Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ

Chương 48

Trước Sau
Hà tiên sinh kiểm tra thuốc một chút, vốn định nói thuốc này không có vấn đề, kết quả mở ra hộp cuối cùng, lập tức sửa lại. "Nếu cậu có thể lấy ra thứ tốt này, bệnh kia của cậu nói không chừng có thể trị tận gốc."

"Hả?" Tin vui lớn đột nhiên xuất hiện, Dương Thiếu Tế nhất thời chưa kịp phản ứng.

Hà tiên sinh lại gọi Thẩm Loan đang ở bên cạnh xem sách qua: "Cô tới xem thử nhân sâm bảy trăm năm này, xem nó có tốt hay không."

Bảy trăm năm?

Thẩm Loan hứng thú, cô đi qua nhận lấy xem xét, chỉ thấy cây nhân sâm này quanh quẩn một tầng bạch quang, đang rực rỡ tỏa sáng.

"Nhân sâm này như thế nào?" Hà tiên sinh hỏi cô.

Thẩm Loan yêu thích không buông tay: "Đương nhiên là vô cùng tốt." Linh khí ẩn chứa trong gốc cây này khẳng định không ít.

Thấy mắt cô tràn đầy sự yêu thích, Hà tiên sinh quay đầu nói với Dương Thiếu Tế: "Nhân sâm như này nếu có được thêm nhiều hơn vài gốc, bệnh này của cậu hoàn toàn có thể khôi phục."

"Thật sao?" Dương Thiếu Tế lập tức nói: "Bây giờ tôi sẽ cho người đi hỏi xem, vậy phương thuốc này của tôi có cần đổi không?"

"Thuốc này chủ yếu là để điều dưỡng thân thể của cậu, uống vẫn phải uống, chỉ là phương thuốc tiếp theo phải đổi." Hà tiên sinh trả lời.

Dương Thiếu Tế tinh thần vui vẻ. "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi cho người đi tìm mua ngay."

Anh ta nói xong, lập tức cầm lấy mấy gói thuốc trở về chỗ ở của mình.

Sau khi anh ta đi, Thẩm Loan lại thả nhân sâm vào trong hộp thuốc, hỏi Hà tiên sinh: "Trước đó không phải ngài nói bệnh của anh ta không dễ trị sao?"



"Bệnh này của cậu ta, cho dù là thần y trên đời cũng không dám chắc chắn có thể chữa khỏi hoàn toàn. Nhưng bây giờ thì khác, người khác không được, nhưng cô thì được." Hà tiên sinh nói.

Thẩm Loan không phải bác sĩ, cũng không có thiên phú về nghề y, nghe ông lão nói thế liền loại bỏ cách chữa bệnh bình thường.

Cô nghĩ đến linh khí ẩn chứa trong cây nhân sâm kia, nghi ngờ hỏi: “Ý ngài nói linh khí có thể chữa?”

“Đúng rồi.” Lúc đầu lão Hà đã nghĩ đến điểm này, nhưng linh khí hiếm có, ông lão không thể yêu cầu cô hy sinh hy vọng sống lại của mình để cứu người khác: “Nếu cậu trai kia có thể lấy thêm một cây sâm thì ngươi có thể giúp cậu ta một phen.”

Thẩm Loan đã hiểu, ý là muốn cô rút linh khí ra khỏi nhân sâm giúp Dương Thiếu Tế khôi phục căn bản:

“Có vẻ như đây là giao dịch không tệ, nhưng linh khí ở dương gian mỏng manh, cộng thêm bị chặt cây nhiều, hiếm có cây sống lâu trên hai trăm năm, muốn gặp cái thứ hai được mấy trăm năm như cây này tùy vào hên xui.”

“Cậu trai kia có gia cảnh tốt, nếu không có loại mấy trăm năm thì ngươi giảm xuống cũng được.” Ông lão nháy mắt với cô: “Dù sao thứ ngươi muốn là linh khí.”

Không cần biết là loại bao nhiêu năm, chỉ cần là nhân sâm có linh khí thì đều là loại tốt.

Bộ dạng khôn khéo của lão Hà khiến Thẩm Loan bật cười: “Được rồi, vậy nghe lời ngài.”

Cô biết tự ông lão cũng nhìn thấy linh khí, chẳng qua muốn để lại những cơ hội này cho cô.

“Nhưng ngài phải dạy ta cách dùng những linh khí này.” Đến bây giờ cô chỉ biết dùng linh khí chữa trị hồn phách.

"Rất đơn giản, ngươi đi rót chén nước lại đây.” Ông lão sai khiến.

Thẩm Loan làm theo, nhưng cô không có chén, chỉ có lúc trước một vị khách đến mua rượu để lại một chung sứ vuông màu trắng bị nứt. Nói là chung nhưng rất to, có thể dùng như chai hoặc tách nước, giờ lấy đến đựng nước vừa hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau