Cp Tôi Ship Đều Be Rồi (Khoái Xuyên Chi Diễn Tinh Đản Sanh)

Chương 2: Mở đầu 1

Trước Sau
Edit: Nynuvola

Tang Nịnh Thu được hộ tống bởi một nhóm vệ sĩ, rất vất vả mới xuyên qua được đám đông đang vây quanh, chen vào xe bảo mẫu, cửa vừa đóng sập lại, gương mặt với nụ cười cứng đờ lập tức sụp đổ.

Đèn flash ngoại vi vẫn đang nháy không ngừng, tiếng reo hò của người hâm mộ lấn át âm thanh, đôi mắt Tang Nịnh Thu vẫn nhập nhằng trong ánh sáng trắng, cậu phản xạ có điều kiện nâng tay lên muốn dụi mắt, lại sức nhớ đến stylist nhiều lần dặn dò: "Đừng chạm vào, sẽ bị nhòe lớp trang điểm." Nhằm tránh việc bị chụp mấy tấm xấu xí, cậu chỉ có thể chịu đựng.

Tang Nịnh Thu nói trợ lý đưa điện thoại, gấp không chờ nổi mà mở Weibo, tìm kiếm hot search, nhìn thấy mục # Tang Nịnh Thu #Giải thưởng nam diễn viên được yêu thích nhất của năm xếp ở giữa, cậu hài lòng lộ ra tính nụ cười đắc ý trẻ con.

Sau khi cậu nhấp vào, bài đăng hot đứng thứ nhất do chính studio mình đăng lên, với 9 tấm ảnh vuông đính kèm của Tang Nịnh Thu tại lễ trao giải tối nay, dưới phần bình luận đa số đều là fans khống bình, từng hàng gọn gàng như nhau.

Tang Nịnh Thu tiếp tục lướt xuống, chợt phát hiện một số tài khoản marketing đang cùng tag cùng bài đăng có nội dung như thế này: Nam thần thời thơ ấu trở thành tiểu sinh lưu lượng, những cái tên lớn chơi đùa lễ trao giải, mua bán danh tiếng dường như đang trở nên càng ngày càng nhiều?

Đính kèm là một vài tấm ảnh chụp màn hình cậu ngồi trong thính phòng ngáp, vừa tạo dáng mặt xấu và trợn mắt ngay lúc trên sân khấu đang tiến hành trao giải cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất của năm.

Cậu khinh thường nhìn những bức ảnh chưa chỉnh sửa đó, dù biết sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng nhưng vẫn không kiềm chế được mà nhấn vào khu vực bình luận công khai, đập vào mắt cậu là những câu chửi thề và chỉ trích với rất nhiều lượt like.

【Chỉ với kỹ thuật diễn xuất như vậy, không thấy xấu hổ sao? Có thể đào được một đống gạch xây biệt thự luôn ấy chứ, giành giải thưởng mới sợ?】

【Khán giả đều mang một lăng kính thời thơ ấu của riêng mình, hỉ nộ ái ố đều thể hiện trên gương mặt cá chết đó, vậy mà dám thổi phồng diễn xuất lên nóc nhà.】

【Hồi nhỏ có khí chất biết bao nhiêu, đáng tiếc, lãng phí tài nguyên tốt như vậy.】

【Trau dồi kĩ năng diễn xuất có phải tốt hơn không? Một hai phải tham gia show tạp kĩ gì đó, nhảy hát đều không được, cảm nhận nghệ thuật thì không mạnh, chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp cũng đòi.】

【Ngại ngùng cho hỏi loại kĩ thuật diễn xuất có tồn tại trên người này sao?】

【Tạo hình kiểu méo gì thế này? Vào dịp quan trọng vậy mà make up dày cui, một lời khó nói hết, khác gì thầy cắt gội Tony bước trên thảm đỏ không? Cảm giác giây tiếp theo cậu ta sẽ xông từ màn ảnh ra hỏi tui muốn đăng ký làm thẻ năm hay không.】

【Người qua đường u1s1, thấy cậu ta ngồi dưới sân khấu chả có tí tôn trọng nào với Tô Trình phía trên, là nghệ sĩ mà ngay cả cái cách quản lý biểu tình khuôn mặt cơ bản còn làm không tốt, huống hồ Tô Trình nhận chức ảnh đế, tôi cảm thấy quá thiếu tôn trọng người khác.】

Những bình luận trước đều có vẻ bình thường, nhưng khi nhìn thấy bình luận này Tang Nịnh Thu không thể ngồi yên nữa, cậu ngáp vì buồn ngủ, làm mặt xấu vì đói, trợn mắt hoàn toàn là do video quay màn hình kia chộp không đúng khoảnh khắc.

Càng quan trọng hơn, mấy hình ảnh xấu quắc đó, cậu tiếp thu không nổi.

"Tại sao mấy tài khoản marketing này toàn bịa đặt nhảm nhí vậy?" Tang Nịnh Thu tức giận ném điện thoại lên ghế ngồi, điện thoại trượt qua khe hở, sau đó lao thẳng đến người đại diện Trần Quân phía trước, "Tôi muốn gửi thông báo cho luật sư, kiện chết bọn họ!"

Trần Quân còn đang nói chuyện điện thoại với một đạo diễn, nghe được mấy lời của Tang Nịnh Thu, tức giận trừng mắt liếc cậu một cái, sau đó vội vàng ấn tắt.

"Mỗi ngày tin tức đều kéo đến ùn ùn không dứt, cậu kiện được mười cái liệu có kiện được trăm cái không? Quen rồi làm lơ nó đi." Trần Quân ra hiệu cho tài xế lái xe trước, sau khi Tang Nịnh Thu đoạt giải, điện thoại và tin nhắn liên lạc với anh ta quá nhiều, lúc này mới có thời gian trả lời từng cái.

Tang Nịnh Thu giận dỗi, không ngừng nắn bóp gối ôm hình quả chanh mà fan dựa theo tạo hình nhân vật cậu yêu thích trong vở kịch nghệ tặng cho, giọng nói nhỏ xuống: "Anh Quân, em muốn trở về trường để tham gia lớp học diễn xuất."

Trần Quân đầu cũng không thèm ngẩng, nói: "Dù em có đi, cũng không kiên trì nổi một tiết, sau vài buổi tập luyện, rồi sẽ nằng nặc đòi bỏ khóa bằng một bản thông cáo."

"Vậy thì có thể đổi stylist được không?" Tang Nịnh Thu nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu qua cửa sổ xe, đường kẻ mắt của cậu quyến rũ đến nổi mỗi một cái chớp mắt đều khiến da gà da vịt cậu nổi từng mảng.

Trần Quân hiếm khi ngẩng đầu, ghét bỏ ngó cậu qua kính chiếu hậu, lại tiếp tục đánh chữ lạch cạch trên điện thoại: "Wendy là stylist nổi tiếng trong giới rồi, bao nhiêu người mơ mà không mơ nổi, cậu nên thấy đủ đi."

"Cái loại mắt khói này gái tính quá đi mất." Tang Nịnh Thu không phục, "Tuy rằng bảo đêm nay phải thành thục, nhưng như thế này cũng quá chênh lệch."

"Hiện tại đang lưu hành loại hình này, chờ thêm mấy năm nó không còn mới nữa thì chúng ta có thể thay đổi." Trần Quân biết Tang Nịnh Thu còn nhỏ tuổi nhưng cái gì nên nói vẫn phải nói, "Trước đã dặn cậu bao nhiêu lần, nhất định phải chú ý cách kiểm soát biểu tình khuôn mặt, sao lại có thể quên?"

Tang Nịnh Thu tức giận bóp chặt gối bông, oan ức buồn bã nói: "Bốn giờ sáng đã phải dậy trang điểm, một ngày rồi em chưa ăn ăn cái gì......"



Trợ lý bên cạnh thật sự không đành lòng nhìn, móc ra một khối chocolate đưa cho cậu, mắt Tang Nịnh Thu sáng lên, kết quả bị Trần Quân liếc mắt đầy cảnh cáo, tay còn chưa vươn đến nơi, theo bản năng rụt về càng sâu.

Trần Quân thông báo về hành trình kế tiếp cho cậu: "Sẽ có một chương trình tạp kĩ vào cuối tuần tới, cậu góp mặt với tư cách là khách mời, có thể ghi danh hai số......"

Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Tang Nịnh Thu dứt khoát cắt ngang: "Em không muốn đi."

"Tiểu tổ tông, cậu đừng có như vậy nữa được không?" Trần Quân cảm thấy đau đầu, nghĩ bụng kỳ phản nghịch của đứa nhỏ này có thể đến trễ một chút được không, "Cậu không biết tại sao lại mình nhận được giải thưởng này à? Nếu không phải giúp cậu tăng cường mức độ nhận diện, cậu nghĩ mình có thể duy trì sự nổi tiếng trong giới giải trí giống như tiêu thụ thức ăn nhanh này bao lâu? Cậu cho rằng cậu thật sự dựa vào kỹ năng diễn xuất sao?"

Mỗi một chữ anh ta nói Tang Nịnh Thu đều hiểu, chính vì hiểu, cho nên mới như chết trong lòng nhiều chút, suốt một con đường về cậu không hé thêm bất cứ câu nào.

"Có người theo sau xe." Tài xế nhắc nhở.

"Về khách sạn trước." Trần Quân hận rèn sắt không thành thép nhìn Tang Nịnh Thu một cái.

Tang Nịnh Thu dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, ngẫm lại quãng đường diễn xuất ngắn ngủi của mình, áp lực lớn đến không thở nổi. Cậu không hề giống như trên mạng nói là có lý lịch hay hậu phương nào, cậu sinh ra trong một gia đình bình thường, được trời ưu ái cho gương mặt này, vì vậy khi còn nhỏ có một lần đến Hoành Điếm ngắm cảnh, bị phát hiện và khai quật.

Năm đó Tang Nịnh Thu được chọn tham gia một bộ phim cổ trang chính kịch, kỹ thuật diễn xuất cũng tự nhiên và có hồn, khiến mọi người khó mà quên được. Tuy rằng phần diễn rất ít, nhưng nhờ sự nổi tiếng của bộ phim, khuôn mặt kia vẫn in sâu trong ký ức của rất nhiều già trẻ lớn bé gái trai.

Sau khi thành danh Tang Nịnh Thu liền tham gia diễn xuất, nhưng cậu cảm thấy việc đóng phim quá mệt mỏi và vất vả, không chỉ dãi nắng dầm mưa, còn phải thuộc lòng nhiều lời thoại, Tang Nịnh Thu diễn thêm mấy bộ phim truyền hình rồi không muốn đóng phim nữa.

Lúc ấy có rất nhiều tài nguyên tốt ở ngay trước mặt, còn được tiền bối chỉ điểm, vốn cậu có thể hô mưa gọi gió trong giới giải trí, kết quả cũng chỉ như Thương Trọng Vĩnh(*), bỗng chốc vụt biến thành sao nhưng cũng nhanh chóng mờ nhạt trong biển người.

Giới giải trí thay đổi cực mau, người thường khó có thể tưởng tượng, nhưng vì bộ phim Tang Nịnh Thu diễn xuất kia quá kinh điển, vào mỗi kỳ nghỉ đông hè đều được chiếu lại, nên cậu vẫn có một mức độ nổi tiếng nhất định.

Cũng chính nhờ vào ký ức thời thơ ấu như vậy mà lúc Tang Nịnh Thu thi đậu Học viện điện ảnh, tên tuổi cũng như ảnh chụp của cậu đều bay lên top 1 hot search, gây xôn xao náo nhiệt và bàn luận một thời.

Kỳ thật Tang Nịnh Thu vốn không thích cái chảo nhuộm lớn của giới giải trí này, hoàn toàn do người trong nhà đã sắp xếp tất cả, cậu không có lựa chọn nào khác.

Trời cao dường như luôn ưu ái cậu, rất nhanh lập tức có công ty quản lý tìm đến cửa, ký hợp đồng với Tang Nịnh Thu. Khi những người bạn trạc tuổi cậu còn đang cực khổ vào vai quần chúng học diễn xuất, cậu đã được đóng gói như một thần tượng mới và thành công xuất đạo, đều không phải dựa vào tài hoa gì hết, mà là nhờ khuôn mặt này.

Đây là thời đại trông mặt bắt hình dong, công ty quản lý đóng khung và marketing cho cậu với hình tượng hồi nhỏ, Tang Nịnh Thu rất nhanh chóng trở nên nổi tiếng.

Nhưng kỹ thuật diễn xuất của cậu thật sự kém, ngay cả bản thân cậu đôi khi cũng thấy xấu hổ vì điều đó, dẫn đến việc công ty quản lý chỉ có thể mặt dày, không ngừng cho cậu tham gia các chương trình gameshow để thiết lập hình tượng và độ phủ sóng. . ngôn tình ngược

Giải thưởng lần này toàn bộ đều dựa vào phiếu bình chọn của fan hâm mộ, những người trong cuộc đều biết, cậu cầm giải thưởng này phỏng tay đến nhường nào.

Trần Quân nói rất đúng, cậu không thể không tiếp tục, kiếm tiền trong giới giải trí là con đường ngắn nhất, gia đình cậu đều dựa vào nguồn tài chính của cậu, không thể giống như còn nhỏ tùy ý làm bậy, tự do tự tại, một khi cậu mất đi tư cách nghệ sĩ, chính là cây rụng tiền mất đi giá trị, trở nên không đáng một xu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.

"Đã đăng bài weibo được biên soạn sẵn chưa?" Cậu mở miệng hỏi Trần Quân, yết hầu vì liên tục thức đêm mà có chút nóng.

Trần Quân thấy cậu quan tâm cả việc nhỏ nhặt như vậy, nghĩ đứa nhỏ này cuối cùng cũng thông suốt rồi, đáp: "Chuẩn bị đăng."

Tang Nịnh Thu nâng niu gối bông chanh lên, thấy mớ lông xù trên đó đã bị cậu xé loạn, trông rất khó coi, vì vậy im lặng không nói gì nữa, ôm nó vào trong ngực.

Cậu thật lòng cảm ơn những fan hâm mộ đã yêu thích mình, bởi vì trong tên cậu có một từ "Chanh", cho nên fan Tang Nịnh Thu đều gọi cậu là "Chanh". Công ty cũng thiết lập cho cậu vẻ ngoài tươi mới và trong sáng, đồ tiếp ứng hay màu tiếp ứng đều là màu vàng, quần áo, phụ kiện đồ dùng cá nhân phần lớn liên quan đến yếu tố chanh, ngay cả nước hoa trước sau gì cũng phải là hương chanh.

(Chữ 'Nịnh' trong Tang Nịnh Thu còn có nghĩa là quả chanh)

Nhưng kỳ thực Tang Nịnh Thu nào có thích chanh, ai lại thích cái trái chua lòe chua loét ê cả răng kia? Với cả trong đầu toàn màu vàng, ngoại trừ giống như một bức bình phong che chắn ra, còn có cái gì tốt đâu?

Nhưng tất cả chuyện này đã được sắp xếp hết rồi, chỉ cần cậu sắm vai, mỗi một ngày đều lên kế hoạch sẵn, thân bất do kỷ.



Rất nhanh xe liền đến khách sạn, Tang Nịnh Thu cố gắng điều chỉnh biểu cảm ổn thỏa nhất, lộ ra khuôn mặt vô hại vui vẻ, cho dù không có fan bên ngoài, cậu cũng muốn làm tốt mọi bước chuẩn bị, hoàn mỹ xuất hiện trước mặt công chúng.

Có lẽ ở một góc nào đó, đang có người không ngừng cầm máy ảnh ống ngắm khủng nhắm vào cậu, vì cậu là nhân vật công chúng, tất cả những biểu hiện ra ngoài đều phải cho công chúng nhìn thấy.

Sau khi trở lại phòng khách sạn để thay lễ phục tài trợ và tẩy trang, Tang Nịnh Thu chuẩn bị về nhà của bố mẹ.

"Dưới lầu hình như còn có fans, đã muộn lắm rồi." Trần Quân phát hiện xe của fan đi theo có vẻ kiên trì hơn bình thường, "Nếu không thì đêm nay đừng về."

"Cứ như trước đây đi." Tang Nịnh Thu đã kiệt sức lắm rồi, nhưng cậu vẫn muốn về nhà một chuyến, qua 12 giờ đêm nay chính là sinh nhật 19 tuổi của cậu, hiếm khi có một ngày nghỉ ngơi, cậu muốn về nhà với bố mẹ mình.

Cậu thay xong quần áo, đeo khẩu trang đội mũ, dặn tài xế xe bảo mẫu đưa trợ lý về trước. Trợ lý là một chị gái trẻ tuổi, thường ngày rất quan tâm cậu, mỗi lần công tác quá trễ cậu đều sẽ yêu cầu đưa cô về nhà trước.

"Vậy cậu có thể tự lái xe được chứ?" Nghệ sĩ dưới trướng Trần Quân không chỉ mỗi mình Tang Nịnh Thu, không phải chuyện gì liên quan đến cậu đều có thể sắp xếp cẩn thận chu đáo.

"Không cần, em tự đi được." Tang Nịnh Thu xua tay, "Anh Quân vất vả rồi." Nói xong cậu lập tức ra cửa, túi cũng không mang theo.

Tang Nịnh Thu một mình đi đến bãi đỗ xe, tìm được chiếc xe hơi ít gây chú ý của Trần Quân, lên xe xong cậu cảm thấy hơi chán nản nên cởi khẩu trang ra, kéo vành mũ thấp xuống một chút.

Chiếc xe chậm rãi rời khỏi khách sạn, nửa đường bỗng nhiên Tang Nịnh Thu lại không muốn trở về nhà, định ghé qua chung cư riêng của mình, vì vậy điều chỉnh hướng dẫn lái xe, bắt đầu chạy lên đường cao tốc.

Cậu mới lấy bằng lái cách đây không lâu, hơn nữa Tang Nịnh Thu khá nhát gan, lái xe cực kì chậm, vậy nên cậu nhanh chóng phát hiện, tựa hồ như có một chiếc xe vẫn luôn theo sát phía sau.

Tang Nịnh Thu cho rằng là xe của fan, nhưng đêm nay tâm trạng cậu rất kém, không đủ kiên nhẫn và suy nghĩ đối phó. Cậu muốn cắt đuôi chiếc xe kia, do đó đột ngột đánh tay lái sang trái, rẽ vào đoạn đường dốc gần đó.

Tang Nịnh Thu liếc qua gương chiếu hậu, chiếc xe kia thế mà vẫn đi theo.

Đêm khuya đường xá vắng vẻ yên tĩnh, bên ngoài bóng tối bao phủ, chỉ có hai tia sáng chiếu thẳng về phía trước, miễn cưỡng soi rọi đoạn đường trước mặt một chút, tình cảnh thế này khiến Tang Nịnh Thu nảy sinh cảm giác lạ thường.

Cậu định gọi điện thoại cho Trần Quân nhưng phát hiện di động không nằm trên người, dẫn đường chỉ trái chỉ phải, cũng không biết đã đưa lộ trình đến tận đẩu tận đâu.

Tang Nịnh Thu bắt đầu thường xuyên nhìn vào gương chiếu hậu, chiếc xe đằng sau thong thả duy trì khoảng cách nhất định, giống như không sợ bị phát hiện, đúng là cố ý bám đuôi.

Vì để bản thân không được hoảng loạn, Tang Nịnh Thu mở radio, muốn dời đi lực chú ý, khi nhịp điệu âm nhạc hạ xuống, cậu chậm rãi tăng tốc, hy vọng có thể mau rời khỏi đoạn đường này, trở về con đường sáng sủa sầm uất.

Chiếc xe phía sau chỉ là đơn thuần đi theo, không làm ra bất cứ hành động thực tế nào, khiến Tang Nịnh Thu cảm thấy chắc do cậu tự nghi thần nghi quỷ.

【Đài quan sát khí tượng công bố tin tức mới nhất rằng sẽ có một trận mưa sao băng vào lúc 12 giờ đêm nay. Không có dấu hiệu nào báo trước điều này......】

Nghe thấy vậy Tang Nịnh Thu liền ngẩng đầu nhìn lên trời, chẳng có lấy ngôi sao nào cả, làm cho lòng người thêm sầu muộn, bầu trời tối đen như màn sương không thể vén mang đến cảm giác vô cùng áp lực, cậu hít thở khó khăn hơn, tựa như lá phổi bị rút cạn không khí.

Tang Nịnh Thu mở cửa sổ xe, gió mát bên ngoài theo đó thổi vào, cậu liếc mắt nhìn lại kính chiếu hậu, không biết có phải do ảo giác hay không, chiếc xe theo đuôi phía sau có vẻ càng ngày càng gần hơn.

Lòng bàn tay nắm vô lăng bắt đầu ra mồ hôi, Tang Nịnh Thu cau mày, chân vô thức dùng lực, tốc độ gia tăng, chiếc xe đằng sau lập tức tăng tốc tiếp cận.

Bảng hướng dẫn nhắc nhở cách đó không xa có một khu dịch vụ, Tang Nịnh Thu nghĩ chạy đến đó hẳn có thể tìm được người giúp đỡ, ngay lúc cậu chuẩn bị rẽ ngang thì đột nhiên có một ngôi sao băng xẹt qua cực nhanh trước mắt, nhưng nó không biến mất giữa không trung mà bay thẳng về hướng xe của Tang Nịnh Thu.

Ngôi sang băng vừa đến gần, nháy mắt biến thành một quả cầu lửa sáng khổng lồ, như xác định được mục tiêu, nó hùng hồn tuyên bố với Tang Nịnh Thu: "Chính là cậu, anh bạn trẻ!"

============

*Thương Trọng Vĩnh là một tác phẩm nổi tiếng của Vương An Thạch thời Bắc Tống, kể về câu chuyện của cậu bé thiên tài Thương Trọng Vĩnh, vì cha cậu không cho cậu học hành mà biến cậu trở thành công cụ kiếm tiền, sau đó cậu trở thành một người bình thường.

Bộ này lúc tui đọc đã thấy khó hiểu hơn mấy bộ bình thường khác rồi, đến khi ngồi edit thì đúng là x2 luôn ó =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau