Cp Tôi Ship Đều Be Rồi (Khoái Xuyên Chi Diễn Tinh Đản Sanh)
Chương 5: Lão đại phải lòng tôi 2
Edit: Nynuvola
Mấy người mặc đồ đen đã nhanh chóng tới gần Tang Nịnh Thu, thậm chí không thèm mở lồng sắt mà cứ thế nâng lên đi ra ngoài.
Tang Nịnh Thu cực kỳ sợ hãi, cậu quay đầu lại nhìn Lục Vân Sanh đang nắm lan can, đối phương ngay cả một ánh mắt cũng chẳng màng bố thí cho cậu.
Dưới tình thế cấp bách Tang Nịnh Thu đành hét lớn: "Trên tay tôi có nhược điểm của anh!"
Những bộ phim về cảnh sát và xã hội đen thường được diễn rồi chiếu giống thế này, không ngờ nó có hiệu quả thật. Bước chân sắp rời đi của Lục Vân Sanh dừng lại, nhưng hắn ta không quay đầu cũng không cho người thả Tang Nịnh Thu ra, vài họng súng lập tức chỉa thẳng vào đầu cậu.
"Nếu tôi chết, ngày mai toàn thế giới sẽ biết hết những bí mật mà anh muốn cho mọi người biết." Mặc dù đã sợ đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng Tang Nịnh Thu không muốn chịu thua khí thế kia, cậu giãy nảy gào thét, "Lục Vân Sanh, có bản lĩnh thì nổ súng đi."
Vốn định diễn như một con dã thú có thể cắn người bị nhốt trong lồng sắt, nhưng Tang Nịnh Thu trông chẳng khác gì một con mèo xù lông, ở trong lồng nhảy loạn xạ, giương nanh múa vuốt, bản thân nhát gan lại còn làm ra vẻ tự phụ.
Lục Vân Sanh tựa hồ hứng thú, hắn ngoắc ngoắc ngón tay, Tang Nịnh Thu lập tức bị kéo trở về, thậm chí còn được thả khỏi lồng sắt.
Cậu bị ném xuống đất, khí huyết không lưu thông, cử động tê dại, cậu cố gắng định ngồi dậy nhưng rồi chợt bị một đôi chân gạt ngã trên mặt đất.
"Bí mật gì mà cậu biết còn tôi không biết nhỉ, nói nghe xem nào?" Lục Vân Sanh đè dấu giày lên lồng ngực của Tang Nịnh Thu.
Đại não Tang Nịnh Thu nhanh chóng vận hành, dưới loại tình huống này nếu muốn bảo toàn tính mạng, thường người ta sẽ nói: "Chỉ cần nói ra anh chắc chắn sẽ dùng súng bắn chết tôi, tôi không có ngu ngốc như vậy."
"Tôi cứ giết cậu là được thôi mà, người chết mới không mở miệng." Lục Vân Sanh ngồi xổm xuống, trên mặt hiện ý cười, sâu trong đáy mắt lại là vực sâu không thấy đáy, Tang Nịnh Thu thậm chí nhìn thấy ảnh ngược bản thân đang giãy dụa của mình nơi ấy.
"Anh dám cá cược với tôi không?" Đây là nguyên văn lời thoại của Tô Hòa, đáng lẽ cần được diễn với khí thế cứng cỏi ngoan cường, thế nhưng rơi xuống người Tang Nịnh Thu lại chuyển thành ánh mắt tránh né mềm yếu nghe lời, "Tôi mà chết, anh cũng đừng mong tốt đẹp."
【Kỹ năng diễn xuất như quần què.】
"Tiểu dâm oa, im miệng đi!" Những lời này vốn Tang Nịnh Thu định mắng trong lòng, ai biết đâu được bất cẩn bật thành tiếng.
Lông mày Lục Vân Sanh xoắn tít, đột nhiên bóp chặt cổ Tang Nịnh Thu, đẩy mạnh xuống nền đất.
Tang Nịnh Thu nghiêng người, mặt cà vào nền xi măng thô ráp lạnh băng, đau rớt cả nước mắt.
Cậu không còn sức lực vùng vằng nữa, lấy ra chút ý niệm cuối cùng hỏi Tiểu Đào Tâm: "Nếu tôi chết trong thế giới nhiệm vụ thì sao?
【Trở lại hộp thêm một lần, sau đó bắt đầu vòng tiếp theo với nhiệm vụ của thế giới mới.】
"Còn được, để tôi rời đi rồi tính." Nghĩ đến đây Tang Nịnh Thu quyết định từ bỏ việc giãy giụa, cậu thuộc Phật hệ, không có suy nghĩ tự làm khó bản thân.
Cảm giác nghẹt thở muốn chết không được sống chẳng xong, cậu nhắm chặt mắt mũi để khuôn mặt không quá kinh tởm. Loại thời điểm này thế nhưng muốn quản lý nét mặt, cảm thấy lúc chết cũng nên đẹp đẽ một tí.
Cần cổ trong tay hắn trắng nõn yếu ớt, không cần tốn bao nhiêu sức cũng có thể bẻ gãy, nhưng Lục Vân Sanh bất ngờ phát hiện trên cổ cậu loáng thoáng mảng màu đỏ, còn tưởng rằng là vết máu nên vội buông lỏng tay nhìn xem, hóa ra là một cái bớt đỏ.
Cũng nhờ vậy mà cảm giác hít thở không thông đột nhiên biến mất, Tang Nịnh Thu gặp qua tử thần, khuôn mặt căng cứng đỏ bừng, ngay khi vừa hít lấy không khí đã không ngừng ho khụ khụ kinh thiên động địa, hai mắt cậu đẫm lệ mơ hồ, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Lục Vân Sanh ghét bỏ nói: "Xấu muốn chết."
Đúng lúc này thì một tay sai không rõ lai lịch bước đến nói: "Lão đại, thu tay thôi, cảnh sát đang đến đây."
"Đi." Lục Vân Sanh trầm giọng hạ lệnh.
"Vậy tên kia làm sao bây giờ?" Thuộc hạ nhắc nhở hắn, Tang Nịnh Thu đã thấy bọn họ giết người.
"Mang về trước." Lục Vân Sanh cũng biết hiện tại không phải thời cơ tốt để giải quyết.
Thế nên Tang Nịnh Thu mơ màng bị mang đi, vừa kéo vừa lôi, bản thân đói bụng lại mệt mỏi, nháy mắt ngất đi.
Lần thứ hai Sang Ninh Kiều tỉnh lại, cậu phát hiện sợi xích sắt trên cổ tay vẫn chưa được cởi ra, cả người bị nhốt trong một căn phòng tối tăm như cũ.
Cậu đói đến nổi dạ dày cũng đau đớn, cứ tiếp tục vậy không phải biện pháp, chỉ có thể suy yếu gọi: "Có người không? Thả tôi ra ngoài, tôi muốn gặp lão đại của mấy người."
Bên ngoài không có bất cứ phản ứng nào, Tang Nịnh Thu trầm tư một chút, dùng hết sức lực gào lớn: "Lục Vân Sanh, tôi biết trên người anh có cái gì, nếu không cho tôi ra ngoài, tôi lập tức......"
"Lạc cạch" một tiếng, cửa mở, có hai người tiến vào kéo Tang Nịnh Thu ra.
Dọc đường đi, dựa vào hoàn cảnh xung quanh, Tang Nịnh Thu đoán mình đang ở biệt thự của Lục Vân Sanh, sau khi rời khỏi tầng hầm y được đưa đến phòng khách lầu một và ném tới trước mặt Lục Vân Sanh.
Lục Vân Sanh ngồi bên một cái bàn tràn đầy thức ăn, thong thả ung dung thưởng thức bò bít tết, hỏi cậu: "Vừa nãy cậu nói trên người tôi có cái gì?"
Tang Nịnh Thu nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm khối thịt hồng hồng kia không rời, nuốt nước bọt lo bản thân trước: "Tôi đói bụng."
Lục Vân Sanh cau mày nhìn cậu: "Tôi không đủ kiên nhẫn tiêu phí trên người cậu đâu."
"Tôi muốn ăn cơm, muốn tắm rửa." Tang Nịnh Thu tiếp tục ra điều kiện, "Bằng không cái gì tôi cũng không nói."
Buổi tối còn có trò hay, vì vậy Lục Vân Sanh không muốn tâm tình bị ảnh hưởng, hắn thật sự thỏa mãn tất cả những yêu cầu không đâu vào đâu của cậu.
Đương nhiên Tang Nịnh Thu không thể ngồi cùng một bàn dùng cơm với Lục Vân Sanh được, cậu chỉ có thể ngồi dưới đất bưng cái chén lớn, và cơm vào miệng.
Lục Vân Sanh phát hiện người này rõ ràng đã đói đến mức mê man một ngày một đêm, thế nhưng vẫn kén ăn như thường, ớt xanh không ăn, cần tây không ăn chỉ ăn mỗi thịt, nước sôi để nguội không uống, canh không uống chỉ uống nước ngọt.
Tuy trên người dơ dáy bẩn thỉu nhưng nhìn da thịt non mịn, cả người thanh tú nũng nịu, cũng không biết tại sao lại bị bán cho chợ đen.
Lục Vân Sanh hỏi: "Cậu tên gì?"
Vẻ mặt của Tang Nịnh Thu thoắt cái thay đổi, nhưng cái chén đã chặn ngang khuôn mặt, quai hàm căng phồng, cậu lúng búng trả lời: "Tô Hòa, tôi là Tô Hòa."
Lục Vân Sanh ưu nhã lau miệng, cầm một con dao ăn sắc bén lên, nhàn nhạt nói: "Tô Hòa đúng không? Lúc chết phải nhớ rõ tên mình, làm một con ma no."
Tang Nịnh Thu cũng không sợ, ợ to một cái, hất cằm bảo Lục Vân Sanh: "Tôi còn chưa đi tắm đâu."
【Cậu không sợ chết hả?】
"Đương nhiên em sợ chị hai, nhưng có chết cũng phải giữ thể diện, tôi đẹp trai ngời ngời thế này mà." Tang Nịnh Thu chỉ là đang bảo trì bản chất của một minh tinh, "Dù sao chết xong lập tức rời đi, cũng không tệ lắm, mới nhiệm vụ đầu tiên đã khó vậy rồi, tôi diễn không nổi."
Tiểu Đào Tâm cảm thấy lời Tang Nịnh Thu rất có lý, nắm được buông được, cực kỳ phù hợp với phong cách của cậu.
Lục Vân Sanh khom người dùng dao nâng cằm Tang Nịnh Thu buộc người phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình, vừa trông thấy hắn suýt nữa khiến cậu xỉu ngang, nói thế nào thì đây cũng là gương mặt của Tần Bất Độ đó.
Cậu chẳng e dè gì đánh giá Lục Vân Sanh, trong lòng thầm thương lượng với Tiểu Đào Tâm: "Không được chơi Tần ảnh đế một lần thật là tiếc quá đi, thế giới tiếp theo tôi sẽ còn gặp lại người sao?"
【Yên tâm đi, mỗi thế giới cậu đều có thể làm tình với anh ta, bao nhiêu tùy thích.】
Lục Vân Sanh phát hiện người này thật sự không e ngại hắn, rõ ràng rất sợ chết, nhưng ở trước mặt hắn luôn làm ra vẻ mặt chờ mong gì đó.
Chỉ là ngày ấy hắn bỗng dưng nổi nóng, kỳ thật Lục Vân Sanh không cần diệt khẩu, có thể bị bán vào chỗ kia xem như đã biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này rồi.
Đồ chơi trên giường mà thôi, chẳng thể tạo thành mối đe dọa, bóp chết cậu còn dễ hơn bóp chết một con kiến. Nghĩ đến đây, Lục Vân Sanh từ bỏ ý định giết Tô Hòa, hắn cất con dao và buông lời hứa hẹn: "Hãy nói cho tôi tất cả những gì cậu biết, tôi sẽ giữ cậu một mạng."
"Thật ư?" Tang Nịnh Thu cũng chỉ định lấy hào quang vai chính mà đánh cược, dù sao nếu dựa theo cốt truyện phát triển, cậu có thể sống đến cuối cùng.
"Đúng vậy, tôi gạt cậu làm gì?" Lục Vân Sanh gật đầu, hắn phát hiện lòng kiên nhẫn của mình dành cho Tô Hòa nhiều hơn hẳn người bình thường.
Tang Nịnh Thu suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, hai tròng mắt đen của cậu xoay chuyển, cũng bởi vì đôi mắt trong sáng và ướt át này của mình mà cậu luôn tạo cho người khác ảo giác thiên chân vô tà.
Lục Vân Sanh tưởng rằng cậu thật sự biết được chút gì của hắn trên người gã đầu hói, nhưng Tô Hòa lại đốp thẳng: "Tôi chả biết gì hết á."
"Cái gì?" Vẻ mặt của Lục Vân Sanh một lời khó nói hết.
"Tôi không biết gì thật, bao gồm người bán tôi là ai hay anh là ai tôi cũng có biết đâu." Tang Nịnh Thu hờ hững xòe bàn tay, "Tôi nói như thế chẳng qua chỉ vì muốn toàn mạng mà thôi."
Gân xanh trên trán Lục Vân Sanh giật giật, lần này hắn bị chọc giận tới nơi rồi, nhưng hắn không muốn căn phòng sạch sẽ của mình phủ đầy máu bắn, cho nên vẫy tay kêu thuộc hạ lôi con người trước chướng mắt kia xuống tầng hầm xử lý.
Còn chưa tới gần, toàn bộ mọi người trong phòng đều nghe thấy giọng nói thánh thót vang xa của Tang Nịnh Thu: "Trên mông lão đại của mấy người có một nốt ruồi!"
Lục Vân Sanh: "......"
"To như thế này nè!" Tang Nịnh Thu giơ tay miêu tả một cách khoa trương.
Thuộc hạ xung quanh sững sờ chôn chân tại chỗ, chỉ có Lục Vân Sanh hùng hổ lao đến như phi nước đại nắm chặt cằm Tang Nịnh Thu, lực độ rất lớn, Tang Nịnh Thu đau đến mức cho rằng cằm mình sắp bị bóp nát.
Cậu quá tự kiêu ngạo mạn, vì vậy quên mất người trước mặt là một lão đại hắc bang tàn nhẫn độc ác giết người như ngóe thế nào.
"Từ giờ trở đi, nếu cậu dám nói thêm một chữ, phát ra một tiếng, tôi lập tức cắt đứt lưỡi cậu." Lục Vân Sanh không còn mang vẻ lười nhác mềm mỏng nữa, biểu tình ghê rợn giống người điên, cười lạnh nói, "Tôi không thích đàn ông, nhưng có người khác thích."
Tang Nịnh Thu ngay cả phản kháng cũng quên mất, lúc Lục Vân Sanh buông cậu ra, phản ứng đầu tiên chính là cắn chặt miệng, không dám nói nửa lời.
"Cậu không phải muốn tắm rửa sao? Thỏa mãn cậu." Lục Vân Sanh cầm khăn ăn lau lau tay, "Tắm xong trang điểm xinh đẹp một chút, buổi tối còn có việc để dùng." Thế nên Tang Nịnh Thu bị kéo đi.
Nói tắm rửa thì đúng là cho tắm rửa thật, Tang Nịnh Thu ngâm mình trong bồn tắm, nghĩ đến bước tiếp theo nên làm gì.
Cậu hiện tại là Tô Hòa, nhất định phải biểu hiện như Tô Hòa, trước tiên tiếp cận Lục Vân Sanh, giúp hắn làm việc, lừa gạt sự tín nhiệm của hắn, thậm chí làm người bên gối, cuối cùng lợi dụng phần tín nhiệm này, tống cổ Lục Vân Sanh vào tù.
Mặc dù tình tiết của câu chuyện cũ rích, nhưng cảm giác kết thúc rất ngược, đến cuối thì Lục Vân Sanh đã thật sự động tâm trước Tô Hòa. Nhưng hiện Tang Nịnh Thu vô cùng nan giải, làm thế nào mới khiến Lục Vân Sanh động tâm được đây.
Quần áo dơ không thể mặc lại, Tang Nịnh Thu tắm rửa xong khoác áo tắm dài, cậu đứng trước gương lau người, đây chính xác là dáng vẻ của cậu, có thể nhận ra vết bớt trên cổ.
Vị trí của vết bớt này mọc một cách khéo léo, nằm ngay trên xương quai xanh bên phải hơi lệch sau gáy một chút, to bằng ngón tay cái, hình dạng bất quy tắc và đỏ sẫm. Mỗi khi nó vô tình lộ ra, ai không biết còn tưởng rằng là dấu tích lộn xộn nào đó, dù giải thích cỡ bao nhiêu vẫn khó mà chấp nhận.
Do vậy Tang Nịnh Thu từng buồn rầu hồi lâu, muốn làm phẫu thuật tẩy nó đi, hoặc là xăm đè lên, nhưng sau khi xuất đạo thì không thể tùy tiện động chạm dao kéo trên người, vết bớt này thành công trở thành biểu tượng cá nhân, cũng là đặc điểm độc nhất vô nhị của cậu.
"Từ giờ trở đi, mày chính là Tô Hòa." Tang Nịnh Thu tự nói với bản thân trong gương, "Gạt bỏ kỹ năng diễn xuất như hạch của mày, phát huy hết bản lĩnh diễn sâu đi nào, tròn vai mỗi nhân vật mày đảm nhận. Đường tình là cái thá gì? Con đường sự nghiệp lẫn đường nhân ngư đều phải có."
Cậu tự nhe răng trợn mắt với chiếc gương, còn chưa diễn đã bỗng có người gõ của, Tang Nịnh Thu - hiện tại là Tô Hòa mở cửa, lập tức bị lôi đi, ép ngồi vào bàn tràn điểm, sau đó xuất hiện vài người bắt đầu vây quanh trang điểm chải chuốt cho cậu.
Xuyên qua tấm gương, Tô Hòa nhìn thấy ngoài cửa có người đứng canh chừng, mà những người giúp cậu tạo hình hoàn toàn im lặng, như là sợ mở miệng thôi lập tức ăn kẹo đồng liền.
Trước đây cậu từng trang điểm nhiều lần nên rất yên tĩnh phối hợp, mãi đến lúc bị ụp một bộ tóc giả dài gợn sóng màu đen lên đầu, mặc vào chiếc váy ngắn bó sát màu đỏ chiết eo, đeo thêm đôi tất chân trong suốt đen cùng đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh bling bling, cậu mới thấy có chỗ không thích hợp.
Nhưng Tô Hòa còn chưa kịp phản kháng đã bị đưa ra khỏi biệt thự, nhét mạnh vô trong một chiếc xe, nơi mà Lục Vân Sanh đã ngồi sẵn.
Lục Vân Sanh đang hút xì gà, Tô Hòa ngồi vào hắn cũng chỉ thờ ơ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không nói gì, nhưng thời gian hút ngụm xì gà tiếp theo rõ ràng lâu hơn bình thường rất nhiều.
Tô Hòa không nhận thấy chuyện này, cũng không biết mình mặc nữ trang sẽ thành dáng vẻ gì, nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn ra là nam giới, bởi vì phía trước ngực bằng phẳng.
Từ trên xuống dưới của cậu ít nhất cũng phải sáu chữ số, chẳng hiểu Lục Vân Sanh có đam mê kỳ quặc gì, nếu để bạn đi kèm với hắn là nữ trang điểm xinh đẹp tất nhiên sẽ mát mày mát mặt hơn là một thằng đàn ông giả nữ chứ?
Tô Hòa khó hiểu, đây là lần đầu tiên cậu mặc váy, cảm giác trống trải lọt thỏm, phía dưới chẳng có gì, dù đã mặc quần lót và tất chân thì vẫn thấy lạnh.
Nội y và quần lót là nguyên bộ ren đen, Tô Hòa vốn dĩ liều chết không thử, nhưng bị mấy người đè súng ngay đầu, uy hiếp cậu mặc vào hoặc bắn bay con chim cúc cu, không cần hỏi lại cũng biết phải chọn cái thứ nhất.
Cổ áo chữ V khoét rất thấp, để lộ một mảng ngực phẳng lớn, lớp ren đen lộ ra dưới đường viền cổ áo màu đỏ, khiến nước da cậu càng trở nên trắng sáng.
Tô Hòa vẫn nhổm tới nhổm lui, Lục Vân Sanh thật sự nhịn không nổi, nổi giận nói: "Ngồi thì ngồi cho yên, ưỡn ưỡn ẹo ẹo để ai coi?"
"Quần lót dính vô kẽ mông." Những lời này nói không chút nghĩ ngợi, là Tô Hòa buột miệng thốt ra, khuôn mặt Lục Vân Sanh thoáng chốc tái nhợt cả.
"Câm miệng!"
=========================
Tự nhiên lúc edit đến chương này cái tui liên tưởng đến quả hình bên dưới:))))
Mấy người mặc đồ đen đã nhanh chóng tới gần Tang Nịnh Thu, thậm chí không thèm mở lồng sắt mà cứ thế nâng lên đi ra ngoài.
Tang Nịnh Thu cực kỳ sợ hãi, cậu quay đầu lại nhìn Lục Vân Sanh đang nắm lan can, đối phương ngay cả một ánh mắt cũng chẳng màng bố thí cho cậu.
Dưới tình thế cấp bách Tang Nịnh Thu đành hét lớn: "Trên tay tôi có nhược điểm của anh!"
Những bộ phim về cảnh sát và xã hội đen thường được diễn rồi chiếu giống thế này, không ngờ nó có hiệu quả thật. Bước chân sắp rời đi của Lục Vân Sanh dừng lại, nhưng hắn ta không quay đầu cũng không cho người thả Tang Nịnh Thu ra, vài họng súng lập tức chỉa thẳng vào đầu cậu.
"Nếu tôi chết, ngày mai toàn thế giới sẽ biết hết những bí mật mà anh muốn cho mọi người biết." Mặc dù đã sợ đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng Tang Nịnh Thu không muốn chịu thua khí thế kia, cậu giãy nảy gào thét, "Lục Vân Sanh, có bản lĩnh thì nổ súng đi."
Vốn định diễn như một con dã thú có thể cắn người bị nhốt trong lồng sắt, nhưng Tang Nịnh Thu trông chẳng khác gì một con mèo xù lông, ở trong lồng nhảy loạn xạ, giương nanh múa vuốt, bản thân nhát gan lại còn làm ra vẻ tự phụ.
Lục Vân Sanh tựa hồ hứng thú, hắn ngoắc ngoắc ngón tay, Tang Nịnh Thu lập tức bị kéo trở về, thậm chí còn được thả khỏi lồng sắt.
Cậu bị ném xuống đất, khí huyết không lưu thông, cử động tê dại, cậu cố gắng định ngồi dậy nhưng rồi chợt bị một đôi chân gạt ngã trên mặt đất.
"Bí mật gì mà cậu biết còn tôi không biết nhỉ, nói nghe xem nào?" Lục Vân Sanh đè dấu giày lên lồng ngực của Tang Nịnh Thu.
Đại não Tang Nịnh Thu nhanh chóng vận hành, dưới loại tình huống này nếu muốn bảo toàn tính mạng, thường người ta sẽ nói: "Chỉ cần nói ra anh chắc chắn sẽ dùng súng bắn chết tôi, tôi không có ngu ngốc như vậy."
"Tôi cứ giết cậu là được thôi mà, người chết mới không mở miệng." Lục Vân Sanh ngồi xổm xuống, trên mặt hiện ý cười, sâu trong đáy mắt lại là vực sâu không thấy đáy, Tang Nịnh Thu thậm chí nhìn thấy ảnh ngược bản thân đang giãy dụa của mình nơi ấy.
"Anh dám cá cược với tôi không?" Đây là nguyên văn lời thoại của Tô Hòa, đáng lẽ cần được diễn với khí thế cứng cỏi ngoan cường, thế nhưng rơi xuống người Tang Nịnh Thu lại chuyển thành ánh mắt tránh né mềm yếu nghe lời, "Tôi mà chết, anh cũng đừng mong tốt đẹp."
【Kỹ năng diễn xuất như quần què.】
"Tiểu dâm oa, im miệng đi!" Những lời này vốn Tang Nịnh Thu định mắng trong lòng, ai biết đâu được bất cẩn bật thành tiếng.
Lông mày Lục Vân Sanh xoắn tít, đột nhiên bóp chặt cổ Tang Nịnh Thu, đẩy mạnh xuống nền đất.
Tang Nịnh Thu nghiêng người, mặt cà vào nền xi măng thô ráp lạnh băng, đau rớt cả nước mắt.
Cậu không còn sức lực vùng vằng nữa, lấy ra chút ý niệm cuối cùng hỏi Tiểu Đào Tâm: "Nếu tôi chết trong thế giới nhiệm vụ thì sao?
【Trở lại hộp thêm một lần, sau đó bắt đầu vòng tiếp theo với nhiệm vụ của thế giới mới.】
"Còn được, để tôi rời đi rồi tính." Nghĩ đến đây Tang Nịnh Thu quyết định từ bỏ việc giãy giụa, cậu thuộc Phật hệ, không có suy nghĩ tự làm khó bản thân.
Cảm giác nghẹt thở muốn chết không được sống chẳng xong, cậu nhắm chặt mắt mũi để khuôn mặt không quá kinh tởm. Loại thời điểm này thế nhưng muốn quản lý nét mặt, cảm thấy lúc chết cũng nên đẹp đẽ một tí.
Cần cổ trong tay hắn trắng nõn yếu ớt, không cần tốn bao nhiêu sức cũng có thể bẻ gãy, nhưng Lục Vân Sanh bất ngờ phát hiện trên cổ cậu loáng thoáng mảng màu đỏ, còn tưởng rằng là vết máu nên vội buông lỏng tay nhìn xem, hóa ra là một cái bớt đỏ.
Cũng nhờ vậy mà cảm giác hít thở không thông đột nhiên biến mất, Tang Nịnh Thu gặp qua tử thần, khuôn mặt căng cứng đỏ bừng, ngay khi vừa hít lấy không khí đã không ngừng ho khụ khụ kinh thiên động địa, hai mắt cậu đẫm lệ mơ hồ, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Lục Vân Sanh ghét bỏ nói: "Xấu muốn chết."
Đúng lúc này thì một tay sai không rõ lai lịch bước đến nói: "Lão đại, thu tay thôi, cảnh sát đang đến đây."
"Đi." Lục Vân Sanh trầm giọng hạ lệnh.
"Vậy tên kia làm sao bây giờ?" Thuộc hạ nhắc nhở hắn, Tang Nịnh Thu đã thấy bọn họ giết người.
"Mang về trước." Lục Vân Sanh cũng biết hiện tại không phải thời cơ tốt để giải quyết.
Thế nên Tang Nịnh Thu mơ màng bị mang đi, vừa kéo vừa lôi, bản thân đói bụng lại mệt mỏi, nháy mắt ngất đi.
Lần thứ hai Sang Ninh Kiều tỉnh lại, cậu phát hiện sợi xích sắt trên cổ tay vẫn chưa được cởi ra, cả người bị nhốt trong một căn phòng tối tăm như cũ.
Cậu đói đến nổi dạ dày cũng đau đớn, cứ tiếp tục vậy không phải biện pháp, chỉ có thể suy yếu gọi: "Có người không? Thả tôi ra ngoài, tôi muốn gặp lão đại của mấy người."
Bên ngoài không có bất cứ phản ứng nào, Tang Nịnh Thu trầm tư một chút, dùng hết sức lực gào lớn: "Lục Vân Sanh, tôi biết trên người anh có cái gì, nếu không cho tôi ra ngoài, tôi lập tức......"
"Lạc cạch" một tiếng, cửa mở, có hai người tiến vào kéo Tang Nịnh Thu ra.
Dọc đường đi, dựa vào hoàn cảnh xung quanh, Tang Nịnh Thu đoán mình đang ở biệt thự của Lục Vân Sanh, sau khi rời khỏi tầng hầm y được đưa đến phòng khách lầu một và ném tới trước mặt Lục Vân Sanh.
Lục Vân Sanh ngồi bên một cái bàn tràn đầy thức ăn, thong thả ung dung thưởng thức bò bít tết, hỏi cậu: "Vừa nãy cậu nói trên người tôi có cái gì?"
Tang Nịnh Thu nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm khối thịt hồng hồng kia không rời, nuốt nước bọt lo bản thân trước: "Tôi đói bụng."
Lục Vân Sanh cau mày nhìn cậu: "Tôi không đủ kiên nhẫn tiêu phí trên người cậu đâu."
"Tôi muốn ăn cơm, muốn tắm rửa." Tang Nịnh Thu tiếp tục ra điều kiện, "Bằng không cái gì tôi cũng không nói."
Buổi tối còn có trò hay, vì vậy Lục Vân Sanh không muốn tâm tình bị ảnh hưởng, hắn thật sự thỏa mãn tất cả những yêu cầu không đâu vào đâu của cậu.
Đương nhiên Tang Nịnh Thu không thể ngồi cùng một bàn dùng cơm với Lục Vân Sanh được, cậu chỉ có thể ngồi dưới đất bưng cái chén lớn, và cơm vào miệng.
Lục Vân Sanh phát hiện người này rõ ràng đã đói đến mức mê man một ngày một đêm, thế nhưng vẫn kén ăn như thường, ớt xanh không ăn, cần tây không ăn chỉ ăn mỗi thịt, nước sôi để nguội không uống, canh không uống chỉ uống nước ngọt.
Tuy trên người dơ dáy bẩn thỉu nhưng nhìn da thịt non mịn, cả người thanh tú nũng nịu, cũng không biết tại sao lại bị bán cho chợ đen.
Lục Vân Sanh hỏi: "Cậu tên gì?"
Vẻ mặt của Tang Nịnh Thu thoắt cái thay đổi, nhưng cái chén đã chặn ngang khuôn mặt, quai hàm căng phồng, cậu lúng búng trả lời: "Tô Hòa, tôi là Tô Hòa."
Lục Vân Sanh ưu nhã lau miệng, cầm một con dao ăn sắc bén lên, nhàn nhạt nói: "Tô Hòa đúng không? Lúc chết phải nhớ rõ tên mình, làm một con ma no."
Tang Nịnh Thu cũng không sợ, ợ to một cái, hất cằm bảo Lục Vân Sanh: "Tôi còn chưa đi tắm đâu."
【Cậu không sợ chết hả?】
"Đương nhiên em sợ chị hai, nhưng có chết cũng phải giữ thể diện, tôi đẹp trai ngời ngời thế này mà." Tang Nịnh Thu chỉ là đang bảo trì bản chất của một minh tinh, "Dù sao chết xong lập tức rời đi, cũng không tệ lắm, mới nhiệm vụ đầu tiên đã khó vậy rồi, tôi diễn không nổi."
Tiểu Đào Tâm cảm thấy lời Tang Nịnh Thu rất có lý, nắm được buông được, cực kỳ phù hợp với phong cách của cậu.
Lục Vân Sanh khom người dùng dao nâng cằm Tang Nịnh Thu buộc người phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình, vừa trông thấy hắn suýt nữa khiến cậu xỉu ngang, nói thế nào thì đây cũng là gương mặt của Tần Bất Độ đó.
Cậu chẳng e dè gì đánh giá Lục Vân Sanh, trong lòng thầm thương lượng với Tiểu Đào Tâm: "Không được chơi Tần ảnh đế một lần thật là tiếc quá đi, thế giới tiếp theo tôi sẽ còn gặp lại người sao?"
【Yên tâm đi, mỗi thế giới cậu đều có thể làm tình với anh ta, bao nhiêu tùy thích.】
Lục Vân Sanh phát hiện người này thật sự không e ngại hắn, rõ ràng rất sợ chết, nhưng ở trước mặt hắn luôn làm ra vẻ mặt chờ mong gì đó.
Chỉ là ngày ấy hắn bỗng dưng nổi nóng, kỳ thật Lục Vân Sanh không cần diệt khẩu, có thể bị bán vào chỗ kia xem như đã biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này rồi.
Đồ chơi trên giường mà thôi, chẳng thể tạo thành mối đe dọa, bóp chết cậu còn dễ hơn bóp chết một con kiến. Nghĩ đến đây, Lục Vân Sanh từ bỏ ý định giết Tô Hòa, hắn cất con dao và buông lời hứa hẹn: "Hãy nói cho tôi tất cả những gì cậu biết, tôi sẽ giữ cậu một mạng."
"Thật ư?" Tang Nịnh Thu cũng chỉ định lấy hào quang vai chính mà đánh cược, dù sao nếu dựa theo cốt truyện phát triển, cậu có thể sống đến cuối cùng.
"Đúng vậy, tôi gạt cậu làm gì?" Lục Vân Sanh gật đầu, hắn phát hiện lòng kiên nhẫn của mình dành cho Tô Hòa nhiều hơn hẳn người bình thường.
Tang Nịnh Thu suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, hai tròng mắt đen của cậu xoay chuyển, cũng bởi vì đôi mắt trong sáng và ướt át này của mình mà cậu luôn tạo cho người khác ảo giác thiên chân vô tà.
Lục Vân Sanh tưởng rằng cậu thật sự biết được chút gì của hắn trên người gã đầu hói, nhưng Tô Hòa lại đốp thẳng: "Tôi chả biết gì hết á."
"Cái gì?" Vẻ mặt của Lục Vân Sanh một lời khó nói hết.
"Tôi không biết gì thật, bao gồm người bán tôi là ai hay anh là ai tôi cũng có biết đâu." Tang Nịnh Thu hờ hững xòe bàn tay, "Tôi nói như thế chẳng qua chỉ vì muốn toàn mạng mà thôi."
Gân xanh trên trán Lục Vân Sanh giật giật, lần này hắn bị chọc giận tới nơi rồi, nhưng hắn không muốn căn phòng sạch sẽ của mình phủ đầy máu bắn, cho nên vẫy tay kêu thuộc hạ lôi con người trước chướng mắt kia xuống tầng hầm xử lý.
Còn chưa tới gần, toàn bộ mọi người trong phòng đều nghe thấy giọng nói thánh thót vang xa của Tang Nịnh Thu: "Trên mông lão đại của mấy người có một nốt ruồi!"
Lục Vân Sanh: "......"
"To như thế này nè!" Tang Nịnh Thu giơ tay miêu tả một cách khoa trương.
Thuộc hạ xung quanh sững sờ chôn chân tại chỗ, chỉ có Lục Vân Sanh hùng hổ lao đến như phi nước đại nắm chặt cằm Tang Nịnh Thu, lực độ rất lớn, Tang Nịnh Thu đau đến mức cho rằng cằm mình sắp bị bóp nát.
Cậu quá tự kiêu ngạo mạn, vì vậy quên mất người trước mặt là một lão đại hắc bang tàn nhẫn độc ác giết người như ngóe thế nào.
"Từ giờ trở đi, nếu cậu dám nói thêm một chữ, phát ra một tiếng, tôi lập tức cắt đứt lưỡi cậu." Lục Vân Sanh không còn mang vẻ lười nhác mềm mỏng nữa, biểu tình ghê rợn giống người điên, cười lạnh nói, "Tôi không thích đàn ông, nhưng có người khác thích."
Tang Nịnh Thu ngay cả phản kháng cũng quên mất, lúc Lục Vân Sanh buông cậu ra, phản ứng đầu tiên chính là cắn chặt miệng, không dám nói nửa lời.
"Cậu không phải muốn tắm rửa sao? Thỏa mãn cậu." Lục Vân Sanh cầm khăn ăn lau lau tay, "Tắm xong trang điểm xinh đẹp một chút, buổi tối còn có việc để dùng." Thế nên Tang Nịnh Thu bị kéo đi.
Nói tắm rửa thì đúng là cho tắm rửa thật, Tang Nịnh Thu ngâm mình trong bồn tắm, nghĩ đến bước tiếp theo nên làm gì.
Cậu hiện tại là Tô Hòa, nhất định phải biểu hiện như Tô Hòa, trước tiên tiếp cận Lục Vân Sanh, giúp hắn làm việc, lừa gạt sự tín nhiệm của hắn, thậm chí làm người bên gối, cuối cùng lợi dụng phần tín nhiệm này, tống cổ Lục Vân Sanh vào tù.
Mặc dù tình tiết của câu chuyện cũ rích, nhưng cảm giác kết thúc rất ngược, đến cuối thì Lục Vân Sanh đã thật sự động tâm trước Tô Hòa. Nhưng hiện Tang Nịnh Thu vô cùng nan giải, làm thế nào mới khiến Lục Vân Sanh động tâm được đây.
Quần áo dơ không thể mặc lại, Tang Nịnh Thu tắm rửa xong khoác áo tắm dài, cậu đứng trước gương lau người, đây chính xác là dáng vẻ của cậu, có thể nhận ra vết bớt trên cổ.
Vị trí của vết bớt này mọc một cách khéo léo, nằm ngay trên xương quai xanh bên phải hơi lệch sau gáy một chút, to bằng ngón tay cái, hình dạng bất quy tắc và đỏ sẫm. Mỗi khi nó vô tình lộ ra, ai không biết còn tưởng rằng là dấu tích lộn xộn nào đó, dù giải thích cỡ bao nhiêu vẫn khó mà chấp nhận.
Do vậy Tang Nịnh Thu từng buồn rầu hồi lâu, muốn làm phẫu thuật tẩy nó đi, hoặc là xăm đè lên, nhưng sau khi xuất đạo thì không thể tùy tiện động chạm dao kéo trên người, vết bớt này thành công trở thành biểu tượng cá nhân, cũng là đặc điểm độc nhất vô nhị của cậu.
"Từ giờ trở đi, mày chính là Tô Hòa." Tang Nịnh Thu tự nói với bản thân trong gương, "Gạt bỏ kỹ năng diễn xuất như hạch của mày, phát huy hết bản lĩnh diễn sâu đi nào, tròn vai mỗi nhân vật mày đảm nhận. Đường tình là cái thá gì? Con đường sự nghiệp lẫn đường nhân ngư đều phải có."
Cậu tự nhe răng trợn mắt với chiếc gương, còn chưa diễn đã bỗng có người gõ của, Tang Nịnh Thu - hiện tại là Tô Hòa mở cửa, lập tức bị lôi đi, ép ngồi vào bàn tràn điểm, sau đó xuất hiện vài người bắt đầu vây quanh trang điểm chải chuốt cho cậu.
Xuyên qua tấm gương, Tô Hòa nhìn thấy ngoài cửa có người đứng canh chừng, mà những người giúp cậu tạo hình hoàn toàn im lặng, như là sợ mở miệng thôi lập tức ăn kẹo đồng liền.
Trước đây cậu từng trang điểm nhiều lần nên rất yên tĩnh phối hợp, mãi đến lúc bị ụp một bộ tóc giả dài gợn sóng màu đen lên đầu, mặc vào chiếc váy ngắn bó sát màu đỏ chiết eo, đeo thêm đôi tất chân trong suốt đen cùng đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh bling bling, cậu mới thấy có chỗ không thích hợp.
Nhưng Tô Hòa còn chưa kịp phản kháng đã bị đưa ra khỏi biệt thự, nhét mạnh vô trong một chiếc xe, nơi mà Lục Vân Sanh đã ngồi sẵn.
Lục Vân Sanh đang hút xì gà, Tô Hòa ngồi vào hắn cũng chỉ thờ ơ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không nói gì, nhưng thời gian hút ngụm xì gà tiếp theo rõ ràng lâu hơn bình thường rất nhiều.
Tô Hòa không nhận thấy chuyện này, cũng không biết mình mặc nữ trang sẽ thành dáng vẻ gì, nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn ra là nam giới, bởi vì phía trước ngực bằng phẳng.
Từ trên xuống dưới của cậu ít nhất cũng phải sáu chữ số, chẳng hiểu Lục Vân Sanh có đam mê kỳ quặc gì, nếu để bạn đi kèm với hắn là nữ trang điểm xinh đẹp tất nhiên sẽ mát mày mát mặt hơn là một thằng đàn ông giả nữ chứ?
Tô Hòa khó hiểu, đây là lần đầu tiên cậu mặc váy, cảm giác trống trải lọt thỏm, phía dưới chẳng có gì, dù đã mặc quần lót và tất chân thì vẫn thấy lạnh.
Nội y và quần lót là nguyên bộ ren đen, Tô Hòa vốn dĩ liều chết không thử, nhưng bị mấy người đè súng ngay đầu, uy hiếp cậu mặc vào hoặc bắn bay con chim cúc cu, không cần hỏi lại cũng biết phải chọn cái thứ nhất.
Cổ áo chữ V khoét rất thấp, để lộ một mảng ngực phẳng lớn, lớp ren đen lộ ra dưới đường viền cổ áo màu đỏ, khiến nước da cậu càng trở nên trắng sáng.
Tô Hòa vẫn nhổm tới nhổm lui, Lục Vân Sanh thật sự nhịn không nổi, nổi giận nói: "Ngồi thì ngồi cho yên, ưỡn ưỡn ẹo ẹo để ai coi?"
"Quần lót dính vô kẽ mông." Những lời này nói không chút nghĩ ngợi, là Tô Hòa buột miệng thốt ra, khuôn mặt Lục Vân Sanh thoáng chốc tái nhợt cả.
"Câm miệng!"
=========================
Tự nhiên lúc edit đến chương này cái tui liên tưởng đến quả hình bên dưới:))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất