Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ
Chương 34
"Nếu mọi chuyện đơn giản như cậu nói thì tốt rồi." Lận Trực xoa xoa trán. "Đã làm người tốt thì làm đến cùng, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, cậu đi chuẩn bị chút đồ trước đi."
"Hả? Ngày mai được không, hôm nay tôi mệt chết rồi!" Dương Thiếu Tế làm nũng nói.
Lận Trực huơ tay đem anh ta đẩy ra cửa. "Cút!"
-----
Ở phía đối diện.
Thẩm Loan nhìn người quen đến từ dương gian trước mặt, hỏi: "Muốn uống chút gì không?"
"Cho tôi một bình rượu." Lý Minh Châu nói.
"Rượu vang hay rượu trắng."
"Loại nào cũng được."
Thẩm Loan bưng cho cô một bình Nhị Oa Đầu.
Lý Minh Châu mở bình rượu, rót ra một ly, nhưng không uống.
Cô ấy ngơ ngác nhìn ly rượu, không biết đang suy nghĩ gì.
Thẩm Loan cũng không quấy rầy cô ấy, tuy rằng cô không biết vì sao lúc này Lý Minh Châu lại xuất hiện ở Lý Thủy, nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến cô.
Cô ở bên cạnh cùng chơi cờ với lão gia tử, giết thời gian tĩnh mịch nhàm chán này.
Một đêm cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Lý Minh Châu cuối cùng vẫn không đụng vào rượu, ngược lại ở bên cạnh Hà tiên sinh lại có mấy lần nhìn cô ấy.
Lúc trời sắp sáng, Thẩm Loan nói với Lý Minh Châu: "Tiệm chúng tôi sắp đóng cửa, quý khách tới lúc rời đi rồi."
Lý Minh Châu ngồi ngẩng người một đêm lúc này mới lấy lại tinh thần, cô ấy lấy điện thoại di động ra định thanh toán lại nghe nhân viên cửa hàng đứng đối diện nói: "Tiệm chúng tôi không nhận thanh toán qua QR, nếu quý khách không có tiền mặt, vậy thì đêm mai lại đến trả tiền đi."
Tiền mặt? Lý Minh Châu sờ sờ túi, quả thật không có.
"Được, vậy buổi tối mai tôi lại đến."
Đưa mắt nhìn Lý Minh Châu ra khỏi cửa tiệm, mắt Thẩm Loan khẽ động, cửa tiệm lập tức dần dần khép lại, ngay cả rèm cửa sổ cũng bị kéo xuống.
Cửa tiệm vừa đóng, Trương Hằng liền từ bên ngoài xuyên cửa mà vào. "Chỗ các cô sao lại có người còn sống ngây người cả đêm?"
"Là người ta biết, cô ấy hẳn là không phát hiện ra sự khác thường gì đâu." Thẩm Loan nói đến đây, lại hỏi Trương Hằng. "Nếu có người phát hiện ra ta không phải người thì sao, bên địa phủ sẽ có trừng phạt ư?"
"Không có trừng phạt, nhưng tốt nhất vẫn là đừng để bị phát hiện sẽ tốt hơn. Dù sao người và quỷ vẫn khác nhau, ai biết sẽ gây ra phiền toái gì." Dừng một lúc Trương Hằng nói tiếp. "Dù sao, hiện tại nhân gian cũng đang phát triển theo hướng khoa học không mê tín, nên ta cũng không muốn có thêm phiền phức.
"À." Thẩm Loan xem như đã hiểu. "Đúng rồi, anh Trương có thể giúp ta tìm một người không, xem thử ông ấy có ở trong địa phủ hay không."
"Tìm ai?"
"Bác sĩ Lý cách mấy ngày trước chết vì y nháo, anh chắc là biết phải không." Trương Hằng là quỷ sai làm việc ở nhân gian, đối với chuyện bên ngoài tự nhiên sẽ biết nhiều hơn cô.
"Biết thì biết..." Trương Hằng có chút do dự. "Nhưng ta khuyên cô đừng nên làm ra chuyện trái với quy tắc." Mấy chuyện cỏn con phía trên tất nhiên sẽ không để vào mắt, nhưng một khi quá phận, phía trên nhất định sẽ bất mãn.
"Anh yên tâm đi, ta chỉ muốn trả ơn, chắc chắn sẽ không phá vỡ quy tắc." Thẩm Loan cam đoan.
Trương Hằng lúc này mới rời đi.
-----
Chạng vạng tối hôm đó, sau khi mặt trời lặn, cửa hàng đúng giờ mở cửa.
Mở cửa không bao lâu Lý Minh Châu đã tới, cô ấy tới trả tiền rượu tối hôm qua.
"Bao nhiêu tiền?" Lý Minh Châu hỏi.
"Mười tệ là được." Thẩm Loan thuận miệng báo một con số, tiền nhân gian bây giờ đối với cô không có tác dụng là bao, nhiều hay ít hoàn toàn không khác nhau.
Lý Minh Châu cầm tờ tiền đặt xuống, đang chuẩn bị rời đi, lại bị gọi lại. "Lý tiểu thư khoan hãy vội rời đi."
"Hả? Ngày mai được không, hôm nay tôi mệt chết rồi!" Dương Thiếu Tế làm nũng nói.
Lận Trực huơ tay đem anh ta đẩy ra cửa. "Cút!"
-----
Ở phía đối diện.
Thẩm Loan nhìn người quen đến từ dương gian trước mặt, hỏi: "Muốn uống chút gì không?"
"Cho tôi một bình rượu." Lý Minh Châu nói.
"Rượu vang hay rượu trắng."
"Loại nào cũng được."
Thẩm Loan bưng cho cô một bình Nhị Oa Đầu.
Lý Minh Châu mở bình rượu, rót ra một ly, nhưng không uống.
Cô ấy ngơ ngác nhìn ly rượu, không biết đang suy nghĩ gì.
Thẩm Loan cũng không quấy rầy cô ấy, tuy rằng cô không biết vì sao lúc này Lý Minh Châu lại xuất hiện ở Lý Thủy, nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến cô.
Cô ở bên cạnh cùng chơi cờ với lão gia tử, giết thời gian tĩnh mịch nhàm chán này.
Một đêm cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Lý Minh Châu cuối cùng vẫn không đụng vào rượu, ngược lại ở bên cạnh Hà tiên sinh lại có mấy lần nhìn cô ấy.
Lúc trời sắp sáng, Thẩm Loan nói với Lý Minh Châu: "Tiệm chúng tôi sắp đóng cửa, quý khách tới lúc rời đi rồi."
Lý Minh Châu ngồi ngẩng người một đêm lúc này mới lấy lại tinh thần, cô ấy lấy điện thoại di động ra định thanh toán lại nghe nhân viên cửa hàng đứng đối diện nói: "Tiệm chúng tôi không nhận thanh toán qua QR, nếu quý khách không có tiền mặt, vậy thì đêm mai lại đến trả tiền đi."
Tiền mặt? Lý Minh Châu sờ sờ túi, quả thật không có.
"Được, vậy buổi tối mai tôi lại đến."
Đưa mắt nhìn Lý Minh Châu ra khỏi cửa tiệm, mắt Thẩm Loan khẽ động, cửa tiệm lập tức dần dần khép lại, ngay cả rèm cửa sổ cũng bị kéo xuống.
Cửa tiệm vừa đóng, Trương Hằng liền từ bên ngoài xuyên cửa mà vào. "Chỗ các cô sao lại có người còn sống ngây người cả đêm?"
"Là người ta biết, cô ấy hẳn là không phát hiện ra sự khác thường gì đâu." Thẩm Loan nói đến đây, lại hỏi Trương Hằng. "Nếu có người phát hiện ra ta không phải người thì sao, bên địa phủ sẽ có trừng phạt ư?"
"Không có trừng phạt, nhưng tốt nhất vẫn là đừng để bị phát hiện sẽ tốt hơn. Dù sao người và quỷ vẫn khác nhau, ai biết sẽ gây ra phiền toái gì." Dừng một lúc Trương Hằng nói tiếp. "Dù sao, hiện tại nhân gian cũng đang phát triển theo hướng khoa học không mê tín, nên ta cũng không muốn có thêm phiền phức.
"À." Thẩm Loan xem như đã hiểu. "Đúng rồi, anh Trương có thể giúp ta tìm một người không, xem thử ông ấy có ở trong địa phủ hay không."
"Tìm ai?"
"Bác sĩ Lý cách mấy ngày trước chết vì y nháo, anh chắc là biết phải không." Trương Hằng là quỷ sai làm việc ở nhân gian, đối với chuyện bên ngoài tự nhiên sẽ biết nhiều hơn cô.
"Biết thì biết..." Trương Hằng có chút do dự. "Nhưng ta khuyên cô đừng nên làm ra chuyện trái với quy tắc." Mấy chuyện cỏn con phía trên tất nhiên sẽ không để vào mắt, nhưng một khi quá phận, phía trên nhất định sẽ bất mãn.
"Anh yên tâm đi, ta chỉ muốn trả ơn, chắc chắn sẽ không phá vỡ quy tắc." Thẩm Loan cam đoan.
Trương Hằng lúc này mới rời đi.
-----
Chạng vạng tối hôm đó, sau khi mặt trời lặn, cửa hàng đúng giờ mở cửa.
Mở cửa không bao lâu Lý Minh Châu đã tới, cô ấy tới trả tiền rượu tối hôm qua.
"Bao nhiêu tiền?" Lý Minh Châu hỏi.
"Mười tệ là được." Thẩm Loan thuận miệng báo một con số, tiền nhân gian bây giờ đối với cô không có tác dụng là bao, nhiều hay ít hoàn toàn không khác nhau.
Lý Minh Châu cầm tờ tiền đặt xuống, đang chuẩn bị rời đi, lại bị gọi lại. "Lý tiểu thư khoan hãy vội rời đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất