Chương 6
Triệu Kích vẫn phải tìm việc làm chứ không thể ăn cơm chùa của chủ trọ mãi được.
Nhưng hắn không muốn làm công việc trí óc, sau khi chọn lựa kỹ càng thì quyết định nộp đơn vào một quán bar ngầm.
Quả nhiên trong thế giới cấm dục vẫn sẽ tồn tại vùng xám này.
Trước kia Triệu Kích từng làm công việc tương tự.
Hắn cực kỳ chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, từng cầm roi, đeo rọ mõm, cơ bắp đẹp, hàng to khủng, có thể nói là công qua đường xuất sắc nhất.
Lúc phỏng vấn đối phương rất hài lòng với hắn, còn nói nhìn hắn cũng đủ biết là người trong nghề.
Triệu Kích mừng rỡ nghĩ: Quả nhiên là vàng thì sẽ phát sáng! Với năng lực và bề dày kinh nghiệm nhất định hắn sẽ tỏa sáng trong ngành 18+ này!
"Anh đã chơi trống bao giờ chưa?" Người phỏng vấn đột nhiên hỏi hắn.
Triệu Kích ngẩn người nghĩ thầm: Chơi trống gì cơ?
Đầu óc hắn vận hành một cách khó nhọc, bỗng nhiên lanh trí hiểu ra nên gật đầu lia lịa: "Chơi rồi."
Người phỏng vấn nói: "Chà, cứ nhìn cánh tay anh là biết rất hợp để chơi trống mà."
Triệu Kích cười ngại ngùng: "Đúng vậy, tôi đánh mông người khác siêu lắm."
Nếu để hắn tự do phát huy thì hắn có thể đánh ra hoa mẫu đơn trên mông người ta nữa kìa.
Người phỏng vấn: "?"
-
Mặc dù, nhưng...... tại sao......
Triệu Kích mờ mịt cầm dùi trống, biến thành một tay trống trong ban nhạc underground.
Nhưng hắn không muốn làm công việc trí óc, sau khi chọn lựa kỹ càng thì quyết định nộp đơn vào một quán bar ngầm.
Quả nhiên trong thế giới cấm dục vẫn sẽ tồn tại vùng xám này.
Trước kia Triệu Kích từng làm công việc tương tự.
Hắn cực kỳ chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, từng cầm roi, đeo rọ mõm, cơ bắp đẹp, hàng to khủng, có thể nói là công qua đường xuất sắc nhất.
Lúc phỏng vấn đối phương rất hài lòng với hắn, còn nói nhìn hắn cũng đủ biết là người trong nghề.
Triệu Kích mừng rỡ nghĩ: Quả nhiên là vàng thì sẽ phát sáng! Với năng lực và bề dày kinh nghiệm nhất định hắn sẽ tỏa sáng trong ngành 18+ này!
"Anh đã chơi trống bao giờ chưa?" Người phỏng vấn đột nhiên hỏi hắn.
Triệu Kích ngẩn người nghĩ thầm: Chơi trống gì cơ?
Đầu óc hắn vận hành một cách khó nhọc, bỗng nhiên lanh trí hiểu ra nên gật đầu lia lịa: "Chơi rồi."
Người phỏng vấn nói: "Chà, cứ nhìn cánh tay anh là biết rất hợp để chơi trống mà."
Triệu Kích cười ngại ngùng: "Đúng vậy, tôi đánh mông người khác siêu lắm."
Nếu để hắn tự do phát huy thì hắn có thể đánh ra hoa mẫu đơn trên mông người ta nữa kìa.
Người phỏng vấn: "?"
-
Mặc dù, nhưng...... tại sao......
Triệu Kích mờ mịt cầm dùi trống, biến thành một tay trống trong ban nhạc underground.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất