Chương 11: Suối nước nóng
Suối nước nóng trong khách sạn này nằm ở sân sau tầng một, chia thành hai nơi riêng biệt là khu công cộng và tư nhân.
Suối nước nóng tư nhân được trang trí vô cùng đẹp đẽ, đây là suối nước nóng lộ thiên kiểu Nhật. Khu suối nước nóng được chia thành nhiều khoảng sân nhỏ, tính riêng tư rất tốt, bốn phía xung quay được quây rào tre, còn bên ngoài là hàng trúc rậm rạp. Khách sạn lát đá xanh quanh suối nước nóng, lúc này trời đã tối, ánh đèn vàng ấm áp sáng lên giữa những bụi cỏ, hơi nước màu trắng ngà nhẹ nhàng dập dờn trên mặt nước, cảnh sắc mang vẻ dịu dàng lại mông lung.
Lục Thanh Nham đặt một khoảng sân gồm hai ao nước riêng biệt.
Lâm Hữu vô cùng khó hiểu, “Hai chúng ta ngâm chung là được rồi mà, cái ao lớn vậy còn không chứa nổi hai người hả?”
Lục Thanh Nham cạn lời nhìn Lâm Hữu, “Ông có thể có chút tự giác chuyện mình là Omega được không?”
Lúc này Lâm Hữu mới chợt bừng tỉnh.
Nhưng khi cậu và Lục Thanh Nham đi tới sân để ngâm nước nóng, cậu lại tự dưng lầm bầm, “Tôi cũng có phải ngâm nước nóng cùng Beta khác đâu, ngâm với ông có gì đâu mà căng.”
Lục Thanh Nham liếc cậu, không đáp lại.
Vào sân, Lục Thanh Nham và Lâm Hữu vào buồng tắm rửa sạch sẽ, Lục Thanh Nham tắm nhanh hơn cậu, nên bèn vào suối nước nóng trước.
Vài phút sau, Lâm Hữu cũng bước ra.
Cậu khoác hờ chiếc áo tắm dài màu xanh da trời, mái tóc hơi ướt, trông có vẻ đen hơn thường ngày, mái tóc dính sát lên gương mặt ửng đỏ vì hơi nóng, có lẽ cũng vì hơi nước mà môi cậu biến thành màu đỏ mềm mượt, tựa như quẹt một lớp nước anh đào.
Lâm Hữu vùng vẩy đi đến cạnh bên suối nước nóng còn lại, cậu vung tay vứt chiếc áo tắm màu xanh sang bên cạnh, cơ thể màu trắng ngọc của thiếu niên trực tiếp phơi bày trước mắt Lục Thanh Nham.
Làn da tựa như ngọc dương chi, không có chút màu sắc hỗn tạp nào, eo thon chân dài, ngay trên mông còn có hai hõm vệ nữ tròn tròn nho nhỏ.
Là một cơ thể xinh đẹp.
Lục Thanh Nham bất chợt nhìn thấy cảnh tượng này, anh vô thức dời mắt.
Anh và Lâm Hữu cùng lớn lên từ nhỏ, không phải anh chưa từng thấy cơ thể của Lâm Hữu, khi Lâm Hữu học cấp hai anh còn từng tự tay mặc quần áo cho cậu.
Những không hiểu vì lẽ gì, ngay áo choàng tắm của Lâm Hữu rơi xuống, ngón tay anh như bị bỏng, cảm giác tê dại chạy dọc từ đầu ngón tay đến lồng ngực.
Lâm Hữu vươn chân thử nước trong suối nước nóng, đến khi cậu cảm thấy độ ấm vừa phải mới đi xuống.
Làn nước có nhiệt độ hơi cao chảy ngang qua cổ Lâm Hữu, cậu dựa vào tảng đá trên bờ suối, thoải mái thở dài.
“Nếu được ngâm suối nước nóng hẳn là còn thoải mái hơn, còn có thể ngắm tuyết rơi.” Lâm Hữu nói.
“Ừ.”
Lâm Hữu có cảm giác hình như Lục Thanh Nham không được vui cho lắm, cậu xoay người lại, phát hiện Lục Thanh Nham đang đưa lưng về phía cậu.
Mặc dù khoảng sân này không phải nhỏ, nhưng hai bên suối nước nóng lại rất gần nhau, ở giữa chỉ có một lối đi nhỏ lát đã cuội ngăn cách, Lâm Hữu chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới bên suối kia của Lục Thanh Nham.
Lúc này, Lục Thanh Nham đang tựa vào thành ao nơi cách Lâm Hữu xa nhất.
Vóc dáng anh rắn chắc hơn Lâm Hữu nhiều, mặc dù da cũng rất trắng, nhưng hoàn toàn khác với kiểu trắng sữa mềm như bông giống Lâm Hữu, lúc này bọt nước dính trên ngực và vai anh, càng tôn thêm những thớ cơ căng chặt.
Lâm Hữu không khỏi hâm mộ anh, “Móa, rõ ràng hai chúng ta cùng tập như nhau, sao ông dậy thì xịn xò quá vậy?”
Rồi cậu vỗ lên thành ao bên cạnh suối nước nóng, “Ông ngồi xa tôi như vậy làm gì, lại đây nói chuyện với tôi.”
Lục Thanh Nham bị cậu quấy không chịu được, bèn dịch từ nơi xa nhất đến chỗ Lâm Hữu có thể với tay được.
Anh thấy mặt Lâm Hữu đã đỏ hẳn lên vì hơi nóng, làn da vốn ửng đỏ đã biến thành màu đỏ như hoa hồng, cả lông mi cũng sũng nước.
“Nếu ông thấy nóng quá thì ra ngoài cho thoáng một lát đi, đừng có ngâm đến ngất xỉu luôn.” Lục Thanh Nham nhắc nhở, lại nghĩ đến chuyện Lâm Hữu vừa mới tùy tiện cởi đồ trước mặt mình, anh lại thấy đau đầu, “Đi ra ngoài nhớ mặc quần áo.”
Bản thân Lâm Hữu cậu lại không thấy khó chịu chút nào.
Cậu ăn hoa quả khách sạn tặng kèm, có lẽ những hoa quả này đều đã được ướp lạnh, vô cùng mát mẻ, giải khát.
“Tôi thấy số hoa quả này được đó.” Cậu xiên thêm một miếng, đưa đến bên Lục Thanh Nham, “Ông thử đi.”
Lục Thanh Nham dán mắt nhìn miếng dưa Hami kia vài giây, rồi mới đưa nó vào miệng.
Hai người ngâm mình trong hai ao nước nóng khác nhau, ngâm suốt mười phút.
Lục Thanh Nham bỗng ngửi được một mùi hương khác biệt xen lẫn trong hơi nước.
Là hương hoa lan quen thuộc.
Pheromone của Lâm Hữu.
Anh nhíu mày, “Có phải ông làm rơi miếng dán ức chế rồi không?”
Lâm Hữu sờ lên cổ, miếng dán nhỏ màu trắng kia vẫn còn yên vị sau cổ cậu, “Không có mà, vẫn còn nguyên đó.”
Những quả thật có mùi hoa lan ngọt thanh xen lẫn trong không khí, mặc dù bản thân Lâm Hữu không nhận ra, nhưng Lục Thanh Nham ở đối diện cậu lại nhận biết rất rõ ràng.
Rõ ràng là mùi hương thanh nhã, cao quý, nhưng khi nó xen lẫn cùng hơi nước ẩm ướt, ấm áp trong suối nước nóng, lại mang một vẻ khiêu gợi rất khác.
“Có khi nào miếng dán ức chế dính nước nên mất tác dụng không?” Lâm Hữu đoán mò.
Nhưng cậu lại không thấy đây là chuyện nghiêm trọng.
“Bây giờ tôi có đang trong kỳ phát tình đâu, có rỉ chút pheromone ra cũng không sao hết.”
Lục Thanh Nham vẫn nhíu mày, anh có cảm giác nồng đội pheromone của Lâm Hữu lúc này không bình thường.
Nhưng dù sao anh cũng là một Beta, không có nhiều hiểu biết về pheromone, cũng không phân biệt được nồng độ pheromone trong các thời kỳ.
Nhưng thấy Lâm Hữu vẫn còn đang vui vẻ ăn hoa quả, hoàn toàn không có vẻ gì là đang không thoải mái, anh lại kìm nén sự nghi ngờ trong lòng mình.
“Ngâm thêm lát nữa rồi về.” Anh nói với Lâm Hữu.
“Được, vậy thì ngâm thêm mười phút vậy.” Lâm Hữu ăn nốt miếng táo cuối cùng, má cậu phồng lên, trông giống như một chú hamster nhỏ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cậu mỉm cười với Lục Thanh Nham, đôi mắt cong cong, hàng mi đen nhánh, đôi môi đo đỏ như đang mời gọi người tới hôn.
Dường như mùi hương hoa lan trong phòng lại nồng nàn thêm vài phần, hơi nước bao quanh, khiến nó trở nên ẩm ướt và mềm mại.
Suối nước nóng tư nhân được trang trí vô cùng đẹp đẽ, đây là suối nước nóng lộ thiên kiểu Nhật. Khu suối nước nóng được chia thành nhiều khoảng sân nhỏ, tính riêng tư rất tốt, bốn phía xung quay được quây rào tre, còn bên ngoài là hàng trúc rậm rạp. Khách sạn lát đá xanh quanh suối nước nóng, lúc này trời đã tối, ánh đèn vàng ấm áp sáng lên giữa những bụi cỏ, hơi nước màu trắng ngà nhẹ nhàng dập dờn trên mặt nước, cảnh sắc mang vẻ dịu dàng lại mông lung.
Lục Thanh Nham đặt một khoảng sân gồm hai ao nước riêng biệt.
Lâm Hữu vô cùng khó hiểu, “Hai chúng ta ngâm chung là được rồi mà, cái ao lớn vậy còn không chứa nổi hai người hả?”
Lục Thanh Nham cạn lời nhìn Lâm Hữu, “Ông có thể có chút tự giác chuyện mình là Omega được không?”
Lúc này Lâm Hữu mới chợt bừng tỉnh.
Nhưng khi cậu và Lục Thanh Nham đi tới sân để ngâm nước nóng, cậu lại tự dưng lầm bầm, “Tôi cũng có phải ngâm nước nóng cùng Beta khác đâu, ngâm với ông có gì đâu mà căng.”
Lục Thanh Nham liếc cậu, không đáp lại.
Vào sân, Lục Thanh Nham và Lâm Hữu vào buồng tắm rửa sạch sẽ, Lục Thanh Nham tắm nhanh hơn cậu, nên bèn vào suối nước nóng trước.
Vài phút sau, Lâm Hữu cũng bước ra.
Cậu khoác hờ chiếc áo tắm dài màu xanh da trời, mái tóc hơi ướt, trông có vẻ đen hơn thường ngày, mái tóc dính sát lên gương mặt ửng đỏ vì hơi nóng, có lẽ cũng vì hơi nước mà môi cậu biến thành màu đỏ mềm mượt, tựa như quẹt một lớp nước anh đào.
Lâm Hữu vùng vẩy đi đến cạnh bên suối nước nóng còn lại, cậu vung tay vứt chiếc áo tắm màu xanh sang bên cạnh, cơ thể màu trắng ngọc của thiếu niên trực tiếp phơi bày trước mắt Lục Thanh Nham.
Làn da tựa như ngọc dương chi, không có chút màu sắc hỗn tạp nào, eo thon chân dài, ngay trên mông còn có hai hõm vệ nữ tròn tròn nho nhỏ.
Là một cơ thể xinh đẹp.
Lục Thanh Nham bất chợt nhìn thấy cảnh tượng này, anh vô thức dời mắt.
Anh và Lâm Hữu cùng lớn lên từ nhỏ, không phải anh chưa từng thấy cơ thể của Lâm Hữu, khi Lâm Hữu học cấp hai anh còn từng tự tay mặc quần áo cho cậu.
Những không hiểu vì lẽ gì, ngay áo choàng tắm của Lâm Hữu rơi xuống, ngón tay anh như bị bỏng, cảm giác tê dại chạy dọc từ đầu ngón tay đến lồng ngực.
Lâm Hữu vươn chân thử nước trong suối nước nóng, đến khi cậu cảm thấy độ ấm vừa phải mới đi xuống.
Làn nước có nhiệt độ hơi cao chảy ngang qua cổ Lâm Hữu, cậu dựa vào tảng đá trên bờ suối, thoải mái thở dài.
“Nếu được ngâm suối nước nóng hẳn là còn thoải mái hơn, còn có thể ngắm tuyết rơi.” Lâm Hữu nói.
“Ừ.”
Lâm Hữu có cảm giác hình như Lục Thanh Nham không được vui cho lắm, cậu xoay người lại, phát hiện Lục Thanh Nham đang đưa lưng về phía cậu.
Mặc dù khoảng sân này không phải nhỏ, nhưng hai bên suối nước nóng lại rất gần nhau, ở giữa chỉ có một lối đi nhỏ lát đã cuội ngăn cách, Lâm Hữu chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới bên suối kia của Lục Thanh Nham.
Lúc này, Lục Thanh Nham đang tựa vào thành ao nơi cách Lâm Hữu xa nhất.
Vóc dáng anh rắn chắc hơn Lâm Hữu nhiều, mặc dù da cũng rất trắng, nhưng hoàn toàn khác với kiểu trắng sữa mềm như bông giống Lâm Hữu, lúc này bọt nước dính trên ngực và vai anh, càng tôn thêm những thớ cơ căng chặt.
Lâm Hữu không khỏi hâm mộ anh, “Móa, rõ ràng hai chúng ta cùng tập như nhau, sao ông dậy thì xịn xò quá vậy?”
Rồi cậu vỗ lên thành ao bên cạnh suối nước nóng, “Ông ngồi xa tôi như vậy làm gì, lại đây nói chuyện với tôi.”
Lục Thanh Nham bị cậu quấy không chịu được, bèn dịch từ nơi xa nhất đến chỗ Lâm Hữu có thể với tay được.
Anh thấy mặt Lâm Hữu đã đỏ hẳn lên vì hơi nóng, làn da vốn ửng đỏ đã biến thành màu đỏ như hoa hồng, cả lông mi cũng sũng nước.
“Nếu ông thấy nóng quá thì ra ngoài cho thoáng một lát đi, đừng có ngâm đến ngất xỉu luôn.” Lục Thanh Nham nhắc nhở, lại nghĩ đến chuyện Lâm Hữu vừa mới tùy tiện cởi đồ trước mặt mình, anh lại thấy đau đầu, “Đi ra ngoài nhớ mặc quần áo.”
Bản thân Lâm Hữu cậu lại không thấy khó chịu chút nào.
Cậu ăn hoa quả khách sạn tặng kèm, có lẽ những hoa quả này đều đã được ướp lạnh, vô cùng mát mẻ, giải khát.
“Tôi thấy số hoa quả này được đó.” Cậu xiên thêm một miếng, đưa đến bên Lục Thanh Nham, “Ông thử đi.”
Lục Thanh Nham dán mắt nhìn miếng dưa Hami kia vài giây, rồi mới đưa nó vào miệng.
Hai người ngâm mình trong hai ao nước nóng khác nhau, ngâm suốt mười phút.
Lục Thanh Nham bỗng ngửi được một mùi hương khác biệt xen lẫn trong hơi nước.
Là hương hoa lan quen thuộc.
Pheromone của Lâm Hữu.
Anh nhíu mày, “Có phải ông làm rơi miếng dán ức chế rồi không?”
Lâm Hữu sờ lên cổ, miếng dán nhỏ màu trắng kia vẫn còn yên vị sau cổ cậu, “Không có mà, vẫn còn nguyên đó.”
Những quả thật có mùi hoa lan ngọt thanh xen lẫn trong không khí, mặc dù bản thân Lâm Hữu không nhận ra, nhưng Lục Thanh Nham ở đối diện cậu lại nhận biết rất rõ ràng.
Rõ ràng là mùi hương thanh nhã, cao quý, nhưng khi nó xen lẫn cùng hơi nước ẩm ướt, ấm áp trong suối nước nóng, lại mang một vẻ khiêu gợi rất khác.
“Có khi nào miếng dán ức chế dính nước nên mất tác dụng không?” Lâm Hữu đoán mò.
Nhưng cậu lại không thấy đây là chuyện nghiêm trọng.
“Bây giờ tôi có đang trong kỳ phát tình đâu, có rỉ chút pheromone ra cũng không sao hết.”
Lục Thanh Nham vẫn nhíu mày, anh có cảm giác nồng đội pheromone của Lâm Hữu lúc này không bình thường.
Nhưng dù sao anh cũng là một Beta, không có nhiều hiểu biết về pheromone, cũng không phân biệt được nồng độ pheromone trong các thời kỳ.
Nhưng thấy Lâm Hữu vẫn còn đang vui vẻ ăn hoa quả, hoàn toàn không có vẻ gì là đang không thoải mái, anh lại kìm nén sự nghi ngờ trong lòng mình.
“Ngâm thêm lát nữa rồi về.” Anh nói với Lâm Hữu.
“Được, vậy thì ngâm thêm mười phút vậy.” Lâm Hữu ăn nốt miếng táo cuối cùng, má cậu phồng lên, trông giống như một chú hamster nhỏ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cậu mỉm cười với Lục Thanh Nham, đôi mắt cong cong, hàng mi đen nhánh, đôi môi đo đỏ như đang mời gọi người tới hôn.
Dường như mùi hương hoa lan trong phòng lại nồng nàn thêm vài phần, hơi nước bao quanh, khiến nó trở nên ẩm ướt và mềm mại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất