Củ Cải Tinh Lật Đổ Tiểu Bạch Thỏ
Chương 9
Cây củ cải thích thỏ thỏ
Tam Thiên lật đật chạy lên lầu, nhảy lên mở cửa rồi vào trong, đã gần chạng vạng, nó lo lắng lúc mình không có ở nhà con thỏ sẽ ăn cơm không ngon.
Bạch Quảng Hàn ngã trên sô pha dường như rất mệt mỏi, lấy tay che mặt, Tam Thiên chạy lên nhìn thấy y, cảm thấy có chút ngượng ngùng, đưa tay chạm mặt y thấy mặn chát, Tam Thiên bỗng nhiên rất buồn.
Cạch một tiếng, đôi chân ngắn ngủn của nó hình như đã đạp lên cái gì rồi, Tam Thiên cúi đầu nhìn, trên mặt đất có một khung gỗ hình vuông.Nó nhặt lên, trong khung gỗ là Bạch Quảng Hàn và hoa mẫu đơn đang ôm nhau, cười trông thực vui vẻ.
Tam Thiên hình như hiểu được điều gì đó, vừa rồi chỉ là buồn rầu, mà hiện tại, chính là trong lòng buồn bực, thì ra con thỏ thích cái tên hoa mẫu đơn kia, không phải nó.
Nó chui xuống dưới gầm giường, một mình thương tâm trong bóng tối… hu hu hu… tại sao thỏ thỏ lại không thích nó, nó đối tốt với thỏ thỏ như vậy, thích thỏ thỏ như vậy, nếu thỏ thỏ cũng ôm nó chụp hình thì tốt biết bao…
Tam Thiên tự thương hại một lúc liền cảm thấy có chút đói bụng, nhấc chân chạy đến phòng bếp uống nước. Đi được nửa đường, nó thấy Bạch Quảng Hàn nặng nề ngủ trên ghế sô pha, nhớ ra con thỏ còn chưa ăn cơm, lại không khỏi thấy đau lòng, chỉ cần bản thân đối tốt với thỏ thỏ, một ngày nào đó thỏ thỏ sẽ tốt với nó phải không?
Nó nghĩ như vậy, nhảy lên người Bạch Quảng Hàn, nước mắt đã sớm khô chỉ để lại vài dấu vết. Tam Thiên lấy tay xoa xoa, Bạch Quảng Hàn cảm thấy trên mặt ngứa ngáy, mở mắt ra liền thấy cây củ cải trắng dùng tay ngắn cọ tới cọ lui trên mặt của mình.
“Tam Thiên?” Bạch Quảng Hàn ngồi dậy, cây củ cải cũng từ trên ngực y trượt xuống bụng “A, đã trễ đến thế sao“
Tam Thiên giống như đã hạ quyết tâm, kiên định nhảy dựng lên, ôm lấy cổ con thỏ: “ Thỏ thỏ, sau này tôi sẽ đối tốt với anh hơn hoa mẫu đơn rất nhiều, rất nhiều“. Nó vừa mới học nói chuyện không lâu, lại lắp bắp, cũng không biết nói lời đường mật, vì thế có chút khó nghe.
Bạch Quảng Hàn cười ôn nhu, vuốt ve chiếc lá xanh của Tam Thiên: “Cậu so với hắn tốt hơn rất nhiều“
Tam Thiên dụi mặt vào cổ y: “Vậy anh cũng cùng tôi chụp ảnh được không?“
“Chụp ảnh?“ Bạch Quảng Hàn giống như nhớ ra gì đó, nhìn nhìn chung quanh, cầm lấy khung ảnh từ trên mặt đất rồi tiện tay ném vào trong thùng rác. Nếu đã không muón nhớ đến quá khứ thì những bụi bặm của chuyện cũ cũng theo đó thổi bay hết đi, bắt đầu một tương lai mới, còn có cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải sao?
Y lấy di động ra, cầm cây củ cải lên cùng tự chụp, khuôn mặt cười tươi thật to cùng với cây củ cải mặt đần cộng thêm động tác chữ V tầm thường, hình ảnh hạnh phúc đó được đặt trên đầu giường của Bạch Quảng Hàn.
Kể từ đó, con thỏ mỗi ngày đi làm từ sáng đến tối muộn, cây củ cải mỗi ngày siêng năng quét rác giặt giũ nấu ăn, sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Nhưng mà… hình như vẫn còn thiếu chút gì đó? Trước kia hoa mẫu đơn cùng thỏ thỏ cũng cùng nhau chung sống như vậy? Tam Thiên có chút không chắc chắc.
Vì thế, cây củ cải đáng xấu hổ lại theo sát hành tung hoa mẫu đơn.
Buổi tối hôm đó, Tam Thiên theo sau hoa mẫu đơn đến một nơi đen tối có ánh sáng phát ra đủ loại màu sắc. Một đám người chen lấn trong đó, cây củ cải chưa từng thấy qua những tư thế như vậy, thật cẩn lại kinh hãi chiến đấu, tốn nhiều công sức mới không để mất dấu.
Đỗ Đan ăn mặc trang điểm đẹp đẽ, lẳng lơ đắc ý mà đi vòng qua vài cái bàn con, ngoắc ngoắc tay với một thiếu niên mỏng manh yếu đuối. Thiếu niên kia ném mị nhãn, dính kéo không ra trên người nó.
Đỗ Đan nâng cằm cậu ta lên, hôn một cái, lại cúi người ghé vào lỗ tai cậu ta nói vài câu, thiếu niên nhăn nhó một chút, rồi bổ nhào vào lòng ngực nó. Đỗ Đan rất thỏa mãn, nó dẫn thiếu niên đi ra ngoài.
Tam Thiên thấy vậy lập tức theo sau, ở trên đường nhanh đi chậm đuổi cuối cùng cũng bắt kịp.
Đỗ Đan dẫn thiếu niên vào trong một quán trọ nhỏ, Tam Thiên nhanh chóng leo lên ống nước, nhảy đến bậu cửa sổ. Cửa sổ không đóng, nó đưa đầu vào trong nhìn trộm.
Hai người lăn trên giường cởi quần áo, Đỗ Đan phủ lên miệng thiếu niên, lại dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm lỗ tai của cậu ta, thiếu niên cực thoải mái giống như bám vào bờ vai của nó, lại một đường đi xuống, trượt xuống ngực, hình như cắn cắn nơi đó, thiếu niên kiều mỵ hừ hai tiếng, vòng chặt thắt lưng Đỗ Đan.
Cây củ cải sốc nặng rồi.
Nó – thế nhưng – không có – miệng!
Không có miệng nó sẽ không có đôi môi mềm mại có thể hôn môi thỏ thỏ, không có đầu lưỡi ấm áp có thể liếm liếm lỗ tai thỏ thỏ, càng không có răng nanh có thể cắn ngực của thỏ thỏ…
Thế giới của Tam Thiên một mảnh u ám.
Tam Thiên lật đật chạy lên lầu, nhảy lên mở cửa rồi vào trong, đã gần chạng vạng, nó lo lắng lúc mình không có ở nhà con thỏ sẽ ăn cơm không ngon.
Bạch Quảng Hàn ngã trên sô pha dường như rất mệt mỏi, lấy tay che mặt, Tam Thiên chạy lên nhìn thấy y, cảm thấy có chút ngượng ngùng, đưa tay chạm mặt y thấy mặn chát, Tam Thiên bỗng nhiên rất buồn.
Cạch một tiếng, đôi chân ngắn ngủn của nó hình như đã đạp lên cái gì rồi, Tam Thiên cúi đầu nhìn, trên mặt đất có một khung gỗ hình vuông.Nó nhặt lên, trong khung gỗ là Bạch Quảng Hàn và hoa mẫu đơn đang ôm nhau, cười trông thực vui vẻ.
Tam Thiên hình như hiểu được điều gì đó, vừa rồi chỉ là buồn rầu, mà hiện tại, chính là trong lòng buồn bực, thì ra con thỏ thích cái tên hoa mẫu đơn kia, không phải nó.
Nó chui xuống dưới gầm giường, một mình thương tâm trong bóng tối… hu hu hu… tại sao thỏ thỏ lại không thích nó, nó đối tốt với thỏ thỏ như vậy, thích thỏ thỏ như vậy, nếu thỏ thỏ cũng ôm nó chụp hình thì tốt biết bao…
Tam Thiên tự thương hại một lúc liền cảm thấy có chút đói bụng, nhấc chân chạy đến phòng bếp uống nước. Đi được nửa đường, nó thấy Bạch Quảng Hàn nặng nề ngủ trên ghế sô pha, nhớ ra con thỏ còn chưa ăn cơm, lại không khỏi thấy đau lòng, chỉ cần bản thân đối tốt với thỏ thỏ, một ngày nào đó thỏ thỏ sẽ tốt với nó phải không?
Nó nghĩ như vậy, nhảy lên người Bạch Quảng Hàn, nước mắt đã sớm khô chỉ để lại vài dấu vết. Tam Thiên lấy tay xoa xoa, Bạch Quảng Hàn cảm thấy trên mặt ngứa ngáy, mở mắt ra liền thấy cây củ cải trắng dùng tay ngắn cọ tới cọ lui trên mặt của mình.
“Tam Thiên?” Bạch Quảng Hàn ngồi dậy, cây củ cải cũng từ trên ngực y trượt xuống bụng “A, đã trễ đến thế sao“
Tam Thiên giống như đã hạ quyết tâm, kiên định nhảy dựng lên, ôm lấy cổ con thỏ: “ Thỏ thỏ, sau này tôi sẽ đối tốt với anh hơn hoa mẫu đơn rất nhiều, rất nhiều“. Nó vừa mới học nói chuyện không lâu, lại lắp bắp, cũng không biết nói lời đường mật, vì thế có chút khó nghe.
Bạch Quảng Hàn cười ôn nhu, vuốt ve chiếc lá xanh của Tam Thiên: “Cậu so với hắn tốt hơn rất nhiều“
Tam Thiên dụi mặt vào cổ y: “Vậy anh cũng cùng tôi chụp ảnh được không?“
“Chụp ảnh?“ Bạch Quảng Hàn giống như nhớ ra gì đó, nhìn nhìn chung quanh, cầm lấy khung ảnh từ trên mặt đất rồi tiện tay ném vào trong thùng rác. Nếu đã không muón nhớ đến quá khứ thì những bụi bặm của chuyện cũ cũng theo đó thổi bay hết đi, bắt đầu một tương lai mới, còn có cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải sao?
Y lấy di động ra, cầm cây củ cải lên cùng tự chụp, khuôn mặt cười tươi thật to cùng với cây củ cải mặt đần cộng thêm động tác chữ V tầm thường, hình ảnh hạnh phúc đó được đặt trên đầu giường của Bạch Quảng Hàn.
Kể từ đó, con thỏ mỗi ngày đi làm từ sáng đến tối muộn, cây củ cải mỗi ngày siêng năng quét rác giặt giũ nấu ăn, sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Nhưng mà… hình như vẫn còn thiếu chút gì đó? Trước kia hoa mẫu đơn cùng thỏ thỏ cũng cùng nhau chung sống như vậy? Tam Thiên có chút không chắc chắc.
Vì thế, cây củ cải đáng xấu hổ lại theo sát hành tung hoa mẫu đơn.
Buổi tối hôm đó, Tam Thiên theo sau hoa mẫu đơn đến một nơi đen tối có ánh sáng phát ra đủ loại màu sắc. Một đám người chen lấn trong đó, cây củ cải chưa từng thấy qua những tư thế như vậy, thật cẩn lại kinh hãi chiến đấu, tốn nhiều công sức mới không để mất dấu.
Đỗ Đan ăn mặc trang điểm đẹp đẽ, lẳng lơ đắc ý mà đi vòng qua vài cái bàn con, ngoắc ngoắc tay với một thiếu niên mỏng manh yếu đuối. Thiếu niên kia ném mị nhãn, dính kéo không ra trên người nó.
Đỗ Đan nâng cằm cậu ta lên, hôn một cái, lại cúi người ghé vào lỗ tai cậu ta nói vài câu, thiếu niên nhăn nhó một chút, rồi bổ nhào vào lòng ngực nó. Đỗ Đan rất thỏa mãn, nó dẫn thiếu niên đi ra ngoài.
Tam Thiên thấy vậy lập tức theo sau, ở trên đường nhanh đi chậm đuổi cuối cùng cũng bắt kịp.
Đỗ Đan dẫn thiếu niên vào trong một quán trọ nhỏ, Tam Thiên nhanh chóng leo lên ống nước, nhảy đến bậu cửa sổ. Cửa sổ không đóng, nó đưa đầu vào trong nhìn trộm.
Hai người lăn trên giường cởi quần áo, Đỗ Đan phủ lên miệng thiếu niên, lại dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm lỗ tai của cậu ta, thiếu niên cực thoải mái giống như bám vào bờ vai của nó, lại một đường đi xuống, trượt xuống ngực, hình như cắn cắn nơi đó, thiếu niên kiều mỵ hừ hai tiếng, vòng chặt thắt lưng Đỗ Đan.
Cây củ cải sốc nặng rồi.
Nó – thế nhưng – không có – miệng!
Không có miệng nó sẽ không có đôi môi mềm mại có thể hôn môi thỏ thỏ, không có đầu lưỡi ấm áp có thể liếm liếm lỗ tai thỏ thỏ, càng không có răng nanh có thể cắn ngực của thỏ thỏ…
Thế giới của Tam Thiên một mảnh u ám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất