bậc mỹ nhân hiếm có, so với Hiền Phi, Thục Phi và vị Lan Tần kia thì đúng là một trời một vực.
Mấy ngày nay các vị phi tần đó cũng cho người sang dò hỏi về lai lịch của vị công chúa này rồi, e rằng sau này hậu cung sẽ vui nhộn lắm đây.
Không ai khác người cưỡi ngựa đi đầu đích thị là Nam Cung Viễn hoàng đế của Sở quốc.
Nam Cung Viễn rất nhanh đến gần, Y bước xuống ngựa rồi nói:
“Các ngươi đã vất vả rồi, lúc về sẽ có ban thưởng cho mỗi người “.
Các tướng sĩ vô cùng vui mừng và phấn trấn, vội cúi đầu cảm tạ.
Rồi Y nhẹ nhàng đi đến, lúc này Vô Ưu đã được đỡ từ trên kiệu xuống, nàng nhẹ nhàng hành lễ.
Nhưng Nam Cung Viễn đã nhanh chóng đến gần đỡ lấy tay nàng rồi nhẹ nhàng nói:
“Nàng vất vả rồi, chúng ta hồi cung thôi “.
Cả đoàn người lần lượt tiến về phía hoàng cung, điều đầu tiên khi Vô Ưu đến là đi thay y phục của Sở quốc rồi đi thỉnh an thái hậu.
Thái hậu lúc này đang ở Từ Ninh cung để chờ đợi, bà đã vô cùng trông mong và vô cùng tò mò không biết vị công chúa này trông như thế nào.
Khi nghe tin báo về lần thành thân này là đích thân nhi tử của mình khẩn thiết cầu hôn.
Lúc đầu bà còn nghĩ là nghe nhầm nhưng sau khi được ám vệ khẳng định chắc chắn bà mới tin đó là sự thật.
Nhi tử này của bà tuy không phải là nhi tử ruột nhưng từ nhỏ đã sống với bà tình cảm còn hơn là ruột thịt.
Hoàng thượng mọi thứ cái gì cũng tốt nhưng duy chỉ có việc lập hậu và phi tử là chần chừ mãi không thôi.
Bà vô cùng sốt ruột sợ nhi tử mải mê chuyện triều chính không ngó ngàng gì đến nữ nhân vậy thì đến bao giờ bà mới được bế nội tôn tử đây.
Tuy bà đã tuyển chọn cho hoàng thượng được mấy vị tiểu thư quan lại nhưng hoàng đế lại trưng cho có chưa bao giờ bước chân vào hậu cung chứ đừng nói đến chuyện sủng hạnh một ai.
Bây giờ cuối cùng sau bao nhiêu ngày tháng cuối cùng nhi tử cùng đã nghĩ thông, cũng đã lập hậu nên bà càng có thiện cảm hơn với nàng công chúa này.
Vô Ưu được đưa vào một gian phòng khá rộng rãi, nàng tắm rửa tẩy trần rồi được cung nữ Sở quốc chờ sẵn ở đó thay Y phục cho.
Cung nữ Sở quốc vô cùng quy củ, thái độ vô cùng cung kính, Vô Ưu cảm thấy khá hài lòng, có thể nói hoàng cung này được quản lý khá chặt chẽ.
Mà nghe đâu toàn bộ sự vụ đều do một tay Thái hậu tiếp quản, mới gần đây mới có Hiền Phi phụ giúp một số việc vặt.
Sau khi thay xong trang phục của Sở quốc mọi người ai cũng suýt xoa, Thanh Hoa vội vàng nói:
“Công chúa trang phục này thật là hợp với người, như là giành sẵn cho người vậy đó, nô tỳ suýt chút nữa không nhận ra “.
Hai cung nữ Sở quốc liền nhanh nhảu nói:
“Dạ bẩm công chúa trang phục này là cách đây không lâu hoàng thượng đặt ty chế phong mây riêng cho người đó ạ!, còn rất nhiều y phục khác đã được chuyển đến cung của người rồi “.
Vô Ưu mỉm cười không nói gì, rồi cùng cung nữ đứng lên rời bước ra bên ngoài.
Vì là ra mắt trưởng bối cho nên Vô Ưu chỉ tẩy trần qua loa, trang điểm nhẹ nhàng cho thần sắc khỏi nhợt nhạt rồi nhanh chóng đứng dậy.
Nàng đã chuẩn bị sẵn quà để tặng cho thái hậu rồi, dù là mới gặp mặt nhưng nàng muốn lần đầu tiên ra mắt tạo được ấn tượng tốt với trưởng bối, người quyền lực đứng sau hoàng thượng.
Mẫu hậu trước khi đi đã dặn nàng:“ đối với bậc bề trên phải dùng tâm để đối đãi có như vậy họ mới yêu quý mình được, sau này con mới có thể sống thoải mái trong cung “.
“ Còn nếu không thể dung hòa được thì tốt nhất hãy tránh va chạm không cần thiết, nhưng phải giành được quyền lực vốn có của mình, có như thế con mới có thể sống yên ổn trong cung “.
Nam Cung Viễn đã đứng ở bên ngoài chờ nàng, nhìn thấy Vô Ưu bước ra Y có một chút thất thần mãi đến khj thái giám tổng quản nhắc Y mới giật mình.
Vô Ưu nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta đi thôi đừng để thái hậu phải chờ “.
Nam Cung Viễn chủ động đi đến cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng dắt đi khiến cho Vô Ưu thoáng chút giật mình nhưng rất nhanh đã thích nghi được.
Bàn tay Y to lớn vô cùng ấm áp khiến cho Vô Ưu cảm thấy an toàn, nàng mỉm cười đi theo Y.
Trên đường đi Y giới thiệu với nàng một chút về thái hậu, sợ rằng lần đầu tiên gặp gỡ có chút bỡ ngỡ, đi đến đâu Y cũng chỉ chỏ để giới thiệu cho nàng.
Tổng quản thái giám đi theo mà tròng mắt muốn rớt ra ngoài, ông nghĩ thầm:“ Đây không phảo là hoàng thượng lạnh lùng, ít nói và không gần nữ sắc thường ngày đây sao “.
Nếu không phải người thật đang ở trước mắt thì có lẽ ông đã nghĩ là hoàng thượng đã bị hoán đổi thành một người khác rồi.
Mà công nhận vị công chúa Nam Phong Quốc này thật sự là quá đỗi xinh đẹp đi, là bậc mỹ nhân hiếm có, so với Hiền Phi, Thục Phi và vị Lan Tần kia thì đúng là một trời một vực.
Mấy ngày nay các vị phi tần đó cũng cho người sang dò hỏi về lai lịch của vị công chúa này rồi, e rằng sau này hậu cung sẽ vui nhộn lắm đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất