Chương 5: Sự thay đổi
Tác giả: Hoabi.
*****
Từ ngày hôm ấy, Nguyễn Gia Khang càng thêm chăm chỉ học hành.
Anh nói với Nguyễn Linh: "Mẹ, con sẽ không để mẹ phải khổ nữa. Mẹ tin con một lần thôi, được chứ?"
Nàng lặng im không nói, bối rối trước sự xuất hiện của anh, nhưng cũng chẳng hề gì.
*****
Một tuần sau anh trở lại trường cấp 2. Bây giờ khối 9 đang trong giai đoạn chạy nước rút để ôn tập. Trên những khuôn mặt non trẻ của họ có sự lo lắng, mệt mỏi và nhiều hơn là sự nỗ lực qua từng hành động.
Tiết trời bỗng dưng nóng lên từng ngày, đi học vừa là niềm vui và cũng là một sự tra tấn.
Đối với Nguyễn Gia Khang, trải nghiệm này thực sự quá mới mẻ. Anh đã ra trường gần 10 năm, và nhìn cái gì cũng thấy một sự thích thú lạ thường.
Đám bạn mà 'Nguyễn Gia Khang' hay chơi cùng đã được đi học từ lâu, bọn nó chẳng hề hấn gì mà cười đùa, trêu anh là đồ yếu ớt.
Anh cũng không thiết tha gì đám nhóc này lắm, dù gì cũng không phải anh em vào sinh ra tử như nguyên chủ vẫn tưởng đâu.
Anh chẳng nói chẳng rằng chuyển chỗ ngồi lên bàn đầu. Giáo viên đã quá quen với tính tình chợ búa của anh, nay bỗng dưng học hành thì thấy làm lạ.
Nhưng ông cũng chẳng nói gì, dặn lớp đôi câu rồi giảng nốt bài học còn dở dang.
*****
Mỗi ngày đi học về là anh lại nấu cơm. Những lúc như thế, Nguyễn Linh chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đau lòng. Anh biết, nàng lại nhớ đến con.
Đâu có người mẹ nào mà không thương con mình? "Hổ dữ không ăn thịt con", anh hiểu điều đó nhưng cả anh và nàng đều không muốn đề cập đến chuyện này.
Có lẽ, trốn tránh nỗi đau luôn là bản năng của con người, và cả anh và Nguyễn Linh đều như vậy.
Mỗi lúc làm cơm, anh luôn nấu nhiều thêm một phần, chạy sang nhà hàng xóm đưa cho Trần Quân.
"Mẹ tôi bảo đưa qua cho anh này, anh nhớ ăn hết nhé."
Nguyễn Gia Khang không dám ở lại lâu vì ngại, mặc cho Trần Quân đứng đờ ở cửa.
Cứ như thế, một lần, rồi lại hai lần, những ngày sau đó, ngoại trừ bữa sáng thì Trần Quân đều ăn cơm nhà hàng xóm.
Có lẽ người ta thương cho hoàn cảnh của gia đình y, vì y có một người mẹ làm "ngành", nhưng cũng không có nghĩa là y sẽ dễ dàng chấp nhận sự giúp đỡ này.
Y cầm hộp đựng thức ăn đã rửa sạch sang trả, và cũng muốn chấm dứt chuyện này ở đây.
1 tuần, vậy là quá đủ rồi, dù cho y có luyến tiếc hương vị nồng ấm ấy đi chăng nữa.
Người mở cửa là Nguyễn Linh, nàng cười hiền, nói với Trần Quân:
"Nào, Quân, nhanh vào đây ăn trái cây với dì."
"Vâng, con đến trả hộp cơm ạ."
"Cứ vào ngồi trước đi đã. Khang, con vào rửa thêm vài quả táo đi, thêm chùm nho nữa nhé."
Nghe tiếng mẹ dặn, anh bật dậy chạy vào trong bếp ngay lập tức. Tim đập như nổi trống.
Chuyện anh đưa cơm hàng ngày cho Trần Quân mẹ anh có biết, nhưng nàng không hỏi gì.
Có lẽ chính nàng cũng thấy thương cho cậu bé mồ côi cha, mẹ lại làm 'đĩ' này chăng?
Nhưng anh hiểu rõ hơn ai hết, Trần Quân không muốn được người nào dang tay ra giúp đỡ y cả, chính y hiểu rằng, muốn đạt được bất cứ một thứ gì thì phải tự mình làm ra, và y không muốn phải nợ nần, nhất là vào cái khoảng thời gian chính y cũng đang chênh vênh và bất lực...
Nhưng anh cầm lòng không đặng mà chỉ muốn đối tốt với y một chút, thêm một chút nữa...
Nguyễn Gia Khang đã gặp mặt Trần Quân nhiều lần, lần nào gặp cũng không ngăn nổi cái tâm tình sung sướng của mình, anh sợ...sợ Nguyễn Linh vốn nhạy bén và tinh ý sẽ nhận ra gì đó, nhận ra anh thích con trai.
Anh chậm chạp rửa trái cây, lúc bê ra ngoài phòng khách cũng không dám nhìn thẳng vào Trần Quân.
"Mẹ, con vào làm bài tập đây ạ." Anh nói nhỏ bên tai Nguyễn Linh rồi chạy biến.
"Thằng này, sao lại kì vậy chứ? Lại đây nói chuyện với anh đi con."
"Dạ thôi ạ, con đến trả hộp cơm rồi về."
"Mà dì này, sau này dì không phải làm thêm phần cơm cho con nữa đâu ạ. Con thấy dì đi làm cũng vất vả rồi, với lại...con nói thì sợ dì buồn, nhưng con đã nợ dì quá nhiều rồi."
"Con chỉ có chừng này tiền, con biếu dì coi như để dì mua lặt vặt bồi bổ thân thể. Thôi, con cảm ơn dì ạ."
"Ôi trời thằng nhóc này. Con coi dì ra sao vậy chứ? Dì thương con như con cháu trong nhà, con làm thế này thì chẳng khác nào dì giúp con vì tiền!"
"Dì! Con không có ý như vậy, con xin lỗi ạ. Vì con không biết làm cơm, cũng không có tiền để mua đồ xịn, nên con chỉ biết thế này thôi, xin dì đừng hiểu lầm con."
Nguyễn Linh cũng biết Trần Quân không có ý này, nàng cố ý nói vậy để cho y hiểu được, và cũng là để y không tiện chối từ những lần giúp đỡ sau.
Sau khi chồng mất, Nguyễn Linh đã nghĩ ra được nhiều điều. Nàng sống lương thiện hơn, và cũng góp tiền để ủng hộ những quỹ từ thiện.
Tuy không nhiều, nhưng nàng cũng hi vọng sẽ giúp đỡ được phần nào cho mọi người.
Bây giờ...Bây giờ đến cả con trai nàng...
Nàng muốn được làm một cái gì đó. Và cũng là để giúp mình.
Không phải nói nàng không coi Nguyễn Gia Khang là con, nàng chỉ là không thể thích ứng được, nàng cũng thấy thương anh như vậy. Nhưng chuyện này quá mức li kỳ, nàng không muốn lại lần nữa bị tổn thương. Và nàng cần thời gian.
Chuyện của con trai nàng làm, tuy thằng bé không nói, nhưng điều đó nàng biết, và nàng cũng cảm thấy mình và con trai đang làm đúng.
Hoàn cảnh của Trần Quân quá mức nhạy cảm, nàng không thể làm gì hơn ngoài việc cỏn con này.
Nàng không phải thấy y khổ mà thương hại, mà bố thí, và Nguyễn Linh tin Nguyễn Gia Khang cũng nghĩ như vậy.
Nàng đau lòng cho cái số phận của Trần Quân, cha thì mất, mẹ lại không thương...
Vậy ai sẽ đến cứu vớt Trần Quân bây giờ?
Tuy mới chỉ tiếp xúc với Trần Quân vài tuần, nhưng với sự tinh tế của mình, Nguyễn Linh chắc chắn rằng, y là một đứa trẻ tốt bụng.
Và đâu đó, nàng cảm giác được cái duyên của mình và Trần Quân, nó không phải là huyết thống, mà nó là sự tương đồng về hoàn cảnh.
"Dì không vất vả gì hết. Những đồ ăn đó là do thằng Khang làm đấy. Trông nó hơi nghịch ngợm nhưng nấu nướng dọn dẹp đều làm được. Vả lại, thằng Khang muốn thân thiết hơn với con, dì đâu thể ngăn cản được?" Nguyễn Linh nói, ra vẻ bất đắc dĩ.
"Dạ? Thân thiết hơn với con cơ ạ?"
"Ừ. Hình như nó đang quyết chí thi vào cùng trường với con. Dì sợ là nó ngốc quá, nhờ con giúp đỡ thằng bé với nhé?"
"Dạ...được ạ." Trần Quân biết, đây chỉ là cái cớ của Nguyễn Linh mà thôi. Đôi mắt y hơi lên men, vội vàng tạm biệt ra về.
"Thôi, cũng muộn rồi, con xin phép dì ạ. Tối mai con sẽ đến kèm cho Khang."
"Ừ. Này, con cầm trái cây về mà ăn. Trong nhà còn nhiều lắm. Chuyện của Khang nhà dì nhờ con cả nhé. Không cần quá gắng sức, sức học của nó dì cũng biết mà."
"Vâng..." Trần Quân không từ chối được, cầm dĩa trái cây ra về.
*****
*****
Từ ngày hôm ấy, Nguyễn Gia Khang càng thêm chăm chỉ học hành.
Anh nói với Nguyễn Linh: "Mẹ, con sẽ không để mẹ phải khổ nữa. Mẹ tin con một lần thôi, được chứ?"
Nàng lặng im không nói, bối rối trước sự xuất hiện của anh, nhưng cũng chẳng hề gì.
*****
Một tuần sau anh trở lại trường cấp 2. Bây giờ khối 9 đang trong giai đoạn chạy nước rút để ôn tập. Trên những khuôn mặt non trẻ của họ có sự lo lắng, mệt mỏi và nhiều hơn là sự nỗ lực qua từng hành động.
Tiết trời bỗng dưng nóng lên từng ngày, đi học vừa là niềm vui và cũng là một sự tra tấn.
Đối với Nguyễn Gia Khang, trải nghiệm này thực sự quá mới mẻ. Anh đã ra trường gần 10 năm, và nhìn cái gì cũng thấy một sự thích thú lạ thường.
Đám bạn mà 'Nguyễn Gia Khang' hay chơi cùng đã được đi học từ lâu, bọn nó chẳng hề hấn gì mà cười đùa, trêu anh là đồ yếu ớt.
Anh cũng không thiết tha gì đám nhóc này lắm, dù gì cũng không phải anh em vào sinh ra tử như nguyên chủ vẫn tưởng đâu.
Anh chẳng nói chẳng rằng chuyển chỗ ngồi lên bàn đầu. Giáo viên đã quá quen với tính tình chợ búa của anh, nay bỗng dưng học hành thì thấy làm lạ.
Nhưng ông cũng chẳng nói gì, dặn lớp đôi câu rồi giảng nốt bài học còn dở dang.
*****
Mỗi ngày đi học về là anh lại nấu cơm. Những lúc như thế, Nguyễn Linh chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đau lòng. Anh biết, nàng lại nhớ đến con.
Đâu có người mẹ nào mà không thương con mình? "Hổ dữ không ăn thịt con", anh hiểu điều đó nhưng cả anh và nàng đều không muốn đề cập đến chuyện này.
Có lẽ, trốn tránh nỗi đau luôn là bản năng của con người, và cả anh và Nguyễn Linh đều như vậy.
Mỗi lúc làm cơm, anh luôn nấu nhiều thêm một phần, chạy sang nhà hàng xóm đưa cho Trần Quân.
"Mẹ tôi bảo đưa qua cho anh này, anh nhớ ăn hết nhé."
Nguyễn Gia Khang không dám ở lại lâu vì ngại, mặc cho Trần Quân đứng đờ ở cửa.
Cứ như thế, một lần, rồi lại hai lần, những ngày sau đó, ngoại trừ bữa sáng thì Trần Quân đều ăn cơm nhà hàng xóm.
Có lẽ người ta thương cho hoàn cảnh của gia đình y, vì y có một người mẹ làm "ngành", nhưng cũng không có nghĩa là y sẽ dễ dàng chấp nhận sự giúp đỡ này.
Y cầm hộp đựng thức ăn đã rửa sạch sang trả, và cũng muốn chấm dứt chuyện này ở đây.
1 tuần, vậy là quá đủ rồi, dù cho y có luyến tiếc hương vị nồng ấm ấy đi chăng nữa.
Người mở cửa là Nguyễn Linh, nàng cười hiền, nói với Trần Quân:
"Nào, Quân, nhanh vào đây ăn trái cây với dì."
"Vâng, con đến trả hộp cơm ạ."
"Cứ vào ngồi trước đi đã. Khang, con vào rửa thêm vài quả táo đi, thêm chùm nho nữa nhé."
Nghe tiếng mẹ dặn, anh bật dậy chạy vào trong bếp ngay lập tức. Tim đập như nổi trống.
Chuyện anh đưa cơm hàng ngày cho Trần Quân mẹ anh có biết, nhưng nàng không hỏi gì.
Có lẽ chính nàng cũng thấy thương cho cậu bé mồ côi cha, mẹ lại làm 'đĩ' này chăng?
Nhưng anh hiểu rõ hơn ai hết, Trần Quân không muốn được người nào dang tay ra giúp đỡ y cả, chính y hiểu rằng, muốn đạt được bất cứ một thứ gì thì phải tự mình làm ra, và y không muốn phải nợ nần, nhất là vào cái khoảng thời gian chính y cũng đang chênh vênh và bất lực...
Nhưng anh cầm lòng không đặng mà chỉ muốn đối tốt với y một chút, thêm một chút nữa...
Nguyễn Gia Khang đã gặp mặt Trần Quân nhiều lần, lần nào gặp cũng không ngăn nổi cái tâm tình sung sướng của mình, anh sợ...sợ Nguyễn Linh vốn nhạy bén và tinh ý sẽ nhận ra gì đó, nhận ra anh thích con trai.
Anh chậm chạp rửa trái cây, lúc bê ra ngoài phòng khách cũng không dám nhìn thẳng vào Trần Quân.
"Mẹ, con vào làm bài tập đây ạ." Anh nói nhỏ bên tai Nguyễn Linh rồi chạy biến.
"Thằng này, sao lại kì vậy chứ? Lại đây nói chuyện với anh đi con."
"Dạ thôi ạ, con đến trả hộp cơm rồi về."
"Mà dì này, sau này dì không phải làm thêm phần cơm cho con nữa đâu ạ. Con thấy dì đi làm cũng vất vả rồi, với lại...con nói thì sợ dì buồn, nhưng con đã nợ dì quá nhiều rồi."
"Con chỉ có chừng này tiền, con biếu dì coi như để dì mua lặt vặt bồi bổ thân thể. Thôi, con cảm ơn dì ạ."
"Ôi trời thằng nhóc này. Con coi dì ra sao vậy chứ? Dì thương con như con cháu trong nhà, con làm thế này thì chẳng khác nào dì giúp con vì tiền!"
"Dì! Con không có ý như vậy, con xin lỗi ạ. Vì con không biết làm cơm, cũng không có tiền để mua đồ xịn, nên con chỉ biết thế này thôi, xin dì đừng hiểu lầm con."
Nguyễn Linh cũng biết Trần Quân không có ý này, nàng cố ý nói vậy để cho y hiểu được, và cũng là để y không tiện chối từ những lần giúp đỡ sau.
Sau khi chồng mất, Nguyễn Linh đã nghĩ ra được nhiều điều. Nàng sống lương thiện hơn, và cũng góp tiền để ủng hộ những quỹ từ thiện.
Tuy không nhiều, nhưng nàng cũng hi vọng sẽ giúp đỡ được phần nào cho mọi người.
Bây giờ...Bây giờ đến cả con trai nàng...
Nàng muốn được làm một cái gì đó. Và cũng là để giúp mình.
Không phải nói nàng không coi Nguyễn Gia Khang là con, nàng chỉ là không thể thích ứng được, nàng cũng thấy thương anh như vậy. Nhưng chuyện này quá mức li kỳ, nàng không muốn lại lần nữa bị tổn thương. Và nàng cần thời gian.
Chuyện của con trai nàng làm, tuy thằng bé không nói, nhưng điều đó nàng biết, và nàng cũng cảm thấy mình và con trai đang làm đúng.
Hoàn cảnh của Trần Quân quá mức nhạy cảm, nàng không thể làm gì hơn ngoài việc cỏn con này.
Nàng không phải thấy y khổ mà thương hại, mà bố thí, và Nguyễn Linh tin Nguyễn Gia Khang cũng nghĩ như vậy.
Nàng đau lòng cho cái số phận của Trần Quân, cha thì mất, mẹ lại không thương...
Vậy ai sẽ đến cứu vớt Trần Quân bây giờ?
Tuy mới chỉ tiếp xúc với Trần Quân vài tuần, nhưng với sự tinh tế của mình, Nguyễn Linh chắc chắn rằng, y là một đứa trẻ tốt bụng.
Và đâu đó, nàng cảm giác được cái duyên của mình và Trần Quân, nó không phải là huyết thống, mà nó là sự tương đồng về hoàn cảnh.
"Dì không vất vả gì hết. Những đồ ăn đó là do thằng Khang làm đấy. Trông nó hơi nghịch ngợm nhưng nấu nướng dọn dẹp đều làm được. Vả lại, thằng Khang muốn thân thiết hơn với con, dì đâu thể ngăn cản được?" Nguyễn Linh nói, ra vẻ bất đắc dĩ.
"Dạ? Thân thiết hơn với con cơ ạ?"
"Ừ. Hình như nó đang quyết chí thi vào cùng trường với con. Dì sợ là nó ngốc quá, nhờ con giúp đỡ thằng bé với nhé?"
"Dạ...được ạ." Trần Quân biết, đây chỉ là cái cớ của Nguyễn Linh mà thôi. Đôi mắt y hơi lên men, vội vàng tạm biệt ra về.
"Thôi, cũng muộn rồi, con xin phép dì ạ. Tối mai con sẽ đến kèm cho Khang."
"Ừ. Này, con cầm trái cây về mà ăn. Trong nhà còn nhiều lắm. Chuyện của Khang nhà dì nhờ con cả nhé. Không cần quá gắng sức, sức học của nó dì cũng biết mà."
"Vâng..." Trần Quân không từ chối được, cầm dĩa trái cây ra về.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất