Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn
Chương 27: Quyển 1Chương 27
Chưa để bọn bắt cóc nhắm được thời cơ, người bí ẩn lao nhanh. Tấn công bọn chúng, cho chúng mấy nhát vào bụng và đầu, tặng thêm ba bốn viên đạn Mart 23 vào người. Chết ngay tức khắc, đôi mắt trắng trợn lên.
Hắc y, lấy khăn bọc kín người cậu rồi chạy đi, cẩn thận xóa những dấu vết đã để lại. Chạy vào rừng rồi biến mất một cách bí ẩn.
Khi hắn đến, chỉ còn là cảnh bọn bắt cóc trần trụi nằm nghiêm ngả dưới đất, và máu lênh láng không biết rõ của ai ra ai. Đạo cụ đánh người cũng bị vứt ở đó, nhưng không thấy người bị bắt cóc đâu.
Hắn tức điên lên, đá mạnh vào gốc cây gần đó. Rốt cuộc lại không đến kịp, cậu lại bị bắt cóc lần nữa rồi.
" Mẹ kiếp, chết tiệt"
Vừa đá hắn vừa chửi, những đàn em kế bên cũng không biết làm gì hơn ngoài nhìn hắn. Biết hắn và cậu quen nhau, nhưng đàn em chỉ nghĩ đại ca mình quen qua đường. Không nghĩ người kia có thể lay chuyển được tính lãnh khốc, thô lỗ đó của vị đại ca nhà mình. Thật, cảm thấy buồn thay cho đại ca, tìm được chân ái của mình giữa biển người vậy là may mắn lắm rồi. Ai ngờ lại rảy ra loại chuyện này cơ chứ.
" Đại ca, anh không thấy kì lạ sao "
Yến Thanh đi đến gần hắn, nói nhỏ. Vẻ cẩn trọng nhìn quanh.
" Kì lạ cái đéo gì "
Hắn đang tức sôi máu, không nghĩ gì nhiều. Nói có hơi lớn tiếng, khiến đàn em giật nảy người.
" Bản dự án phía Đông đó, chỉ có mình anh và những người thân cận mới biết được. Anh nói thử xem, nếu anh không nói, em không nói. Thì làm sao có người khác biết được anh giữ bản dự án đó, anh không thấy điểm kì lạ sao "
Nghe Yến Thanh nói, hắn mới sực tỉnh ra. Đây chẳng phải đang nói, trong khu có người tiếp tay cho kẻ thù sao. Hắn nhìn Yến Thanh rồi nhìn lần lượt từng người thân cận, người hắn thân cận chỉ rất ý chỉ có 4 người. Yến Thanh, Viên Phong, Nhu Tử và Quân Hiên, Viên Phong là người hay đi chung Yến Thanh, hai người như keo với sơn lúc nào cũng dính nhau.
Hắn khi thấy Viên Phong là một cậu chàng trai đầu đường xó chợ, chuyên ăn cắp cướp giật võ cũng rất giỏi. Nên hắn mới thu nhận vào, Viên Phong rất thẳng thắn không bao giờ phản bội hắn, nên rất nhanh bị loại ra khỏi vòng nghi ngờ.
Nhu Tử và Yến Thanh thì lúc nào cũng ở cạch hắn, nếu có dị thường hắn liền biết được. Bây giờ chỉ còn Quân Hiên, là kẻ tình nghi rất. Là anh của Y Mộc và là người được cha hắn cử đi theo hắn, hắn và Quân Hiên không có thân thiết lắm, thường xuyên cãi nhau. Việc phản bội lại hắn là điều rất hiển nhiên, hắn liền biết ai phản bội lại mình.
Nhìn đàn em phía dưới, cũng chẳng thấy mặt Quân Hiên. Ý nghĩa của hắn càng chắc nịt, chính Quân Hiên là kẻ bán đứng hắn.
" Dám đụng vào người của Lâm Ngôn này, ngươi thiếu sống rồi"
Ánh mắt hắn gằn cả tơ máu, tay nắm chặt quyền đấm vào thân cây, cây bị chóc vài mẩu vỏ cây, tay cũng bị hắn làm cho xây xước da. Nhưng hắn làm gì cảm thấy đau, khi trong tim đang bị vết thương lớn cơ chứ.
" Lục tung thành phố này tìm em ấy, trong vòng một tuần. Nếu không thấy,...chuẩn bị cái thân xác đi. Một đội tìm kiếm tung tích của Ngô Quân Hiên, mang về khu căn cứ...xử tội"
Nói thế nào thì nói, hắn vẫn tìm cậu là chính. Nói rồi đi vào xe, gục xuống tay lái. Thở dài, nhìn điện thoại cười khổ, tay vân vê hình ảnh quen thuộc trong điện thoại.
" Cửu Cửu, làm sao đây. Ta nhớ em, em ở đâu rồi."
Hắn thật sự rất yêu cậu, nhưng chẳng dám nói ra. Cuộc đời thật bất công với hắn, hắn đã làm gì sai cơ chứ. Cũng chỉ muốn có được một tình yêu bình thôi cơ mà, có cần phải trắc trở vậy không. Theo dự kiến, khi cậu đủ 18 tuổi, hắn muốn cầu hôn cậu và sống thật hạnh phúc, cũng chẳng thể ngờ, cậu lại không như thế. Tát cho hắn một gáo nước lạnh, quan tâm cái thằng mà cậu cho là bạn thân hơn là hắn, hắn không quan trọng bằng hai chữ ' bạn thân' của cậu sao.
Rốt cuộc, do hắn ngu hay là lụy tình đây.
Nước mặt bao lâu không chảy trên gương mặt kia, bây giờ chỉ một người mà hắn đã giàn dụa nước mắt. Nước mắt vẫn không ngừng chảy, chảy xuống gò má rồi rơi tí tách xuống xe. Cảm giác thật giống thất tình làm sao, lần này còn đau hơn lần trước. Đã hứa bảo vệ cậu cuối đời mà hắn vẫn chẳng thể làm được, cười khổ tâm nhìn hình ảnh người con trai đang cười vui vẻ đến híp mắt vào màn hình điện thoại.
Lúc trước hắn đã xóa hình của cậu, nhưng chẳng dám xóa hết. Vẫn để lại hai ba hình, khi nào buồn cầm lên ngắm. Vừa cười vừa khóc, bản thân thật hổ thẹn với lòng. Trên xe có vài ba chai bia, hắn mở ra rồi uống hết. Đến mệt rồi nằm trong xe ngủ luôn, trên tay vẫn nắm chặt hình ảnh của cậu.
Yến Thanh và những người khác liền biết thân biết phận không làm phiền hắn, để hắn nghỉ ngơi. Chỉ huy anh em tìm kiếm tung tích của cậu.
Ở cậu, hắc y mang cậu đến một căn nhà gỗ nhỏ trên một ngọn đồi. Bây giờ đã khuya nên hắc y chỉ chú ở đây một hôm rồi tiếp tục vác cậu đến điểm hẹn đã giao ước với một người. Sử lí vết thương rồi băng bó cẩn thận cho cậu, sắc vài viên thuốc nhét vào miệng cậu rồi đẩy nước cho cậu. Làm xong tất thảy, hắc y đắm chăn cho cậu rồi làm việc cá nhân của mình.
Sáng sớm, khi trời chưa lên hẳn. Hắc y đã vác cậu đi, sợ có người đang đi tìm tung tích của cậu nên phải hành động sớm. Điểm đến của hắc y là....
Hắc y, lấy khăn bọc kín người cậu rồi chạy đi, cẩn thận xóa những dấu vết đã để lại. Chạy vào rừng rồi biến mất một cách bí ẩn.
Khi hắn đến, chỉ còn là cảnh bọn bắt cóc trần trụi nằm nghiêm ngả dưới đất, và máu lênh láng không biết rõ của ai ra ai. Đạo cụ đánh người cũng bị vứt ở đó, nhưng không thấy người bị bắt cóc đâu.
Hắn tức điên lên, đá mạnh vào gốc cây gần đó. Rốt cuộc lại không đến kịp, cậu lại bị bắt cóc lần nữa rồi.
" Mẹ kiếp, chết tiệt"
Vừa đá hắn vừa chửi, những đàn em kế bên cũng không biết làm gì hơn ngoài nhìn hắn. Biết hắn và cậu quen nhau, nhưng đàn em chỉ nghĩ đại ca mình quen qua đường. Không nghĩ người kia có thể lay chuyển được tính lãnh khốc, thô lỗ đó của vị đại ca nhà mình. Thật, cảm thấy buồn thay cho đại ca, tìm được chân ái của mình giữa biển người vậy là may mắn lắm rồi. Ai ngờ lại rảy ra loại chuyện này cơ chứ.
" Đại ca, anh không thấy kì lạ sao "
Yến Thanh đi đến gần hắn, nói nhỏ. Vẻ cẩn trọng nhìn quanh.
" Kì lạ cái đéo gì "
Hắn đang tức sôi máu, không nghĩ gì nhiều. Nói có hơi lớn tiếng, khiến đàn em giật nảy người.
" Bản dự án phía Đông đó, chỉ có mình anh và những người thân cận mới biết được. Anh nói thử xem, nếu anh không nói, em không nói. Thì làm sao có người khác biết được anh giữ bản dự án đó, anh không thấy điểm kì lạ sao "
Nghe Yến Thanh nói, hắn mới sực tỉnh ra. Đây chẳng phải đang nói, trong khu có người tiếp tay cho kẻ thù sao. Hắn nhìn Yến Thanh rồi nhìn lần lượt từng người thân cận, người hắn thân cận chỉ rất ý chỉ có 4 người. Yến Thanh, Viên Phong, Nhu Tử và Quân Hiên, Viên Phong là người hay đi chung Yến Thanh, hai người như keo với sơn lúc nào cũng dính nhau.
Hắn khi thấy Viên Phong là một cậu chàng trai đầu đường xó chợ, chuyên ăn cắp cướp giật võ cũng rất giỏi. Nên hắn mới thu nhận vào, Viên Phong rất thẳng thắn không bao giờ phản bội hắn, nên rất nhanh bị loại ra khỏi vòng nghi ngờ.
Nhu Tử và Yến Thanh thì lúc nào cũng ở cạch hắn, nếu có dị thường hắn liền biết được. Bây giờ chỉ còn Quân Hiên, là kẻ tình nghi rất. Là anh của Y Mộc và là người được cha hắn cử đi theo hắn, hắn và Quân Hiên không có thân thiết lắm, thường xuyên cãi nhau. Việc phản bội lại hắn là điều rất hiển nhiên, hắn liền biết ai phản bội lại mình.
Nhìn đàn em phía dưới, cũng chẳng thấy mặt Quân Hiên. Ý nghĩa của hắn càng chắc nịt, chính Quân Hiên là kẻ bán đứng hắn.
" Dám đụng vào người của Lâm Ngôn này, ngươi thiếu sống rồi"
Ánh mắt hắn gằn cả tơ máu, tay nắm chặt quyền đấm vào thân cây, cây bị chóc vài mẩu vỏ cây, tay cũng bị hắn làm cho xây xước da. Nhưng hắn làm gì cảm thấy đau, khi trong tim đang bị vết thương lớn cơ chứ.
" Lục tung thành phố này tìm em ấy, trong vòng một tuần. Nếu không thấy,...chuẩn bị cái thân xác đi. Một đội tìm kiếm tung tích của Ngô Quân Hiên, mang về khu căn cứ...xử tội"
Nói thế nào thì nói, hắn vẫn tìm cậu là chính. Nói rồi đi vào xe, gục xuống tay lái. Thở dài, nhìn điện thoại cười khổ, tay vân vê hình ảnh quen thuộc trong điện thoại.
" Cửu Cửu, làm sao đây. Ta nhớ em, em ở đâu rồi."
Hắn thật sự rất yêu cậu, nhưng chẳng dám nói ra. Cuộc đời thật bất công với hắn, hắn đã làm gì sai cơ chứ. Cũng chỉ muốn có được một tình yêu bình thôi cơ mà, có cần phải trắc trở vậy không. Theo dự kiến, khi cậu đủ 18 tuổi, hắn muốn cầu hôn cậu và sống thật hạnh phúc, cũng chẳng thể ngờ, cậu lại không như thế. Tát cho hắn một gáo nước lạnh, quan tâm cái thằng mà cậu cho là bạn thân hơn là hắn, hắn không quan trọng bằng hai chữ ' bạn thân' của cậu sao.
Rốt cuộc, do hắn ngu hay là lụy tình đây.
Nước mặt bao lâu không chảy trên gương mặt kia, bây giờ chỉ một người mà hắn đã giàn dụa nước mắt. Nước mắt vẫn không ngừng chảy, chảy xuống gò má rồi rơi tí tách xuống xe. Cảm giác thật giống thất tình làm sao, lần này còn đau hơn lần trước. Đã hứa bảo vệ cậu cuối đời mà hắn vẫn chẳng thể làm được, cười khổ tâm nhìn hình ảnh người con trai đang cười vui vẻ đến híp mắt vào màn hình điện thoại.
Lúc trước hắn đã xóa hình của cậu, nhưng chẳng dám xóa hết. Vẫn để lại hai ba hình, khi nào buồn cầm lên ngắm. Vừa cười vừa khóc, bản thân thật hổ thẹn với lòng. Trên xe có vài ba chai bia, hắn mở ra rồi uống hết. Đến mệt rồi nằm trong xe ngủ luôn, trên tay vẫn nắm chặt hình ảnh của cậu.
Yến Thanh và những người khác liền biết thân biết phận không làm phiền hắn, để hắn nghỉ ngơi. Chỉ huy anh em tìm kiếm tung tích của cậu.
Ở cậu, hắc y mang cậu đến một căn nhà gỗ nhỏ trên một ngọn đồi. Bây giờ đã khuya nên hắc y chỉ chú ở đây một hôm rồi tiếp tục vác cậu đến điểm hẹn đã giao ước với một người. Sử lí vết thương rồi băng bó cẩn thận cho cậu, sắc vài viên thuốc nhét vào miệng cậu rồi đẩy nước cho cậu. Làm xong tất thảy, hắc y đắm chăn cho cậu rồi làm việc cá nhân của mình.
Sáng sớm, khi trời chưa lên hẳn. Hắc y đã vác cậu đi, sợ có người đang đi tìm tung tích của cậu nên phải hành động sớm. Điểm đến của hắc y là....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất