Chương 51
Trên thế giới này, không có khả năng ai ai cũng sẽ đều là người vui vẻ.
Giống như cây cối cùng trưởng thành từ một mảnh đất, nhưng có cây sẽ phát triển một cách xum xuê xanh tốt vì đã được hấp thụ đầy đủ các loại chất dinh dưỡng, nhưng bên cạnh nó cũng sẽ có những cây bởi vì bị tước đoạt đi nguồn sống mà không sao phát triển được.
Kim Chung Nhân từ cái hôm ra khỏi đồn cảnh sát, vẫn luôn bực bội với bản thân mình. Cậu nhốt mình trong phòng ngủ, công ty thì giao cho thư ký xử lý công việc, không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Những ngày này, cậu đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, hôm đó, cậu đã được nhìn thấy Lộc Hàm có bao nhiêu ỷ lại Ngô Thế Huân, anh ta cũng coi trọng Lộc Hàm như thế nào. Nhưng mà Kim Chung Nhân cũng biết, nguyên nhân khiến Lộc Hàm bị bắt cóc cũng bởi vì Ngô Thế Huân. Nguy hiểm và hạnh phúc, thời khắc cùng tồn tại là điều khiến người khác kinh hoàng khiếp sợ nhất.
Cậu muốn Lộc Hàm được hạnh phúc, cho nên cậu mờ mịt không biết rốt cuộc phải đối diện với chuyện của Lộc Hàm như thế nào.
Đưa cậu ấy đi sao?
Hôm đó, cậu đã nói muốn cùng Lộc Hàm có một kết thúc rõ ràng, vốn dĩ còn vô cùng ngây thơ mà dự định sẽ khuyên nhủ Lộc Hàm nên rời đi, còn về việc Lộc Hàm có giận hay không, để sau này nói. Nhưng khi Kim Chung Nhân đến địa điểm đã hẹn mới phát hiện, cậu căn bản là không làm được. Cậu không nhẫn tâm khiến Lộc Hàm thất vọng, cũng lo sợ Lộc Hàm sẽ ghét mình, sẽ hận mình.
2h chiều hôm đã hẹn, Kim Chung Nhân ngồi trong quán cafe bên cạnh địa điểm hẹn, vốn là đã đến từ sớm vì muốn suy nghĩ trước một chút xem nên làm thế nào, kết quả là vừa vào ngồi xuống đã nhìn thấy Lộc Hàm cũng bước xuống từ xe taxi đến nơi đã hẹn cùng mình. Không biết vì sao Lộc Hàm lại đến sớm như thế, Kim Chung Nhân cũng không có ngay lập tức đi tìm Lộc Hàm. Cậu vẫn ngồi ở bên đó nhìn Lộc Hàm, xem cậu ấy định làm gì. Sau đó lại thấy Lộc Hàm đi khỏi, ngồi lên taxi rời đi. Kim Chung Nhân cũng không quan tâm đến gì khác nữa, dứt khoát lén lút bám theo Lộc Hàm.
Chiếc xe taxi kia rẽ ngang rẽ dọc, càng đi càng đến nơi hẻo lánh, Kim Chung Nhân cũng mơ hồ cảm thấy bất an, mà chỉ bằng thời gian của một lần chờ hết đèn đỏ, cậu đã để mất dấu chiếc xe taxi kia.
Kim Chung Nhân chạy xe lòng vòng khắp nơi xung quanh tìm kiếm, tìm rất lâu, cuối cùng lúc sắp tìm được một tiếng đồng hồ thì tìm được chiếc xe kia, đang dừng lại trước một tòa nhà ở cũ nát.
“Cháu chào bà, bà cho cháu hỏi ở đây có người thanh niên nào lái xe taxi không ạ?” Giọng nói của Kim Chung Nhân gấp gáp, cậu đang hỏi một bà lão ngồi ở đầu lối cầu thang đi lên.
“Lái xe taxi à? Không biết.”
“À…vậy cháu cảm ơn…”
“Nhưng mà lúc nãy bà có thấy, một thanh niên dẫn theo một cậu con trai đi qua.”
Kim Chung Nhân chợt quay đầu lại, hai mắt trợn to.
Sau đó ấy à, sau đó Kim Chung Nhân liền tìm được căn phòng dưới tầng hầm kia, tìm thấy Lộc Hàm đang bị ức hiếp.
“Thật trùng hợp, không phải sao?”
Kim Chung Nhân tự mình lẩm bẩm, ngồi trên tấm thảm trải trên sàn nhà dựa vào cạnh giường, khẽ nhẹ lắc lắc ly rượu trong tay, màu vàng nghệ trong chiếc ly vạch lên độ cong hoàn mỹ.
“Kim Chung Nhân, mày xem mày chán nản đến thế nào đi, Tiểu Lộc căn bản đã không còn quan tâm đến mày nữa rồi!”
“Mày vẫn còn hy vọng sao…”
Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, lúc Kim Chung Nhân nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình ba chữ Lâm Vũ Hàm, chân mày liền nhíu lại.
“Alo?”
“Anh và Lộc Hàm thế nào rồi?”
“Tôi định bỏ cuộc.”
“Không thể được!”
“Nếu như cô có thể cho tôi một lý do, để Lộc Hàm không yêu Ngô Thế Huân nữa, có khi tôi còn có chút hy vọng.”
“Cạch”– Ly rượu bất chợt rơi xuống đất, Kim Chung Nhân bởi vì nội dung cuộc điện thoại, mà đột nhiên tỉnh táo cả người.
——————————————
Lộc Hàm hai ngày này đã hoàn toàn hồi phục, vì vậy Ngô Thế Huân đã sắp xếp cho buổi tụ họp cùng mọi người được ấn định vào tối nay. Ngô Thế Huân ngồi trên sô pha trong phòng khách, đang xử lý tài liệu chợt dừng lại liếc nhìn đồng hồ trên tay một cái, xem ra cũng sắp đến giờ rồi vì vậy anh liền đứng dậy hướng tầng hai đi lên. Mở cửa phòng ngủ ra, trong căn phòng yên tĩnh lạ thường. Ngô Thế Huân nhìn rồi lại nhìn lên chiếc giường, bất đắc dĩ cười cười. Lộc Hàm nằm nghiêng người ở chân giường, cho dù đã ngủ say nhưng bàn tay vẫn là nắm chặt lấy tay cầm chơi game.
“Lộc Hàm, dậy đi!”
Ngô Thế Huân ngồi xuống cạnh giường, kéo Lộc Hàm dậy, giống như là ôm em bé mà ôm nửa thân trên của cậu vào lòng. Người trong lòng rất rõ ràng là không muốn tỉnh lại, lẩm bà lẩm bẩm nói những lời không rõ ràng, miệng chép chép tiếp tục ngủ.
“Quả thanh long đến rồi!”
“…”
“Trương Nghệ Hưng đến rồi!”
“…”
“Tất cả các cửa của trò chơi đều qua hết rồi!”
“Hửm?”
Lộc Hàm lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào đôi mắt đang cười vui của Ngô Thế Huân.
“Đã bảo em đừng chơi lâu quá, mà em thì giỏi rồi, dám chơi cả buổi chiều.”
“Buồn ngủ…”
“Dậy đi, đi về rồi lại ngủ, còn có người đang chờ chúng ta mà.”
Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm nhanh chóng đến khách sạn đã đặt trước, lúc đến nơi ngược lại phát hiện ra Hoàng Tử Thao cùng Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng, căn bản chưa có ai đến cả. Gọi điện thoại, đồng loạt không một ai nghe máy.
Bỏ đi, đợi vậy.
“Thế Huân, nói chuyện nghiêm túc có được không?” Lộc Hàm hỏi.
“Ừm?”
“Em thật sự muốn đi làm.”
“Làm nghệ sỹ sao?”
“Không phải anh không cho phép à?”
“Đúng vậy!”
“…”
“Ngoài cái này ra thì thế nào cũng được.”
“Nhưng mà em chỉ muốn làm việc đó.” Giọng nói của Lộc Hàm lúc này cũng chỉ li nhí như tiếng muỗi vo ve, đầu cậu cũng hơi hơi cúi xuống.
“Đến bên cạnh anh, như thế thì lúc nào anh cũng có thể được nhìn thấy em.”
“Em…”
“Ngoan, ngày mai cùng anh đến công ty.”
“…”
——————————————————————
Cảnh tượng trong khách sạn hiện tại là một mảnh ấm áp, Lộc Hàm và Ngô Thế Huân như thể là những người mới trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt. Còn Trương Nghệ Hưng lúc này vẫn ở công ty luyện tập, cậu đang đợi Ngô Diệc Phàm đến đón.
Ngô Diệc Phàm nói với cậu, tối nay sẽ có bất ngờ, còn lại cũng không nói thêm gì nữa. Cậu không muốn về nhà ngồi không nhàn rỗi, vì vậy vẫn tiếp tục ở công ty tập nhảy.
Cách thời điểm debut còn 4 tháng nữa, thời gian vô cùng cấp bách, cậu là lead dancer, thực lực ở mảng đó vẫn khiến cậu lo lắng. Cậu sợ mình không đủ hoàn hảo, không đủ năng lực, để trình diễn ra mặt tốt nhất của mình cho khán giả thấy. Bởi vậy mới luôn nỗ lực, luôn nỗ lực.
Tài khoản weibo của cậu cũng được đặt tên là “Nỗ lực nỗ lực không ngừng nỗ lực”, khi Lộc Hàm lần đầu tiên nhìn thấy cái tên này, đã thẳng tay vỗ đét lên đùi cậu nói, cậu bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Vậy Ngô Diệc Phàm bên kia thì…
Trong căn phòng ánh đèn tối tăm, người đàn ông có đôi mắt hoa đào trên người mặc áo choàng tắm, đứng trước cửa sổ sát đất khép hờ, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, trên mặt lại có thêm ý cười.
“Cạch”– Cửa phòng tắm được mở ra, người đàn ông với vóc dáng cao cao phía dưới chỉ quấn chiếc khăn tắm, thân trên để trần lộ ra cơ bắp chắc nịch, từng đạo đường cong hiện rõ càng tôn lên vẻ hoàn mỹ cho vóc dáng.
Cậu đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình.
“Có giống lần đầu tiên của chúng ta không? Diệc Phàm!”
“Khi đó em cũng không có ngoan ngoãn như thế này!”
“Nói bậy, Hoàng Tử Thao tôi đây cũng không phải là cún.” Cậu khẽ cười, vươn tay lên muốn đánh vào người Ngô Diệc Phàm một cái. Nhưng bàn tay vươn lên lại bị tóm lấy, giương mắt lên nhìn lại chạm phải ánh mắt nóng bỏng của người kia.
“Nhìn tôi như thế này…anh có biết biểu tình của mình có bao nhiêu tham lam không?”
“Tôi không cảm thấy giữa chúng ta, mà cũng còn phải vòng vo như thế!”
“Anh là người có gia đình đấy, tôi làm sao có thể làm tiểu tam đây!”
“Một bàn tay vỗ chẳng lên tiếng, đạo lý này không cần tôi dạy em chứ?” Ngô Diệc Phàm cúi người xuống, hôn lấy đôi môi hồng hồng kia: “Đàn ông con trai, lấy đâu ra tiết tháo kiên trinh như vậy? Hoàng Tử Thao, sự hăng hái đầy quyến rũ đè ép trên người em kia, có vui không?”
“Hồi đó ở NewYork…tôi rất thích đêm đó.”
Ngô Diệc Phàm siết chặt vòng tay quanh eo của Hoàng Tử Thao, híp mắt lại chăm chú nhìn cậu.
Hoàng Tử Thao cúi đầu xuống, cười ra tiếng, tiếp đó liền đẩy ra đôi tay đang giam mình lại của Ngô Diệc Phàm.
Sau nụ cười ý vị sâu xa, đồ tắm màu trắng trên thân thể hai người cùng rơi xuống đất.
“Cùng nhau ôn lại chuyện xưa đi!”
Trên giường lớn của khách sạn, bóng hai người chặt chẽ dán vào nhau, không ngừng giãy giụa cùng lăn lộn, kèm theo đó là kịch liệt chấn động, ván giường phát ra thanh âm nặng nề, còn có tiếng thở dốc ồm ồm của đàn ông.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Ngô Diệc Phàm vươn tay ra với lấy, nhưng còn đang muốn nhìn màn hình xem là ai gọi tới, lại bị Hoàng Tử Thao đoạt mất quẳng sang một bên, đích cuối của đường ném parabol khiến điện thoại triệt để tách rời giữa pin và mặt sau.
“Hỏng là phải đền đấy!”
“Triền miên trắng đêm thì thế nào?”
“Nghe cũng không tệ.”
Không biết là đã qua bao lâu, trong căn phòng tràn ngập khí tức sau hoan ái, ánh đèn từ bên ngoài hắt vào qua đoạn rèm cửa sổ còn chưa kéo hết, khiến Hoàng Tử Thao mơ màng tỉnh lại, cậu mở mắt ra, vị trí bên cạnh trên giường đã trống không.
Cậu ngồi dậy, thân thể hoàn toàn đau nhức.
“Thật là, không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc sao?”
Vươn tay ra, cầm điện thoại của mình vẫn để ở trên tab đầu giường lên, một cái tin nhắn thình lình xuất hiện ở đó.
『Tôi đi đón người đến chỗ Ngô Thế Huân trước, em tỉnh dậy rồi thì tự mình qua.』
“A~ cái tên cặn bã này! Cùng người ta làm xong liền đi tìm tân hoan!”
Hoàng Tử Thao cầm quần áo mới, mà ai đó đã chuẩn bị bước vào phòng tắm, đứng trước gương nhìn vào cần cổ, xương quai xanh của mình, cũng may không có dấu hôn. Mặc quần áo xong, cậu gửi đi một tin nhắn rồi mới rời khỏi căn phòng.
『Triền miên trắng đêm đã nói đâu???』
——————————————————————
“Anh Huân!” Cánh cửa của căn phòng đặt trước, vừa mới hé ra một đường kẻ nhỏ thôi đã nghe thấy giọng nói quen thuộc. Lộc Hàm và Trương Nghệ Hưng đang xem thực đơn, nghe được âm thanh kia cũng ngẩng mặt lên nhìn qua, mặt đầy tò mò.
“Ừ, đến rồi sao, vào ngồi đi!” Ngô Thế Huân ra hiệu ý bảo Hoàng Tử Thao ngồi bên cạnh Ngô Diệc Phàm. Nhưng Hoàng Tử Thao lại vờ như không nhìn thấy, cậu đi đến chỗ người ngồi bên cạnh Ngô Thế Huân là Lộc Hàm ngồi xuống.
“Em chào “chị dâu”!” Cậu tùy ý đặt tay lên thành ghế dựa phía sau Lộc Hàm, khuôn mặt tràn đầy ý cười chờ Lộc Hàm quay đầu.
Lộc Hàm cứng ngắc quay đầu lại, sau khi nhìn thấy khuôn mặt yêu mị của Hoàng Tử Thao gần trong gang tấc, khiến cậu lập tức đỏ mặt. Lộc Hàm nổi giận quay sang nhìn Ngô Thế Huân, anh cũng hết cách, tiếng gọi “chị dâu” kia cũng không phải là do anh dậy. Hoàng Tử Thao muốn gọi, anh cũng chẳng biết làm sao.
“Xin…chào!”
“Chị dâu” đừng e thẹn thế mà~ Quan hệ của em và anh Huân thân thiết lắm!”
“Em từng nghĩ qua, không biết một người như thế nào sẽ khiến anh Huân bị mê hoặc. Bây giờ em phục rồi, quá phục luôn, người bình thường chẳng có cửa nào mà sánh được với “chị dâu” cả!”
“Anh Huân, anh thật có phúc!”
“Em thì…” Hoàng Tử Thao còn chưa nói xong, Ngô Thế Huân đã cắt ngang: “Nào, để anh giới thiệu một chút, Thao, đây là Ngô Diệc Phàm, anh trai của anh.”
Hoàng Tử Thao nhìn về hướng Ngô Diệc Phàm, lộ ra nụ cười, đồng thời vươn tay ra nói: “Anh Diệc Phàm, rất vui vì được gặp anh.”
“Ừm, tôi cũng thế!”
Khoảnh khắc lúc hai bàn tay kia bắt lấy tay nhau, chỉ có Ngô Diệc Phàm biết được Hoàng Tử Thao đã âm thầm dùng sức, nhìn vào đôi mắt của cậu ấy, lại phát hiện cậu ấy căn bản đang không nhìn mình, ngược lại còn mang theo nụ cười.
Vẫn thích chơi lắm…
“Được rồi, chúng ta đều ngồi đi, phục vụ có thể mang đồ ăn lên rồi!”
Từng món ăn được lần lượt mang lên đặt trên bàn, còn được xếp theo thứ tự ngay ngắn. Lộc Hàm nhìn thôi cũng thấy đã mắt, dẫu sao mấy ngày trước bụng bị thương không được ăn cái gì, chỉ có thể húp cháo qua ngày.
Cháo ngũ cốc, cháo hạt sen ngân nhĩ, cháo thịt trứng muối, cháo táo đỏ khoai từ…
Cho dù mỗi bát cháo đều là Ngô Thế Huân tự mình nấu rồi lại bưng lên, Lộc Hàm vẫn ghét ăn như cũ.
Bây giờ chỉ cần nghe thấy một từ cháo thôi, là thấy buồn nôn.
Còn bây giờ á hả? Các loại mỹ thực bày ra trước mặt, còn đều là món cậu thích, sao có thể không kích động đây? Sao có thể không muốn ăn đây?
Nhưng mà mọi người sao không ai động đũa nhỉ…
Không đói sao…Nguội rồi thì làm sao…
Khuôn mặt Lộc Hàm xoắn xuýt, muốn động đũa mà lại ngại không dám làm người đầu tiên, nên cứ buồn bực ngồi ở đó, thỉnh thoảng lại ngơ ngác liếc nhìn mọi người xung quanh.
Ngô Thế Huân nhìn thấy dáng vẻ Lộc Hàm như thế, anh phải cố gắng lắm mới không bật cười. Sau đó anh mới cầm đũa lên, gắp lên một con tôm rang muối, động tác lột vỏ tôm đầy tao nhã, tiếp đó là bóc ra được miếng thịt trắng mềm đặt vào trong bát, lại dùng đũa gắp lên chấm vào nước tương, cuối cùng mới đưa đến bên miệng Lộc Hàm.
“Anh…” Lộc Hàm vốn còn đang nghĩ cuối cùng cũng được động đũa rồi, thế mà giây tiếp theo đã nhìn thấy Ngô Thế Huân gắp miếng tôm đưa đến bên miệng mình. Lại nghĩ đến ba người đàn ông còn lại đang ngồi xung quanh, nhìn mình và Ngô Thế Huân, từ mặt đến tai cậu đều đỏ cả lên.
“Không phải em đói sao? Ăn đi!”
“Em tự mình được mà…”
Ngô Thế Huân không thèm quan tâm đến tâm tình mất tự nhiên của Lộc Hàm, chỉ cười ôn nhu đợi cậu há miệng ra.
“Ôi ôi ôi ~ anh Huân đúng là người đàn ông tốt nha! Dịu dàng qua ~ “chị dâu” mau ăn đi!”
Không nói thì còn đỡ, Hoàng Tử Thao vừa mở miệng ra thì đã khiến cho xung động muốn há miệng ra ăn của Lộc Hàm bị thụt trở lại.
“Chúng ta cũng bắt đầu ăn đi!” Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng cúi đầu khẽ cười, đây là mọi người đều cùng ăn, lúc này mới khiến Lộc Hàm thả lỏng một chút.
Mỗi một người đều bắt đầu ăn thật tự nhiên, Ngô Diệc Phàm cũng là mới bắt đầu liền gắp thức ăn cho Trương Nghệ Hưng, nhưng mà tay của Ngô Thế Huân vẫn còn giơ ở đó…
“Tay anh tê rồi này, không ai nhìn đâu, em mau ăn đi!”
Lộc Hàm trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân một cái, sau đó mới chậm rãi mở cái miệng bé xinh của mình ra cắn lấy miếng tôm kia. Ngô Thế Huân cười cười thu đũa lại, Lộc Hàm cũng ngại ngùng mà cúi đầu xuống từ từ nhai. Ăn xong còn không quên liếm cánh môi, không cẩn thận còn lưu lại nước tương.
“Vợ à, anh bây giờ sẽ nhịn không hôn em, chúng ta về nhà nói chuyện tiếp.” Lúc Ngô Thế Huân rời khỏi bên tai Lộc Hàm, anh còn cười cười, cũng không quên gắp thêm tôm cho cậu.
“Anh Huân, hai người mà còn phát đường béo ngậy nữa là em không có bàn chuyện chính sự đâu.”
“Đừng lắm lời nữa, cậu nói đi, đúng lúc Diệc Phàm cũng ở đây.”
“Hứ ~ kế hoạch lần trước anh nói em đã xem qua rồi, muốn ký với những mảnh đất làm ăn nhỏ kia cũng không thành vấn đề, mấu chốt là…”
“Mấu chốt là bước tiếp theo.” Ngô Diệc Phàm mở miệng bổ sung.
Giống như cây cối cùng trưởng thành từ một mảnh đất, nhưng có cây sẽ phát triển một cách xum xuê xanh tốt vì đã được hấp thụ đầy đủ các loại chất dinh dưỡng, nhưng bên cạnh nó cũng sẽ có những cây bởi vì bị tước đoạt đi nguồn sống mà không sao phát triển được.
Kim Chung Nhân từ cái hôm ra khỏi đồn cảnh sát, vẫn luôn bực bội với bản thân mình. Cậu nhốt mình trong phòng ngủ, công ty thì giao cho thư ký xử lý công việc, không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Những ngày này, cậu đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, hôm đó, cậu đã được nhìn thấy Lộc Hàm có bao nhiêu ỷ lại Ngô Thế Huân, anh ta cũng coi trọng Lộc Hàm như thế nào. Nhưng mà Kim Chung Nhân cũng biết, nguyên nhân khiến Lộc Hàm bị bắt cóc cũng bởi vì Ngô Thế Huân. Nguy hiểm và hạnh phúc, thời khắc cùng tồn tại là điều khiến người khác kinh hoàng khiếp sợ nhất.
Cậu muốn Lộc Hàm được hạnh phúc, cho nên cậu mờ mịt không biết rốt cuộc phải đối diện với chuyện của Lộc Hàm như thế nào.
Đưa cậu ấy đi sao?
Hôm đó, cậu đã nói muốn cùng Lộc Hàm có một kết thúc rõ ràng, vốn dĩ còn vô cùng ngây thơ mà dự định sẽ khuyên nhủ Lộc Hàm nên rời đi, còn về việc Lộc Hàm có giận hay không, để sau này nói. Nhưng khi Kim Chung Nhân đến địa điểm đã hẹn mới phát hiện, cậu căn bản là không làm được. Cậu không nhẫn tâm khiến Lộc Hàm thất vọng, cũng lo sợ Lộc Hàm sẽ ghét mình, sẽ hận mình.
2h chiều hôm đã hẹn, Kim Chung Nhân ngồi trong quán cafe bên cạnh địa điểm hẹn, vốn là đã đến từ sớm vì muốn suy nghĩ trước một chút xem nên làm thế nào, kết quả là vừa vào ngồi xuống đã nhìn thấy Lộc Hàm cũng bước xuống từ xe taxi đến nơi đã hẹn cùng mình. Không biết vì sao Lộc Hàm lại đến sớm như thế, Kim Chung Nhân cũng không có ngay lập tức đi tìm Lộc Hàm. Cậu vẫn ngồi ở bên đó nhìn Lộc Hàm, xem cậu ấy định làm gì. Sau đó lại thấy Lộc Hàm đi khỏi, ngồi lên taxi rời đi. Kim Chung Nhân cũng không quan tâm đến gì khác nữa, dứt khoát lén lút bám theo Lộc Hàm.
Chiếc xe taxi kia rẽ ngang rẽ dọc, càng đi càng đến nơi hẻo lánh, Kim Chung Nhân cũng mơ hồ cảm thấy bất an, mà chỉ bằng thời gian của một lần chờ hết đèn đỏ, cậu đã để mất dấu chiếc xe taxi kia.
Kim Chung Nhân chạy xe lòng vòng khắp nơi xung quanh tìm kiếm, tìm rất lâu, cuối cùng lúc sắp tìm được một tiếng đồng hồ thì tìm được chiếc xe kia, đang dừng lại trước một tòa nhà ở cũ nát.
“Cháu chào bà, bà cho cháu hỏi ở đây có người thanh niên nào lái xe taxi không ạ?” Giọng nói của Kim Chung Nhân gấp gáp, cậu đang hỏi một bà lão ngồi ở đầu lối cầu thang đi lên.
“Lái xe taxi à? Không biết.”
“À…vậy cháu cảm ơn…”
“Nhưng mà lúc nãy bà có thấy, một thanh niên dẫn theo một cậu con trai đi qua.”
Kim Chung Nhân chợt quay đầu lại, hai mắt trợn to.
Sau đó ấy à, sau đó Kim Chung Nhân liền tìm được căn phòng dưới tầng hầm kia, tìm thấy Lộc Hàm đang bị ức hiếp.
“Thật trùng hợp, không phải sao?”
Kim Chung Nhân tự mình lẩm bẩm, ngồi trên tấm thảm trải trên sàn nhà dựa vào cạnh giường, khẽ nhẹ lắc lắc ly rượu trong tay, màu vàng nghệ trong chiếc ly vạch lên độ cong hoàn mỹ.
“Kim Chung Nhân, mày xem mày chán nản đến thế nào đi, Tiểu Lộc căn bản đã không còn quan tâm đến mày nữa rồi!”
“Mày vẫn còn hy vọng sao…”
Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, lúc Kim Chung Nhân nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình ba chữ Lâm Vũ Hàm, chân mày liền nhíu lại.
“Alo?”
“Anh và Lộc Hàm thế nào rồi?”
“Tôi định bỏ cuộc.”
“Không thể được!”
“Nếu như cô có thể cho tôi một lý do, để Lộc Hàm không yêu Ngô Thế Huân nữa, có khi tôi còn có chút hy vọng.”
“Cạch”– Ly rượu bất chợt rơi xuống đất, Kim Chung Nhân bởi vì nội dung cuộc điện thoại, mà đột nhiên tỉnh táo cả người.
——————————————
Lộc Hàm hai ngày này đã hoàn toàn hồi phục, vì vậy Ngô Thế Huân đã sắp xếp cho buổi tụ họp cùng mọi người được ấn định vào tối nay. Ngô Thế Huân ngồi trên sô pha trong phòng khách, đang xử lý tài liệu chợt dừng lại liếc nhìn đồng hồ trên tay một cái, xem ra cũng sắp đến giờ rồi vì vậy anh liền đứng dậy hướng tầng hai đi lên. Mở cửa phòng ngủ ra, trong căn phòng yên tĩnh lạ thường. Ngô Thế Huân nhìn rồi lại nhìn lên chiếc giường, bất đắc dĩ cười cười. Lộc Hàm nằm nghiêng người ở chân giường, cho dù đã ngủ say nhưng bàn tay vẫn là nắm chặt lấy tay cầm chơi game.
“Lộc Hàm, dậy đi!”
Ngô Thế Huân ngồi xuống cạnh giường, kéo Lộc Hàm dậy, giống như là ôm em bé mà ôm nửa thân trên của cậu vào lòng. Người trong lòng rất rõ ràng là không muốn tỉnh lại, lẩm bà lẩm bẩm nói những lời không rõ ràng, miệng chép chép tiếp tục ngủ.
“Quả thanh long đến rồi!”
“…”
“Trương Nghệ Hưng đến rồi!”
“…”
“Tất cả các cửa của trò chơi đều qua hết rồi!”
“Hửm?”
Lộc Hàm lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào đôi mắt đang cười vui của Ngô Thế Huân.
“Đã bảo em đừng chơi lâu quá, mà em thì giỏi rồi, dám chơi cả buổi chiều.”
“Buồn ngủ…”
“Dậy đi, đi về rồi lại ngủ, còn có người đang chờ chúng ta mà.”
Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm nhanh chóng đến khách sạn đã đặt trước, lúc đến nơi ngược lại phát hiện ra Hoàng Tử Thao cùng Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng, căn bản chưa có ai đến cả. Gọi điện thoại, đồng loạt không một ai nghe máy.
Bỏ đi, đợi vậy.
“Thế Huân, nói chuyện nghiêm túc có được không?” Lộc Hàm hỏi.
“Ừm?”
“Em thật sự muốn đi làm.”
“Làm nghệ sỹ sao?”
“Không phải anh không cho phép à?”
“Đúng vậy!”
“…”
“Ngoài cái này ra thì thế nào cũng được.”
“Nhưng mà em chỉ muốn làm việc đó.” Giọng nói của Lộc Hàm lúc này cũng chỉ li nhí như tiếng muỗi vo ve, đầu cậu cũng hơi hơi cúi xuống.
“Đến bên cạnh anh, như thế thì lúc nào anh cũng có thể được nhìn thấy em.”
“Em…”
“Ngoan, ngày mai cùng anh đến công ty.”
“…”
——————————————————————
Cảnh tượng trong khách sạn hiện tại là một mảnh ấm áp, Lộc Hàm và Ngô Thế Huân như thể là những người mới trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt. Còn Trương Nghệ Hưng lúc này vẫn ở công ty luyện tập, cậu đang đợi Ngô Diệc Phàm đến đón.
Ngô Diệc Phàm nói với cậu, tối nay sẽ có bất ngờ, còn lại cũng không nói thêm gì nữa. Cậu không muốn về nhà ngồi không nhàn rỗi, vì vậy vẫn tiếp tục ở công ty tập nhảy.
Cách thời điểm debut còn 4 tháng nữa, thời gian vô cùng cấp bách, cậu là lead dancer, thực lực ở mảng đó vẫn khiến cậu lo lắng. Cậu sợ mình không đủ hoàn hảo, không đủ năng lực, để trình diễn ra mặt tốt nhất của mình cho khán giả thấy. Bởi vậy mới luôn nỗ lực, luôn nỗ lực.
Tài khoản weibo của cậu cũng được đặt tên là “Nỗ lực nỗ lực không ngừng nỗ lực”, khi Lộc Hàm lần đầu tiên nhìn thấy cái tên này, đã thẳng tay vỗ đét lên đùi cậu nói, cậu bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Vậy Ngô Diệc Phàm bên kia thì…
Trong căn phòng ánh đèn tối tăm, người đàn ông có đôi mắt hoa đào trên người mặc áo choàng tắm, đứng trước cửa sổ sát đất khép hờ, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, trên mặt lại có thêm ý cười.
“Cạch”– Cửa phòng tắm được mở ra, người đàn ông với vóc dáng cao cao phía dưới chỉ quấn chiếc khăn tắm, thân trên để trần lộ ra cơ bắp chắc nịch, từng đạo đường cong hiện rõ càng tôn lên vẻ hoàn mỹ cho vóc dáng.
Cậu đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất, nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình.
“Có giống lần đầu tiên của chúng ta không? Diệc Phàm!”
“Khi đó em cũng không có ngoan ngoãn như thế này!”
“Nói bậy, Hoàng Tử Thao tôi đây cũng không phải là cún.” Cậu khẽ cười, vươn tay lên muốn đánh vào người Ngô Diệc Phàm một cái. Nhưng bàn tay vươn lên lại bị tóm lấy, giương mắt lên nhìn lại chạm phải ánh mắt nóng bỏng của người kia.
“Nhìn tôi như thế này…anh có biết biểu tình của mình có bao nhiêu tham lam không?”
“Tôi không cảm thấy giữa chúng ta, mà cũng còn phải vòng vo như thế!”
“Anh là người có gia đình đấy, tôi làm sao có thể làm tiểu tam đây!”
“Một bàn tay vỗ chẳng lên tiếng, đạo lý này không cần tôi dạy em chứ?” Ngô Diệc Phàm cúi người xuống, hôn lấy đôi môi hồng hồng kia: “Đàn ông con trai, lấy đâu ra tiết tháo kiên trinh như vậy? Hoàng Tử Thao, sự hăng hái đầy quyến rũ đè ép trên người em kia, có vui không?”
“Hồi đó ở NewYork…tôi rất thích đêm đó.”
Ngô Diệc Phàm siết chặt vòng tay quanh eo của Hoàng Tử Thao, híp mắt lại chăm chú nhìn cậu.
Hoàng Tử Thao cúi đầu xuống, cười ra tiếng, tiếp đó liền đẩy ra đôi tay đang giam mình lại của Ngô Diệc Phàm.
Sau nụ cười ý vị sâu xa, đồ tắm màu trắng trên thân thể hai người cùng rơi xuống đất.
“Cùng nhau ôn lại chuyện xưa đi!”
Trên giường lớn của khách sạn, bóng hai người chặt chẽ dán vào nhau, không ngừng giãy giụa cùng lăn lộn, kèm theo đó là kịch liệt chấn động, ván giường phát ra thanh âm nặng nề, còn có tiếng thở dốc ồm ồm của đàn ông.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Ngô Diệc Phàm vươn tay ra với lấy, nhưng còn đang muốn nhìn màn hình xem là ai gọi tới, lại bị Hoàng Tử Thao đoạt mất quẳng sang một bên, đích cuối của đường ném parabol khiến điện thoại triệt để tách rời giữa pin và mặt sau.
“Hỏng là phải đền đấy!”
“Triền miên trắng đêm thì thế nào?”
“Nghe cũng không tệ.”
Không biết là đã qua bao lâu, trong căn phòng tràn ngập khí tức sau hoan ái, ánh đèn từ bên ngoài hắt vào qua đoạn rèm cửa sổ còn chưa kéo hết, khiến Hoàng Tử Thao mơ màng tỉnh lại, cậu mở mắt ra, vị trí bên cạnh trên giường đã trống không.
Cậu ngồi dậy, thân thể hoàn toàn đau nhức.
“Thật là, không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc sao?”
Vươn tay ra, cầm điện thoại của mình vẫn để ở trên tab đầu giường lên, một cái tin nhắn thình lình xuất hiện ở đó.
『Tôi đi đón người đến chỗ Ngô Thế Huân trước, em tỉnh dậy rồi thì tự mình qua.』
“A~ cái tên cặn bã này! Cùng người ta làm xong liền đi tìm tân hoan!”
Hoàng Tử Thao cầm quần áo mới, mà ai đó đã chuẩn bị bước vào phòng tắm, đứng trước gương nhìn vào cần cổ, xương quai xanh của mình, cũng may không có dấu hôn. Mặc quần áo xong, cậu gửi đi một tin nhắn rồi mới rời khỏi căn phòng.
『Triền miên trắng đêm đã nói đâu???』
——————————————————————
“Anh Huân!” Cánh cửa của căn phòng đặt trước, vừa mới hé ra một đường kẻ nhỏ thôi đã nghe thấy giọng nói quen thuộc. Lộc Hàm và Trương Nghệ Hưng đang xem thực đơn, nghe được âm thanh kia cũng ngẩng mặt lên nhìn qua, mặt đầy tò mò.
“Ừ, đến rồi sao, vào ngồi đi!” Ngô Thế Huân ra hiệu ý bảo Hoàng Tử Thao ngồi bên cạnh Ngô Diệc Phàm. Nhưng Hoàng Tử Thao lại vờ như không nhìn thấy, cậu đi đến chỗ người ngồi bên cạnh Ngô Thế Huân là Lộc Hàm ngồi xuống.
“Em chào “chị dâu”!” Cậu tùy ý đặt tay lên thành ghế dựa phía sau Lộc Hàm, khuôn mặt tràn đầy ý cười chờ Lộc Hàm quay đầu.
Lộc Hàm cứng ngắc quay đầu lại, sau khi nhìn thấy khuôn mặt yêu mị của Hoàng Tử Thao gần trong gang tấc, khiến cậu lập tức đỏ mặt. Lộc Hàm nổi giận quay sang nhìn Ngô Thế Huân, anh cũng hết cách, tiếng gọi “chị dâu” kia cũng không phải là do anh dậy. Hoàng Tử Thao muốn gọi, anh cũng chẳng biết làm sao.
“Xin…chào!”
“Chị dâu” đừng e thẹn thế mà~ Quan hệ của em và anh Huân thân thiết lắm!”
“Em từng nghĩ qua, không biết một người như thế nào sẽ khiến anh Huân bị mê hoặc. Bây giờ em phục rồi, quá phục luôn, người bình thường chẳng có cửa nào mà sánh được với “chị dâu” cả!”
“Anh Huân, anh thật có phúc!”
“Em thì…” Hoàng Tử Thao còn chưa nói xong, Ngô Thế Huân đã cắt ngang: “Nào, để anh giới thiệu một chút, Thao, đây là Ngô Diệc Phàm, anh trai của anh.”
Hoàng Tử Thao nhìn về hướng Ngô Diệc Phàm, lộ ra nụ cười, đồng thời vươn tay ra nói: “Anh Diệc Phàm, rất vui vì được gặp anh.”
“Ừm, tôi cũng thế!”
Khoảnh khắc lúc hai bàn tay kia bắt lấy tay nhau, chỉ có Ngô Diệc Phàm biết được Hoàng Tử Thao đã âm thầm dùng sức, nhìn vào đôi mắt của cậu ấy, lại phát hiện cậu ấy căn bản đang không nhìn mình, ngược lại còn mang theo nụ cười.
Vẫn thích chơi lắm…
“Được rồi, chúng ta đều ngồi đi, phục vụ có thể mang đồ ăn lên rồi!”
Từng món ăn được lần lượt mang lên đặt trên bàn, còn được xếp theo thứ tự ngay ngắn. Lộc Hàm nhìn thôi cũng thấy đã mắt, dẫu sao mấy ngày trước bụng bị thương không được ăn cái gì, chỉ có thể húp cháo qua ngày.
Cháo ngũ cốc, cháo hạt sen ngân nhĩ, cháo thịt trứng muối, cháo táo đỏ khoai từ…
Cho dù mỗi bát cháo đều là Ngô Thế Huân tự mình nấu rồi lại bưng lên, Lộc Hàm vẫn ghét ăn như cũ.
Bây giờ chỉ cần nghe thấy một từ cháo thôi, là thấy buồn nôn.
Còn bây giờ á hả? Các loại mỹ thực bày ra trước mặt, còn đều là món cậu thích, sao có thể không kích động đây? Sao có thể không muốn ăn đây?
Nhưng mà mọi người sao không ai động đũa nhỉ…
Không đói sao…Nguội rồi thì làm sao…
Khuôn mặt Lộc Hàm xoắn xuýt, muốn động đũa mà lại ngại không dám làm người đầu tiên, nên cứ buồn bực ngồi ở đó, thỉnh thoảng lại ngơ ngác liếc nhìn mọi người xung quanh.
Ngô Thế Huân nhìn thấy dáng vẻ Lộc Hàm như thế, anh phải cố gắng lắm mới không bật cười. Sau đó anh mới cầm đũa lên, gắp lên một con tôm rang muối, động tác lột vỏ tôm đầy tao nhã, tiếp đó là bóc ra được miếng thịt trắng mềm đặt vào trong bát, lại dùng đũa gắp lên chấm vào nước tương, cuối cùng mới đưa đến bên miệng Lộc Hàm.
“Anh…” Lộc Hàm vốn còn đang nghĩ cuối cùng cũng được động đũa rồi, thế mà giây tiếp theo đã nhìn thấy Ngô Thế Huân gắp miếng tôm đưa đến bên miệng mình. Lại nghĩ đến ba người đàn ông còn lại đang ngồi xung quanh, nhìn mình và Ngô Thế Huân, từ mặt đến tai cậu đều đỏ cả lên.
“Không phải em đói sao? Ăn đi!”
“Em tự mình được mà…”
Ngô Thế Huân không thèm quan tâm đến tâm tình mất tự nhiên của Lộc Hàm, chỉ cười ôn nhu đợi cậu há miệng ra.
“Ôi ôi ôi ~ anh Huân đúng là người đàn ông tốt nha! Dịu dàng qua ~ “chị dâu” mau ăn đi!”
Không nói thì còn đỡ, Hoàng Tử Thao vừa mở miệng ra thì đã khiến cho xung động muốn há miệng ra ăn của Lộc Hàm bị thụt trở lại.
“Chúng ta cũng bắt đầu ăn đi!” Ngô Diệc Phàm và Trương Nghệ Hưng cúi đầu khẽ cười, đây là mọi người đều cùng ăn, lúc này mới khiến Lộc Hàm thả lỏng một chút.
Mỗi một người đều bắt đầu ăn thật tự nhiên, Ngô Diệc Phàm cũng là mới bắt đầu liền gắp thức ăn cho Trương Nghệ Hưng, nhưng mà tay của Ngô Thế Huân vẫn còn giơ ở đó…
“Tay anh tê rồi này, không ai nhìn đâu, em mau ăn đi!”
Lộc Hàm trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân một cái, sau đó mới chậm rãi mở cái miệng bé xinh của mình ra cắn lấy miếng tôm kia. Ngô Thế Huân cười cười thu đũa lại, Lộc Hàm cũng ngại ngùng mà cúi đầu xuống từ từ nhai. Ăn xong còn không quên liếm cánh môi, không cẩn thận còn lưu lại nước tương.
“Vợ à, anh bây giờ sẽ nhịn không hôn em, chúng ta về nhà nói chuyện tiếp.” Lúc Ngô Thế Huân rời khỏi bên tai Lộc Hàm, anh còn cười cười, cũng không quên gắp thêm tôm cho cậu.
“Anh Huân, hai người mà còn phát đường béo ngậy nữa là em không có bàn chuyện chính sự đâu.”
“Đừng lắm lời nữa, cậu nói đi, đúng lúc Diệc Phàm cũng ở đây.”
“Hứ ~ kế hoạch lần trước anh nói em đã xem qua rồi, muốn ký với những mảnh đất làm ăn nhỏ kia cũng không thành vấn đề, mấu chốt là…”
“Mấu chốt là bước tiếp theo.” Ngô Diệc Phàm mở miệng bổ sung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất