Chương 15
Đương nhiên Triệu Kích muốn làm chuyện kia với chủ trọ, nhưng hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để nằm dưới nên khẩn trương đến nỗi lưng và gáy rịn mồ hôi, nam nhân lại đưa tay sờ soạng giữa bắp đùi hắn, chỗ đó thế mà cũng toát mồ hôi.
Đúng...... Đúng nha! Trong tiểu thuyết tình cảm nhân vật chính phải có hai người mới đúng.
Nhưng hắn hoàn toàn không cảm thấy mình đang yêu đương trong tiểu thuyết!
Triệu Kích, nam, hai mươi sáu tuổi, từng chăm chỉ làm công qua đường ở thế giới Hải Đường một thời gian, được chứng kiến đủ mọi cảnh tượng hoành tráng.
Ở đó họ quan niệm rằng: Tình dục không cần tình yêu.
Mọi người quan hệ theo nhu cầu, lên giường cũng chẳng cần trò chuyện tam quan để hiểu nhau.
Hắn từng nghe nói đến đời sống tình ái ngọt ngào của những đôi tình nhân bình thường (tức là bình thường so với thế giới của hắn), nhưng rõ ràng sự ngọt ngào kia và người qua đường tên họ bình bình tướng mạo tầm tầm như hắn chẳng có chút liên quan nào.
Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi không có ý nghĩa gì trong thế giới hoang đường này.
"Triệu Kích," chủ trọ luồn tay vào dưới tạp dề bóp mông hắn mấy cái rồi nhét ngón tay xinh đẹp vào cửa huyệt của hắn, "Còn thất thần nữa à?"
Triệu Kích hơi đau nên thốt lên một tiếng mẹ nó.
Chủ trọ: "......"
Chủ trọ cảm thấy chỗ ngón tay nhét vào vừa chặt vừa nóng không tiện rút ra đâm vào, y nói: "Chẳng phải cậu nên "ư a" hoặc rên rỉ à? Sao lại là mẹ nó?"
Triệu Kích nắm cánh tay chủ trọ xuýt xoa một tiếng rồi bảo đối phương: "Mẹ nó đau quá, ca, ca...... Anh thêm chút dầu bôi trơn đi......"
Chủ trọ ngừng tay rồi nói: "Không có thứ này đâu."
Triệu Kích nói: "Ờ."
Nghĩ lại hình như cũng đúng, theo tính chất của thế giới này hẳn là không có dầu bôi trơn......
Nhưng đâu thể làm khơi khơi vậy chứ! Hắn cúi đầu nhìn cảnh trí hùng vĩ bên dưới của soái ca, eo cũng bắt đầu run lên, chỉ hận chim mình không thể biến thành máy bay trực thăng đem mình bay khỏi đây.
Không được, vật này hoàn toàn không vào được đâu!
Chủ trọ cầm Tiểu Kích đang phát run của hắn qua lớp tạp dề rồi nhìn chằm chằm mặt hắn: "Vậy cậu bắn trước một lần để bôi trơn đi."
Đúng...... Đúng nha! Trong tiểu thuyết tình cảm nhân vật chính phải có hai người mới đúng.
Nhưng hắn hoàn toàn không cảm thấy mình đang yêu đương trong tiểu thuyết!
Triệu Kích, nam, hai mươi sáu tuổi, từng chăm chỉ làm công qua đường ở thế giới Hải Đường một thời gian, được chứng kiến đủ mọi cảnh tượng hoành tráng.
Ở đó họ quan niệm rằng: Tình dục không cần tình yêu.
Mọi người quan hệ theo nhu cầu, lên giường cũng chẳng cần trò chuyện tam quan để hiểu nhau.
Hắn từng nghe nói đến đời sống tình ái ngọt ngào của những đôi tình nhân bình thường (tức là bình thường so với thế giới của hắn), nhưng rõ ràng sự ngọt ngào kia và người qua đường tên họ bình bình tướng mạo tầm tầm như hắn chẳng có chút liên quan nào.
Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi không có ý nghĩa gì trong thế giới hoang đường này.
"Triệu Kích," chủ trọ luồn tay vào dưới tạp dề bóp mông hắn mấy cái rồi nhét ngón tay xinh đẹp vào cửa huyệt của hắn, "Còn thất thần nữa à?"
Triệu Kích hơi đau nên thốt lên một tiếng mẹ nó.
Chủ trọ: "......"
Chủ trọ cảm thấy chỗ ngón tay nhét vào vừa chặt vừa nóng không tiện rút ra đâm vào, y nói: "Chẳng phải cậu nên "ư a" hoặc rên rỉ à? Sao lại là mẹ nó?"
Triệu Kích nắm cánh tay chủ trọ xuýt xoa một tiếng rồi bảo đối phương: "Mẹ nó đau quá, ca, ca...... Anh thêm chút dầu bôi trơn đi......"
Chủ trọ ngừng tay rồi nói: "Không có thứ này đâu."
Triệu Kích nói: "Ờ."
Nghĩ lại hình như cũng đúng, theo tính chất của thế giới này hẳn là không có dầu bôi trơn......
Nhưng đâu thể làm khơi khơi vậy chứ! Hắn cúi đầu nhìn cảnh trí hùng vĩ bên dưới của soái ca, eo cũng bắt đầu run lên, chỉ hận chim mình không thể biến thành máy bay trực thăng đem mình bay khỏi đây.
Không được, vật này hoàn toàn không vào được đâu!
Chủ trọ cầm Tiểu Kích đang phát run của hắn qua lớp tạp dề rồi nhìn chằm chằm mặt hắn: "Vậy cậu bắn trước một lần để bôi trơn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất