Chương 57: Thái hậu quyền uy
Từ xa Từ Ninh cung đã ở trong tầm mắt, Vô Ưu chỉ biết rằng vị thái hậu này không phải mẫu thân ruột của hoàng thượng, mà mẫu thân ruột của hoàng thượng tuy còn sống nhưng hiện lại không ở trong hoàng cung mà ở lại sinh sống ở chùa Từ An.
Vô Ưu có thể nhận thấy được vị trí của người trong Từ Ninh cung này quan trọng như thế nào, và vị mẫu thân ở ngoài cung kia ra sao.
Chốn cung đình có biết bao nhiêu bí sử, nàng cũng không muốn tìm hiểu thêm, biết nhiều thì mệt càng nhiều mà thôi.
Ma ma đã chờ bên ngoài từ sẵn, khi thấy hoàng thượng và Vô Ưu thì vui vẻ hành lễ rồi cung kính nói:
“Thái hậu đã chờ hoàng thượng và nương nương từ sớm, mời hai người vào bên trong điện “.
Hai người nhanh chóng đi vào, trước mặt là một quý phụ ngoài tứ tuần nhưng nhìn còn rất trẻ có lẽ do được bảo dưỡng khá tốt không khác mẫu hậu nàng là mấy.
Vô Ưu vội cúi đầu hành lễ, cử chỉ tác phong của nàng không thể chê trách một chút nào nên khiến Thái hậu khá hài lòng, còn có thiện cảm hơn.
Vô Ưu nhẹ nhàng nói:
“Con từ xa đến có một chút quà gặp mặt xin dâng lên cho người ạ!”.
Lý ma ma vội vàng cung kính dâng lên, thái hậu vô cùng hài lòng nói:
“Con đi đường xa cũng vất vả rồi còn nhớ đến ta “.
Rồi bà tháo chiếc vòng tay san hô vô cùng tinh xảo ra đưa cho Lan ma ma rồi nói:
“Đây là chiếc vòng tay khi ta nhập cung mẫu thân đã trao cho ta, nay ta tặng lại cho con, hi vọng rằng con và Viễn nhi sẽ đồng lòng, sớm sinh hài tử “.
Vô Ưu đỏ mặt xấu hổ nhưng cũng không quên cảm tạ, Nam Cung Viễn đứng bên cạnh thì mỉm cười vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của nhi tử bà cảm thấy buồn cười hỏi:
“Thế hôn lễ đã định ra là ngày nào chưa, còn lễ sắc phong lập hậu nữa con định như thế nào?”.
Nam Cung Viễn cung kính nói:
“Mẫu hậu đừng lo nhi thần đã chọn được ngày lành là ba ngày sau, mọi thứ đã chuẩn bị hết rồi ạ!”.
Thái hậu gật đầu, tuy bà hỏi thế nhưng bà cũng biết thời gian này nhi tử của bà hối thúc chuẩn bị những gì chẳng qua là bà không muốn nói ra thôi, sợ nhi tử lại xấu hổ.
Hai người ở lại Từ Ninh cung một lúc rồi rời đi, thái hậu có giữ hai người lại dùng bữa nhưng hoàng thượng lại hẹn bữa khác có lẽ do sợ nàng chưa quen chăng.
Thái hậu biết tâm ý của nhi tử đối với thê tử bà chỉ cười rồi cho bọn họ trở về.
Cũng đúng một phần lý do là như thế, phần còn lại là Y sợ nàng mệt, trải qua một quãng đường dài như thế ngay cả nam nhi còn cảm thấy mệt nữa là nàng.
Nam Cung Viễn đưa nàng đến cung điện mà Y đã chuẩn bị sẵn cho nàng.
Vô Ưu ngước nhìn lên thấy tấm biển Vô Ưu cung mà giật mình, quay sang nhìn Y ngỡ ngàng.
Nam Cung Viễn cưng chiều nói:
“Nàng có thích không, ta thấy tên nàng rất hay, đã từng thấy Vô Ưu cung của nàng khi còn ở Nam Phong quốc nên ta nghĩ có lẽ nàng sẽ thích, dù sao đi chăng nữa nàng gả qua đây đã phải rời xa người thân đã thiệt thòi cho nàng rồi nên ta muốn nàng phải thật thoải mái “.
Vô Ưu nếu không nói cảm động là giả nhưng rất nhanh nàng gạt bỏ nó và nói:
“Cảm ơn hoàng thượng đã nghĩ cho thần thiếp, thiếp cảm thấy rất thích “.
Nam Cung Viễn nhìn vẻ ngượng ngập của nàng mà buồn cười, có lẽ phải thêm một thời gian nữa nàng mới có thể dần quen.
Y vui vẻ nói:
“Để ta dẫn nàng vào trong xem có cần phải tu sửa gì hay không?, lát nữa nội vụ phủ sẽ đưa cung nữ và nô tài tới, nàng xem tự chọn người cho mình.
Lúc đầu ta muốn chọn cho nàng nhưng nghĩ có lẽ để nàng chọn là thích hợp nhất “.
Vô Ưu từ từ đi vào bên trong sảnh chính, ở đây thiết kế vô cùng đẹp, tuy đơn giản không cầu kỳ nhưng vẫn toát lên sự quyền uy của nó.
Nhìn mọi thứ đều mới Vô Ưu có thể đoán rằng Vô Ưu cung mới được tạo ra cách đây không lâu chứ không phải là cung điện trước đó.
Giống như chứng thực lời nàng nói, tổng quản thái giám liền xum xoe nịnh nọt nói:
“Nương nương không biết đó thôi, Vô Ưu cung này mới được hoàng thượng kiến thiết lại từ thư phòng trước đây của bệ hạ, Dưỡng Tâm điện của hoàng thượng ngay xát vách đó ạ!”.
Vô Ưu có chút giật mình, xát vách vậy chẳng phải là cùng một cung hay sao.
Dường như nhìn thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt của nàng Nam Cung Viễn nhẹ nhàng nói:
“Thật ra lúc đầu ta muốn nàng ở cùng với ta cơ nhưng mà nhiều khi lại sợ lời bàn tán dị nghị, bản thân ta thì không sao nhưng ta không muốn nàng vừa đến đã vướng vào dị nghị không đáng có này “.
Vô Ưu ngắm nhìn cung điện vô cùng thích thú, dù sao đi chăng nữa sau này nơi đây sẽ là nhà của nàng, chưa biết sau này sẽ như thế nào nhưng trước mắt cứ phải thoải mái trước đã.
Thấy nàng vui thích như vậy Nam Cung Viễn cũng cảm thấy bõ công thời gian này Y cho người giám sát chặt chẽ.
Vô Ưu có thể nhận thấy được vị trí của người trong Từ Ninh cung này quan trọng như thế nào, và vị mẫu thân ở ngoài cung kia ra sao.
Chốn cung đình có biết bao nhiêu bí sử, nàng cũng không muốn tìm hiểu thêm, biết nhiều thì mệt càng nhiều mà thôi.
Ma ma đã chờ bên ngoài từ sẵn, khi thấy hoàng thượng và Vô Ưu thì vui vẻ hành lễ rồi cung kính nói:
“Thái hậu đã chờ hoàng thượng và nương nương từ sớm, mời hai người vào bên trong điện “.
Hai người nhanh chóng đi vào, trước mặt là một quý phụ ngoài tứ tuần nhưng nhìn còn rất trẻ có lẽ do được bảo dưỡng khá tốt không khác mẫu hậu nàng là mấy.
Vô Ưu vội cúi đầu hành lễ, cử chỉ tác phong của nàng không thể chê trách một chút nào nên khiến Thái hậu khá hài lòng, còn có thiện cảm hơn.
Vô Ưu nhẹ nhàng nói:
“Con từ xa đến có một chút quà gặp mặt xin dâng lên cho người ạ!”.
Lý ma ma vội vàng cung kính dâng lên, thái hậu vô cùng hài lòng nói:
“Con đi đường xa cũng vất vả rồi còn nhớ đến ta “.
Rồi bà tháo chiếc vòng tay san hô vô cùng tinh xảo ra đưa cho Lan ma ma rồi nói:
“Đây là chiếc vòng tay khi ta nhập cung mẫu thân đã trao cho ta, nay ta tặng lại cho con, hi vọng rằng con và Viễn nhi sẽ đồng lòng, sớm sinh hài tử “.
Vô Ưu đỏ mặt xấu hổ nhưng cũng không quên cảm tạ, Nam Cung Viễn đứng bên cạnh thì mỉm cười vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của nhi tử bà cảm thấy buồn cười hỏi:
“Thế hôn lễ đã định ra là ngày nào chưa, còn lễ sắc phong lập hậu nữa con định như thế nào?”.
Nam Cung Viễn cung kính nói:
“Mẫu hậu đừng lo nhi thần đã chọn được ngày lành là ba ngày sau, mọi thứ đã chuẩn bị hết rồi ạ!”.
Thái hậu gật đầu, tuy bà hỏi thế nhưng bà cũng biết thời gian này nhi tử của bà hối thúc chuẩn bị những gì chẳng qua là bà không muốn nói ra thôi, sợ nhi tử lại xấu hổ.
Hai người ở lại Từ Ninh cung một lúc rồi rời đi, thái hậu có giữ hai người lại dùng bữa nhưng hoàng thượng lại hẹn bữa khác có lẽ do sợ nàng chưa quen chăng.
Thái hậu biết tâm ý của nhi tử đối với thê tử bà chỉ cười rồi cho bọn họ trở về.
Cũng đúng một phần lý do là như thế, phần còn lại là Y sợ nàng mệt, trải qua một quãng đường dài như thế ngay cả nam nhi còn cảm thấy mệt nữa là nàng.
Nam Cung Viễn đưa nàng đến cung điện mà Y đã chuẩn bị sẵn cho nàng.
Vô Ưu ngước nhìn lên thấy tấm biển Vô Ưu cung mà giật mình, quay sang nhìn Y ngỡ ngàng.
Nam Cung Viễn cưng chiều nói:
“Nàng có thích không, ta thấy tên nàng rất hay, đã từng thấy Vô Ưu cung của nàng khi còn ở Nam Phong quốc nên ta nghĩ có lẽ nàng sẽ thích, dù sao đi chăng nữa nàng gả qua đây đã phải rời xa người thân đã thiệt thòi cho nàng rồi nên ta muốn nàng phải thật thoải mái “.
Vô Ưu nếu không nói cảm động là giả nhưng rất nhanh nàng gạt bỏ nó và nói:
“Cảm ơn hoàng thượng đã nghĩ cho thần thiếp, thiếp cảm thấy rất thích “.
Nam Cung Viễn nhìn vẻ ngượng ngập của nàng mà buồn cười, có lẽ phải thêm một thời gian nữa nàng mới có thể dần quen.
Y vui vẻ nói:
“Để ta dẫn nàng vào trong xem có cần phải tu sửa gì hay không?, lát nữa nội vụ phủ sẽ đưa cung nữ và nô tài tới, nàng xem tự chọn người cho mình.
Lúc đầu ta muốn chọn cho nàng nhưng nghĩ có lẽ để nàng chọn là thích hợp nhất “.
Vô Ưu từ từ đi vào bên trong sảnh chính, ở đây thiết kế vô cùng đẹp, tuy đơn giản không cầu kỳ nhưng vẫn toát lên sự quyền uy của nó.
Nhìn mọi thứ đều mới Vô Ưu có thể đoán rằng Vô Ưu cung mới được tạo ra cách đây không lâu chứ không phải là cung điện trước đó.
Giống như chứng thực lời nàng nói, tổng quản thái giám liền xum xoe nịnh nọt nói:
“Nương nương không biết đó thôi, Vô Ưu cung này mới được hoàng thượng kiến thiết lại từ thư phòng trước đây của bệ hạ, Dưỡng Tâm điện của hoàng thượng ngay xát vách đó ạ!”.
Vô Ưu có chút giật mình, xát vách vậy chẳng phải là cùng một cung hay sao.
Dường như nhìn thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt của nàng Nam Cung Viễn nhẹ nhàng nói:
“Thật ra lúc đầu ta muốn nàng ở cùng với ta cơ nhưng mà nhiều khi lại sợ lời bàn tán dị nghị, bản thân ta thì không sao nhưng ta không muốn nàng vừa đến đã vướng vào dị nghị không đáng có này “.
Vô Ưu ngắm nhìn cung điện vô cùng thích thú, dù sao đi chăng nữa sau này nơi đây sẽ là nhà của nàng, chưa biết sau này sẽ như thế nào nhưng trước mắt cứ phải thoải mái trước đã.
Thấy nàng vui thích như vậy Nam Cung Viễn cũng cảm thấy bõ công thời gian này Y cho người giám sát chặt chẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất