Chương 52: Ngày dài tháng rộng tựa hôm nay
Cấp ba Tấn Nam cho nghỉ bảy ngày, tuy là nghỉ hè, nhưng cũng không khác nghỉ Quốc khánh là bao.
Bị nhốt trong trường học bổ túc một lèo nhiều ngày như vậy, ngoài trời lại nóng như đổ lửa, vừa đi hết con phố đã ướt sũng mồ hôi, không ai muốn nhúc nhích.
Lâm Hữu về đến nhà bèn gọi video cho vài người, không ai đi du lịch, đều nằm ở nhà mở điều hoa.
Cậu và Lục Thanh Nham cũng không đi đâu hết.
Bố mẹ cậu không nhở nhà, anh chị cũng có việc riêng, chỉ còn một mình cậu trong căn biệt thự rộng thênh thang của nhà họ Lâm, trái lại tiện cho cậu và Lục Thanh Nham hẹn hò.
Nhưng Lục Thanh Nham không thường qua đêm ở nhà Lâm Hữu, không phải vì Lâm Hữu không muốn, cũng không phải vì phụ huynh nhà nào có ý kiến.
Mà là ngày nào Lâm Hữu cũng mặc áo ba lỗ quần đùi đi qua đi lại trước mặt anh, phô bày cẳng chân cẳng tay trắng nõn. Cậu không biết nguy hiểm là gì, nằm ngổn ngang trước mặt anh, cậu nằm sấp trên sô pha gặm kem, nhìn qua cổ áo có thể thấy xương quai xanh xinh đẹp, anh còn thấy được đôi đậu đỏ nho nhỏ trước ngực cậu.
Lục Thanh Nham day trán, mẹ nó, Alpha giỏi kiềm chế hơn nữa cũng không chịu nổi người trong lòng đốt lửa như vậy.
Nếu anh thật sự ở lại nhà Lâm Hữu, căn nhà này lại vắng vẻ không người, chỉ có hai người họ, nhỡ có chuyện gì thì khó nói rồi.
Anh nhìn Lâm Hữu nằm trên sô pha, tay cầm cây keo vị bơ, kem bơ dính trên môi, gương mặt cậu xinh đẹp tuấn tú, đôi mắt sáng ngời như ánh sao. Rõ ràng Lâm Hữu chỉ nhỏ hơn anh bốn tháng, không lâu nữa cũng đến sinh nhật mười tám tuổi rồi, nhưng anh vẫn cảm giác Lâm Hữu chưa trưởng thành, anh thầm đấu tranh, cảm thấy mình chẳng khác nào cầm thú.
Nhưng Lâm Hữu không hiểu cho nỗi lòng anh chút nào.
Lâm Hữu ăn miếng kem cuối cùng, cực kỳ vui vẻ, cậu cũng đã đọc hết truyện, nam chính xử gọn ác quỷ, ngồi lên ngai vàng.
Cậu ném que gỗ trong tay vào thùng rác, đảo mắt nhìn sang Lục Thanh Nham. Cậu lướt mắt trên làn da màu lúa mạch gợi cảm của Lục Thanh Nham, vòng eo rắn rỏi thon gọn cùng đường cong cơ bắp mượt mà, yết hầu bất giác trượt xuống.
Ngày nghỉ đầu tiên, cậu và Lục Thanh Nham đã “giúp đỡ” nhau một lần.
Trời còn sáng choang, tiếng ve ngân từng hồi ngoài cửa sổ, bệ cửa sổ cũng bị nắng chiếu nóng rực, cậu và Lục Thanh Nham rúc trong phòng cậu. Trên chiếc giường màu xanh sẫm, vỏ chăn mềm mại, có hai nam sinh đang đắm chìm trong mối tình đầu ở đó.
Ban đầu Lâm Hữu còn thấy xấu hổ, dù gì cậu cũng là thanh niên đơn thuần, chưa có kinh nghiệm gì trong việc này. Nhưng tên Lục Thanh Nham khốn kiếp kia, rõ ràng cũng là chàng trai “first time” như cậu, anh lại ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, thừa biết cậu ngại ngùng còn “khẩu dâm” bên tai cậu, hại cậu chưa được mấy phút đã buông súng đầu hàng.
Nhưng Lâm Hữu là ai chứ?
Khái niệm “ngượng ngùng” cũng chỉ tồn tại hai ngày thôi.
Cậu và Lục Thanh Nham làm anh em Beta nhiều năm như vậy, có ai chưa nhìn thấy cơ thể người kia đâu, đến Lục Thanh Nham có mấy nốt ruồi cậu còn biết.
Vậy nên khi sự xấu hổ đã tiêu tán hết…
Lâm Hữu bắt đầu dâm theo.
Cậu thừa nhận, cậu muốn húp cơ thể Lục Thanh Nham.
Lâm Hữu trở mình nhảy xuống sô pha, tự nhiên ngồi lên đùi Lục Thanh Nham. Cậu giơ tay sờ soạng cơ ngực Lục Thanh Nham, còn miết đôi lần.
Lục Thanh Nham cúi đầu nhìn cậu, không rõ vẻ mặt anh lúc này là vui vẻ hay nghiêm túc.
Lâm Hữu hôn chùn chụt lên yết hầu và xương quai xanh của Lục Thanh Nham, cậu cũng không biết xấu hổ, tự nắm tay Lục Thanh Nham đặt lên eo mình. Khuôn mặt trắng trẻo ngây thơ, cực kỳ vô tội nhìn Lục Thanh Nham, nhưng lại hùng hồn nói: “Anh sờ em đi.”
Mặt trời vẫn treo cao.
Tiếng ve vẫn râm ran như cũ, dưới ánh nắng nóng nực, hoa ngoài vườn cũng hơi héo úa.
Lục Thanh Nham ôm Lâm Hữu, thầm nghĩ Lâm Hữu còn chọc anh thế này nữa, sớm muộn gì anh cũng chết trên tay Lâm Hữu.
“Em thật là…” Lục Thanh Nham bất lực, nhắc nhở Lâm Hữu: “Không có ai ở nhà. Em mà chọc anh mất lý trí, lúc đó em khóc không kịp đâu.”
Lâm Hữu vẫn tựa lên người anh, cẳng chân vô ý đong đưa.
“Thì anh tới đi, em có phải không cho…” Đôi mắt đen lúng liếng nhìn Lục Thanh Nham, nhìn một hồi, bỗng cậu sáp lại bên tai anh, nói thầm: “Có phải anh không làm được không?”
Suýt nữa Lục Thanh Nham đã khiêng cậu lên, cho cậu xem mình có làm được không.
—
Nhưng cuối cùng họ vẫn chỉ giúp nhau một lát.
Lục Thanh Nham tuyệt vọng ôm Lâm Hữu, nhắc nhở mình vô số lần, loại mười bảy tuổi mới phân hóa như Lâm Hữu phát triển chậm hơn Omega bình thường, anh không thể làm cầm thú.
Lâm Hữu được anh hầu hạ sung sướng, không quậy nữa, thỏa mãn nằm sấp trên người Lục Thanh Nham.
Hai người đều mướt mải mồ hôi, nhưng không ai chê nóng, da thịt gần sát, hai làn da đều nóng hầm hập, nhưng lòng vô cùng thoải mái.
Lâm Hữu lại hôn Lục Thanh Nham mấy lần, cực kỳ hài lòng với sự phục vụ của anh.
Lục Thanh Nham cứ cảm giác Lâm Hữu đang “đá” mình.
Hai người vẫn dính chặt vào nhau, lúc này, điện thoại Lâm Hữu và Lục Thanh Nham đặt trên bàn trà cùng vang lên, vừa rung vừa phát nhạc cực kỳ cào xé tâm can.
Một tay Lục Thanh Nham ôm Lâm Hữu, tay còn lại với qua lấy hai chiếc điện thoại, thông báo từ nhóm nhỏ của lớp họ.
Rất nhiều người trong nhóm lên tiếng.
Lục Thanh Nham tắt cuộc gọi bên Lâm Hữu, ấn nút nghe trên máy mình.
“À lố, anh Lục.” Người lên tiếng là Hầu Tử Thành, “Ấy, sao anh Lâm tắt vậy?”
“Cậu ấy ở chỗ tôi.” Lục Thanh Nham bình tĩnh nói.
“Cũng phải… Có lúc nào anh ông không ở cạnh nhau đâu.” Hầu Tử Thành hậm hực nói, gần đây cậu ta không được gặp bạn gái, cực kỳ buồn phiền.
Bạch Lộ cũng tham gia cuộc gọi: “Ơi, gọi tôi làm gì?”
Diệp Nam Sơn hắng giọng, nói: “Chuyện là thế này, không phải còn hai ngày nữa phải về trường rồi sao, sắp lớp mười hai rồi. Lớp mười hai là gì, là một năm thần thánh không thể xâm phạm, quyết định hướng đi trong tương lai của chúng ta, quyết định chúng ta lên bắc cào đất hay xuôi nam phụ hồ…”
Lâm Hữu không rảnh nghe cậu ta dông dài, khàn giọng nói: “Vào ý chính đi.”
Diệp Nam Sơn khựng lại, không phát biểu nữa mà quan tâm hỏi Lâm Hữu: “Anh Lâm, sao giọng ông khàn thế? Có phải bị cảm không? Ôi chao tui nói này, mùa hè cũng phải chú ý giữ ấm…”
Lâm Hữu trợ mắt, lười không so đo tên ngốc này.
Lục Thanh Nham bật cười, nói: “Cậu ấy khỏe lắm. Không bị cảm, không sốt.”
Bạch Lộ và Hầu Tử Thành cùng cười mờ ám, Thiệu Án và Diệp Nam Sơn lại chẳng hiểu chuyện gì, cả buổi sau mới hơi hơi hiểu.
“Tóm lại ông muốn làm gì, bớt nói nhảm đi.” Bạch Lộ cũng giục cậu ta.
Diệp Nam Sơn không ba hoa nữa, thành thật nói: “Tui thấy còn hai ngày cuối cùng thôi, hay là chúng ta cùng đi thắp hương đi, chùa Kim Vực thành phố chúng ta nghe đâu thiêng lắm. Sắp lên mười hai rồi, tui lo quá, muốn trao đổi với Bồ Tát xíu.”
Hầu Tử Thành phũ cậu ta: “Bỏ đi mà làm người, tui mà là Bồ Tát tui cho ông tạch đầu tiên. Gặp chuyện mới đốt nhang, rảnh không thì đốt nhà.”
“Thì đó, học hành bao năm cho về mo hết rồi hả?”
Diệp Nam Sơn không chịu, “Gì vậy trời, tui muốn tới đó trao đổi với Bồ Tát, có khi Bồ Tát thấy tui đẹp trai lại phù hộ tui vào trường trọng điểm luôn đó.”
Mấy người còn lại hùa nhau xùy cậu, cực kỳ mất mặt.
Nhưng quậy thì vậy, cuối cùng mọi người vẫn định đi cùng nhau.
Hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, cũng nên tổ chức hoạt động tập thể.
Mà đây cũng là kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi họ tốt nghiệp.
Ngắt điện thoại, Lâm Hữu ngồi trong lòng Lục Thanh Nham, rầu rĩ nói: “Hai hôm nữa là chúng ta lên lớp mười hai rồi.”
Lục Thanh Nham “ừ” một câu có lệ, rồi lại hôn lên môi Lâm Hữu, Lâm Hữu vừa mới hôn xong, lúc này môi cậu vừa đỏ vừa mềm.
Hai người lại quấn nhau trên sô pha.
—
Sáng hôm sau, mọi người thuê một chiếc xe MPV, tất cả cùng lên xe đến chùa Kim Vực ở ngoại thành.
Chu Hiểu Ny cũng tham gia, cô biết chuyện Lục Thanh Nham và Lâm Hữu hẹn hò qua Hầu Tử Thành, lúc mới lên xe còn tò mò nhìn hai người mấy lần.
Lâm Hữu hào phóng cho nhìn, còn cười với cô.
Đoàn người thẳng tiến tới chùa Kim Vực.
Chùa Kim Vực tọa lạc trên núi, lúc này hãy còn sớm, nhiệt độ ấm áp trên núi xen lẫn chút lành lạnh, cây cối sum xuê, tán cây xòe rộng, trên đường lên chùa còn nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, mang lại cảm giác xa cũ và tao nhã đầy tự nhiên.
Họ vào chùa cũng không ồn ào nữa, vừa đi vừa ngắm, thầm nghĩ quang cảnh ở đây rất tuyệt, hợp để tu thân dưỡng tính.
Mua vé vào chùa xong, mỗi người được phát ba nén nhang.
Diệp Nam Sơn cực kỳ thành khẩn nhận hương, sau đó cung kính xin Bồ Tát phù hộ. Cậu ta nhắm mắt lẩm bẩm, trông có vẻ muốn trao đổi với Bồ Tát lắm rồi.
Lâm Hữu hớn hở nhìn cậu ta.
Cậu và Lục Thanh Nham lại không có tâm nguyện gì cực kỳ muốn hoàn thành, họ không cần lo tới thành tích, dù có nhắm mắt thi, kết quả cũng không quá tệ.
Vậy nên Lâm Hữu cầm ba nén hương trên tay, cầu nguyện tất cả những người cậu yêu thương sẽ sống bình yên vui vẻ cả đời.
Khi họ cắm nhang xong, mấy người khác chạy đi xin xăm, đang đợi giải xăm.
Lâm Hữu và Lục Thanh Nham bèn đi dạo xung quanh.
Đi mãi đi mãi, cậu phát hiện có một chỗ cầu duyên nên cạnh.
“Ngôi chùa này nhiều dịch vụ quá ha.” Lâm Hữu cười nói.
Nhưng dù nói vậy, cậu vẫn thành thật bước lên, xin hai tấm bùa phù hộ nhân duyên nho nhỏ.
Một chiếc màu xanh, một chiếc màu hồng.
Khá là không ngầu.
Cậu nhét chiếc bùa màu hồng vào túi Lục Thanh Nham, mắt đượm ý cười, nói: “Được rồi nhé, Thần Phật khắp trời đều biết em yêu anh rồi.”
Khi nói chuyện, cậu đứng dưới tán cây đã nở hoa, loại hoa này màu hồng, cánh hoa rì rào rơi xuống, đáp trên vai Lâm Hữu. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, tôn lên khuôn mặt tuấn tú, sau lưng là lá xanh tường đỏ, đẹp như một yêu tinh, nấp mình nơi chùa cổ dụ dỗ thư sinh đi qua.
Lục Thanh Nham hôn cậu.
Sau đó nói với Lâm Hữu: “Được rồi, Thần Phật khắp trời cũng biết anh yêu em rồi.”
Lâm Hữu không khỏi cười càng tươi.
Cậu siết chặt tấm bùa màu xanh, chỉ thêu hơi gồ gề trên đó khiến tay cậu hơi ngứa.
Đợi hai người họ tách nhau ra, xoay người lại mới phát hiện đáp(đám) Diệp Nam Sơn đã xin xăm xong quay lại rồi.
Ngoài Chu Hiểu Ny và Hầu Tử Thành, những người khác đều có biểu cảm khó nói, khinh bỉ nhìn họ.
—
Họ loanh quanh trong chùa một lát, mua ít đồ lưu niệm trông đặc biệt rồi cùng xuống núi.
Dưới chân núi có không ít quán ăn, mọi người cũng đói bụng, bèn chọn một quán đồ Nhật bài trí khá ổn trong đó.
Vừa rồi họ đi ngang một quán nhỏ, mua ít hạt dẻ nướng.
Trong lúc đợi đồ ăn, họ bèn bóc hạt dẻ ăn trước.
“Thật ra hạt dẻ nướng phải ăn vào mùa đông, giống khoai lang nướng ấy.” Thiệu Án vừa bóc vừa nói: “Với cả bóc cái này tốn sức quá, còn không tiện băng khoai lang.”
Dứt lợi, cậu ta phát hiện Lục Thanh Nham đối diện cậu ta đặt một hạt dẻ đã bóc vào tay Lâm Hữu, Lâm Hữu bỏ gọn vài miệng, nhai đến phồng hai má, còn rất bình tĩnh nhìn cậu ta, “Cũng được mà, hạt dẻ ngon là được.”
…Mẹ ông, ông thì đương nhiên ngon là được.
Thiệu Án quay sang đưa một hạt cho Diệp Nam Sơn, “Anh Diệp, nhìn đi, em bóc hạt dẻ cho anh này, có phải thơm ngon hơn bình thường không?”
Diệp Nam Sơn cũng bóc một hạt, đưa lại cho cậu ta: “Đương nhiên, em bóc thì phải ngon chứ. Em nhìn hạt anh bóc cho em đi, có phải to tròn đầy đặn hơn bình thường không?”
Lâm Hữu khịt mũi khinh bỉ.
—
Họ ăn tới một nửa đã thấy trời đổ mưa.
Mưa mùa hè đến mà chẳng báo trước, cũng không biết lí lẽ với ai. Ban đầu chỉ là những hạt mưa li ti, chẳng mấy chốc đã thành mưa rào như trút nước.
Họ ngồi cạnh cửa sổ, có thể nhìn ra khoảng sân kiểu Nhật bên ngoài. Trong sân có một ao nhỏ lát đá, mấy chú cá koi lách mình trong nước, lúc này cũng đã trốn hết sau đá.
Họ cũng không vội đi, ăn cơm xong lại gọi thêm đồ uống, ngồi cạnh cửa sổ nhìn mưa như trút nước bên ngoài, câu có câu chăng nói chuyện với nhau. Họ nói chuyện ngày kia phải quay về trường rồi, cuối cùng cũng được học phòng gần căn tin, nói chuyện quán trà sữa cổng trường lại tặng giá, cốc thì ngày càng nhỏ, giá thì cứ tăng mãi.
Buổi chiều hôm nay không có gì đặc biệt, chỉ có những người đang độ thiếu niên, trong một ngày hè nóng nực bình thường.
Họ đến chùa thắp hương vái Phật cho kỳ thi đại học một năm sau, lại dừng chân tại quán vì mưa to, cười đùa nói chuyện trên trời dưới đất.
Nhưng rất nhiều năm sau, dù là ai trong số họ nhớ về ngày này.
Đều thấy buổi chiều dừng chân vì mưa lớn này bình đạm vô cùng, nhưng lại đẹp đẽ lạ thường.
“Không biết tấm thẻ gỗ chúng ta vừa viết có bị ướt không nhỉ?” Chu Hiểu Ny bỗng hỏi.
Trước khi xuống núi, họ thấy trong chùa có chỗ treo mấy tấm thẻ gỗ, bỏ năm đồng là mua được một tấm, tấm thẻ gỗ nho nhỏ đáng yêu, có thể viết chữ lên đó làm kỷ niệm.
Có người viết tên mình, cũng có những đôi thể hiện tình cảm qua đó, đương nhiên cũng có những người cầu phát tài, cầu học tập suôn sẻ.
Mỗi người họ mua một tấm, treo lên cây.
“Ướt thì ướt thôi, Bồ Tát có không cần mắt thường cũng thấy được mà.” Diệp Nam Sơn không hề để bụng, cậu ta tò mò hỏi: “Mọi người viết gì thế? Tui viết cầu chóng giàu.”
“Móa, ông điêu thế, làm gì có chuyện ông không ghi xin học giỏi.” Thiệu Án vạch trần cậu ta, “Tui viết cầu thoát ế. Ít nhất cũng phải cho tui yêu đương trên đại học chứ.”
Chu Hiểu Ny và Hầu Tử Thành muốn học cùng trường đại học.
Bạch Lộ viết mong mọi chuyện suôn sẻ, sớm được độc lập.
Mỗi người có tâm nguyện riêng, mục tiêu riêng.
“Anh Lâm, anh Lục, hai người viết gì thế?” Họ hỏi.
Lục Thanh Nham và Lâm Hữu nhìn nhau cười, “Không nói thì hơn, đỡ lại đụng chạm đến các ông.”
Mọi người lập tức làm ầm lên.
Không biết lúc nào mới hết mưa, nhưng dường như họ đều không muốn cơn mưa này dừng lại.
—
Trong ngôi chùa trên đỉnh núi, có tán cây che chở, từng hàng chữ trên những tấm thẻ gỗ kia không hề nhòe đi, chỉ càng sẫm màu hơn.
Có một tấm thẻ nhỏ treo trên cành cây rất cao, trên đó là nét chữ cứng cáp của Lục Thanh Nham.
“Mong ngày dài tháng rộng tựa hôm nay, được bên người đến khi đầu bạc.”
Bị nhốt trong trường học bổ túc một lèo nhiều ngày như vậy, ngoài trời lại nóng như đổ lửa, vừa đi hết con phố đã ướt sũng mồ hôi, không ai muốn nhúc nhích.
Lâm Hữu về đến nhà bèn gọi video cho vài người, không ai đi du lịch, đều nằm ở nhà mở điều hoa.
Cậu và Lục Thanh Nham cũng không đi đâu hết.
Bố mẹ cậu không nhở nhà, anh chị cũng có việc riêng, chỉ còn một mình cậu trong căn biệt thự rộng thênh thang của nhà họ Lâm, trái lại tiện cho cậu và Lục Thanh Nham hẹn hò.
Nhưng Lục Thanh Nham không thường qua đêm ở nhà Lâm Hữu, không phải vì Lâm Hữu không muốn, cũng không phải vì phụ huynh nhà nào có ý kiến.
Mà là ngày nào Lâm Hữu cũng mặc áo ba lỗ quần đùi đi qua đi lại trước mặt anh, phô bày cẳng chân cẳng tay trắng nõn. Cậu không biết nguy hiểm là gì, nằm ngổn ngang trước mặt anh, cậu nằm sấp trên sô pha gặm kem, nhìn qua cổ áo có thể thấy xương quai xanh xinh đẹp, anh còn thấy được đôi đậu đỏ nho nhỏ trước ngực cậu.
Lục Thanh Nham day trán, mẹ nó, Alpha giỏi kiềm chế hơn nữa cũng không chịu nổi người trong lòng đốt lửa như vậy.
Nếu anh thật sự ở lại nhà Lâm Hữu, căn nhà này lại vắng vẻ không người, chỉ có hai người họ, nhỡ có chuyện gì thì khó nói rồi.
Anh nhìn Lâm Hữu nằm trên sô pha, tay cầm cây keo vị bơ, kem bơ dính trên môi, gương mặt cậu xinh đẹp tuấn tú, đôi mắt sáng ngời như ánh sao. Rõ ràng Lâm Hữu chỉ nhỏ hơn anh bốn tháng, không lâu nữa cũng đến sinh nhật mười tám tuổi rồi, nhưng anh vẫn cảm giác Lâm Hữu chưa trưởng thành, anh thầm đấu tranh, cảm thấy mình chẳng khác nào cầm thú.
Nhưng Lâm Hữu không hiểu cho nỗi lòng anh chút nào.
Lâm Hữu ăn miếng kem cuối cùng, cực kỳ vui vẻ, cậu cũng đã đọc hết truyện, nam chính xử gọn ác quỷ, ngồi lên ngai vàng.
Cậu ném que gỗ trong tay vào thùng rác, đảo mắt nhìn sang Lục Thanh Nham. Cậu lướt mắt trên làn da màu lúa mạch gợi cảm của Lục Thanh Nham, vòng eo rắn rỏi thon gọn cùng đường cong cơ bắp mượt mà, yết hầu bất giác trượt xuống.
Ngày nghỉ đầu tiên, cậu và Lục Thanh Nham đã “giúp đỡ” nhau một lần.
Trời còn sáng choang, tiếng ve ngân từng hồi ngoài cửa sổ, bệ cửa sổ cũng bị nắng chiếu nóng rực, cậu và Lục Thanh Nham rúc trong phòng cậu. Trên chiếc giường màu xanh sẫm, vỏ chăn mềm mại, có hai nam sinh đang đắm chìm trong mối tình đầu ở đó.
Ban đầu Lâm Hữu còn thấy xấu hổ, dù gì cậu cũng là thanh niên đơn thuần, chưa có kinh nghiệm gì trong việc này. Nhưng tên Lục Thanh Nham khốn kiếp kia, rõ ràng cũng là chàng trai “first time” như cậu, anh lại ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, thừa biết cậu ngại ngùng còn “khẩu dâm” bên tai cậu, hại cậu chưa được mấy phút đã buông súng đầu hàng.
Nhưng Lâm Hữu là ai chứ?
Khái niệm “ngượng ngùng” cũng chỉ tồn tại hai ngày thôi.
Cậu và Lục Thanh Nham làm anh em Beta nhiều năm như vậy, có ai chưa nhìn thấy cơ thể người kia đâu, đến Lục Thanh Nham có mấy nốt ruồi cậu còn biết.
Vậy nên khi sự xấu hổ đã tiêu tán hết…
Lâm Hữu bắt đầu dâm theo.
Cậu thừa nhận, cậu muốn húp cơ thể Lục Thanh Nham.
Lâm Hữu trở mình nhảy xuống sô pha, tự nhiên ngồi lên đùi Lục Thanh Nham. Cậu giơ tay sờ soạng cơ ngực Lục Thanh Nham, còn miết đôi lần.
Lục Thanh Nham cúi đầu nhìn cậu, không rõ vẻ mặt anh lúc này là vui vẻ hay nghiêm túc.
Lâm Hữu hôn chùn chụt lên yết hầu và xương quai xanh của Lục Thanh Nham, cậu cũng không biết xấu hổ, tự nắm tay Lục Thanh Nham đặt lên eo mình. Khuôn mặt trắng trẻo ngây thơ, cực kỳ vô tội nhìn Lục Thanh Nham, nhưng lại hùng hồn nói: “Anh sờ em đi.”
Mặt trời vẫn treo cao.
Tiếng ve vẫn râm ran như cũ, dưới ánh nắng nóng nực, hoa ngoài vườn cũng hơi héo úa.
Lục Thanh Nham ôm Lâm Hữu, thầm nghĩ Lâm Hữu còn chọc anh thế này nữa, sớm muộn gì anh cũng chết trên tay Lâm Hữu.
“Em thật là…” Lục Thanh Nham bất lực, nhắc nhở Lâm Hữu: “Không có ai ở nhà. Em mà chọc anh mất lý trí, lúc đó em khóc không kịp đâu.”
Lâm Hữu vẫn tựa lên người anh, cẳng chân vô ý đong đưa.
“Thì anh tới đi, em có phải không cho…” Đôi mắt đen lúng liếng nhìn Lục Thanh Nham, nhìn một hồi, bỗng cậu sáp lại bên tai anh, nói thầm: “Có phải anh không làm được không?”
Suýt nữa Lục Thanh Nham đã khiêng cậu lên, cho cậu xem mình có làm được không.
—
Nhưng cuối cùng họ vẫn chỉ giúp nhau một lát.
Lục Thanh Nham tuyệt vọng ôm Lâm Hữu, nhắc nhở mình vô số lần, loại mười bảy tuổi mới phân hóa như Lâm Hữu phát triển chậm hơn Omega bình thường, anh không thể làm cầm thú.
Lâm Hữu được anh hầu hạ sung sướng, không quậy nữa, thỏa mãn nằm sấp trên người Lục Thanh Nham.
Hai người đều mướt mải mồ hôi, nhưng không ai chê nóng, da thịt gần sát, hai làn da đều nóng hầm hập, nhưng lòng vô cùng thoải mái.
Lâm Hữu lại hôn Lục Thanh Nham mấy lần, cực kỳ hài lòng với sự phục vụ của anh.
Lục Thanh Nham cứ cảm giác Lâm Hữu đang “đá” mình.
Hai người vẫn dính chặt vào nhau, lúc này, điện thoại Lâm Hữu và Lục Thanh Nham đặt trên bàn trà cùng vang lên, vừa rung vừa phát nhạc cực kỳ cào xé tâm can.
Một tay Lục Thanh Nham ôm Lâm Hữu, tay còn lại với qua lấy hai chiếc điện thoại, thông báo từ nhóm nhỏ của lớp họ.
Rất nhiều người trong nhóm lên tiếng.
Lục Thanh Nham tắt cuộc gọi bên Lâm Hữu, ấn nút nghe trên máy mình.
“À lố, anh Lục.” Người lên tiếng là Hầu Tử Thành, “Ấy, sao anh Lâm tắt vậy?”
“Cậu ấy ở chỗ tôi.” Lục Thanh Nham bình tĩnh nói.
“Cũng phải… Có lúc nào anh ông không ở cạnh nhau đâu.” Hầu Tử Thành hậm hực nói, gần đây cậu ta không được gặp bạn gái, cực kỳ buồn phiền.
Bạch Lộ cũng tham gia cuộc gọi: “Ơi, gọi tôi làm gì?”
Diệp Nam Sơn hắng giọng, nói: “Chuyện là thế này, không phải còn hai ngày nữa phải về trường rồi sao, sắp lớp mười hai rồi. Lớp mười hai là gì, là một năm thần thánh không thể xâm phạm, quyết định hướng đi trong tương lai của chúng ta, quyết định chúng ta lên bắc cào đất hay xuôi nam phụ hồ…”
Lâm Hữu không rảnh nghe cậu ta dông dài, khàn giọng nói: “Vào ý chính đi.”
Diệp Nam Sơn khựng lại, không phát biểu nữa mà quan tâm hỏi Lâm Hữu: “Anh Lâm, sao giọng ông khàn thế? Có phải bị cảm không? Ôi chao tui nói này, mùa hè cũng phải chú ý giữ ấm…”
Lâm Hữu trợ mắt, lười không so đo tên ngốc này.
Lục Thanh Nham bật cười, nói: “Cậu ấy khỏe lắm. Không bị cảm, không sốt.”
Bạch Lộ và Hầu Tử Thành cùng cười mờ ám, Thiệu Án và Diệp Nam Sơn lại chẳng hiểu chuyện gì, cả buổi sau mới hơi hơi hiểu.
“Tóm lại ông muốn làm gì, bớt nói nhảm đi.” Bạch Lộ cũng giục cậu ta.
Diệp Nam Sơn không ba hoa nữa, thành thật nói: “Tui thấy còn hai ngày cuối cùng thôi, hay là chúng ta cùng đi thắp hương đi, chùa Kim Vực thành phố chúng ta nghe đâu thiêng lắm. Sắp lên mười hai rồi, tui lo quá, muốn trao đổi với Bồ Tát xíu.”
Hầu Tử Thành phũ cậu ta: “Bỏ đi mà làm người, tui mà là Bồ Tát tui cho ông tạch đầu tiên. Gặp chuyện mới đốt nhang, rảnh không thì đốt nhà.”
“Thì đó, học hành bao năm cho về mo hết rồi hả?”
Diệp Nam Sơn không chịu, “Gì vậy trời, tui muốn tới đó trao đổi với Bồ Tát, có khi Bồ Tát thấy tui đẹp trai lại phù hộ tui vào trường trọng điểm luôn đó.”
Mấy người còn lại hùa nhau xùy cậu, cực kỳ mất mặt.
Nhưng quậy thì vậy, cuối cùng mọi người vẫn định đi cùng nhau.
Hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, cũng nên tổ chức hoạt động tập thể.
Mà đây cũng là kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi họ tốt nghiệp.
Ngắt điện thoại, Lâm Hữu ngồi trong lòng Lục Thanh Nham, rầu rĩ nói: “Hai hôm nữa là chúng ta lên lớp mười hai rồi.”
Lục Thanh Nham “ừ” một câu có lệ, rồi lại hôn lên môi Lâm Hữu, Lâm Hữu vừa mới hôn xong, lúc này môi cậu vừa đỏ vừa mềm.
Hai người lại quấn nhau trên sô pha.
—
Sáng hôm sau, mọi người thuê một chiếc xe MPV, tất cả cùng lên xe đến chùa Kim Vực ở ngoại thành.
Chu Hiểu Ny cũng tham gia, cô biết chuyện Lục Thanh Nham và Lâm Hữu hẹn hò qua Hầu Tử Thành, lúc mới lên xe còn tò mò nhìn hai người mấy lần.
Lâm Hữu hào phóng cho nhìn, còn cười với cô.
Đoàn người thẳng tiến tới chùa Kim Vực.
Chùa Kim Vực tọa lạc trên núi, lúc này hãy còn sớm, nhiệt độ ấm áp trên núi xen lẫn chút lành lạnh, cây cối sum xuê, tán cây xòe rộng, trên đường lên chùa còn nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, mang lại cảm giác xa cũ và tao nhã đầy tự nhiên.
Họ vào chùa cũng không ồn ào nữa, vừa đi vừa ngắm, thầm nghĩ quang cảnh ở đây rất tuyệt, hợp để tu thân dưỡng tính.
Mua vé vào chùa xong, mỗi người được phát ba nén nhang.
Diệp Nam Sơn cực kỳ thành khẩn nhận hương, sau đó cung kính xin Bồ Tát phù hộ. Cậu ta nhắm mắt lẩm bẩm, trông có vẻ muốn trao đổi với Bồ Tát lắm rồi.
Lâm Hữu hớn hở nhìn cậu ta.
Cậu và Lục Thanh Nham lại không có tâm nguyện gì cực kỳ muốn hoàn thành, họ không cần lo tới thành tích, dù có nhắm mắt thi, kết quả cũng không quá tệ.
Vậy nên Lâm Hữu cầm ba nén hương trên tay, cầu nguyện tất cả những người cậu yêu thương sẽ sống bình yên vui vẻ cả đời.
Khi họ cắm nhang xong, mấy người khác chạy đi xin xăm, đang đợi giải xăm.
Lâm Hữu và Lục Thanh Nham bèn đi dạo xung quanh.
Đi mãi đi mãi, cậu phát hiện có một chỗ cầu duyên nên cạnh.
“Ngôi chùa này nhiều dịch vụ quá ha.” Lâm Hữu cười nói.
Nhưng dù nói vậy, cậu vẫn thành thật bước lên, xin hai tấm bùa phù hộ nhân duyên nho nhỏ.
Một chiếc màu xanh, một chiếc màu hồng.
Khá là không ngầu.
Cậu nhét chiếc bùa màu hồng vào túi Lục Thanh Nham, mắt đượm ý cười, nói: “Được rồi nhé, Thần Phật khắp trời đều biết em yêu anh rồi.”
Khi nói chuyện, cậu đứng dưới tán cây đã nở hoa, loại hoa này màu hồng, cánh hoa rì rào rơi xuống, đáp trên vai Lâm Hữu. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, tôn lên khuôn mặt tuấn tú, sau lưng là lá xanh tường đỏ, đẹp như một yêu tinh, nấp mình nơi chùa cổ dụ dỗ thư sinh đi qua.
Lục Thanh Nham hôn cậu.
Sau đó nói với Lâm Hữu: “Được rồi, Thần Phật khắp trời cũng biết anh yêu em rồi.”
Lâm Hữu không khỏi cười càng tươi.
Cậu siết chặt tấm bùa màu xanh, chỉ thêu hơi gồ gề trên đó khiến tay cậu hơi ngứa.
Đợi hai người họ tách nhau ra, xoay người lại mới phát hiện đáp(đám) Diệp Nam Sơn đã xin xăm xong quay lại rồi.
Ngoài Chu Hiểu Ny và Hầu Tử Thành, những người khác đều có biểu cảm khó nói, khinh bỉ nhìn họ.
—
Họ loanh quanh trong chùa một lát, mua ít đồ lưu niệm trông đặc biệt rồi cùng xuống núi.
Dưới chân núi có không ít quán ăn, mọi người cũng đói bụng, bèn chọn một quán đồ Nhật bài trí khá ổn trong đó.
Vừa rồi họ đi ngang một quán nhỏ, mua ít hạt dẻ nướng.
Trong lúc đợi đồ ăn, họ bèn bóc hạt dẻ ăn trước.
“Thật ra hạt dẻ nướng phải ăn vào mùa đông, giống khoai lang nướng ấy.” Thiệu Án vừa bóc vừa nói: “Với cả bóc cái này tốn sức quá, còn không tiện băng khoai lang.”
Dứt lợi, cậu ta phát hiện Lục Thanh Nham đối diện cậu ta đặt một hạt dẻ đã bóc vào tay Lâm Hữu, Lâm Hữu bỏ gọn vài miệng, nhai đến phồng hai má, còn rất bình tĩnh nhìn cậu ta, “Cũng được mà, hạt dẻ ngon là được.”
…Mẹ ông, ông thì đương nhiên ngon là được.
Thiệu Án quay sang đưa một hạt cho Diệp Nam Sơn, “Anh Diệp, nhìn đi, em bóc hạt dẻ cho anh này, có phải thơm ngon hơn bình thường không?”
Diệp Nam Sơn cũng bóc một hạt, đưa lại cho cậu ta: “Đương nhiên, em bóc thì phải ngon chứ. Em nhìn hạt anh bóc cho em đi, có phải to tròn đầy đặn hơn bình thường không?”
Lâm Hữu khịt mũi khinh bỉ.
—
Họ ăn tới một nửa đã thấy trời đổ mưa.
Mưa mùa hè đến mà chẳng báo trước, cũng không biết lí lẽ với ai. Ban đầu chỉ là những hạt mưa li ti, chẳng mấy chốc đã thành mưa rào như trút nước.
Họ ngồi cạnh cửa sổ, có thể nhìn ra khoảng sân kiểu Nhật bên ngoài. Trong sân có một ao nhỏ lát đá, mấy chú cá koi lách mình trong nước, lúc này cũng đã trốn hết sau đá.
Họ cũng không vội đi, ăn cơm xong lại gọi thêm đồ uống, ngồi cạnh cửa sổ nhìn mưa như trút nước bên ngoài, câu có câu chăng nói chuyện với nhau. Họ nói chuyện ngày kia phải quay về trường rồi, cuối cùng cũng được học phòng gần căn tin, nói chuyện quán trà sữa cổng trường lại tặng giá, cốc thì ngày càng nhỏ, giá thì cứ tăng mãi.
Buổi chiều hôm nay không có gì đặc biệt, chỉ có những người đang độ thiếu niên, trong một ngày hè nóng nực bình thường.
Họ đến chùa thắp hương vái Phật cho kỳ thi đại học một năm sau, lại dừng chân tại quán vì mưa to, cười đùa nói chuyện trên trời dưới đất.
Nhưng rất nhiều năm sau, dù là ai trong số họ nhớ về ngày này.
Đều thấy buổi chiều dừng chân vì mưa lớn này bình đạm vô cùng, nhưng lại đẹp đẽ lạ thường.
“Không biết tấm thẻ gỗ chúng ta vừa viết có bị ướt không nhỉ?” Chu Hiểu Ny bỗng hỏi.
Trước khi xuống núi, họ thấy trong chùa có chỗ treo mấy tấm thẻ gỗ, bỏ năm đồng là mua được một tấm, tấm thẻ gỗ nho nhỏ đáng yêu, có thể viết chữ lên đó làm kỷ niệm.
Có người viết tên mình, cũng có những đôi thể hiện tình cảm qua đó, đương nhiên cũng có những người cầu phát tài, cầu học tập suôn sẻ.
Mỗi người họ mua một tấm, treo lên cây.
“Ướt thì ướt thôi, Bồ Tát có không cần mắt thường cũng thấy được mà.” Diệp Nam Sơn không hề để bụng, cậu ta tò mò hỏi: “Mọi người viết gì thế? Tui viết cầu chóng giàu.”
“Móa, ông điêu thế, làm gì có chuyện ông không ghi xin học giỏi.” Thiệu Án vạch trần cậu ta, “Tui viết cầu thoát ế. Ít nhất cũng phải cho tui yêu đương trên đại học chứ.”
Chu Hiểu Ny và Hầu Tử Thành muốn học cùng trường đại học.
Bạch Lộ viết mong mọi chuyện suôn sẻ, sớm được độc lập.
Mỗi người có tâm nguyện riêng, mục tiêu riêng.
“Anh Lâm, anh Lục, hai người viết gì thế?” Họ hỏi.
Lục Thanh Nham và Lâm Hữu nhìn nhau cười, “Không nói thì hơn, đỡ lại đụng chạm đến các ông.”
Mọi người lập tức làm ầm lên.
Không biết lúc nào mới hết mưa, nhưng dường như họ đều không muốn cơn mưa này dừng lại.
—
Trong ngôi chùa trên đỉnh núi, có tán cây che chở, từng hàng chữ trên những tấm thẻ gỗ kia không hề nhòe đi, chỉ càng sẫm màu hơn.
Có một tấm thẻ nhỏ treo trên cành cây rất cao, trên đó là nét chữ cứng cáp của Lục Thanh Nham.
“Mong ngày dài tháng rộng tựa hôm nay, được bên người đến khi đầu bạc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất