Cp Tôi Ship Đều Be Rồi (Khoái Xuyên Chi Diễn Tinh Đản Sanh)
Chương 10: Thế thân và bạch nguyệt quang 2
Edit: Nynuvola
Du Hoài An đi công tác, chỉ mở điện thoại lắng nghe đại khái để hiểu biết một chút tình huống, sau đó xác định thời gian xem bệnh với Chu Thế Ngang.
Thực tế thì Bách Ninh Nguyệt đã trải qua rất nhiều cuộc giải phẫu lớn nhỏ, kể cả phục kiện, nhưng hiệu quả quá ít ỏi, cơ hội để bàn tay hồi phục như xưa quả thật xa vời, trừ phi xuất hiện kỳ tích y học.
Cảm xúc của Bách Ninh Nguyệt bị kích động lớn, phải uống thuốc an thần mà cậu mang theo mới có thể chìm vào giấc ngủ, bên dưới khuôn mặt say ngủ cất giấu tâm tư như tro tàn.
Chu Thế Ngang không dám rời nửa bước, vẫn luôn canh giữ bên người Bách Ninh Nguyệt. Hắn cẩn thận nhìn ngắm bàn tay bị thương của Bách Ninh Nguyệt, vốn trắng nuột tinh tế mà nay che kín những vết sẹo nhỏ, khớp xương cũng biến hình.
Một Bách Ninh Nguyệt như vậy, sao có thể không khiến Chu Thế Ngang đau lòng? Từ nhỏ đến lớn Bách Ninh Nguyệt đều được hắn nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối, nếu biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, lúc trước cho dù thế nào, hắn đều sẽ không cho cậu đi.
Chu Thế Ngang chỉ lo chăm sóc Bách Ninh Nguyệt ở chỗ này, mà bên kia, Thẩm Đình đã lần lượt dọn dẹp đồ đạc trong nhà Chu Thế Ngang đi.
Thẩm Đình vốn định hỏi Chu Thế Ngang xem bọn họ còn tiếp tục mối quan hệ kia nữa không, kết quả qua mấy ngày, người cũng chưa gặp, điện thoại càng không thể liên hệ, thế nên y không đợi nữa.
Kỳ thật Chu Thế Ngang có nhìn thấy cuộc gọi và tin nhắn của Thẩm Đình, nhưng không rõ vì sao, hắn không dám tiếp, càng không biết nên hồi đáp thế nào.
Hắn phát hiện lòng mình đang không ngừng dao động, rõ ràng người hắn yêu từ trước tới nay là Bách Ninh Nguyệt, nhưng đúng vào giây phút hắn nhìn thấy Bách Ninh Nguyệt, trong đầu óc lại hiện lên bóng dáng của Thẩm Đình.
Vài ngày sau, Chu Thế Ngang mang theo Bách Ninh Nguyệt đến bệnh viện của Du Hoài An, vừa vào cửa, Tang Nịnh Thu rốt cuộc gặp được Tần ảnh đế mà cậu tâm tâm niệm niệm bữa giờ.
Lần này không còn chim cúc cu nữa, tóc của anh cũng cắt gọn gàng thoải mái đến mang tai, đeo cặp kính gọng vàng, tây trang trên người cũng không xa xỉ mà chỉ là áo sơ mi sáng màu phối với quần tây ôm vừa vặn, bên ngoài khoác áo blouse trắng, mỗi một viên cúc áo đều được gài chỉnh tề.
Anh đang cúi đầu nghiêm túc xem bệnh án, lúc gặp vấn đề khó sẽ nhíu mày tự hỏi, nghe được tiếng có người tới, anh bèn đứng dậy chào hỏi bọn họ.
Du Hoài An thấy Bách Ninh Nguyệt, khuôn mặt hiện lên chút kinh ngạc, ánh mắt đảo qua lại giữa Chu Thế Ngang và Bách Ninh Nguyệt, nhìn tới mức Chu Thế Ngang chột dạ.
Bách Ninh Nguyệt không chú ý anh đang đánh giá gì, bởi vì trong đầu óc Tang Nịnh Thu hiện tại đều là: "Dụ dỗ chế phục tôi có thể nè, muốn lật kèo Tần ảnh đế một ngày quá."
【Đẹp trai bà cố, tôi cũng muốn......】
"Không! Cô đừng mơ mộng!"
Nhìn lâu có hơi không thích hợp, Du Hoài An đè nén cảm giác nghi ngờ trong lòng xuống, quyết định tận chức tận trách của bản thân trước.
Lúc Du Hoài An tự kiểm tra tay cho Bách Ninh Nguyệt, không khỏi lộ ra vẻ khó xử.
"Trị không hết nổi, phải không?" Bách Ninh Nguyệt mang theo biểu tình chấp nhận, "Anh cứ nói thật đi, tôi có thể tiếp thu, so với bây giờ không khác là bao."
Du Hoài An nhìn gương mặt tái nhợt của cậu, lại nhớ tới bản thân đã từng xem qua tin tức của Bách Ninh Nguyệt ở nước ngoài, hình ảnh cậu đứng trên sân khấu trung ương kéo đàn violon trong TV, khí chất đẹp đẽ quý giá, dung mạo tuấn mỹ khiến người khác phải say mê.
Lúc ấy Bách Ninh Nguyệt vừa hoàn thành buổi biểu diễn độc tấu violin đầu tiên trong phòng hòa nhạc, chỉ còn cách đỉnh mộng tưởng một bước chân nữa thôi, nhưng sau đó cậu đột nhiên mai danh ẩn tích, không còn xuất hiện trước mắt công chúng.
Hóa ra là do đôi cánh cao quý xinh đẹp của con thiên nga đã bị bẻ gãy, không có cách nào bay tới được sân khấu ca nhạc mà cậu dành hết tình yêu và lòng nhiệt thành, chỉ có thể đứng nơi ảm đạm này, ghét bỏ chính mình.
Đôi mắt nọ từ đây mất đi ánh sáng, chỉ chừa lại xám xịt, Du Hoài An khó tránh khỏi đồng cảm với cậu, cũng cảm thấy tiếc nuối.
Chỉ là không đợi anh mở miệng, liền nghe thấy Bách Ninh Nguyệt nói: "Bác sĩ Du, anh không cần an ủi tôi, những lời này tôi nghe nhiều rồi, đã miễn dịch."
Cậu miễn cưỡng nở nụ cười: "Tôi sẽ cố gắng phối hợp trị liệu, cho dù không bao giờ có thể kéo đàn violon nữa, nhưng sinh hoạt cơ bản vẫn cần."
Thấy cậu nghĩ thoáng và kiên cường như vậy, Du Hoài An cũng thu hồi tâm tư, giúp Bách Ninh Nguyệt lên kế hoạch trị liệu phục hồi.
Thừa dịp Bách Ninh Nguyệt đang làm trị liệu, Du Hoài An mới rút ra một điếu thuốc, nói với Chu Thế Ngang: "Trò chuyện chút đi." Thế là bọn họ trốn vào khu vực hút thuốc.
"Cậu biết lần đầu tiên trông thấy ánh mắt của Bách Ninh Nguyệt, tôi nghĩ tới ai không?" Du Hoài An hỏi Chu Thế Ngang.
"Thẩm Đình." Chu Thế Ngang cam chịu.
Du Hoài An thấy bộ dạng khó lựa chọn của hắn, liền biết mình đã đoán đúng tám chín phần mười.
Hai người họ là bạn tốt từ thời đại học, khi đó phàm là người quen Chu Thế Ngang, đều biết hắn cực kỳ yêu thích một người tên Bách Ninh Nguyệt.
Du Hoài An từng xem ảnh chụp của Bách Ninh Nguyệt, nhưng lúc ấy không nhìn kỹ, hiện tại gặp được người thật mới hay, Bách Ninh Nguyệt và Thẩm Đình rốt cuộc giống nhau nhiều đến mức nào.
Bọn họ từng tụ tập gặp Thẩm Đình ở quán bar, lúc đó Chu Thế Ngang vẫn luôn không thể dời mắt với Thẩm Đình, sau này còn nhiệt liệt theo đuổi, Du Hoài An cho rằng Chu Thế Ngang cuối cùng buông bỏ được mối tình đầu nhớ mãi không quên kia, tìm thấy chân ái cuộc đời mình. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Thẩm Đình chỉ là một thế thân mà Chu Thế Ngang chọn.
"Cho nên hiện tại chính chủ đã trở lại, cậu định cắt đứt với Thẩm Đình?"
"Không, tôi không muốn chia tay Thẩm Đình."
"Chu Thế Ngang cậu nghĩ gì vậy? Đứng núi này trông núi nọ?"
"Ninh Nguyệt cần người bên cạnh, cho nên bây giờ tôi không thể bỏ mặc cậu ấy được."
"Cậu còn yêu cậu ta sao?"
"Cậu nói ai?"
"Còn ai nữa? Bách Ninh Nguyệt."
"Tôi...... Tôi không biết."
"Thẩm Đình nghiêm túc với cậu, là bạn bè tôi mới nói những lời này, cả hai người cậu đều không nên bỏ mặc ai, cũng đừng nên làm chuyện có lỗi thêm với ai nữa."
Đối thoại giữa bọn họ, Bách Ninh Nguyệt thông qua Tiểu Đào Tâm đều nghe được, cậu cảm thấy bản thân cần cố gắng một chút, làm Chu Thế Ngang sớm nhận ra người hắn yêu là Thẩm Đình, như vậy cậu có mới có hội đi móc ngoéo với bác sĩ Du.
Chu Thế Ngang quản lý một công ty lớn, rất bận rộn, Bách Ninh Nguyệt cũng không muốn hắn luôn ở bên cạnh, hai người lúc ở chung thường cảm giác có phần xa lạ, thân và tâm của Bách Ninh Nguyệt đều đang kháng cự, mà Chu Thế Ngang cũng hay thất thần.
Bách Ninh Nguyệt lấy lý do không chậm trễ công việc của Chu Thế Ngang, một mình một người tới lui bệnh viện, mới bắt đầu Chu Thế Ngang còn đón đưa, sau vài lần hắn họp xong chạy tới nơi, Bách Ninh Nguyệt đã về nhà rồi.
Dần dà, hắn không còn đưa Bách Ninh Nguyệt đi bệnh viện nữa.
Bách Ninh Nguyệt ước gì đừng có ai cản trở cậu, hôm nay cậu căn thời gian Du Hoài An phẫu thuật, trước tiên gọi một đống cơm hộp, để đầy bàn làm việc Du Hoài An.
Du Hoài An vừa vào cửa liền trông thấy Bách Ninh Nguyệt đang cười vui vẻ với mình: "Bác sĩ Du, ăn cơm trưa với tôi đi, tôi không muốn ăn một mình."
Gần đây ánh mắt Bách Ninh Nguyệt càng thêm rạng rỡ, khi cậu nghiêm túc nhìn anh, đôi mắt đen nhánh luôn long lanh nước, dáng vẻ này quả thật làm người khác đau lòng.
Du Hoài An không có lý do gì để từ chối, anh biết Bách Ninh Nguyệt không kiên cường như ngoài mặt, cần có bạn mới đạt được cảm giác an toàn.
Hai người cùng ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa tán gẫu, cực kỳ thân thuộc, mà mỗi lần khi nói đến bệnh tình, luôn sẽ bị Bách Ninh Nguyệt cắt ngang: "Bác sĩ Du, tôi hy vọng anh có thể đối xử với tôi như người bình thường." Vẻ mặt của cậu quật cường, gian nan cầm muỗng lược xương cá.
Du Hoài An thích nhìn điệu bộ Bách Ninh Nguyệt vì để ăn được món yêu thích mà khó khăn đấu tranh với nó, miệng cậu sẽ hơi mím lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt miếng thịt kia, cố gắng nghĩ cách làm thế nào mới gắp ăn được.
Mỗi lần như thế, Du Hoài An liền sẽ giúp cậu chia đều thịt và rau thành từng phần nhỏ đặt lên mâm cơm, như vậy Bách Ninh Nguyệt có thể tự mình múc ăn, một miếng vừa miệng.
Nhưng hôm nay đồ ăn có cá, Du Hoài An cần phải làm nhiều việc hơn, anh cầm đũa lên, mới kẹp một gắp thịt cá béo mềm, Bách Ninh Nguyệt chợt đưa mặt tới gần, há miệng ăn ngậm thịt cá, bao gồm cả chiếc đũa.
Du Hoài An ban đầu không cảm thấy có vấn đề gì, cho rằng Bách Ninh Nguyệt đói quá, không ngờ vừa rút đôi đũa ra, Bách Ninh Nguyệt còn vươn đầu lưỡi liếm một chút, lúc này thật sự dọa Du Hoài An sợ rồi.
Bách Ninh Nguyệt như không có chi nhai nuốt thịt, bưng ly nước súc súc miệng, lại cầm khăn giấy lau miệng, sau khi xác nhận vạn sự đại cát, cậu chậm rãi dán sát Du Hoài An, còn vươn cái tay yếu ớt chỉ chỉ vô lồng ngực anh, thâm tình chân thành mà nói: "Du Hoài An, tôi thích anh."
Nói xong Bách Ninh Nguyệt định hôn lên, ai ngờ bị Du Hoài An đẩy ra.
Bàn tay vô lực của Bách Ninh Nguyệt buông xuống, không bám nổi bàn, lưng đụng phải ghế dựa, cả người chật vật té ngã trên mặt đất, còn đánh đổ hộp cơm, dầu mỡ nước canh và cơm đều rơi hết lên người cậu.
Sức lực khi Du Hoài An đẩy Bách Ninh Nguyệt không lớn, nhưng anh xem nhẹ Bách Ninh Nguyệt là người tàn tật. Người bình thường lúc té phản ứng đầu tiên sẽ giơ tay bám víu đâu đó, nhưng Bách Ninh Nguyệt không thể, chỉ đành ngã xuống.
"Xin lỗi, thật xin lỗi." Du Hoài An hoảng loạn, áy náy không thôi, anh vội vàng bế Bách Ninh Nguyệt lên, rút khăn giấy lau đi dơ bẩn trên người cậu.
Bách Ninh Nguyệt cũng không tức giận, vẫn cố gắng giữ gìn chút kiêu ngạo cuối cùng, thấp giọng hỏi Du Hoài An: "Vì sao anh không thích tôi vậy?"
Du Hoài An không dám nhìn thẳng cậu, né tránh ánh mắt nói: "Bởi vì cậu là người mà Chu Thế Ngang, mà tôi là bạn tốt của Chu Thế Ngang, tôi không thể......"
"Cậu ta từ trước đến giờ chưa từng nói thích tôi." Bách Ninh Nguyệt nghe được lời này không khỏi bật cười, nước mắt cũng nhanh chóng tuôn rơi, "Hơn nữa tôi cũng chưa từng bảo tôi thích Chu Thế Ngang."
Mấy giọt nước mắt nói rớt là rớt, Du Hoài An còn chưa kịp lau giúp cậu, Bách Ninh Nguyệt đã lùi về.
Cậu làm như không có việc gì phủi phủi quần áo của mình, cúi đầu nói: "Tôi không xen vào bữa cơm của bác sĩ Du nữa, hẹn gặp lại."
Cậu nói cuối cùng kia của Bách Ninh Nguyệt vang lên cực nhẹ, tựa hồ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, chỉ là Du Hoài An chưa hạ quyết tâm níu kéo, Bách Ninh Nguyệt đã rời đi rồi.
Tang Nịnh Thu vừa đi vừa gào thét trong đầu: "Eo tôi chắc tàn phế mất thôi, theo đuổi đàn ông đúng là không dễ dàng gì mà, giờ người tôi toàn là mùi cá hầm cải chua đây."
【Huhuhu...... Cảm giác ngược ghê gớm...... Tôi coi cậu trình diễn kỹ năng khóc khá tốt đó.】
"Cái đó là tôi đau thiệt!" Tang Nịnh Thu xoa eo giận dữ hét, từ nhỏ cậu đã sợ đau, đi tiêm luôn là người khóc to nhất, cho nên Tang Nịnh Thu chỉ dám diễn ba cái vai bình hoa di động đứng pose mặt lạnh đọc thoại nhân vật, bảo cậu đi diễn cổ trang treo dây cáp chụp mấy động tác diễn xong, chắc cậu đau khóc cả ngày mất.
【Khác biệt giữa cậu và ảnh đế là một cái vực sâu không đáy......】
"Đó là lí do tôi câu anh ta khó như vậy?" Trong thoại bản đã như thế, nếu như đổi lại là hiện thực chỉ e si tâm vọng tưởng.
Tuy thổ lộ không thành công, nhưng đóa bạch liên hoa vẫn cắm rễ trên người Du Hoài An, Bách Ninh Nguyệt cảm thấy tâm địa mình thiện lương như vậy, vài giọt nước mắt kia tốt nhất có thể tọa lạc trong lòng Du Hoài An mấy ngày.
Trước mắt còn có chuyện quan trọng phải làm hơn, bởi vì tình hình của Chu Thế Ngang và Thẩm Đình không hề tiến triển.
Thẩm Đình giống rùa đen trốn tránh hiện thực, mỗi ngày đều ngốc trong công ty tăng ca thêm giờ để thu âm, mãi đến lúc bị bệnh cũng không dám gọi điện cho Chu Thế Ngang.
Rốt cuộc Chu Thế Ngang về mới phát hiện, đồ đạc của Thẩm Đình trong phòng đã biến mất.
Hắn bắt đầu cảm thấy bất an, gần đây hắn liên tục bôn ba qua lại giữa bệnh viện và công ty, quả thật xem nhẹ Thẩm Đình, ngay cả Du Hoài An liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra nội tình, huống hồ Thẩm Đình ở đây lâu như vậy, có cái gì là không biết đâu.
Chu Thế Ngang gọi điện thoại cho Thẩm Đình: "Thẩm Đình, em đang ở đâu?"
Thẩm Đình vừa định mở miệng, nhưng do yết hầu nhiễm trùng, cơn đau làm cậu ta ho dữ dội, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Em ở công ty."
"Giọng em xảy ra chuyện gì? Bị bệnh sao?" Chu Thế Ngang lo lắng hỏi, hắn hiểu rõ hơn ai hết Thẩm Đình yêu quý giọng của mình biết bao nhiêu, "Anh qua đi tìm em, em chờ anh......"
"Chu Thế Ngang." Lời nói bị cắt ngang, Thẩm Đình gượng nuốt nước miếng, mỗi một chút đều đau nhói thịt, chỉ đành gian nan mà phát âm từng chữ, "Chúng, ta, cắt, đứt, đi."
"Em đang nói gì vậy Thẩm Đình? Alo......"
Đầu bên kia điện thoại cúp, chờ Chu Thế Ngang gọi lại thì đã chuyển thành tắt máy.
Du Hoài An đi công tác, chỉ mở điện thoại lắng nghe đại khái để hiểu biết một chút tình huống, sau đó xác định thời gian xem bệnh với Chu Thế Ngang.
Thực tế thì Bách Ninh Nguyệt đã trải qua rất nhiều cuộc giải phẫu lớn nhỏ, kể cả phục kiện, nhưng hiệu quả quá ít ỏi, cơ hội để bàn tay hồi phục như xưa quả thật xa vời, trừ phi xuất hiện kỳ tích y học.
Cảm xúc của Bách Ninh Nguyệt bị kích động lớn, phải uống thuốc an thần mà cậu mang theo mới có thể chìm vào giấc ngủ, bên dưới khuôn mặt say ngủ cất giấu tâm tư như tro tàn.
Chu Thế Ngang không dám rời nửa bước, vẫn luôn canh giữ bên người Bách Ninh Nguyệt. Hắn cẩn thận nhìn ngắm bàn tay bị thương của Bách Ninh Nguyệt, vốn trắng nuột tinh tế mà nay che kín những vết sẹo nhỏ, khớp xương cũng biến hình.
Một Bách Ninh Nguyệt như vậy, sao có thể không khiến Chu Thế Ngang đau lòng? Từ nhỏ đến lớn Bách Ninh Nguyệt đều được hắn nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối, nếu biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, lúc trước cho dù thế nào, hắn đều sẽ không cho cậu đi.
Chu Thế Ngang chỉ lo chăm sóc Bách Ninh Nguyệt ở chỗ này, mà bên kia, Thẩm Đình đã lần lượt dọn dẹp đồ đạc trong nhà Chu Thế Ngang đi.
Thẩm Đình vốn định hỏi Chu Thế Ngang xem bọn họ còn tiếp tục mối quan hệ kia nữa không, kết quả qua mấy ngày, người cũng chưa gặp, điện thoại càng không thể liên hệ, thế nên y không đợi nữa.
Kỳ thật Chu Thế Ngang có nhìn thấy cuộc gọi và tin nhắn của Thẩm Đình, nhưng không rõ vì sao, hắn không dám tiếp, càng không biết nên hồi đáp thế nào.
Hắn phát hiện lòng mình đang không ngừng dao động, rõ ràng người hắn yêu từ trước tới nay là Bách Ninh Nguyệt, nhưng đúng vào giây phút hắn nhìn thấy Bách Ninh Nguyệt, trong đầu óc lại hiện lên bóng dáng của Thẩm Đình.
Vài ngày sau, Chu Thế Ngang mang theo Bách Ninh Nguyệt đến bệnh viện của Du Hoài An, vừa vào cửa, Tang Nịnh Thu rốt cuộc gặp được Tần ảnh đế mà cậu tâm tâm niệm niệm bữa giờ.
Lần này không còn chim cúc cu nữa, tóc của anh cũng cắt gọn gàng thoải mái đến mang tai, đeo cặp kính gọng vàng, tây trang trên người cũng không xa xỉ mà chỉ là áo sơ mi sáng màu phối với quần tây ôm vừa vặn, bên ngoài khoác áo blouse trắng, mỗi một viên cúc áo đều được gài chỉnh tề.
Anh đang cúi đầu nghiêm túc xem bệnh án, lúc gặp vấn đề khó sẽ nhíu mày tự hỏi, nghe được tiếng có người tới, anh bèn đứng dậy chào hỏi bọn họ.
Du Hoài An thấy Bách Ninh Nguyệt, khuôn mặt hiện lên chút kinh ngạc, ánh mắt đảo qua lại giữa Chu Thế Ngang và Bách Ninh Nguyệt, nhìn tới mức Chu Thế Ngang chột dạ.
Bách Ninh Nguyệt không chú ý anh đang đánh giá gì, bởi vì trong đầu óc Tang Nịnh Thu hiện tại đều là: "Dụ dỗ chế phục tôi có thể nè, muốn lật kèo Tần ảnh đế một ngày quá."
【Đẹp trai bà cố, tôi cũng muốn......】
"Không! Cô đừng mơ mộng!"
Nhìn lâu có hơi không thích hợp, Du Hoài An đè nén cảm giác nghi ngờ trong lòng xuống, quyết định tận chức tận trách của bản thân trước.
Lúc Du Hoài An tự kiểm tra tay cho Bách Ninh Nguyệt, không khỏi lộ ra vẻ khó xử.
"Trị không hết nổi, phải không?" Bách Ninh Nguyệt mang theo biểu tình chấp nhận, "Anh cứ nói thật đi, tôi có thể tiếp thu, so với bây giờ không khác là bao."
Du Hoài An nhìn gương mặt tái nhợt của cậu, lại nhớ tới bản thân đã từng xem qua tin tức của Bách Ninh Nguyệt ở nước ngoài, hình ảnh cậu đứng trên sân khấu trung ương kéo đàn violon trong TV, khí chất đẹp đẽ quý giá, dung mạo tuấn mỹ khiến người khác phải say mê.
Lúc ấy Bách Ninh Nguyệt vừa hoàn thành buổi biểu diễn độc tấu violin đầu tiên trong phòng hòa nhạc, chỉ còn cách đỉnh mộng tưởng một bước chân nữa thôi, nhưng sau đó cậu đột nhiên mai danh ẩn tích, không còn xuất hiện trước mắt công chúng.
Hóa ra là do đôi cánh cao quý xinh đẹp của con thiên nga đã bị bẻ gãy, không có cách nào bay tới được sân khấu ca nhạc mà cậu dành hết tình yêu và lòng nhiệt thành, chỉ có thể đứng nơi ảm đạm này, ghét bỏ chính mình.
Đôi mắt nọ từ đây mất đi ánh sáng, chỉ chừa lại xám xịt, Du Hoài An khó tránh khỏi đồng cảm với cậu, cũng cảm thấy tiếc nuối.
Chỉ là không đợi anh mở miệng, liền nghe thấy Bách Ninh Nguyệt nói: "Bác sĩ Du, anh không cần an ủi tôi, những lời này tôi nghe nhiều rồi, đã miễn dịch."
Cậu miễn cưỡng nở nụ cười: "Tôi sẽ cố gắng phối hợp trị liệu, cho dù không bao giờ có thể kéo đàn violon nữa, nhưng sinh hoạt cơ bản vẫn cần."
Thấy cậu nghĩ thoáng và kiên cường như vậy, Du Hoài An cũng thu hồi tâm tư, giúp Bách Ninh Nguyệt lên kế hoạch trị liệu phục hồi.
Thừa dịp Bách Ninh Nguyệt đang làm trị liệu, Du Hoài An mới rút ra một điếu thuốc, nói với Chu Thế Ngang: "Trò chuyện chút đi." Thế là bọn họ trốn vào khu vực hút thuốc.
"Cậu biết lần đầu tiên trông thấy ánh mắt của Bách Ninh Nguyệt, tôi nghĩ tới ai không?" Du Hoài An hỏi Chu Thế Ngang.
"Thẩm Đình." Chu Thế Ngang cam chịu.
Du Hoài An thấy bộ dạng khó lựa chọn của hắn, liền biết mình đã đoán đúng tám chín phần mười.
Hai người họ là bạn tốt từ thời đại học, khi đó phàm là người quen Chu Thế Ngang, đều biết hắn cực kỳ yêu thích một người tên Bách Ninh Nguyệt.
Du Hoài An từng xem ảnh chụp của Bách Ninh Nguyệt, nhưng lúc ấy không nhìn kỹ, hiện tại gặp được người thật mới hay, Bách Ninh Nguyệt và Thẩm Đình rốt cuộc giống nhau nhiều đến mức nào.
Bọn họ từng tụ tập gặp Thẩm Đình ở quán bar, lúc đó Chu Thế Ngang vẫn luôn không thể dời mắt với Thẩm Đình, sau này còn nhiệt liệt theo đuổi, Du Hoài An cho rằng Chu Thế Ngang cuối cùng buông bỏ được mối tình đầu nhớ mãi không quên kia, tìm thấy chân ái cuộc đời mình. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Thẩm Đình chỉ là một thế thân mà Chu Thế Ngang chọn.
"Cho nên hiện tại chính chủ đã trở lại, cậu định cắt đứt với Thẩm Đình?"
"Không, tôi không muốn chia tay Thẩm Đình."
"Chu Thế Ngang cậu nghĩ gì vậy? Đứng núi này trông núi nọ?"
"Ninh Nguyệt cần người bên cạnh, cho nên bây giờ tôi không thể bỏ mặc cậu ấy được."
"Cậu còn yêu cậu ta sao?"
"Cậu nói ai?"
"Còn ai nữa? Bách Ninh Nguyệt."
"Tôi...... Tôi không biết."
"Thẩm Đình nghiêm túc với cậu, là bạn bè tôi mới nói những lời này, cả hai người cậu đều không nên bỏ mặc ai, cũng đừng nên làm chuyện có lỗi thêm với ai nữa."
Đối thoại giữa bọn họ, Bách Ninh Nguyệt thông qua Tiểu Đào Tâm đều nghe được, cậu cảm thấy bản thân cần cố gắng một chút, làm Chu Thế Ngang sớm nhận ra người hắn yêu là Thẩm Đình, như vậy cậu có mới có hội đi móc ngoéo với bác sĩ Du.
Chu Thế Ngang quản lý một công ty lớn, rất bận rộn, Bách Ninh Nguyệt cũng không muốn hắn luôn ở bên cạnh, hai người lúc ở chung thường cảm giác có phần xa lạ, thân và tâm của Bách Ninh Nguyệt đều đang kháng cự, mà Chu Thế Ngang cũng hay thất thần.
Bách Ninh Nguyệt lấy lý do không chậm trễ công việc của Chu Thế Ngang, một mình một người tới lui bệnh viện, mới bắt đầu Chu Thế Ngang còn đón đưa, sau vài lần hắn họp xong chạy tới nơi, Bách Ninh Nguyệt đã về nhà rồi.
Dần dà, hắn không còn đưa Bách Ninh Nguyệt đi bệnh viện nữa.
Bách Ninh Nguyệt ước gì đừng có ai cản trở cậu, hôm nay cậu căn thời gian Du Hoài An phẫu thuật, trước tiên gọi một đống cơm hộp, để đầy bàn làm việc Du Hoài An.
Du Hoài An vừa vào cửa liền trông thấy Bách Ninh Nguyệt đang cười vui vẻ với mình: "Bác sĩ Du, ăn cơm trưa với tôi đi, tôi không muốn ăn một mình."
Gần đây ánh mắt Bách Ninh Nguyệt càng thêm rạng rỡ, khi cậu nghiêm túc nhìn anh, đôi mắt đen nhánh luôn long lanh nước, dáng vẻ này quả thật làm người khác đau lòng.
Du Hoài An không có lý do gì để từ chối, anh biết Bách Ninh Nguyệt không kiên cường như ngoài mặt, cần có bạn mới đạt được cảm giác an toàn.
Hai người cùng ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa tán gẫu, cực kỳ thân thuộc, mà mỗi lần khi nói đến bệnh tình, luôn sẽ bị Bách Ninh Nguyệt cắt ngang: "Bác sĩ Du, tôi hy vọng anh có thể đối xử với tôi như người bình thường." Vẻ mặt của cậu quật cường, gian nan cầm muỗng lược xương cá.
Du Hoài An thích nhìn điệu bộ Bách Ninh Nguyệt vì để ăn được món yêu thích mà khó khăn đấu tranh với nó, miệng cậu sẽ hơi mím lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt miếng thịt kia, cố gắng nghĩ cách làm thế nào mới gắp ăn được.
Mỗi lần như thế, Du Hoài An liền sẽ giúp cậu chia đều thịt và rau thành từng phần nhỏ đặt lên mâm cơm, như vậy Bách Ninh Nguyệt có thể tự mình múc ăn, một miếng vừa miệng.
Nhưng hôm nay đồ ăn có cá, Du Hoài An cần phải làm nhiều việc hơn, anh cầm đũa lên, mới kẹp một gắp thịt cá béo mềm, Bách Ninh Nguyệt chợt đưa mặt tới gần, há miệng ăn ngậm thịt cá, bao gồm cả chiếc đũa.
Du Hoài An ban đầu không cảm thấy có vấn đề gì, cho rằng Bách Ninh Nguyệt đói quá, không ngờ vừa rút đôi đũa ra, Bách Ninh Nguyệt còn vươn đầu lưỡi liếm một chút, lúc này thật sự dọa Du Hoài An sợ rồi.
Bách Ninh Nguyệt như không có chi nhai nuốt thịt, bưng ly nước súc súc miệng, lại cầm khăn giấy lau miệng, sau khi xác nhận vạn sự đại cát, cậu chậm rãi dán sát Du Hoài An, còn vươn cái tay yếu ớt chỉ chỉ vô lồng ngực anh, thâm tình chân thành mà nói: "Du Hoài An, tôi thích anh."
Nói xong Bách Ninh Nguyệt định hôn lên, ai ngờ bị Du Hoài An đẩy ra.
Bàn tay vô lực của Bách Ninh Nguyệt buông xuống, không bám nổi bàn, lưng đụng phải ghế dựa, cả người chật vật té ngã trên mặt đất, còn đánh đổ hộp cơm, dầu mỡ nước canh và cơm đều rơi hết lên người cậu.
Sức lực khi Du Hoài An đẩy Bách Ninh Nguyệt không lớn, nhưng anh xem nhẹ Bách Ninh Nguyệt là người tàn tật. Người bình thường lúc té phản ứng đầu tiên sẽ giơ tay bám víu đâu đó, nhưng Bách Ninh Nguyệt không thể, chỉ đành ngã xuống.
"Xin lỗi, thật xin lỗi." Du Hoài An hoảng loạn, áy náy không thôi, anh vội vàng bế Bách Ninh Nguyệt lên, rút khăn giấy lau đi dơ bẩn trên người cậu.
Bách Ninh Nguyệt cũng không tức giận, vẫn cố gắng giữ gìn chút kiêu ngạo cuối cùng, thấp giọng hỏi Du Hoài An: "Vì sao anh không thích tôi vậy?"
Du Hoài An không dám nhìn thẳng cậu, né tránh ánh mắt nói: "Bởi vì cậu là người mà Chu Thế Ngang, mà tôi là bạn tốt của Chu Thế Ngang, tôi không thể......"
"Cậu ta từ trước đến giờ chưa từng nói thích tôi." Bách Ninh Nguyệt nghe được lời này không khỏi bật cười, nước mắt cũng nhanh chóng tuôn rơi, "Hơn nữa tôi cũng chưa từng bảo tôi thích Chu Thế Ngang."
Mấy giọt nước mắt nói rớt là rớt, Du Hoài An còn chưa kịp lau giúp cậu, Bách Ninh Nguyệt đã lùi về.
Cậu làm như không có việc gì phủi phủi quần áo của mình, cúi đầu nói: "Tôi không xen vào bữa cơm của bác sĩ Du nữa, hẹn gặp lại."
Cậu nói cuối cùng kia của Bách Ninh Nguyệt vang lên cực nhẹ, tựa hồ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, chỉ là Du Hoài An chưa hạ quyết tâm níu kéo, Bách Ninh Nguyệt đã rời đi rồi.
Tang Nịnh Thu vừa đi vừa gào thét trong đầu: "Eo tôi chắc tàn phế mất thôi, theo đuổi đàn ông đúng là không dễ dàng gì mà, giờ người tôi toàn là mùi cá hầm cải chua đây."
【Huhuhu...... Cảm giác ngược ghê gớm...... Tôi coi cậu trình diễn kỹ năng khóc khá tốt đó.】
"Cái đó là tôi đau thiệt!" Tang Nịnh Thu xoa eo giận dữ hét, từ nhỏ cậu đã sợ đau, đi tiêm luôn là người khóc to nhất, cho nên Tang Nịnh Thu chỉ dám diễn ba cái vai bình hoa di động đứng pose mặt lạnh đọc thoại nhân vật, bảo cậu đi diễn cổ trang treo dây cáp chụp mấy động tác diễn xong, chắc cậu đau khóc cả ngày mất.
【Khác biệt giữa cậu và ảnh đế là một cái vực sâu không đáy......】
"Đó là lí do tôi câu anh ta khó như vậy?" Trong thoại bản đã như thế, nếu như đổi lại là hiện thực chỉ e si tâm vọng tưởng.
Tuy thổ lộ không thành công, nhưng đóa bạch liên hoa vẫn cắm rễ trên người Du Hoài An, Bách Ninh Nguyệt cảm thấy tâm địa mình thiện lương như vậy, vài giọt nước mắt kia tốt nhất có thể tọa lạc trong lòng Du Hoài An mấy ngày.
Trước mắt còn có chuyện quan trọng phải làm hơn, bởi vì tình hình của Chu Thế Ngang và Thẩm Đình không hề tiến triển.
Thẩm Đình giống rùa đen trốn tránh hiện thực, mỗi ngày đều ngốc trong công ty tăng ca thêm giờ để thu âm, mãi đến lúc bị bệnh cũng không dám gọi điện cho Chu Thế Ngang.
Rốt cuộc Chu Thế Ngang về mới phát hiện, đồ đạc của Thẩm Đình trong phòng đã biến mất.
Hắn bắt đầu cảm thấy bất an, gần đây hắn liên tục bôn ba qua lại giữa bệnh viện và công ty, quả thật xem nhẹ Thẩm Đình, ngay cả Du Hoài An liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra nội tình, huống hồ Thẩm Đình ở đây lâu như vậy, có cái gì là không biết đâu.
Chu Thế Ngang gọi điện thoại cho Thẩm Đình: "Thẩm Đình, em đang ở đâu?"
Thẩm Đình vừa định mở miệng, nhưng do yết hầu nhiễm trùng, cơn đau làm cậu ta ho dữ dội, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Em ở công ty."
"Giọng em xảy ra chuyện gì? Bị bệnh sao?" Chu Thế Ngang lo lắng hỏi, hắn hiểu rõ hơn ai hết Thẩm Đình yêu quý giọng của mình biết bao nhiêu, "Anh qua đi tìm em, em chờ anh......"
"Chu Thế Ngang." Lời nói bị cắt ngang, Thẩm Đình gượng nuốt nước miếng, mỗi một chút đều đau nhói thịt, chỉ đành gian nan mà phát âm từng chữ, "Chúng, ta, cắt, đứt, đi."
"Em đang nói gì vậy Thẩm Đình? Alo......"
Đầu bên kia điện thoại cúp, chờ Chu Thế Ngang gọi lại thì đã chuyển thành tắt máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất