Chương 18: Trúc mã hay “trời giáng”
** “Trời giáng” là từ ngược lại với “Thanh mai trúc mã”, chỉ người theo đuổi có quan hệ mờ ám với nhân vật chính nhưng không phải dạng nhân vật chơi với nhân vật chính từ nhỏ.
Tiêu Bình đi rồi, nhưng các học sinh xung quanh vẫn chưa nỡ rời đi, không muốn “vở kịch” này hạ màn, họ vươn cổ nhìn Lâm Hữu và Lục Thanh Nham.
Khi Tiêu Bình ném hộp quà cho cậu, Lâm Hữu vẫn chưa kịp phản ứng lại, khi y đi rồi cậu mới cúi xuống nhìn thứ trong lòng.
Còn rất nặng nữa.
Cậu mở hộp quà, không ngờ lại là một đôi giày chơi bóng, mẫu giới hạn, lại đúng là đôi Lâm Hữu không tranh mua kịp.
Con mắt Lâm Hữu chẳng mấy mà dính luôn lên đôi giày.
“Má, cậu bạn này biết tặng quá đó chứ.” Cậu kìm lòng không đặng muốn sờ đôi giày kia, đôi này được bán giới hạn số lượng, lại còn ở nước ngoài, cậu chậm một xíu thôi đã hết hàng rồi.
Mặt Lục Thanh Nham lại càng đen hơn.
Quà năm mới anh chuẩn bị cho Lâm Hữu chính là đôi anh mua lại với giá cao.
Không ngờ anh còn chưa kịp tặng mà Tiêu Bình đã tranh trước.
Anh lập tức đóng chiếc hộp trong lòng Lâm Hữu lại.
“Đừng nhìn nữa, tôi cũng mua riêng cho ông một đôi, đừng nhìn đôi này nhỏ dãi nữa.”
Lâm Hữu lập tức không nhìn nữa, dù sao vốn cậu cũng không muốn nhận.
Cậu vui vẻ, sang đường cùng Lục Thanh Nham “Thật á? Ông mua lúc nào thế?”
Lục Thanh Nham không vui khi Lâm Hữu ôm chiếc hộp kia, anh bèn cầm nó lên, “Đặt từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa về tới nơi, định bụng chuẩn bị làm quà năm mới cho ông.”
Lâm Hữu cười vui như Tết.
Nhưng cậu thấy Lục Thanh Nham đang lăm le muốn ném chiếc hộp kia vào thùng rác, bèn vội vàng ngăn lại, “Đừng vứt, lúc nào còn phải trả lại cậu ta nữa. Tôi không muốn nhận đồ của người khác đâu.”
Lục Thanh Nham nghe vậy, không vứt nữa.
“Ông khỏi phải đi, tôi trả cậu ta là được.”
Tiện thể cảnh cáo tên khốn nạn kia bớt lăm le Lâm Hữu.
Bữa tối, hai người đi ăn miến bò, còn gọi thêm một xửng sủi cảo.
Lâm Hữu lỡ cho quá nhiều ớt, cay đến nỗi chóp mũi cậu cũng rỉ mồ hôi.
Lục Thanh Nham kìm lòng không đặng nhìn đôi môi đỏ mượt của Lâm Hữu, ớt cay khiến môi cậu sưng lên trông hơi đáng thương, nhưng cũng có vẻ giống như bị hôn tới sưng đỏ.
Anh lại bất giác nhớ lại giấc mơ kia của mình.
Trong mơ, Lâm Hữu ngồi trên bệ cửa sổ, cậu đung đưa chân, ngưỡng đầu lên hỏi hắn.
Lục Thanh Nham toan uống ngụm canh nhằm che giấu, lại bất cẩn bị sặc ớt, anh ho khan đến long trời lở đất.
Lâm Hữu còn vô tâm ngồi bên cạnh cười anh.
Sau khi giải quyết bữa tối, họ vẫn phải về trường tham gia lớp tự học buổi tối.
Khi hai người vào chỗ, đám anh em cây khế xung quanh cũng lập tức tụ vào, nhìn họ bằng ánh mắt sáng như sao.
Lâm Hữu cũng không hy vọng một chuyện lớn như vậy mà họ lại không biết.
Cậu chống cằm, nhìn mấy cậu bạn này, “Giề, vừa nãy mấy ông cũng ở cổng trường à?”
Mọi người nghe vậy bèn cười hì hì.
Diệp Nam Sơn nói: “Hầu Tử Thành ở đó, nó livestream cho bọn tui xem.”
Hầu Tử Thành ném một chiếc bút chì lên người cậu ta, “Thằng phản bội này.”
“Tui còn tưởng là thằng đó tới gây sự với ông cơ, tui đang định lên chi viện cho các ông, ai dè lại đột nhiên biến thành cảnh tỏ tình.” Hầu Tử Thành cũng hết hồn chim én, cậu ta nhìn Lâm Hữu, nhìn mãi vẫn không hiểu, “Ông nói xem có phải cậu ta thích Alpha, nhưng vì ngại ánh mắt người đời nên đành phải tỏ tình với anh Lâm chẳng khác A là mấy của chúng ta không?”
“Ông biến.” Lâm Hữu mắng cậu ta.
Diệp Nam Sơn lại rất ngạc nhiên nhìn Lâm Hữu, cậu ta ậm ờ nói: “Anh Lâm, thật ra… ông rất có sức hút với các Alpha.”
Cậu ta nói câu này vô cùng ngại ngùng, mấy người xung quanh lập tức giật bắn mình.
Bạch Lộ chợt nắm tay Diệp Nam Sơn, “Lão Diệp, ông đừng nghĩ quẩn chứ, còn nhiều Omega xinh đẹp trên đời lắm, ông đừng mù!”
Diệp Nam Sơn đẩy tay Bạch Lộ ra, cạn lời nói: “Bà nghĩ cái gì đấy? Dù tui có hẹn hò với A cũng không rung rinh trước Lâm Hữu đâu. Tại tui có một người anh em, cậu ta mạnh dạn lắm, muốn hỏi số điện thoại và tất cả tài khoản mạng xã hội của anh Lâm.”
“Người anh em kia của ông cũng là A?”Bạch Lộ hỏi.
“Đúng vậy.”
“Thời buổi này A toàn có mắt thẩm mỹ lệch lạc gì vậy…”
Diệp Nam Sơn mặc kệ cô, cậu ta quay lại hỏi Lâm Hữu: “Anh Lâm, ông chốt một câu có cho hay không đi, mặc dù mặt mũi anh em của tui không bằng Tiêu Bình, nhưng mà tốt bụng lắm, lại còn tốt tính, ông bảo nó đi đông thì nó sẽ không đi tây, ông suy nghĩ thử xem?”
Lâm Hữu: “…”
Nghĩ cục cứt.
“Không cho.” Lâm Hữu quả quyết nói: “Bảo cậu ta tới từ đâu thì về lại đó đi.”
Khi các học sinh còn đang chuyện trò, Thái Nồi Nhỏ đã vào lớp, hắn vừa nhìn quanh lớp đã thấy khu vực Lâm Hữu ngồi đang ồn ào như cái chợ.
Thái Nồi Nhỏ sẵng giọng, nói: “Lâm Hữu, lại là em! Em lại đầu têu nói chuyện trong giờ tự học tối!”
Lâm Hữu thấy mình oan hết hồn.
Sau khi tiết tự học tối bắt đầu.
Lâm Hữu và Lục Thanh Nham mỗi người một tay, hai người làm bài không nghỉ, hết tiết một đã hoàn thành toàn bộ bài tập.
Thời gian còn lại, Lâm Hữu lén lút lướt điện thoại dưới ngăn bàn.
Một lát sau, Lâm Hữu kéo tay áo Lục Thanh Nham, nhịn cười nói: “Lão Lục, tôi cho ông xem cái này nè, cười xỉu luôn.”
Lục Thanh Nham nghiêng đầu qua nhìn.
Là một bài viết Bạch Lộ chia sẻ cho Lâm Hữu, chiều nay khi Tiêu Bình tỏ tình với Lâm Hữu, bài viết này đã quay video trực tiếp ngay tại đó, hình ảnh sắc nét, cảnh tượng ba người Tiêu Bình, Lâm Hữu và Lục Thanh Nham đứng cùng nhau được quay rất rõ nét.
Bên dưới là hàng loạt bình luận khen Tiêu Bình quả là dũng sĩ.
Mặc dù có thể vị dũng sĩ này mắt hơi mờ.
Có điều cũng có người có suy nghĩ khác.
Ví dụ như bình luận số 48: “Tui từng tiếp xúc với Lâm Hữu vài lần rồi, cậu ấy rất đáng yêu, không giống những Omega khác. Nếu như Tiêu Bình bị từ chối rồi thì tui cũng tỏ tình thử xem sao.”
Bên dưới là mọi người trêu chọc cậu ta.
Nhưng đây không phải thứ Lâm Hữu muốn cho Lục Thanh Nham xem, cậu tiếp tục lướt xuống, đến tận cuối cùng.
Trong mấy bình luận cuối cùng, có người nói…
“Mấy ông có thấy ánh mắt của Lục Thanh Nham trong video không bình thường không, người ta tỏ tình với Lâm Hữu, sao mặt cậu ta lại hằm hằm vậy?”
Bình luận số 172: Có lẽ là anh em tốt bị người khác lăm le nên khó chịu chăng?
Bình luận số 173: Tui lại thấy khác cơ, mặt cậu ta y như nhìn tình địch vậy.
Bình luận số 174: Bên trên +1, đó giờ tui vẫn nghi Lục Thanh Nham thích Lâm Hữu đó, hai người họ là trúc mã trúc mã, tui thấy Tiêu Bình không làm lại Lục Thanh Nham đâu.
Bình luận số 175: Nói vậy là các bồ không hiểu rồi, đó giờ trúc mã không đánh bại “trời giáng”, trừ phi họ là trúc mã hệ “trời giáng”, hay còn gọi là “thiên mã”. Đã vậy Tiêu Bình còn là Alpha nữa, tui cược Tiêu Bình.
Bình luận số 176: Tui theo phe Lục Thanh Nham, nói gì cũng là học sinh trường chúng ta mà, đã thế Lục Thanh Nham là Beta thì sao, trong trường chúng ta có cả tá Omega mê mẩn cậu ấy kìa.
Bên dưới, mọi người hoàn toàn chạy lệch ray, bắt đầu đặt cược ai trong hai người Lục Thanh Nham và Tiêu Bình có khả năng thắng hơn.
Còn có người bắt đầu đào lại về những đối tượng tin đồn của Lục Thanh Nham trước đây.
Lâm Hữu nín cười, đưa cho Lục Thanh Nham đọc, “Lão Lục, không ngờ có người lại bảo ông thích tôi đấy.”
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nhưng e ngại Thái Nồi Nhỏ vẫn đang ngồi trên bục nên không dám cười lố quá, chỉ dám cười thầm đến run cả hai vai.
Thấy Lục Thanh Nham không cười, cậu còn lấy làm lạ hỏi: “Ông không thấy hề hước hở?”
Lục Thanh Nham nhiếc miệng một cách miễn cưỡng.
Nhưng anh không sao cười nổi.
Tiêu Bình đi rồi, nhưng các học sinh xung quanh vẫn chưa nỡ rời đi, không muốn “vở kịch” này hạ màn, họ vươn cổ nhìn Lâm Hữu và Lục Thanh Nham.
Khi Tiêu Bình ném hộp quà cho cậu, Lâm Hữu vẫn chưa kịp phản ứng lại, khi y đi rồi cậu mới cúi xuống nhìn thứ trong lòng.
Còn rất nặng nữa.
Cậu mở hộp quà, không ngờ lại là một đôi giày chơi bóng, mẫu giới hạn, lại đúng là đôi Lâm Hữu không tranh mua kịp.
Con mắt Lâm Hữu chẳng mấy mà dính luôn lên đôi giày.
“Má, cậu bạn này biết tặng quá đó chứ.” Cậu kìm lòng không đặng muốn sờ đôi giày kia, đôi này được bán giới hạn số lượng, lại còn ở nước ngoài, cậu chậm một xíu thôi đã hết hàng rồi.
Mặt Lục Thanh Nham lại càng đen hơn.
Quà năm mới anh chuẩn bị cho Lâm Hữu chính là đôi anh mua lại với giá cao.
Không ngờ anh còn chưa kịp tặng mà Tiêu Bình đã tranh trước.
Anh lập tức đóng chiếc hộp trong lòng Lâm Hữu lại.
“Đừng nhìn nữa, tôi cũng mua riêng cho ông một đôi, đừng nhìn đôi này nhỏ dãi nữa.”
Lâm Hữu lập tức không nhìn nữa, dù sao vốn cậu cũng không muốn nhận.
Cậu vui vẻ, sang đường cùng Lục Thanh Nham “Thật á? Ông mua lúc nào thế?”
Lục Thanh Nham không vui khi Lâm Hữu ôm chiếc hộp kia, anh bèn cầm nó lên, “Đặt từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa về tới nơi, định bụng chuẩn bị làm quà năm mới cho ông.”
Lâm Hữu cười vui như Tết.
Nhưng cậu thấy Lục Thanh Nham đang lăm le muốn ném chiếc hộp kia vào thùng rác, bèn vội vàng ngăn lại, “Đừng vứt, lúc nào còn phải trả lại cậu ta nữa. Tôi không muốn nhận đồ của người khác đâu.”
Lục Thanh Nham nghe vậy, không vứt nữa.
“Ông khỏi phải đi, tôi trả cậu ta là được.”
Tiện thể cảnh cáo tên khốn nạn kia bớt lăm le Lâm Hữu.
Bữa tối, hai người đi ăn miến bò, còn gọi thêm một xửng sủi cảo.
Lâm Hữu lỡ cho quá nhiều ớt, cay đến nỗi chóp mũi cậu cũng rỉ mồ hôi.
Lục Thanh Nham kìm lòng không đặng nhìn đôi môi đỏ mượt của Lâm Hữu, ớt cay khiến môi cậu sưng lên trông hơi đáng thương, nhưng cũng có vẻ giống như bị hôn tới sưng đỏ.
Anh lại bất giác nhớ lại giấc mơ kia của mình.
Trong mơ, Lâm Hữu ngồi trên bệ cửa sổ, cậu đung đưa chân, ngưỡng đầu lên hỏi hắn.
Lục Thanh Nham toan uống ngụm canh nhằm che giấu, lại bất cẩn bị sặc ớt, anh ho khan đến long trời lở đất.
Lâm Hữu còn vô tâm ngồi bên cạnh cười anh.
Sau khi giải quyết bữa tối, họ vẫn phải về trường tham gia lớp tự học buổi tối.
Khi hai người vào chỗ, đám anh em cây khế xung quanh cũng lập tức tụ vào, nhìn họ bằng ánh mắt sáng như sao.
Lâm Hữu cũng không hy vọng một chuyện lớn như vậy mà họ lại không biết.
Cậu chống cằm, nhìn mấy cậu bạn này, “Giề, vừa nãy mấy ông cũng ở cổng trường à?”
Mọi người nghe vậy bèn cười hì hì.
Diệp Nam Sơn nói: “Hầu Tử Thành ở đó, nó livestream cho bọn tui xem.”
Hầu Tử Thành ném một chiếc bút chì lên người cậu ta, “Thằng phản bội này.”
“Tui còn tưởng là thằng đó tới gây sự với ông cơ, tui đang định lên chi viện cho các ông, ai dè lại đột nhiên biến thành cảnh tỏ tình.” Hầu Tử Thành cũng hết hồn chim én, cậu ta nhìn Lâm Hữu, nhìn mãi vẫn không hiểu, “Ông nói xem có phải cậu ta thích Alpha, nhưng vì ngại ánh mắt người đời nên đành phải tỏ tình với anh Lâm chẳng khác A là mấy của chúng ta không?”
“Ông biến.” Lâm Hữu mắng cậu ta.
Diệp Nam Sơn lại rất ngạc nhiên nhìn Lâm Hữu, cậu ta ậm ờ nói: “Anh Lâm, thật ra… ông rất có sức hút với các Alpha.”
Cậu ta nói câu này vô cùng ngại ngùng, mấy người xung quanh lập tức giật bắn mình.
Bạch Lộ chợt nắm tay Diệp Nam Sơn, “Lão Diệp, ông đừng nghĩ quẩn chứ, còn nhiều Omega xinh đẹp trên đời lắm, ông đừng mù!”
Diệp Nam Sơn đẩy tay Bạch Lộ ra, cạn lời nói: “Bà nghĩ cái gì đấy? Dù tui có hẹn hò với A cũng không rung rinh trước Lâm Hữu đâu. Tại tui có một người anh em, cậu ta mạnh dạn lắm, muốn hỏi số điện thoại và tất cả tài khoản mạng xã hội của anh Lâm.”
“Người anh em kia của ông cũng là A?”Bạch Lộ hỏi.
“Đúng vậy.”
“Thời buổi này A toàn có mắt thẩm mỹ lệch lạc gì vậy…”
Diệp Nam Sơn mặc kệ cô, cậu ta quay lại hỏi Lâm Hữu: “Anh Lâm, ông chốt một câu có cho hay không đi, mặc dù mặt mũi anh em của tui không bằng Tiêu Bình, nhưng mà tốt bụng lắm, lại còn tốt tính, ông bảo nó đi đông thì nó sẽ không đi tây, ông suy nghĩ thử xem?”
Lâm Hữu: “…”
Nghĩ cục cứt.
“Không cho.” Lâm Hữu quả quyết nói: “Bảo cậu ta tới từ đâu thì về lại đó đi.”
Khi các học sinh còn đang chuyện trò, Thái Nồi Nhỏ đã vào lớp, hắn vừa nhìn quanh lớp đã thấy khu vực Lâm Hữu ngồi đang ồn ào như cái chợ.
Thái Nồi Nhỏ sẵng giọng, nói: “Lâm Hữu, lại là em! Em lại đầu têu nói chuyện trong giờ tự học tối!”
Lâm Hữu thấy mình oan hết hồn.
Sau khi tiết tự học tối bắt đầu.
Lâm Hữu và Lục Thanh Nham mỗi người một tay, hai người làm bài không nghỉ, hết tiết một đã hoàn thành toàn bộ bài tập.
Thời gian còn lại, Lâm Hữu lén lút lướt điện thoại dưới ngăn bàn.
Một lát sau, Lâm Hữu kéo tay áo Lục Thanh Nham, nhịn cười nói: “Lão Lục, tôi cho ông xem cái này nè, cười xỉu luôn.”
Lục Thanh Nham nghiêng đầu qua nhìn.
Là một bài viết Bạch Lộ chia sẻ cho Lâm Hữu, chiều nay khi Tiêu Bình tỏ tình với Lâm Hữu, bài viết này đã quay video trực tiếp ngay tại đó, hình ảnh sắc nét, cảnh tượng ba người Tiêu Bình, Lâm Hữu và Lục Thanh Nham đứng cùng nhau được quay rất rõ nét.
Bên dưới là hàng loạt bình luận khen Tiêu Bình quả là dũng sĩ.
Mặc dù có thể vị dũng sĩ này mắt hơi mờ.
Có điều cũng có người có suy nghĩ khác.
Ví dụ như bình luận số 48: “Tui từng tiếp xúc với Lâm Hữu vài lần rồi, cậu ấy rất đáng yêu, không giống những Omega khác. Nếu như Tiêu Bình bị từ chối rồi thì tui cũng tỏ tình thử xem sao.”
Bên dưới là mọi người trêu chọc cậu ta.
Nhưng đây không phải thứ Lâm Hữu muốn cho Lục Thanh Nham xem, cậu tiếp tục lướt xuống, đến tận cuối cùng.
Trong mấy bình luận cuối cùng, có người nói…
“Mấy ông có thấy ánh mắt của Lục Thanh Nham trong video không bình thường không, người ta tỏ tình với Lâm Hữu, sao mặt cậu ta lại hằm hằm vậy?”
Bình luận số 172: Có lẽ là anh em tốt bị người khác lăm le nên khó chịu chăng?
Bình luận số 173: Tui lại thấy khác cơ, mặt cậu ta y như nhìn tình địch vậy.
Bình luận số 174: Bên trên +1, đó giờ tui vẫn nghi Lục Thanh Nham thích Lâm Hữu đó, hai người họ là trúc mã trúc mã, tui thấy Tiêu Bình không làm lại Lục Thanh Nham đâu.
Bình luận số 175: Nói vậy là các bồ không hiểu rồi, đó giờ trúc mã không đánh bại “trời giáng”, trừ phi họ là trúc mã hệ “trời giáng”, hay còn gọi là “thiên mã”. Đã vậy Tiêu Bình còn là Alpha nữa, tui cược Tiêu Bình.
Bình luận số 176: Tui theo phe Lục Thanh Nham, nói gì cũng là học sinh trường chúng ta mà, đã thế Lục Thanh Nham là Beta thì sao, trong trường chúng ta có cả tá Omega mê mẩn cậu ấy kìa.
Bên dưới, mọi người hoàn toàn chạy lệch ray, bắt đầu đặt cược ai trong hai người Lục Thanh Nham và Tiêu Bình có khả năng thắng hơn.
Còn có người bắt đầu đào lại về những đối tượng tin đồn của Lục Thanh Nham trước đây.
Lâm Hữu nín cười, đưa cho Lục Thanh Nham đọc, “Lão Lục, không ngờ có người lại bảo ông thích tôi đấy.”
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nhưng e ngại Thái Nồi Nhỏ vẫn đang ngồi trên bục nên không dám cười lố quá, chỉ dám cười thầm đến run cả hai vai.
Thấy Lục Thanh Nham không cười, cậu còn lấy làm lạ hỏi: “Ông không thấy hề hước hở?”
Lục Thanh Nham nhiếc miệng một cách miễn cưỡng.
Nhưng anh không sao cười nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất