Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn

Chương 13: Quyển 1Chương 13

Trước Sau
Hắn cảm thấy trong lòng rối rém như tơ tằm. Vẫn lẫn lộn không biết giải quyết như thế nào. Cậu là người đầu tiên mang cho hắn cảm giác ấm áp và hạnh phúc, cũng là tình đầu của hắn.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu như một chàng trai từ truyện cổ tích bước ra, lãng xoẹt như vậy mà hắn đã thật sự rung động. Mái tóc bồng bềnh bay trong gió mùa thu, khuôn mặt nhìn gầy yếu đem cho người ta cảm giác muốn bảo vệ. Lại lông mày lá liễu và bờ môi đỏ, hàng mi cong hơi nhăn lại của chủ nhân nó đang khó chịu. Khuôn cảnh xung quanh cữ ngỡ sẽ đập đổ vì sự đẹp đẽ này, người thiếu niên ấy vẫn như con mèo nhỏ. Khó chịu rúc vào trong cánh tay che đi khuôn mặt vì ánh nắng chiếu vào mặt. Thật khó để hắn tĩnh tâm lại trước cảnh này.

Lần thứ lại gặp mặt, được nhìn trực tiếp đối điện người kia. Đúng như hắn nghĩ, cậu rất đẹp nhưng lại không quan tâm đến nhan sắc liễu ngọc kia. Khuôn mặt thật sự sắc sảo, dù hơi gầy như vẫn nhìn được nó đẹp đến nỗi nào. Cũng thật giống như con mèo, chọc là xù lông trên. Nhăm nhe muốn chiến đấu nhưng chỉ được cái vía hùa một cái là sợ xanh mặt. Không quen không thân lấy sự dễ thương kia mà đánh gục hắn, thật sự là đã đánh được hắn nhưng đánh lại là trái tim hắn. Trái tim hắn đã lỡ nhịp trước con người này. Sự dễ thương vô đối kia đã khiến hắn gục ngã.

Cậu rất đáng thương, hắn lần đầu muốn kiểm chứng cậu có phải thấy hắn là con cháu Lâm gia cũng như là gia chủ Lâm sau này, mà đi dụ dỗ hắn không. Qua nhiều lần thì, hắn có hỏi cậu những qua lời ẩn ý nhưng cậu lại lắc đầu như không biết, kể cả không biết đến họ Lâm trong thương trường mạnh như thế nào, trong lòng hắn cậu cứ như con nít vậy. Làm theo cảm tính mình, không biết tốt xấu cứ lao đầu vô, hắn cũng biết ba mẹ cậu không yêu thương gì đến cậu. Mặc cậu sống ra sao, hắn như thế mà càng quý trọng con người này hơn. Trải qua 10 năm thế này, không có tình yêu cha mẹ, sống cô độc một mình. Cô độc như thế sống hẳn là rất đáng thương. Vậy nên hắn quyết định, muốn đem cả đời này giao cho cậu, muốn hai người cùng sống hạnh phúc đến suốt đời.

Nhưng có điều, hắn lại không biết. Cuộc sống dĩ không phải giấc mơ tạo nên, đau khổ mới là cuộc sống. Cuộc sống phải trải qua nhiều thăng trầm và bi kịch mới đến được hạnh phúc, hạnh phúc mà hắn nói. Thật sự quá ra vời, không biết thế nào là thế cuộc sống thực tại nó đắng cay như nào và khổ cực như nào. Hắn vẫn chưa trải được.

Cứ ngỡ là bản tình ca đẹp, hai người sẽ hạnh phúc. Hóa ra vẫn là bản nhạc bị lỗi lời lỗi âm thanh. Chính người tạo, người bỏ người lại không hát. Hắn vẫn mơ mộng tưởng rằng hạnh phúc là thế, nhưng hôm đó. Nếu hắn không chờ cậu đến đêm mà đi ngủ chắc có lẽ, hắn không kìm được mà đã ngược bạo cậu. Nếu như hôm đó hắn mà không nhìn thấy được video đó, chắc có lẽ cậu đã dấu hắn đi tình tứ với đàn ông khác.



Mẹ nó, nghĩ tới chuyện đó là hắn bực mình. Nhìn cậu an tĩnh ngủ trên giường của nam nhân khác, trên người lại có mấy có đỏ đỏ nhìn đã biết có nam nhân đụng chạm qua. Thật sự, hắn muốn đấm chết thằng khốn nạn kia, cũng như con người hắn đem lòng yêu thương này, hai tên dâm phu dâm phụ dám lén lút vụng trộm. Cắm cho hắn một cặp sừng thật dài, cứ hễ như cặp sừng ấy chạm đến tầng mây. Nếu không có người ở đó căn ngăn, hắn đã thật sự đánh chết con mẹ thằng kia, đi xuống chầu ông bà sớm rồi. Tự tôn của một thằng con trai không cho phép hắn tha thứ cho cậu, dẫu biết vậy hắn thật sự rất thương cậu như chẳng dám nói ra.

Càng nghĩ lại càng đau, nếu thật sự tha thứ cậu làm sai. Thì sau này cậu cũng sẽ đi tằng tíu với người khác, con người vỗn dĩ là vậy, nếu làm được lần này thì ắt hẳn phải có lần sau. Nếu không tha thứ thì.... một trong hai sẽ đau khổ, người còn thương người cạn nhớ. Hắn không thể chấp nhận được cậu đi tằng tiu như vậy, dẫu biết là có rược trong người nhưng hắn không thích ai chạm vào đồ của hắn. Người ta chạm vào rồi, thì chẳng khác nào một đồ vật dơ bẩn đã qua tay người sử dụng.

Bầu trời hôm nay chẳng đẹp chút nào, sấm sớp cứ kêu đùng đùng vang cả vùng trời. Từng cơn gió bạo thổi qua khiến người ta rùng mình, lại từng đám mây đen thui tách biệt với một khoảng mây yên bình phía tận chân trời kia, nổi từng cuộn từng cuộn. Như có xu hướng nổi bão lên, nhấp cạn ly rược trong ly trong tay. Chai rược hắn mày tâm đi siêu tập đã cạn đến đáy bình, khuôn mặt vẫn bình thường không có say lên. Vào phòng, cẩn thận chốt chặn cửa lại còn cẩn thận kéo thêm rèm chắn cửa kính vô.

Bên ngoài trời đã mưa, sấm sớp kéo theo từng cơn mưa nặng hạt trĩu xuống đất rơi lộp bộp mái nhà. Gió cứ kêu ri rít bên ngoài cộng thêm tiếng sấm vang trời càng làm cho người ta thêm sợ hãi, như là muốn lốc mái nhà bay đi theo chiều gió vậy. Bên trong lại tĩnh mịt đi hẳn, người con trai trên giường cũng khó chịu vì ngoài trời mưa đổ kia, co người như con tôm. Hắn nghĩ bản thân mình nên làm gì rồi, sau cơn mưa trời lại nắng. Mặc kệ đời đưa đẩy, cậu vẫn là của hắn, trèo lên giường nhẹ nhàng. Kéo sát cậu vào người rồi nhắm mắt đi ngủ quên luôn chuyện bản thân phải vệ sinh răng miệng. Đắp chăn cho cả hai, lần nữa nhẹ nhàng hôn lên chán nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, phủ lên môi kia chơi đùa một hồi thì mới thôi, mới vui vẻ mà đi ngủ.

Cậu vẫn theo hơi ấm cũ mà mò đến, tìm được sự ấm áp thường ngày mới có thể ngủ ngon được. Cậu như bị nghiện mùi hắn vậy, không có hắn cậu ngủ sẽ không được ngon, chỉ một tiếng động nhỏ cũng để cậu tỉnh giấc. Và hắn làm gì cậu cũng biết hết, hắn cũng chỉ là trong nóng ngoài lạnh thôi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau