Chương 30
“Lộc Lộc, cậu biết không? Mỗi lần nhớ lại những chuyện đó tôi lại có cảm giác nói không ra lời, chỉ là cảm thấy bản thân quá may mắn, thượng đế rất chiếu cố tôi.”
“Trên đời này có biết bao cặp tình nhân vì muôn hình vạn trạng khó khăn cách trở mà chia tay, cũng có nhiều lúc, là do con người thật không dũng cảm, quá tùy hứng, nhưng rồi rất lâu sau này sẽ có lúc đột nhiên hối hận, trái tim sẽ vô cùng đau đớn. Sau đó nếu như muốn cứu vãn thì nửa còn lại đã không còn thấy nữa rồi, hoặc là, trở thành tình yêu cả đời của người khác. Cho nên tôi mới nói, là tôi may mắn, bởi lúc tôi quay đầu, Phác Xán Liệt vẫn đứng ở đó.”
Biện Bạch Hiền đến cuối cùng vẫn là tìm được Phác Xán Liệt, sau khoảng một tháng bôn ba khắp chốn tìm người ở nước ngoài. Nếu như một người, muốn để cho bạn tìm thấy thì sớm muộn cũng sẽ xuất hiện trước mặt bạn, giống như thiên thần đột nhiên hạ phàm, làm bạn bất ngờ không kịp đề phòng, làm cho tất cả những kiên cường của bạn đều nhất mực rơi xuống vỡ tan tành không còn một mảnh dấu vết, khi đó, đối diện với một Biện Bạch Hiền khóc đến hồ đồ, Phác Xán Liệt lại càng ôm chặt lấy cậu, coi nhẹ những cú đấm nhỏ loạn của cậu trên ngực mình.
“Sao anh có thể nhẫn tâm như thế? Để lại em cô đơn một mình lâu như vậy?”
“Biết tất cả rồi phải không? Tìm anh, có khó không?”
“Tìm anh khó lắm! Thật sự rất khó!”
“Vậy…đã chuẩn bị cùng anh đối mặt với tất cả chưa? Chúng ta sau này cũng đừng chia xa nữa có được không?”
Từ đó, chính là từ ngày đó, nhà họ Phác và nhà họ Biện cùng hai cậu thiếu gia đoạn tuyệt quan hệ, toàn bộ tài khoản của hai người đều bị đóng băng, nhưng họ không sợ.
Dưới bóng đêm, mùi rượu vang quẩn quanh, trong quán bar mờ tối đèn sấn khấu phá lệ rực rỡ, trên sân khấu có mội chàng trai đang yên tĩnh ngồi đánh piano, ở bên cạnh là chàng trai còn lại ngồi ôm guitar của mình, cười đến thật dịu dàng, như một ngọn gió xuân ấm áp.
Một cuộc sống đơn giản, một công việc bình thường, dựa vào số tiền lương không hề dư dả, hai người họ dần dần học được cách sống, đây chính là cuộc sống của họ, niềm vui của họ.
Kể xong câu chuyện, đôi mắt của Lộc Hàm cũng ươn ướt, cảm xúc trong trái tim lúc này thật khó biểu đạt.
“Bạch Hiền…Tại sao lại nói với tôi những lời này?”
“Tôi chỉ là cảm thấy, tình yêu giữa tôi và Xán Liệt quá khó khăn, cũng chưa từng kể với ai về câu chuyện của chúng tôi, nhưng cuối cùng cũng đã tìm được một người tin tưởng được mà có thể nói ra nỗi lòng! Tôi có thể nhìn ra được…Lộc Lộc, cậu cũng là người có câu chuyện của riêng mình, đúng không?”
Đôi mắt to tròn ngồi đối diện hoảng loạn tránh đi ánh nhìn như thiêu đốt của Biện Bạch Hiền, vội vàng cúi đầu xuống nền nhà không nói năng gì.
“Lộc Lộc, tuy là cậu đã 20 tuổi rồi, nhưng cũng là vẫn còn nhỏ, có những chuyện nếu như không trải qua sẽ không hiểu được. Có lúc, đối diện với chuyện tình cảm, hết thảy kiên cường cùng dự tính dũng khí đều là bọt biển, vừa đụng sẽ tan.”
“Tôi thật sự là xuất phát từ đáy lòng mà yêu quý cậu, cậu là người làm cho người khác có cảm giác an tâm, người mà thích cậu nhất định sẽ hạnh phúc. Chỉ cần cậu luôn khắc ghi một điều, sẽ mãi luôn đi theo tiếng gọi của trái tim của cậu, đừng để bản thân phải hối hận.”
Lộc Hàm ngồi đối diện vẫn là cúi đầu không nói, tay cũng không biết để đâu, tất cả những động tác nhỏ đó càng làm Bạch Hiền khẳng định được, Lộc Hàm cậu ấy cũng là người phải trải qua nhiều chuyện, hơn nữa, trái tim của cậu ấy chắc chắn là rất loạn.
“Thôi được rồi, không nói nữa, Lộc Lộc, cậu phải vui lên, những ngày tháng tiếp theo này chúng ta cùng nhau vượt qua.”
“Ừm…”
Nghe nói Lộc Hàm là sinh viên của trường X tại thành phố S, hơn nữa học sinh xuất sắc của khoa thanh nhạc, Bạch Hiền lập tức lôi cậu cùng mình và Phác Xán Liệt đến quán bar hát.
Hiển nhiên là lúc Lộc Hàm nghe đến hai chữ quán bar, biểu tình trên mặt rất bất an, nhưng được Bạch Hiền an ủi hồi lâu cũng hạ quyết tâm, đáp ứng hai người bọn họ cùng nhau kiếm tiền.
Một đêm nào đó, người đã nằm trên giường mà mắt vẫn mở thao láo, trời đã khuya dần mà không sao ngủ được.
Ngô Thế Huân, rời xa anh đã bao lâu rồi? Bốn ngày.
Tại sao không tới tìm tôi? Dựa vào tính cách của anh không phải từ sớm đã nên phái người tới bắt tôi về hay sao?
Trước khi tôi bỏ đi, những dịu dàng ôn nhu níu giữ đó, thật sự chỉ là nhất thời cao hứng thôi sao?
Lúc trời gần tối ngồi trong quán bar hát bài hát đó, nỗi nhớ nhung nồng đậm dâng lên, sao lại giống như là nói lên nỗi lòng mình vậy chứ? Làm sao bây giờ? Thật hỗn loạn.
Tại sao rời đi đã lâu như vậy, mà tình cảm này vẫn sâu sắc như thế, giống như hoa nở ngập tràn, hương thơm ngào ngạt cũng chiếm cứ hết trái tim.
Với tay lấy điện thoại mới phát hiện hai ngày này, cậu cũng không để ý đến nó, buổi sáng sẽ được Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt đưa đi chơi, buổi tối lại cùng bọn họ tới quán bar kiếm tiền.
“Ding dong~”
Tiếng tin nhắn đến đột nhiên vang lên.
Vốn dĩ muốn mở ra, nhưng tùy tiện nghĩ cũng biết là ai gửi đến, là người cố chấp đó.
Bản thân cậu lúc này, không dám đối diện với phần tình cảm đã cất giữ quá lâu, nhưng sự tò mò quá lớn cùng đêm tối cô đơn vẫn làm Lộc Hàm không nhịn được mà mở ra đọc tin nhắn mới đến.
『Tiểu Lộc, cậu có thể đừng không quan tâm đến mình không? Tuy rằng không biết được mấy năm qua cậu sống thế nào, là mình không giữ lời hứa cùng cậu bước tiếp, nhưng chúng ta hiện tại có thể quay về như lúc trước không? Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao lại trốn tránh mình? Mình biết những tin nhắn mình gửi cậu đều đọc được, vì cậu, mình đã từ bỏ quyền lợi tiếp quản công ty từ bố mình. Bởi vì ông ấy nói, điều kiện chính là không được gặp cậu, nhưng mà mình vẫn sẽ đợi cậu quay về bên cạnh mình. Ba ngày nữa, cậu còn nhớ ngày đó không? Buổi tối mình sẽ đợi ở trường cấp ba mà chúng ta từng học, cậu sẽ đến, phải không?』
Kim Chung Nhân, con người đã làm bản thân cậu đau khổ vì ly biệt suốt thời niên thiếu, là thiếu niên đã bỏ lỡ lời ước hẹn hai năm chờ đợi, trong lòng cậu tuy không oán hận cũng vẫn còn yêu, chỉ là tình yêu này quá khó nói thành lời.
Ba ngày nữa, năm cấp ba của năm học đầu tiên ngày đầu tiên, cũng là ngày Kim Chung Nhân hứa sẽ bảo vệ Lộc Hàm suốt cuộc đời.
Cậu ấy sẽ ở đó đợi cậu…có lẽ, đi, là thật sự có thể quay về những ngày tháng cũ…
Chung Nhân, lần này xin đừng thất hẹn nữa…
——————————————
Cũng trong đêm tối như thế, mất ngủ không chỉ có mình Lộc Hàm, mà còn có người ở cách xa vài trăm cây số kia, trái tim lại ở chỗ Lộc Hàm~ Ngô Thế Huân.
Ngồi trước bàn làm việc, lượng công việc dù lớn vẫn không làm thần kinh anh mệt mỏi, gần đây đang cùng Ngô Diệc Phàm thiết lập cạm bẫy, từng bước từng bước dẫn địch thâm nhập, rất tốn công cũng rất tốn sức.
Nhất là đêm nay, cảm xúc thương nhớ lâu ngày lại lũ lượt kéo đến.
Nhìn trên màn hình máy tính từng bức ảnh mà thuộc hạ thu thập, ngón tay Ngô Thế Huân bất giác chạm đến khuôn mặt thân quen đó.
Là ảnh của Lộc Hàm.
Ảnh chụp trên xe lửa tối tăm, ảnh xuống ga tàu, ảnh đau bụng, ảnh được Bạch Hiền dẫn đi, ảnh cậu đang cười chạy trên phố, ảnh trong quán bar an tĩnh ca hát, ảnh chụp cậu trong căn nhà gỗ chụp từ đằng xa.
Lộc Hàm, Lộc Hàm của anh, đã khiến Ngô Thế Huân thương nhớ đến phát điên, thật muốn ngay lập tức đưa người trở về, nhưng mà không được. Cưỡng ép và bắt buộc chỉ làm Lộc Hàm càng thêm không nguyện ý, cái mà Ngô Thế Huân cần, không phải là thỏa hiệp khi bị ép buộc, mà là can tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh.
Nhất cử nhất động của Lộc Hàm đều truyền đến tai anh, trong lòng anh lúc nào cũng nhớ đến cậu. Lúc nghe được tin Lộc Hàm đến quán bar hát, Ngô Thế Huân kích động đến đứng bật dậy, làm Ngô Diệc Phàm đang ngồi phía đối diện được dịp cười một trận. Lộc Hàm của anh, xinh đẹp như thế tốt đẹp như thế, nếu như gặp phải nguy hiểm gì, làm gì có ai ở bên cạnh giống như anh lập tức chạy đến cứu cậu đây…
Nhưng mà Lộc Hàm cũng rất mạnh mẽ, chí ít nếu như nhìn phía bên ngoài chính là rất tốt.
Ngô Thế Huân không hiểu trái tim cậu, có lẽ những cảm tình phức tạp trong lời Ngô Hựu Kỳ nói bản thân anh cũng vĩnh viễn không hiểu được. Bởi vì trái tim anh, đã bị đóng chặt từ lâu, rất khó để lập tức được sưởi ấm, bởi vì những thời gian có Lộc Hàm ở bên cạnh quá ngắn, ngắn đến nỗi không kịp trân trọng.
Có lẽ, trong những ngày tháng đó, không nên đối xử với cậu ấy như vậy, nếu không, có phải sẽ rất nhanh đã có cậu ấy ở bên cạnh không? Chính anh cũng không thể bảo đảm cảm xúc với Lộc Hàm là tình yêu, là chân ái. Bởi vì anh cũng chưa từng yêu ai, chỉ là tình cảm giữa hai người thật kỳ diệu, rất mới mẻ, có lẽ là lần đầu tiên đối với một người mà hao tốn tâm tư tình cảm như vậy. Bảo vệ cậu ấy, an ủi cậu ấy, có lúc còn đút cho cậu ấy ăn, mặc quần áo cho cậu ấy…
Rốt cuộc đến bao giờ mới có thể thông suốt những chuyện trong lòng, thật sự là tự mình vỗ về có thể giải quyết sao?
Có nên đi tìm cậu ấy không? Nhưng mà…
Cốc cafe trên bàn đã lạnh, mà người vẫn chưa ngủ được.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng yên tĩnh tỏa ra ánh sáng ôn nhu chiếu xuống mặt đất, người vẫn chưa ngủ được.
Có lẽ, nỗi nhớ nhung cũng có thể được truyền đạt thông qua không gian cùng thời gian.
“Trên đời này có biết bao cặp tình nhân vì muôn hình vạn trạng khó khăn cách trở mà chia tay, cũng có nhiều lúc, là do con người thật không dũng cảm, quá tùy hứng, nhưng rồi rất lâu sau này sẽ có lúc đột nhiên hối hận, trái tim sẽ vô cùng đau đớn. Sau đó nếu như muốn cứu vãn thì nửa còn lại đã không còn thấy nữa rồi, hoặc là, trở thành tình yêu cả đời của người khác. Cho nên tôi mới nói, là tôi may mắn, bởi lúc tôi quay đầu, Phác Xán Liệt vẫn đứng ở đó.”
Biện Bạch Hiền đến cuối cùng vẫn là tìm được Phác Xán Liệt, sau khoảng một tháng bôn ba khắp chốn tìm người ở nước ngoài. Nếu như một người, muốn để cho bạn tìm thấy thì sớm muộn cũng sẽ xuất hiện trước mặt bạn, giống như thiên thần đột nhiên hạ phàm, làm bạn bất ngờ không kịp đề phòng, làm cho tất cả những kiên cường của bạn đều nhất mực rơi xuống vỡ tan tành không còn một mảnh dấu vết, khi đó, đối diện với một Biện Bạch Hiền khóc đến hồ đồ, Phác Xán Liệt lại càng ôm chặt lấy cậu, coi nhẹ những cú đấm nhỏ loạn của cậu trên ngực mình.
“Sao anh có thể nhẫn tâm như thế? Để lại em cô đơn một mình lâu như vậy?”
“Biết tất cả rồi phải không? Tìm anh, có khó không?”
“Tìm anh khó lắm! Thật sự rất khó!”
“Vậy…đã chuẩn bị cùng anh đối mặt với tất cả chưa? Chúng ta sau này cũng đừng chia xa nữa có được không?”
Từ đó, chính là từ ngày đó, nhà họ Phác và nhà họ Biện cùng hai cậu thiếu gia đoạn tuyệt quan hệ, toàn bộ tài khoản của hai người đều bị đóng băng, nhưng họ không sợ.
Dưới bóng đêm, mùi rượu vang quẩn quanh, trong quán bar mờ tối đèn sấn khấu phá lệ rực rỡ, trên sân khấu có mội chàng trai đang yên tĩnh ngồi đánh piano, ở bên cạnh là chàng trai còn lại ngồi ôm guitar của mình, cười đến thật dịu dàng, như một ngọn gió xuân ấm áp.
Một cuộc sống đơn giản, một công việc bình thường, dựa vào số tiền lương không hề dư dả, hai người họ dần dần học được cách sống, đây chính là cuộc sống của họ, niềm vui của họ.
Kể xong câu chuyện, đôi mắt của Lộc Hàm cũng ươn ướt, cảm xúc trong trái tim lúc này thật khó biểu đạt.
“Bạch Hiền…Tại sao lại nói với tôi những lời này?”
“Tôi chỉ là cảm thấy, tình yêu giữa tôi và Xán Liệt quá khó khăn, cũng chưa từng kể với ai về câu chuyện của chúng tôi, nhưng cuối cùng cũng đã tìm được một người tin tưởng được mà có thể nói ra nỗi lòng! Tôi có thể nhìn ra được…Lộc Lộc, cậu cũng là người có câu chuyện của riêng mình, đúng không?”
Đôi mắt to tròn ngồi đối diện hoảng loạn tránh đi ánh nhìn như thiêu đốt của Biện Bạch Hiền, vội vàng cúi đầu xuống nền nhà không nói năng gì.
“Lộc Lộc, tuy là cậu đã 20 tuổi rồi, nhưng cũng là vẫn còn nhỏ, có những chuyện nếu như không trải qua sẽ không hiểu được. Có lúc, đối diện với chuyện tình cảm, hết thảy kiên cường cùng dự tính dũng khí đều là bọt biển, vừa đụng sẽ tan.”
“Tôi thật sự là xuất phát từ đáy lòng mà yêu quý cậu, cậu là người làm cho người khác có cảm giác an tâm, người mà thích cậu nhất định sẽ hạnh phúc. Chỉ cần cậu luôn khắc ghi một điều, sẽ mãi luôn đi theo tiếng gọi của trái tim của cậu, đừng để bản thân phải hối hận.”
Lộc Hàm ngồi đối diện vẫn là cúi đầu không nói, tay cũng không biết để đâu, tất cả những động tác nhỏ đó càng làm Bạch Hiền khẳng định được, Lộc Hàm cậu ấy cũng là người phải trải qua nhiều chuyện, hơn nữa, trái tim của cậu ấy chắc chắn là rất loạn.
“Thôi được rồi, không nói nữa, Lộc Lộc, cậu phải vui lên, những ngày tháng tiếp theo này chúng ta cùng nhau vượt qua.”
“Ừm…”
Nghe nói Lộc Hàm là sinh viên của trường X tại thành phố S, hơn nữa học sinh xuất sắc của khoa thanh nhạc, Bạch Hiền lập tức lôi cậu cùng mình và Phác Xán Liệt đến quán bar hát.
Hiển nhiên là lúc Lộc Hàm nghe đến hai chữ quán bar, biểu tình trên mặt rất bất an, nhưng được Bạch Hiền an ủi hồi lâu cũng hạ quyết tâm, đáp ứng hai người bọn họ cùng nhau kiếm tiền.
Một đêm nào đó, người đã nằm trên giường mà mắt vẫn mở thao láo, trời đã khuya dần mà không sao ngủ được.
Ngô Thế Huân, rời xa anh đã bao lâu rồi? Bốn ngày.
Tại sao không tới tìm tôi? Dựa vào tính cách của anh không phải từ sớm đã nên phái người tới bắt tôi về hay sao?
Trước khi tôi bỏ đi, những dịu dàng ôn nhu níu giữ đó, thật sự chỉ là nhất thời cao hứng thôi sao?
Lúc trời gần tối ngồi trong quán bar hát bài hát đó, nỗi nhớ nhung nồng đậm dâng lên, sao lại giống như là nói lên nỗi lòng mình vậy chứ? Làm sao bây giờ? Thật hỗn loạn.
Tại sao rời đi đã lâu như vậy, mà tình cảm này vẫn sâu sắc như thế, giống như hoa nở ngập tràn, hương thơm ngào ngạt cũng chiếm cứ hết trái tim.
Với tay lấy điện thoại mới phát hiện hai ngày này, cậu cũng không để ý đến nó, buổi sáng sẽ được Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt đưa đi chơi, buổi tối lại cùng bọn họ tới quán bar kiếm tiền.
“Ding dong~”
Tiếng tin nhắn đến đột nhiên vang lên.
Vốn dĩ muốn mở ra, nhưng tùy tiện nghĩ cũng biết là ai gửi đến, là người cố chấp đó.
Bản thân cậu lúc này, không dám đối diện với phần tình cảm đã cất giữ quá lâu, nhưng sự tò mò quá lớn cùng đêm tối cô đơn vẫn làm Lộc Hàm không nhịn được mà mở ra đọc tin nhắn mới đến.
『Tiểu Lộc, cậu có thể đừng không quan tâm đến mình không? Tuy rằng không biết được mấy năm qua cậu sống thế nào, là mình không giữ lời hứa cùng cậu bước tiếp, nhưng chúng ta hiện tại có thể quay về như lúc trước không? Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao lại trốn tránh mình? Mình biết những tin nhắn mình gửi cậu đều đọc được, vì cậu, mình đã từ bỏ quyền lợi tiếp quản công ty từ bố mình. Bởi vì ông ấy nói, điều kiện chính là không được gặp cậu, nhưng mà mình vẫn sẽ đợi cậu quay về bên cạnh mình. Ba ngày nữa, cậu còn nhớ ngày đó không? Buổi tối mình sẽ đợi ở trường cấp ba mà chúng ta từng học, cậu sẽ đến, phải không?』
Kim Chung Nhân, con người đã làm bản thân cậu đau khổ vì ly biệt suốt thời niên thiếu, là thiếu niên đã bỏ lỡ lời ước hẹn hai năm chờ đợi, trong lòng cậu tuy không oán hận cũng vẫn còn yêu, chỉ là tình yêu này quá khó nói thành lời.
Ba ngày nữa, năm cấp ba của năm học đầu tiên ngày đầu tiên, cũng là ngày Kim Chung Nhân hứa sẽ bảo vệ Lộc Hàm suốt cuộc đời.
Cậu ấy sẽ ở đó đợi cậu…có lẽ, đi, là thật sự có thể quay về những ngày tháng cũ…
Chung Nhân, lần này xin đừng thất hẹn nữa…
——————————————
Cũng trong đêm tối như thế, mất ngủ không chỉ có mình Lộc Hàm, mà còn có người ở cách xa vài trăm cây số kia, trái tim lại ở chỗ Lộc Hàm~ Ngô Thế Huân.
Ngồi trước bàn làm việc, lượng công việc dù lớn vẫn không làm thần kinh anh mệt mỏi, gần đây đang cùng Ngô Diệc Phàm thiết lập cạm bẫy, từng bước từng bước dẫn địch thâm nhập, rất tốn công cũng rất tốn sức.
Nhất là đêm nay, cảm xúc thương nhớ lâu ngày lại lũ lượt kéo đến.
Nhìn trên màn hình máy tính từng bức ảnh mà thuộc hạ thu thập, ngón tay Ngô Thế Huân bất giác chạm đến khuôn mặt thân quen đó.
Là ảnh của Lộc Hàm.
Ảnh chụp trên xe lửa tối tăm, ảnh xuống ga tàu, ảnh đau bụng, ảnh được Bạch Hiền dẫn đi, ảnh cậu đang cười chạy trên phố, ảnh trong quán bar an tĩnh ca hát, ảnh chụp cậu trong căn nhà gỗ chụp từ đằng xa.
Lộc Hàm, Lộc Hàm của anh, đã khiến Ngô Thế Huân thương nhớ đến phát điên, thật muốn ngay lập tức đưa người trở về, nhưng mà không được. Cưỡng ép và bắt buộc chỉ làm Lộc Hàm càng thêm không nguyện ý, cái mà Ngô Thế Huân cần, không phải là thỏa hiệp khi bị ép buộc, mà là can tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh.
Nhất cử nhất động của Lộc Hàm đều truyền đến tai anh, trong lòng anh lúc nào cũng nhớ đến cậu. Lúc nghe được tin Lộc Hàm đến quán bar hát, Ngô Thế Huân kích động đến đứng bật dậy, làm Ngô Diệc Phàm đang ngồi phía đối diện được dịp cười một trận. Lộc Hàm của anh, xinh đẹp như thế tốt đẹp như thế, nếu như gặp phải nguy hiểm gì, làm gì có ai ở bên cạnh giống như anh lập tức chạy đến cứu cậu đây…
Nhưng mà Lộc Hàm cũng rất mạnh mẽ, chí ít nếu như nhìn phía bên ngoài chính là rất tốt.
Ngô Thế Huân không hiểu trái tim cậu, có lẽ những cảm tình phức tạp trong lời Ngô Hựu Kỳ nói bản thân anh cũng vĩnh viễn không hiểu được. Bởi vì trái tim anh, đã bị đóng chặt từ lâu, rất khó để lập tức được sưởi ấm, bởi vì những thời gian có Lộc Hàm ở bên cạnh quá ngắn, ngắn đến nỗi không kịp trân trọng.
Có lẽ, trong những ngày tháng đó, không nên đối xử với cậu ấy như vậy, nếu không, có phải sẽ rất nhanh đã có cậu ấy ở bên cạnh không? Chính anh cũng không thể bảo đảm cảm xúc với Lộc Hàm là tình yêu, là chân ái. Bởi vì anh cũng chưa từng yêu ai, chỉ là tình cảm giữa hai người thật kỳ diệu, rất mới mẻ, có lẽ là lần đầu tiên đối với một người mà hao tốn tâm tư tình cảm như vậy. Bảo vệ cậu ấy, an ủi cậu ấy, có lúc còn đút cho cậu ấy ăn, mặc quần áo cho cậu ấy…
Rốt cuộc đến bao giờ mới có thể thông suốt những chuyện trong lòng, thật sự là tự mình vỗ về có thể giải quyết sao?
Có nên đi tìm cậu ấy không? Nhưng mà…
Cốc cafe trên bàn đã lạnh, mà người vẫn chưa ngủ được.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng yên tĩnh tỏa ra ánh sáng ôn nhu chiếu xuống mặt đất, người vẫn chưa ngủ được.
Có lẽ, nỗi nhớ nhung cũng có thể được truyền đạt thông qua không gian cùng thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất