Cp Tôi Ship Đều Be Rồi (Khoái Xuyên Chi Diễn Tinh Đản Sanh)
Chương 3: Mở đầu 2
Edit: Nynuvola
Khi quả cầu lửa sáng rực đang lao đến đây, đại não của Tang Nịnh Thu nhanh chóng xoay chuyển, dưới tình huống cấp bách vội vàng đánh tay lái, né tránh quả cầu lửa không rõ ý đồ kia, chiếc xe quay ngoắt một vòng 360 độ.
Chiếc xe theo dõi phía sau không hề có ý định thắng lại, mà trực tiếp va chạm với xe của Tang Nịnh Thu.
Mọi thứ trước mắt giống như được quay chậm, chỉ vài giây ngắn ngủi mà tựa cả tiếng trời, Tang Nịnh Thu giơ tay che chắn phần đầu, trong quá trình di chuyển có thể nhìn thấy ánh sáng chói mắt xung quanh, tia lửa tóe lên do ma xát từ bánh xe, quả cầu lửa dần dần đâm thẳng về phía trước, đồng thời chiếc xe theo dõi đằng sau dùng toàn lực va chạm với đuôi xe.
Bên tai vang lên một tiếng thắng xe kéo dài vô tận, chiếc xe bắt đầu bị bóp méo biến dạng, không khí xung quanh trong nháy mắt rút sạch, hô hấp của Tang Nịnh Thu cũng ngưng trệ, cậu có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đột nhiên ngừng đập.
Khoảnh khắc bị quả cầu lửa kia rơi trúng, giống như con cá mắc cạn trên bãi trở về biển, dưỡng khí một lần nữa được truyền vào phổi, trái tim khôi phục tiếng đập, cảm thấy cả người tựa hồ được sống dậy một lần nữa.
Cậu phát hiện mình được bao bọc trong lớp sáng huỳnh quang màu xanh lam, cơ thể lơ lửng giữa không trung, cả người phiêu đãng lững lờ, giống linh hồn đã bị lôi ra ngoài.
Tang Nịnh Thu kinh ngạc quay đầu nhìn, thấy phần lớn chiếc xe ô tô mà cậu điều khiển lún sâu và móp méo, còn cơ thể cậu bị mắc kẹt trên trên ghế lái với miếng sắt cố định biến dạng nghiêm trọng, đầu thì bê bết máu, bất tỉnh nhân sự.
Cậu...... Chết rồi sao? Tang Nịnh Thu tự hỏi chính mình.
Lúc Tang Nịnh Thu lấy lại tỉnh táo, nhận thấy bản thân đứng trong một không gian kỳ lạ, bốn phía đều tối thui, nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ mọi vật, hơn nữa tinh tường ý thức được, cậu bị giam bởi một khối lập phương khép kín.
Loại cảm giác này thật khó tả, giống như bị ném vào trong hộp, không biết đêm ngày, thậm chí bản thân còn sống hay đã chết cũng không hay.
"Hoan nghênh bước vào hộp tâm nguyện của Tiểu Đào Tâm!"
Hô hấp cậu vẫn chưa bình ổn thì đột nhiên giữa không khí vang lên giọng nói vui vẻ của một thiếu nữ, cực kỳ to rõ ở nơi trống rỗng này, dọa Tang Nịnh Thu giật cả mình.
"Ủa đệt mợ! Anh trai anh là ai vậy? Ai kêu anh tới đây?"
Khóe miệng Tang Nịnh Thu giật giật, mặc dù sốt ruột nhưng theo thói quen cậu vẫn duy trì nụ cười nhếch mép chuyên nghiệp, thân thiện ôn hòa hỏi: "Tôi cũng không biết tại sao tôi lại xuất hiện ở đây, cho hỏi cô là......"
"Cậu cười giả tạo vl." Thiếu nữ lập tức cắt ngang lời cậu.
Tang Nịnh Thu: "......"
"Giọng nói cũng giả nữa." Thêm một cú đả kích khác.
Nội tâm Tang Nịnh Thu chửi bậy: Fuck!
"Aaaaaaa tâm nguyện của tôi rõ ràng là Tô Trình mà huhuhuhu!!!" Khắp nơi vang lên tiếng khóc kinh thiên động địa, nhưng Tang Nịnh Thu có thể bắt được cái tên mấu chốt quen tai từ trong đó.
"Tô Trình?" Tâm tình vốn bình tĩnh của Tang Nịnh Thu lập tức không bình tĩnh nổi nữa, "Cô nói tâm nguyện Tô Trình là có ý gì?"
Thiếu nữ đang tru tréo đột nhiên im bặt, tự động chuyển sang âm thanh điện tử lạnh lẽo: "Xin chào, hoan nghênh đến với hệ thống đu CP độc quyền của Tiểu Đào Tâm, linh hồn của cậu và hệ thống đã trói buộc với nhau, cần phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể sống lại và quay về thế giới hiện thực."
Đu CP? Linh hồn? Hệ thống? Nói lung ta lung tung cái gì đấy? Tang Nịnh Thu nhíu mi, im lặng phân tích những lời này, nhưng đầu óc đơn giản của cậu căn bản không giải đáp được tình huống phức tạp kia, đành dứt khoát từ bỏ, ngồi xổm xuống đất.
"Hệ thống" tiếp tục giới thiệu: "Sau khi nhiệm vụ bắt đầu, cậu với tư cách là nhân vật chính sẽ ngẫu nhiên đi vào những thế giới khác nhau. Cậu chỉ cần phát triển và hoàn thiện tuyến tình cảm theo cốt truyện ở mỗi thế giới, đạt thành quả 'Cp tôi đu đều real', đẩy tiến độ lên đầy 100%. Dưới đây là kịch bản của mỗi thế giới, mời tùy ý chọn lựa."
"Hệ thống" tua một tràng xong, trên đầu Tang Nịnh Thu dần hiện ra mấy chục biểu tượng, trong đêm tối chớp lóe ánh sáng âm u quỷ dị.
Nhưng Tang Nịnh Thu vẫn thờ ơ như cũ, cậu ngồi dưới đất mệt mỏi, ôm đầu gối, thân ảnh cô đơn lẻ loi trong góc.
Cậu im lặng, "Hệ thống" cũng không dám hé răng, sau một khoảng thời gian trầm mặc của cả hai, một bóng người nhỏ nhắn như đám mây trắng chậm rãi đáp xuống trước mặt Tang Nịnh Thu, từ dáng vẻ mơ hồ có thể thấy được một cô gái buộc tóc đuôi ngựa.
"Cô......"
"Hệ thống" không đành lòng, hơn nữa còn chột dạ, đang nghĩ cách an ủi Tang Nịnh Thu, kết quả lúc cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt dại ra hỏi: "Tôi đói bụng quá, có đồ ăn không?"
"Hệ thống": "...... Snack khoai tây, cậu ăn không?"
Tang Nịnh Thu gật đầu, lại bổ sung: "Tôi muốn vị dưa leo, cảm ơn nha."
Đỉnh đầu "Hệ thống" nổi lên vài vạch đen, nhưng Tang Nịnh Thu không nhìn thấy được, còn bồi thêm một câu: "Có nước đá rơi xuống nữa chứ?"
Cuối cùng một người một "hệ thống" cùng ngồi dưới đất, vây xung quanh là đống đồ ăn vặt, tiếng "răng rắc " vang lên khắp không gian.
Ăn uống no say, Tang Nịnh Thu mút mút vụn đồ ăn còn dính trên ngón tay, hỏi: "Hệ thống mà cô nói là cái gì? Tôi biết cụm từ CP nhưng chuyện tôi bị trói buộc với hệ thống thì thế nào? Đây là đâu? Cô là ai? Tôi chết rồi hả? Tôi lên thiên đường hay địa ngục vậy?"
Vấn đề quá nhiều, "Hệ thống" cảm thấy đau đầu: "Từ từ, chúng ta nói từng vấn đề một nhé."
Tang Nịnh Thu bắt chéo chân gật đầu, nhân tiện xé túi chân gà, làm bộ nghe giảng nghiêm túc.
"Như này, tôi tên Tiểu Đào Tâm, là một tiểu tiên nữ siêu cấp ngây thơ, đáng yêu và tốt bụng." "Hệ thống" bắt đầu dùng giọng điệu dạt dào tình cảm tự giới thiệu, "Trước khi chết tôi đã từng ước với sao băng trên bầu trời cho tôi một tâm nguyện, trời cao cảm nhận sự chân thành của tôi, cuối cùng có một ngày, nguyện vọng của tôi được thực hiện."
"Nhưng mà!" Ngữ khí của Tiểu Đào Tâm chợt thay đổi, chỉ vào Tang Nịnh Thu nói: "Người tôi muốn rõ ràng là Tô Trình, chả hiểu sao bỗng biến thành cậu."
"Vì sai lại là tôi?" Tang Nịnh Thu cũng cảm thấy không hiểu nổi.
Tiểu Đào Tâm ảo não nói: "Tôi không rõ lí do cậu xuất hiện ở đây, tôi không quen cậu, giữa chừng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì bất ngờ gì nữa."
"Hệ thống thì sao?" Tang Nịnh Thu khó hiểu, chỉ có thể hỏi tiếp.
"Làm gì có cái hệ thống nào, tôi bịa ra thôi, chuyện xưa không phải đều mở đầu như vậy à?" Tiểu Đào Tâm vừa cắn hạt dưa vừa nói.
"Không phải chứ, cô bắt tôi đến đây, còn nói dối tôi?" Tang Nịnh Thu kích động quơ tay múa chân loạn xạ, "Tôi bị một quả cầu lửa siêu bự rơi trúng đó."
"Tôi biết mà, vì 'nó' là tôi á." Tiểu Đào Tâm mặt không đổi sắc nói, tựa hồ Tang Nịnh Thu trong mắt cô chỉ là một màn sương khói trắng xóa.
Nghe cô nàng nói thế, Tang Nịnh Thu giận mà không có chỗ trút, nghẹn một búng máu, ngay cả lời ra khỏi miệng cũng không rõ ràng: "Cô, cô......"
"Cậu đừng có chỉ vào tôi thế, tôi đã cứu cậu một mạng đó." Tiểu Đào Tâm đánh giá cậu từ trên xuống dưới, "Cậu nhìn xem bộ dạng hiện tại của mình đi."
Tang Nịnh Thu lúc này mới cúi đầu nhìn tay chân cơ thể, trong suốt như không khí loãng, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Cậu mường tượng lại dáng vẻ nửa chết nửa sống cuối cùng kia của mình, mê man hỏi: "Tôi đã chết rồi sao?"
Tang Nịnh Thu còn nhớ rõ, trước khi xảy ra chuyện, cậu bị một chiếc xe theo dõi, nếu nửa đường không gặp sao băng và cầu lửa va chạm, chuyện phát sinh lúc sau, chẳng ai biết cả.
"Cậu còn có cơ hội cứu được, nếu không sẽ không gặp tôi, xem ra trời cao chú định duyên phận." Lúc Tiểu Đào Tâm nói chuyện thường thích khoa tay múa chân, mảnh sương trắng bồng bềnh bay bay, khi tan khi tụ.
Tang Nịnh Thu nhìn dáng vẻ thần kỳ này của Tiểu Đào Tâm, nhớ cô từng bảo là trước khi chết, liền hỏi: "Không phải nói cô đã...... ấy hả? Sao giờ có thể thản nhiên ngồi tán dóc ăn đồ ăn vặt với tôi bình thường vậy? Còn biến thành quả bóng siêu to khổng lồ?"
Nội tâm Tiểu Đào Tâm: Cậu mới là quả bóng í!
Có điều cô nàng vẫn nghiêm túc phổ cập giáo dục: "Cái gọi là linh hồn sau khi chết thực chất là một phần tử năng lượng nhỏ. Lúc phân tán sẽ quay trở lại vũ trụ và tạo ra một vật chất hoàn toàn mới, không ngừng phiêu bạt trong thiên hà rộng lớn, hấp thụ các tinh thể năng lượng từ trường, từ từ phát triển thành một ngôi sao. "
Tang Nịnh Thu trợn mắt há mồm, ngây ngốc hỏi: "Thật vậy hả? Con người sau khi chết sẽ biến thành ngôi sao thật à?"
Tiểu Đào Tâm nghịch ngợm xòe tay: "Tôi không biết nha, nãy giờ là tôi nói hươu nói vượn đó."
"Cô lại giở trò với tôi nữa?" Tang Nịnh Thu cảm thấy cậu sắp bị ép đến bẹp dí.
"Nhưng hiện tại cậu ở đây đích xác là tình huống như thế." Tiểu Đào Tâm cười xấu xa, "Tóm lại, chỉ cần nguyện vọng của tôi hoàn thành, cái hộp này sẽ trở thành hộp điều ước chân chính, tôi có thể nhận được món quà mà mình mong muốn, cũng sẽ mở hộp thả cậu trở về."
Tang Nịnh Thu tự hỏi một vòng, cho rằng sự tình không đơn giản vậy: "Nếu tôi không thể hoàn thành thì sao?"
Hỏi xong, cho dù không thấy rõ biểu tình trên gương mặt thiếu nữ, Tang Nịnh Thu vẫn cảm nhận được luồng oán khí cực kỳ mạnh mẽ, Tiểu Đào Tâm hung ác uy hiếp: "Vậy cùng nhau xuống địa ngục đi!"
Tang Nịnh Thu biết rằng cậu không có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận nó, đành ngẩng đầu lên nhìn những biểu tượng sáng dạ quang phía trên, vươn tay nhẹ nhàng vuốt qua trái phải, những kịch bản đại diện cho mỗi thế giới khác nhau lần lượt xuất hiện trước mắt cậu, chỉ là tiêu đề của chúng có hơi không đúng.
Cậu nghi ngờ và hoang mang hỏi: "Mấy cái này không phải truyện đồng nhân mà cô viết đó chứ?"
"Bị cậu phát hiện ra rồi, hí hí." Tiểu Đào Tâm bị vạch trần nhưng chẳng có xíu xấu hổ gì, "Bây giờ có rất nhiều phim truyền hình đều sửa tới sửa lui, chả có ý nghĩa gì ráo, cho nên tôi tự mình viết đó. Viết nhiều lắm, ảo tưởng có một ngày CP tôi ship đều thành thật thì tốt rồi, ai biết đâu được chưa kịp làm gì người đã chết, chấp niệm lại quá sâu."
Vậy nên đừng có nhìn sao băng mà ước lung tung, lỡ như một ngày nào đó trúng đạn thì tàn đời? Nội tâm Tang Nịnh Thu âm thầm phun tào, thêm nữa là đừng coi thường nữ nhà văn vừa trạch vừa hủ, bởi vì bạn sẽ không bao giờ biết trong mắt cô nàng sẽ phát triển mấy câu chuyện vượt quá sức tưởng tượng nào đâu.
Tang Nịnh Thu nhớ Tiểu Đào Tâm từng bảo mình đu CP, hỏi tiếp: "Vậy CP cô đu là của Tô Trình với ai vậy?"
"Đến lúc đó cậu sẽ biết." Nghĩ đến đây, Tiểu Đào Tâm cười toe toét, đôi mắt cũng chuyển thành hình trái tim tình yêu.
"Chỉ cần diễn thật tốt vai trò yêu đương ở mỗi thế giới là được." Tang Nịnh Thu nghĩ bụng, đoán chừng muốn hoàn thành nhiệm vụ chắc cũng sẽ không quá khó, diễn kịch mà thôi, nghề của cậu.
Tiểu Đào Tâm bán tín bán nghi liếc Tang Nịnh Thu:" Nếu Tô Trình nói vậy thì tôi rất OK, nhưng nếu câu đó chui ra từ miệng cậu......"
"Tôi thì sao?" Nhắc tới Tô Trình, Tang Nịnh Thu lập tức sôi máu, "Tôi là tiểu sinh lưu lượng cả triệu fan hâm mộ, đêm nay vừa đạt được giải nam diễn viên yêu thích nhất."
"Fans của Tô Trình mấy chục triệu lận."
"......"
"Đêm nay người ta còn đạt giải ảnh đế."
"......"
"Diễn xuất của Tô Trình giỏi, lại còn đẹp trai, nhân phẩm tốt......" Tiểu Đào Tâm liệt kê.
"Anh ta từng phẫu thuật thẩm mỹ." Tang Nịnh Thu khinh thường.
"Nhưng kỹ thuật diễn giỏi, không những cao ráo mà dáng dấp còn ngon......"
"Tôi cao hơn anh ta, đẹp hơn anh ta, trẻ tuổi hơn anh ta!" Tang Nịnh Thu nóng nảy.
"Nhưng diễn xuất của người ta hay!"
Tang Nịnh Thu không muốn nói nữa, cậu đã chuẩn bị tâm lý khi uống xong ngụm coca cuối cùng. Thời gian ở đây tựa hồ đang được ngưng đọng, Tang Nịnh Thu không rõ tình huống của cậu trong thế giới thực thế nào rồi, cậu nghĩ đến gia đình và fan hâm mộ yêu thích mình, vì vậy cậu nhất định phải sống sót rời khỏi đây để trở về thế giới thật.
Tuổi của cậu dù sao vẫn còn trẻ, nhân sinh chưa qua một nửa, chết tử tế không bằng cố gắng sống.
Tang Nịnh Thu vốn định nghiên cứu cốt truyện mỗi thế giới trước, sau đó mới quyết định vào đi cái nào đầu tiên, nhưng chân ngồi lâu có chút tê, lúc đứng lên không cẩn thận lảo đảo, chạm vào một biểu tượng trong số đó.
"Tin tưởng chính mình, cậu có thể làm được." Tiểu Đào Tâm tiếp tục cắn nhả hạt dưa, đứng sau thiện chí cổ vũ, "Cố lên nha, tôi tin cậu."
Tang Nịnh Thu cảm thấy hình như cậu vừa té xuống vực sâu.
Khi quả cầu lửa sáng rực đang lao đến đây, đại não của Tang Nịnh Thu nhanh chóng xoay chuyển, dưới tình huống cấp bách vội vàng đánh tay lái, né tránh quả cầu lửa không rõ ý đồ kia, chiếc xe quay ngoắt một vòng 360 độ.
Chiếc xe theo dõi phía sau không hề có ý định thắng lại, mà trực tiếp va chạm với xe của Tang Nịnh Thu.
Mọi thứ trước mắt giống như được quay chậm, chỉ vài giây ngắn ngủi mà tựa cả tiếng trời, Tang Nịnh Thu giơ tay che chắn phần đầu, trong quá trình di chuyển có thể nhìn thấy ánh sáng chói mắt xung quanh, tia lửa tóe lên do ma xát từ bánh xe, quả cầu lửa dần dần đâm thẳng về phía trước, đồng thời chiếc xe theo dõi đằng sau dùng toàn lực va chạm với đuôi xe.
Bên tai vang lên một tiếng thắng xe kéo dài vô tận, chiếc xe bắt đầu bị bóp méo biến dạng, không khí xung quanh trong nháy mắt rút sạch, hô hấp của Tang Nịnh Thu cũng ngưng trệ, cậu có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đột nhiên ngừng đập.
Khoảnh khắc bị quả cầu lửa kia rơi trúng, giống như con cá mắc cạn trên bãi trở về biển, dưỡng khí một lần nữa được truyền vào phổi, trái tim khôi phục tiếng đập, cảm thấy cả người tựa hồ được sống dậy một lần nữa.
Cậu phát hiện mình được bao bọc trong lớp sáng huỳnh quang màu xanh lam, cơ thể lơ lửng giữa không trung, cả người phiêu đãng lững lờ, giống linh hồn đã bị lôi ra ngoài.
Tang Nịnh Thu kinh ngạc quay đầu nhìn, thấy phần lớn chiếc xe ô tô mà cậu điều khiển lún sâu và móp méo, còn cơ thể cậu bị mắc kẹt trên trên ghế lái với miếng sắt cố định biến dạng nghiêm trọng, đầu thì bê bết máu, bất tỉnh nhân sự.
Cậu...... Chết rồi sao? Tang Nịnh Thu tự hỏi chính mình.
Lúc Tang Nịnh Thu lấy lại tỉnh táo, nhận thấy bản thân đứng trong một không gian kỳ lạ, bốn phía đều tối thui, nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ mọi vật, hơn nữa tinh tường ý thức được, cậu bị giam bởi một khối lập phương khép kín.
Loại cảm giác này thật khó tả, giống như bị ném vào trong hộp, không biết đêm ngày, thậm chí bản thân còn sống hay đã chết cũng không hay.
"Hoan nghênh bước vào hộp tâm nguyện của Tiểu Đào Tâm!"
Hô hấp cậu vẫn chưa bình ổn thì đột nhiên giữa không khí vang lên giọng nói vui vẻ của một thiếu nữ, cực kỳ to rõ ở nơi trống rỗng này, dọa Tang Nịnh Thu giật cả mình.
"Ủa đệt mợ! Anh trai anh là ai vậy? Ai kêu anh tới đây?"
Khóe miệng Tang Nịnh Thu giật giật, mặc dù sốt ruột nhưng theo thói quen cậu vẫn duy trì nụ cười nhếch mép chuyên nghiệp, thân thiện ôn hòa hỏi: "Tôi cũng không biết tại sao tôi lại xuất hiện ở đây, cho hỏi cô là......"
"Cậu cười giả tạo vl." Thiếu nữ lập tức cắt ngang lời cậu.
Tang Nịnh Thu: "......"
"Giọng nói cũng giả nữa." Thêm một cú đả kích khác.
Nội tâm Tang Nịnh Thu chửi bậy: Fuck!
"Aaaaaaa tâm nguyện của tôi rõ ràng là Tô Trình mà huhuhuhu!!!" Khắp nơi vang lên tiếng khóc kinh thiên động địa, nhưng Tang Nịnh Thu có thể bắt được cái tên mấu chốt quen tai từ trong đó.
"Tô Trình?" Tâm tình vốn bình tĩnh của Tang Nịnh Thu lập tức không bình tĩnh nổi nữa, "Cô nói tâm nguyện Tô Trình là có ý gì?"
Thiếu nữ đang tru tréo đột nhiên im bặt, tự động chuyển sang âm thanh điện tử lạnh lẽo: "Xin chào, hoan nghênh đến với hệ thống đu CP độc quyền của Tiểu Đào Tâm, linh hồn của cậu và hệ thống đã trói buộc với nhau, cần phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể sống lại và quay về thế giới hiện thực."
Đu CP? Linh hồn? Hệ thống? Nói lung ta lung tung cái gì đấy? Tang Nịnh Thu nhíu mi, im lặng phân tích những lời này, nhưng đầu óc đơn giản của cậu căn bản không giải đáp được tình huống phức tạp kia, đành dứt khoát từ bỏ, ngồi xổm xuống đất.
"Hệ thống" tiếp tục giới thiệu: "Sau khi nhiệm vụ bắt đầu, cậu với tư cách là nhân vật chính sẽ ngẫu nhiên đi vào những thế giới khác nhau. Cậu chỉ cần phát triển và hoàn thiện tuyến tình cảm theo cốt truyện ở mỗi thế giới, đạt thành quả 'Cp tôi đu đều real', đẩy tiến độ lên đầy 100%. Dưới đây là kịch bản của mỗi thế giới, mời tùy ý chọn lựa."
"Hệ thống" tua một tràng xong, trên đầu Tang Nịnh Thu dần hiện ra mấy chục biểu tượng, trong đêm tối chớp lóe ánh sáng âm u quỷ dị.
Nhưng Tang Nịnh Thu vẫn thờ ơ như cũ, cậu ngồi dưới đất mệt mỏi, ôm đầu gối, thân ảnh cô đơn lẻ loi trong góc.
Cậu im lặng, "Hệ thống" cũng không dám hé răng, sau một khoảng thời gian trầm mặc của cả hai, một bóng người nhỏ nhắn như đám mây trắng chậm rãi đáp xuống trước mặt Tang Nịnh Thu, từ dáng vẻ mơ hồ có thể thấy được một cô gái buộc tóc đuôi ngựa.
"Cô......"
"Hệ thống" không đành lòng, hơn nữa còn chột dạ, đang nghĩ cách an ủi Tang Nịnh Thu, kết quả lúc cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt dại ra hỏi: "Tôi đói bụng quá, có đồ ăn không?"
"Hệ thống": "...... Snack khoai tây, cậu ăn không?"
Tang Nịnh Thu gật đầu, lại bổ sung: "Tôi muốn vị dưa leo, cảm ơn nha."
Đỉnh đầu "Hệ thống" nổi lên vài vạch đen, nhưng Tang Nịnh Thu không nhìn thấy được, còn bồi thêm một câu: "Có nước đá rơi xuống nữa chứ?"
Cuối cùng một người một "hệ thống" cùng ngồi dưới đất, vây xung quanh là đống đồ ăn vặt, tiếng "răng rắc " vang lên khắp không gian.
Ăn uống no say, Tang Nịnh Thu mút mút vụn đồ ăn còn dính trên ngón tay, hỏi: "Hệ thống mà cô nói là cái gì? Tôi biết cụm từ CP nhưng chuyện tôi bị trói buộc với hệ thống thì thế nào? Đây là đâu? Cô là ai? Tôi chết rồi hả? Tôi lên thiên đường hay địa ngục vậy?"
Vấn đề quá nhiều, "Hệ thống" cảm thấy đau đầu: "Từ từ, chúng ta nói từng vấn đề một nhé."
Tang Nịnh Thu bắt chéo chân gật đầu, nhân tiện xé túi chân gà, làm bộ nghe giảng nghiêm túc.
"Như này, tôi tên Tiểu Đào Tâm, là một tiểu tiên nữ siêu cấp ngây thơ, đáng yêu và tốt bụng." "Hệ thống" bắt đầu dùng giọng điệu dạt dào tình cảm tự giới thiệu, "Trước khi chết tôi đã từng ước với sao băng trên bầu trời cho tôi một tâm nguyện, trời cao cảm nhận sự chân thành của tôi, cuối cùng có một ngày, nguyện vọng của tôi được thực hiện."
"Nhưng mà!" Ngữ khí của Tiểu Đào Tâm chợt thay đổi, chỉ vào Tang Nịnh Thu nói: "Người tôi muốn rõ ràng là Tô Trình, chả hiểu sao bỗng biến thành cậu."
"Vì sai lại là tôi?" Tang Nịnh Thu cũng cảm thấy không hiểu nổi.
Tiểu Đào Tâm ảo não nói: "Tôi không rõ lí do cậu xuất hiện ở đây, tôi không quen cậu, giữa chừng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì bất ngờ gì nữa."
"Hệ thống thì sao?" Tang Nịnh Thu khó hiểu, chỉ có thể hỏi tiếp.
"Làm gì có cái hệ thống nào, tôi bịa ra thôi, chuyện xưa không phải đều mở đầu như vậy à?" Tiểu Đào Tâm vừa cắn hạt dưa vừa nói.
"Không phải chứ, cô bắt tôi đến đây, còn nói dối tôi?" Tang Nịnh Thu kích động quơ tay múa chân loạn xạ, "Tôi bị một quả cầu lửa siêu bự rơi trúng đó."
"Tôi biết mà, vì 'nó' là tôi á." Tiểu Đào Tâm mặt không đổi sắc nói, tựa hồ Tang Nịnh Thu trong mắt cô chỉ là một màn sương khói trắng xóa.
Nghe cô nàng nói thế, Tang Nịnh Thu giận mà không có chỗ trút, nghẹn một búng máu, ngay cả lời ra khỏi miệng cũng không rõ ràng: "Cô, cô......"
"Cậu đừng có chỉ vào tôi thế, tôi đã cứu cậu một mạng đó." Tiểu Đào Tâm đánh giá cậu từ trên xuống dưới, "Cậu nhìn xem bộ dạng hiện tại của mình đi."
Tang Nịnh Thu lúc này mới cúi đầu nhìn tay chân cơ thể, trong suốt như không khí loãng, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Cậu mường tượng lại dáng vẻ nửa chết nửa sống cuối cùng kia của mình, mê man hỏi: "Tôi đã chết rồi sao?"
Tang Nịnh Thu còn nhớ rõ, trước khi xảy ra chuyện, cậu bị một chiếc xe theo dõi, nếu nửa đường không gặp sao băng và cầu lửa va chạm, chuyện phát sinh lúc sau, chẳng ai biết cả.
"Cậu còn có cơ hội cứu được, nếu không sẽ không gặp tôi, xem ra trời cao chú định duyên phận." Lúc Tiểu Đào Tâm nói chuyện thường thích khoa tay múa chân, mảnh sương trắng bồng bềnh bay bay, khi tan khi tụ.
Tang Nịnh Thu nhìn dáng vẻ thần kỳ này của Tiểu Đào Tâm, nhớ cô từng bảo là trước khi chết, liền hỏi: "Không phải nói cô đã...... ấy hả? Sao giờ có thể thản nhiên ngồi tán dóc ăn đồ ăn vặt với tôi bình thường vậy? Còn biến thành quả bóng siêu to khổng lồ?"
Nội tâm Tiểu Đào Tâm: Cậu mới là quả bóng í!
Có điều cô nàng vẫn nghiêm túc phổ cập giáo dục: "Cái gọi là linh hồn sau khi chết thực chất là một phần tử năng lượng nhỏ. Lúc phân tán sẽ quay trở lại vũ trụ và tạo ra một vật chất hoàn toàn mới, không ngừng phiêu bạt trong thiên hà rộng lớn, hấp thụ các tinh thể năng lượng từ trường, từ từ phát triển thành một ngôi sao. "
Tang Nịnh Thu trợn mắt há mồm, ngây ngốc hỏi: "Thật vậy hả? Con người sau khi chết sẽ biến thành ngôi sao thật à?"
Tiểu Đào Tâm nghịch ngợm xòe tay: "Tôi không biết nha, nãy giờ là tôi nói hươu nói vượn đó."
"Cô lại giở trò với tôi nữa?" Tang Nịnh Thu cảm thấy cậu sắp bị ép đến bẹp dí.
"Nhưng hiện tại cậu ở đây đích xác là tình huống như thế." Tiểu Đào Tâm cười xấu xa, "Tóm lại, chỉ cần nguyện vọng của tôi hoàn thành, cái hộp này sẽ trở thành hộp điều ước chân chính, tôi có thể nhận được món quà mà mình mong muốn, cũng sẽ mở hộp thả cậu trở về."
Tang Nịnh Thu tự hỏi một vòng, cho rằng sự tình không đơn giản vậy: "Nếu tôi không thể hoàn thành thì sao?"
Hỏi xong, cho dù không thấy rõ biểu tình trên gương mặt thiếu nữ, Tang Nịnh Thu vẫn cảm nhận được luồng oán khí cực kỳ mạnh mẽ, Tiểu Đào Tâm hung ác uy hiếp: "Vậy cùng nhau xuống địa ngục đi!"
Tang Nịnh Thu biết rằng cậu không có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận nó, đành ngẩng đầu lên nhìn những biểu tượng sáng dạ quang phía trên, vươn tay nhẹ nhàng vuốt qua trái phải, những kịch bản đại diện cho mỗi thế giới khác nhau lần lượt xuất hiện trước mắt cậu, chỉ là tiêu đề của chúng có hơi không đúng.
Cậu nghi ngờ và hoang mang hỏi: "Mấy cái này không phải truyện đồng nhân mà cô viết đó chứ?"
"Bị cậu phát hiện ra rồi, hí hí." Tiểu Đào Tâm bị vạch trần nhưng chẳng có xíu xấu hổ gì, "Bây giờ có rất nhiều phim truyền hình đều sửa tới sửa lui, chả có ý nghĩa gì ráo, cho nên tôi tự mình viết đó. Viết nhiều lắm, ảo tưởng có một ngày CP tôi ship đều thành thật thì tốt rồi, ai biết đâu được chưa kịp làm gì người đã chết, chấp niệm lại quá sâu."
Vậy nên đừng có nhìn sao băng mà ước lung tung, lỡ như một ngày nào đó trúng đạn thì tàn đời? Nội tâm Tang Nịnh Thu âm thầm phun tào, thêm nữa là đừng coi thường nữ nhà văn vừa trạch vừa hủ, bởi vì bạn sẽ không bao giờ biết trong mắt cô nàng sẽ phát triển mấy câu chuyện vượt quá sức tưởng tượng nào đâu.
Tang Nịnh Thu nhớ Tiểu Đào Tâm từng bảo mình đu CP, hỏi tiếp: "Vậy CP cô đu là của Tô Trình với ai vậy?"
"Đến lúc đó cậu sẽ biết." Nghĩ đến đây, Tiểu Đào Tâm cười toe toét, đôi mắt cũng chuyển thành hình trái tim tình yêu.
"Chỉ cần diễn thật tốt vai trò yêu đương ở mỗi thế giới là được." Tang Nịnh Thu nghĩ bụng, đoán chừng muốn hoàn thành nhiệm vụ chắc cũng sẽ không quá khó, diễn kịch mà thôi, nghề của cậu.
Tiểu Đào Tâm bán tín bán nghi liếc Tang Nịnh Thu:" Nếu Tô Trình nói vậy thì tôi rất OK, nhưng nếu câu đó chui ra từ miệng cậu......"
"Tôi thì sao?" Nhắc tới Tô Trình, Tang Nịnh Thu lập tức sôi máu, "Tôi là tiểu sinh lưu lượng cả triệu fan hâm mộ, đêm nay vừa đạt được giải nam diễn viên yêu thích nhất."
"Fans của Tô Trình mấy chục triệu lận."
"......"
"Đêm nay người ta còn đạt giải ảnh đế."
"......"
"Diễn xuất của Tô Trình giỏi, lại còn đẹp trai, nhân phẩm tốt......" Tiểu Đào Tâm liệt kê.
"Anh ta từng phẫu thuật thẩm mỹ." Tang Nịnh Thu khinh thường.
"Nhưng kỹ thuật diễn giỏi, không những cao ráo mà dáng dấp còn ngon......"
"Tôi cao hơn anh ta, đẹp hơn anh ta, trẻ tuổi hơn anh ta!" Tang Nịnh Thu nóng nảy.
"Nhưng diễn xuất của người ta hay!"
Tang Nịnh Thu không muốn nói nữa, cậu đã chuẩn bị tâm lý khi uống xong ngụm coca cuối cùng. Thời gian ở đây tựa hồ đang được ngưng đọng, Tang Nịnh Thu không rõ tình huống của cậu trong thế giới thực thế nào rồi, cậu nghĩ đến gia đình và fan hâm mộ yêu thích mình, vì vậy cậu nhất định phải sống sót rời khỏi đây để trở về thế giới thật.
Tuổi của cậu dù sao vẫn còn trẻ, nhân sinh chưa qua một nửa, chết tử tế không bằng cố gắng sống.
Tang Nịnh Thu vốn định nghiên cứu cốt truyện mỗi thế giới trước, sau đó mới quyết định vào đi cái nào đầu tiên, nhưng chân ngồi lâu có chút tê, lúc đứng lên không cẩn thận lảo đảo, chạm vào một biểu tượng trong số đó.
"Tin tưởng chính mình, cậu có thể làm được." Tiểu Đào Tâm tiếp tục cắn nhả hạt dưa, đứng sau thiện chí cổ vũ, "Cố lên nha, tôi tin cậu."
Tang Nịnh Thu cảm thấy hình như cậu vừa té xuống vực sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất