Chương 27
Ta trở về nước đã là 3 giờ khuya, Việt gia đã cho người đến đón ta tại sân bay, đi thẳng đến bệnh viện mà không trở về nghỉ ngơi. Tài xế có nói với ta đứa trẻ kia ban sáng đã tỉnh lại, hiện giờ chắc cũng đã ngủ... tài xế hỏi ta có muốn hay không quay trở về Việt gia nghỉ ngơi một lát. Chỉ là ta hiện tại không có tâm trạng trao đổi, khẽ lắc đầu cũng không trả lời ông ấy.
Đứa nhỏ kia bị tai nạn ô tô khi trên đường đến sân bay. Một chiếc xe con chạy ngược chiều với tốc độ cao đụng phải. Tài xế và vài người vệ sĩ đều bị thương không nhẹ, đứa trẻ kia dù đã được bảo vệ nhưng vì hắn còn quá nhỏ nên thương tích thật sự rất nặng... gãy hai xương sườn, va chạm nội tạng và cả ho ra máu. Sau khi cấp cứu cho hắn xong, Việt đại lão gia mới gọi cuộc gọi đó cho ta.
Vừa đến bệnh viện, ta lập tức hướng phòng của hắn mà chạy đến, khi đứng ở trước cửa ta cũng chẳng dám mở cửa vào. Chỉ muốn xác định một lần nữa, vết thương kia không còn nghiêm trọng ta mới có thể đối mặt với đứa trẻ. Ta không muốn nhìn thấy hắn lúc bị thương như thế này.
Đứa trẻ kia từ nhỏ ở cùng ta đã không bị thương gì nhiều, nếu bị cha ta đánh thì ta cũng là người đứng rat hay hắn đỡ đòn, trở về Việt gia khi học lớp võ phòng thân nhiều lắm cũng chỉ là té vài lần. Ta còn nhớ khi học tiểu học, đứa trẻ này cùng bạn chơi bóng đã té bị thương, chỉ là trầy ở đầu gối nhưng đứa trẻ kia đã đau đến hai tuần liền, đánh mất cả bộ mặt của một nam hài tử để khóc lóc với rằng hắn rất đau. Sau khi vết thương đóng vẩy, chỉ là động vào chọc hắn, đứa trẻ đã sợ đến mức khóc thét.
Một đứa trẻ sợ đau, bây giờ gặp phải tai nạn xe đến mức phải nhập viện...
Ta đứng ở cửa vài phút, tài xế cũng đã theo đến ở phía sau, ông ấy thở hổn hển nhìn ta đang cắn răng mở ra cửa phòng. Trong phòng, đèn được bật sáng toàn bộ, dì Lộ ngồi bên giường với gương mặt bất lực, còn người được cho la đang ngủ thì đôi mắt đang mở tròn mà nhìn ta.
- Đứa trẻ nghe nói cậu sẽ quay về, nên cứ nhất quyết muốn thức dậy._ dì Lộ từ tốn nói với ta._ Ta không có gọi, là đứa trẻ này tự đặt báo thức.
Ta bước đến bên hắn, hiện tại một thân đồ bệnh nhân, gương mặt nhỏ tái nhợt, đôi môi không có chút hồng hào. Khi thấy ta đến gần, đứa trẻ khó khăn mà quay đầu nhìn ta, đôi mắt chớp hai lần nước mắt cứ như vậy mà theo chảy ra ngoài.
Hắn nhìn ta, nghẹn ngào nói:"Ca ca, ta đau quá..."
Mũi ta có chút cay cay, đưa tay ra muốn chạm vào hắn, dì Lộ một bên đưa khăn giấy muốn giúp hắn lau nước mắt nhưng ta đã vội nhận lấy nhẹ nhàng giúp hắn lau nước mắt. Đứa trẻ vẫn là rất dễ thương, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt thì cứ không ngừng chảy, giấy lau không biết bao nhiêu là đủ... đôi mắt hắn cũng đã sưng đỏ. Nhưng hiện tại đứa trẻ này khóc không hề có chút âm thanh nào, chỉ là hít mũi, cắn môi, nước mắt rơi đến độ không còn chút sức lực nào, ngay cả nức nở cũng có chút khó khăn. Ta chồm người qua, dùng trán của mình áp lên trên trán của đứa trẻ, nhẹ nhàng an ủi:
- Ngoan... đừng khóc nữa.
"Đau quá a..."_ ngực đứa trẻ kịch liệt dồn sức để hô hấp, hô hấp cũng vì thế mà trở nên đứt quảng, nói ba chữ đều phải dừng lại một lần. Dì Lộ một bên nhắc nhở, nói đứa trẻ đừng quá kích động, hô hấp quá độ sẽ dẫn đến đau, chỉ là đứa trẻ này còn quá nhỏ làm sao có thể khống chế được tâm tình của chính mình, chỉ khẽ lắc đầu, khóc đến nỗi dường như không thể thở.
Ta lần đầu tiên rơi vào tình thế như vậy, thật sự không biết làm gì, chỉ có thể đưa tay xoa tóc hắn, muốn truyền cho hắn chút sức mạnh. Đứa trẻ kia nhõng nhẽo muốn ta ôm, nhưng vì hắn đang nằm, ta chỉ biết cùng hắn nắm tay cố gắng an ủi.
"Ca ca ở cùng người như này ngươi sẽ vẫn đau?"_ ta nói
Không chờ hắn trả lời ta liền miễn cưỡng mà nói tiếp:"Cũng đúng, ta cũng không phải thuốc thần tiên gì."
Ánh mắt và mũi của đứa trẻ đều đỏ lên do khóc, nước da thì nhợt nhạt, suy yếu đến làm đau lòng người khác. Đôi môi hắn run rẩy một hồi lâu, mới run rẩy mà nói:
- Ca ca không ở cùng ta, ta mới... ta mới đau đến chết.
Ta trấn an hắn một lúc lâu, cuối cùng hắn mệt lã mới từ từ chìm vào giấc ngủ. Dì Lộ cùng ta nói chuyện một lúc, nói với ta ban sáng khi hắn tỉnh lại đứa trẻ kia trông rất bình tĩnh, ai nhìn vào cũng nghĩ đứa trẻ đang rất chịu đựng. Tối đến khi hắn nghe ta sẽ trở về, hắn còn cùng dì Lộ cò kè mặc cả không ngủ... mãi đến khi nhìn thấy ta đứa trẻ mới trở nên mất khống chế.
Tài xế gây tai nạn đã được khống chế, danh tính đang được tiến hành xác minh. Dì ấy hỏi ta có muốn đi xem thử hay không nhưng ta đã từ chối. Người của Việt gia sẽ lo liệu tốt việc này, ta sợ chỉ khi vừa nhìn thấy tên tài xế ta sẽ phát điên mà đánh người. Sẽ không có kết cục tốt.
Cả đêm đó ta đã không chợp mắt, ngồi bên giường đứa trẻ cho đến khi mặt trời mọc và ló dạng qua khỏi cửa sổ. Không nghe máy, không phân tâm, chỉ nhìn vào mỗi gương mặt của hắn... trong ngực cảm thấy đau nhói.
Ta xin nghỉ học tại trường, ở bệnh viên chăm sóc đứa trẻ, một tấc cũng không rời. Bắt đầu buổi tối thứ hai, hắn khi ngủ bắt đầu mơ thấy ác mộng, người đổ đầy mồ hôi lạnh chỉ khi nắm lấy tay của ta hắn mới có thể từ từ bình tĩnh trở lại. Đêm thứ tư, trời đột nhiên có cơn mưa, vết thương của đứa trẻ đau đến mức muốn đem hắn ngất đi một lần nữa.
Ta ngồi bên cạnh không biết làm gì hơn chỉ có thể an ủi hắn, một mặt muốn hắn khóc thật to, một mặt lại không nỡ nghe tiếng khóc của hắn.
Thời điểm bác sĩ giúp hắn rửa vết thường và thay băng gạc, đứa trẻ đều không cho ta ở bên cạnh nhìn, nói là thẹn thùng nhưng thật sự sợ ta nhìn thấy sẽ khó chịu. Đứa trẻ đau đến như vậy, vẫn có có thể nghĩ đến ta... giấy phút đó ta mong hắn đừng lớn thì có thể sẽ tốt hơn, hi vọng hắn ngây thơ như khi còn bé, ta sẽ tình nguyện cùng hắn san sẻ hết tất thảy đau thương.
Hắn ta nằm trên giường bệnh một tuần lễ, việc vệ sinh thân thể đều là do hộ lý thực hiện, còn ta thì bị đứa trẻ này đẩy đi giúp hắn nấu cháo.
Từ việc vệ sinh vết thương đến làm sạch thân thể của bác sĩ, tất cả những lúc ấy đều không cho ta nhìn thấy thân thể của hắn. Vài ngày sau cũng lặp lại như vậy, ta bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Lần thứ ba, thời điểm hộ lý đến giúp hắn lau dọn ta đã cố ý đuổi người đi, sau đó thì chính mình cầm một chiếc khăn ấm bước vào. Đứa trẻ kia vừa nhìn thấy ta liền hết sức ngạc nhiên, ấp úng mà nói với ta sợ rằng bản thân hắn sẽ làm phiền đến ta. Ta không muốn cùng hắn phí lời, chỉ bảo hắn không nên lộn xộn, sau đó trực tiếp bước tới cởi đi cúc áo của đứa trẻ.
Hắn nằm trên giường không yên, nháy mắt một cái liền bật dậy liền động phải chính vết thương của mình, đứa trẻ liền hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt trở nên đỏ hoe, ướt nước.
"Ca ca, ta tự mình có thể làm..."_ hắn nhỏ giọng nói.
Ta cau chặt mày, đem toàn bộ cúc áo của hắn cởi bỏ, nói:
- Toàn thân của ngươi từ đầu đến chân chỗ nào ta chưa thấy? Ngươi là đang ngại ngùng cái gì?_ đồng thời tay ta cũng mang hai vạt áo mà kéo ra.
Đứa trẻ này đúng là có giữ lời hứa với ta, cơ thể so sánh với trước đây thật sự có chút thay đổi, trước đây gầy đến độ nhìn một cái đều có thể thấy cả xương sườn. Phần xương sườn của đứa nhỏ bị bác sĩ bó một cách chặt chẽ, nhưng thứ làm cho ta để mắt đến chính là trên bụng đứa trẻ có một vết thương khác.
Đó chính là một vết thương cũ, dài khoảng tầm 4-5cm, để lại thẹo cũng rất rõ ràng.
Ta chưa hề nhìn thấy nó trước đây, khi vừa chạm mắt vào nó, ta cũng chẳng thể nào rời khỏi nó được.
"Đây là khi nào?"_ta lên tiếng hỏi_"Tại sao ta không biết?"
Hắn lắp bắp:
- Ta... ta cũng không nhớ được._ đứa trẻ này rõ ràng là đang nói dối.
Ta buông tay ra khỏi người hắn, hít một hơi thật sâu. Đứa trẻ thấy ta như vậy liền thấp thỏm bất an, đứa mắt nhìn ta đang cài lại cúc áo hắn, thấp giọng gọi:"Ca ca..."
- Ta đi gọi hộ lý_ ta nói_ Ngươi để ta bình tĩnh một chút.
Đứa nhỏ kia bị tai nạn ô tô khi trên đường đến sân bay. Một chiếc xe con chạy ngược chiều với tốc độ cao đụng phải. Tài xế và vài người vệ sĩ đều bị thương không nhẹ, đứa trẻ kia dù đã được bảo vệ nhưng vì hắn còn quá nhỏ nên thương tích thật sự rất nặng... gãy hai xương sườn, va chạm nội tạng và cả ho ra máu. Sau khi cấp cứu cho hắn xong, Việt đại lão gia mới gọi cuộc gọi đó cho ta.
Vừa đến bệnh viện, ta lập tức hướng phòng của hắn mà chạy đến, khi đứng ở trước cửa ta cũng chẳng dám mở cửa vào. Chỉ muốn xác định một lần nữa, vết thương kia không còn nghiêm trọng ta mới có thể đối mặt với đứa trẻ. Ta không muốn nhìn thấy hắn lúc bị thương như thế này.
Đứa trẻ kia từ nhỏ ở cùng ta đã không bị thương gì nhiều, nếu bị cha ta đánh thì ta cũng là người đứng rat hay hắn đỡ đòn, trở về Việt gia khi học lớp võ phòng thân nhiều lắm cũng chỉ là té vài lần. Ta còn nhớ khi học tiểu học, đứa trẻ này cùng bạn chơi bóng đã té bị thương, chỉ là trầy ở đầu gối nhưng đứa trẻ kia đã đau đến hai tuần liền, đánh mất cả bộ mặt của một nam hài tử để khóc lóc với rằng hắn rất đau. Sau khi vết thương đóng vẩy, chỉ là động vào chọc hắn, đứa trẻ đã sợ đến mức khóc thét.
Một đứa trẻ sợ đau, bây giờ gặp phải tai nạn xe đến mức phải nhập viện...
Ta đứng ở cửa vài phút, tài xế cũng đã theo đến ở phía sau, ông ấy thở hổn hển nhìn ta đang cắn răng mở ra cửa phòng. Trong phòng, đèn được bật sáng toàn bộ, dì Lộ ngồi bên giường với gương mặt bất lực, còn người được cho la đang ngủ thì đôi mắt đang mở tròn mà nhìn ta.
- Đứa trẻ nghe nói cậu sẽ quay về, nên cứ nhất quyết muốn thức dậy._ dì Lộ từ tốn nói với ta._ Ta không có gọi, là đứa trẻ này tự đặt báo thức.
Ta bước đến bên hắn, hiện tại một thân đồ bệnh nhân, gương mặt nhỏ tái nhợt, đôi môi không có chút hồng hào. Khi thấy ta đến gần, đứa trẻ khó khăn mà quay đầu nhìn ta, đôi mắt chớp hai lần nước mắt cứ như vậy mà theo chảy ra ngoài.
Hắn nhìn ta, nghẹn ngào nói:"Ca ca, ta đau quá..."
Mũi ta có chút cay cay, đưa tay ra muốn chạm vào hắn, dì Lộ một bên đưa khăn giấy muốn giúp hắn lau nước mắt nhưng ta đã vội nhận lấy nhẹ nhàng giúp hắn lau nước mắt. Đứa trẻ vẫn là rất dễ thương, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt thì cứ không ngừng chảy, giấy lau không biết bao nhiêu là đủ... đôi mắt hắn cũng đã sưng đỏ. Nhưng hiện tại đứa trẻ này khóc không hề có chút âm thanh nào, chỉ là hít mũi, cắn môi, nước mắt rơi đến độ không còn chút sức lực nào, ngay cả nức nở cũng có chút khó khăn. Ta chồm người qua, dùng trán của mình áp lên trên trán của đứa trẻ, nhẹ nhàng an ủi:
- Ngoan... đừng khóc nữa.
"Đau quá a..."_ ngực đứa trẻ kịch liệt dồn sức để hô hấp, hô hấp cũng vì thế mà trở nên đứt quảng, nói ba chữ đều phải dừng lại một lần. Dì Lộ một bên nhắc nhở, nói đứa trẻ đừng quá kích động, hô hấp quá độ sẽ dẫn đến đau, chỉ là đứa trẻ này còn quá nhỏ làm sao có thể khống chế được tâm tình của chính mình, chỉ khẽ lắc đầu, khóc đến nỗi dường như không thể thở.
Ta lần đầu tiên rơi vào tình thế như vậy, thật sự không biết làm gì, chỉ có thể đưa tay xoa tóc hắn, muốn truyền cho hắn chút sức mạnh. Đứa trẻ kia nhõng nhẽo muốn ta ôm, nhưng vì hắn đang nằm, ta chỉ biết cùng hắn nắm tay cố gắng an ủi.
"Ca ca ở cùng người như này ngươi sẽ vẫn đau?"_ ta nói
Không chờ hắn trả lời ta liền miễn cưỡng mà nói tiếp:"Cũng đúng, ta cũng không phải thuốc thần tiên gì."
Ánh mắt và mũi của đứa trẻ đều đỏ lên do khóc, nước da thì nhợt nhạt, suy yếu đến làm đau lòng người khác. Đôi môi hắn run rẩy một hồi lâu, mới run rẩy mà nói:
- Ca ca không ở cùng ta, ta mới... ta mới đau đến chết.
Ta trấn an hắn một lúc lâu, cuối cùng hắn mệt lã mới từ từ chìm vào giấc ngủ. Dì Lộ cùng ta nói chuyện một lúc, nói với ta ban sáng khi hắn tỉnh lại đứa trẻ kia trông rất bình tĩnh, ai nhìn vào cũng nghĩ đứa trẻ đang rất chịu đựng. Tối đến khi hắn nghe ta sẽ trở về, hắn còn cùng dì Lộ cò kè mặc cả không ngủ... mãi đến khi nhìn thấy ta đứa trẻ mới trở nên mất khống chế.
Tài xế gây tai nạn đã được khống chế, danh tính đang được tiến hành xác minh. Dì ấy hỏi ta có muốn đi xem thử hay không nhưng ta đã từ chối. Người của Việt gia sẽ lo liệu tốt việc này, ta sợ chỉ khi vừa nhìn thấy tên tài xế ta sẽ phát điên mà đánh người. Sẽ không có kết cục tốt.
Cả đêm đó ta đã không chợp mắt, ngồi bên giường đứa trẻ cho đến khi mặt trời mọc và ló dạng qua khỏi cửa sổ. Không nghe máy, không phân tâm, chỉ nhìn vào mỗi gương mặt của hắn... trong ngực cảm thấy đau nhói.
Ta xin nghỉ học tại trường, ở bệnh viên chăm sóc đứa trẻ, một tấc cũng không rời. Bắt đầu buổi tối thứ hai, hắn khi ngủ bắt đầu mơ thấy ác mộng, người đổ đầy mồ hôi lạnh chỉ khi nắm lấy tay của ta hắn mới có thể từ từ bình tĩnh trở lại. Đêm thứ tư, trời đột nhiên có cơn mưa, vết thương của đứa trẻ đau đến mức muốn đem hắn ngất đi một lần nữa.
Ta ngồi bên cạnh không biết làm gì hơn chỉ có thể an ủi hắn, một mặt muốn hắn khóc thật to, một mặt lại không nỡ nghe tiếng khóc của hắn.
Thời điểm bác sĩ giúp hắn rửa vết thường và thay băng gạc, đứa trẻ đều không cho ta ở bên cạnh nhìn, nói là thẹn thùng nhưng thật sự sợ ta nhìn thấy sẽ khó chịu. Đứa trẻ đau đến như vậy, vẫn có có thể nghĩ đến ta... giấy phút đó ta mong hắn đừng lớn thì có thể sẽ tốt hơn, hi vọng hắn ngây thơ như khi còn bé, ta sẽ tình nguyện cùng hắn san sẻ hết tất thảy đau thương.
Hắn ta nằm trên giường bệnh một tuần lễ, việc vệ sinh thân thể đều là do hộ lý thực hiện, còn ta thì bị đứa trẻ này đẩy đi giúp hắn nấu cháo.
Từ việc vệ sinh vết thương đến làm sạch thân thể của bác sĩ, tất cả những lúc ấy đều không cho ta nhìn thấy thân thể của hắn. Vài ngày sau cũng lặp lại như vậy, ta bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Lần thứ ba, thời điểm hộ lý đến giúp hắn lau dọn ta đã cố ý đuổi người đi, sau đó thì chính mình cầm một chiếc khăn ấm bước vào. Đứa trẻ kia vừa nhìn thấy ta liền hết sức ngạc nhiên, ấp úng mà nói với ta sợ rằng bản thân hắn sẽ làm phiền đến ta. Ta không muốn cùng hắn phí lời, chỉ bảo hắn không nên lộn xộn, sau đó trực tiếp bước tới cởi đi cúc áo của đứa trẻ.
Hắn nằm trên giường không yên, nháy mắt một cái liền bật dậy liền động phải chính vết thương của mình, đứa trẻ liền hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt trở nên đỏ hoe, ướt nước.
"Ca ca, ta tự mình có thể làm..."_ hắn nhỏ giọng nói.
Ta cau chặt mày, đem toàn bộ cúc áo của hắn cởi bỏ, nói:
- Toàn thân của ngươi từ đầu đến chân chỗ nào ta chưa thấy? Ngươi là đang ngại ngùng cái gì?_ đồng thời tay ta cũng mang hai vạt áo mà kéo ra.
Đứa trẻ này đúng là có giữ lời hứa với ta, cơ thể so sánh với trước đây thật sự có chút thay đổi, trước đây gầy đến độ nhìn một cái đều có thể thấy cả xương sườn. Phần xương sườn của đứa nhỏ bị bác sĩ bó một cách chặt chẽ, nhưng thứ làm cho ta để mắt đến chính là trên bụng đứa trẻ có một vết thương khác.
Đó chính là một vết thương cũ, dài khoảng tầm 4-5cm, để lại thẹo cũng rất rõ ràng.
Ta chưa hề nhìn thấy nó trước đây, khi vừa chạm mắt vào nó, ta cũng chẳng thể nào rời khỏi nó được.
"Đây là khi nào?"_ta lên tiếng hỏi_"Tại sao ta không biết?"
Hắn lắp bắp:
- Ta... ta cũng không nhớ được._ đứa trẻ này rõ ràng là đang nói dối.
Ta buông tay ra khỏi người hắn, hít một hơi thật sâu. Đứa trẻ thấy ta như vậy liền thấp thỏm bất an, đứa mắt nhìn ta đang cài lại cúc áo hắn, thấp giọng gọi:"Ca ca..."
- Ta đi gọi hộ lý_ ta nói_ Ngươi để ta bình tĩnh một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất