Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ
Chương 5:
Editor: Hạ Mây
Hàng Thị
Ở trong khu biệt thự giàu có nổi tiếng ở Tử Kim, toàn bộ khu biệt thự nằm trên một hòn đảo nhân tạo có nước bao quanh nên được gọi là Tử Kim Cảng. Toàn bộ hòn đảo chỉ có tổng cộng mười hộ gia đình. Phùng gia là một trong số đó.
Lúc này ở biệt thự Phùng gia, cả một nhà đang hòa thuận, vui vẻ dùng bữa tối.
“ Chúc em gái sinh nhật vui vẻ. Đây là quà của anh, em thử coi có thích không. ”
“ Còn anh nữa. ”
“ Còn đây là của ba cho con gái. ”
...
Nhìn những món quà này, ‘Thẩm Loan’ không vội mở mà vui vẻ trả lời: “ Chỉ cần của mọi người con đều thích. ”
Sau khi ăn bữa tối xong, ‘ Thẩm Loan ’ cùng cả nhà xem phim, nói những việc thú vị vừa phát sinh ở hôm nay, được một lúc thì đem quà của mình trở về phòng.
Vừa vào phòng, ‘ Thẩm Loan ’ vội vã khui quà ra. Ba anh trai tặng cho cô trang sức và túi xách mới ra mắt, mẹ cho cô một thẻ ngân hàng, ba thì tặng cho cô một chiếc đồng hồ.
Cô không quá hiểu biết nhiều về đồng hồ, nhưng trước kia cô có thấy trên mạng nói về ‘ Người nghèo và người giàu đeo đồng hồ. ’. Có thể để cho ba cô làm quà tặng chắc chắn giá trị không nhỏ.
Cô đeo đồng vào trên tay, nhịn không được chụp một tấm đăng lên weibo với dòng trạng thái: ‘ Hôm nay sinh nhật, ba tặng. ’
Acc weibo này được cô đặc biệt đăng kí để khoe sự giàu có của mình, bởi vì acc này cô mới đăng ký mới có nữa tháng nên không có nhiều người theo dõi nên rất ít người để ý. Giống như những bài trước, không nhiều người bình luận.
Nhưng hôm nay không giống vậy, cô đăng xong rồi đi tắm, sau khi tắm ra đã có mấy chục bình luận.
Bình luận phía dưới: Thật giàu, chiếc đồng hồ này ít nhất cũng tám trăm vạn.
Tám trăm vạn!
‘Thẩm Loan’ kích động đến sắp ngất xỉu.
Đại tiểu thư hào môn quả thật không giống nhau, tùy tiện một món quà sinh nhất thôi đã đắt đỏ. Trước kia Thẩm Loan quả thật rất hạnh phúc.
Bất quá Thẩm Loan hiện tại là cô, mấy thứ này đều là của cô hết.
Trong lúc ‘Thẩm Loan’ ngồi ở trong phòng phấn khích chụp ảnh, nghĩ làm sao để vô ý lộ chiếc đồng hồ ở vòng bạn bè, thì ở bên ngoài cửa sổ có một bóng trắng im lặng nhìn chằm chằm vào cô rất lâu...
...
Khi bên ngoài sắc trời dần sáng lên, Hà lão gia đang lo lắng thì thấy cửa giấy được mở ra, Thẩm Loan từ ngoài cửa bước vào, trong tay còn cầm hai chai màu xanh.
“ Trở về rồi à? ” Hà lão gia thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Loan gật đầu, đem đồ trong tay đưa cho ông.
Hà lão gia chưa thấy thứ này bao giờ, nên có chút tò mò, “ Đây là cái gì? ”
“ Rượu. ”
“Rượu? ”, Hà lão gia nhận lấy, “ Cô như thế nào lại có tiền mua thứ này ”
“ Trước kia đi địa phủ nhặt được ở ven đường ”. Địa phủ hiện tại lạm phát đến lợi hại, mấy tờ tiền lẻ này đều được nhặt ở ven đường.
“ Ồ. ” Hà lão gia bắt chước Thẩm Loan kéo vòng sắt, lập tức nắp được mở ra, lộ ra màu rượu vàng nhạt ở bên trong, “ Ta quả thật đã nhiều năm rồi chưa uống rượu. ”
Ông trước kia cũng được người bái tế còn có thể nếm chút vị rượu, nhưng sao này hậu duệ ông cũng không có nên không ai bái tế ông nữa. Này là rượu ông uống sau mấy trăm năm.
Một già một trẻ ngồi đối diện nhau uống rượu, Hà lão gia thấy Thẩm Loan nãy giờ vẫn luôn im lặng, không khỏi hỏi: “ Cô gặp qua người nhà rồi sao? ”
Thẩm Loan nhẹ nhàng đáp: “ Ừ. ” một tiếng, “ Gặp rồi, bọn họ vẫn tốt. ” Nói xong, liền không nói nữa.
Thấy cô như vậy, Hà tiên sinh biết tâm trạng của cô không tốt nên cũng không hỏi nữa.
Uống hết chai rượu, Thẩm Loan lấy tay che mặt, khịt mũi: “ Đã một tháng trôi qua, bọn họ cũng không có phát hiện tôi thay đổi tim. Tôi biết chuyện này không thể trách họ, nhưng tôi không nhịn được mà khổ sở. ”
“Việc này đổi lại ai cũng sẽ không dễ chịu. ” Hà lão gia an ủi nói, “ Trời cũng đã gần sáng rồi, cô hãy một giấc thật ngon, tỉnh lại thì sẽ không sao nữa. ”
“ Ừ, tỉnh dậy thì sẽ không sao nữa. ”
Hà lão gia thấy thế thì thở dài, giúp cô đóng cửa sổ lại rồi rời đi.
Hàng Thị
Ở trong khu biệt thự giàu có nổi tiếng ở Tử Kim, toàn bộ khu biệt thự nằm trên một hòn đảo nhân tạo có nước bao quanh nên được gọi là Tử Kim Cảng. Toàn bộ hòn đảo chỉ có tổng cộng mười hộ gia đình. Phùng gia là một trong số đó.
Lúc này ở biệt thự Phùng gia, cả một nhà đang hòa thuận, vui vẻ dùng bữa tối.
“ Chúc em gái sinh nhật vui vẻ. Đây là quà của anh, em thử coi có thích không. ”
“ Còn anh nữa. ”
“ Còn đây là của ba cho con gái. ”
...
Nhìn những món quà này, ‘Thẩm Loan’ không vội mở mà vui vẻ trả lời: “ Chỉ cần của mọi người con đều thích. ”
Sau khi ăn bữa tối xong, ‘ Thẩm Loan ’ cùng cả nhà xem phim, nói những việc thú vị vừa phát sinh ở hôm nay, được một lúc thì đem quà của mình trở về phòng.
Vừa vào phòng, ‘ Thẩm Loan ’ vội vã khui quà ra. Ba anh trai tặng cho cô trang sức và túi xách mới ra mắt, mẹ cho cô một thẻ ngân hàng, ba thì tặng cho cô một chiếc đồng hồ.
Cô không quá hiểu biết nhiều về đồng hồ, nhưng trước kia cô có thấy trên mạng nói về ‘ Người nghèo và người giàu đeo đồng hồ. ’. Có thể để cho ba cô làm quà tặng chắc chắn giá trị không nhỏ.
Cô đeo đồng vào trên tay, nhịn không được chụp một tấm đăng lên weibo với dòng trạng thái: ‘ Hôm nay sinh nhật, ba tặng. ’
Acc weibo này được cô đặc biệt đăng kí để khoe sự giàu có của mình, bởi vì acc này cô mới đăng ký mới có nữa tháng nên không có nhiều người theo dõi nên rất ít người để ý. Giống như những bài trước, không nhiều người bình luận.
Nhưng hôm nay không giống vậy, cô đăng xong rồi đi tắm, sau khi tắm ra đã có mấy chục bình luận.
Bình luận phía dưới: Thật giàu, chiếc đồng hồ này ít nhất cũng tám trăm vạn.
Tám trăm vạn!
‘Thẩm Loan’ kích động đến sắp ngất xỉu.
Đại tiểu thư hào môn quả thật không giống nhau, tùy tiện một món quà sinh nhất thôi đã đắt đỏ. Trước kia Thẩm Loan quả thật rất hạnh phúc.
Bất quá Thẩm Loan hiện tại là cô, mấy thứ này đều là của cô hết.
Trong lúc ‘Thẩm Loan’ ngồi ở trong phòng phấn khích chụp ảnh, nghĩ làm sao để vô ý lộ chiếc đồng hồ ở vòng bạn bè, thì ở bên ngoài cửa sổ có một bóng trắng im lặng nhìn chằm chằm vào cô rất lâu...
...
Khi bên ngoài sắc trời dần sáng lên, Hà lão gia đang lo lắng thì thấy cửa giấy được mở ra, Thẩm Loan từ ngoài cửa bước vào, trong tay còn cầm hai chai màu xanh.
“ Trở về rồi à? ” Hà lão gia thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Loan gật đầu, đem đồ trong tay đưa cho ông.
Hà lão gia chưa thấy thứ này bao giờ, nên có chút tò mò, “ Đây là cái gì? ”
“ Rượu. ”
“Rượu? ”, Hà lão gia nhận lấy, “ Cô như thế nào lại có tiền mua thứ này ”
“ Trước kia đi địa phủ nhặt được ở ven đường ”. Địa phủ hiện tại lạm phát đến lợi hại, mấy tờ tiền lẻ này đều được nhặt ở ven đường.
“ Ồ. ” Hà lão gia bắt chước Thẩm Loan kéo vòng sắt, lập tức nắp được mở ra, lộ ra màu rượu vàng nhạt ở bên trong, “ Ta quả thật đã nhiều năm rồi chưa uống rượu. ”
Ông trước kia cũng được người bái tế còn có thể nếm chút vị rượu, nhưng sao này hậu duệ ông cũng không có nên không ai bái tế ông nữa. Này là rượu ông uống sau mấy trăm năm.
Một già một trẻ ngồi đối diện nhau uống rượu, Hà lão gia thấy Thẩm Loan nãy giờ vẫn luôn im lặng, không khỏi hỏi: “ Cô gặp qua người nhà rồi sao? ”
Thẩm Loan nhẹ nhàng đáp: “ Ừ. ” một tiếng, “ Gặp rồi, bọn họ vẫn tốt. ” Nói xong, liền không nói nữa.
Thấy cô như vậy, Hà tiên sinh biết tâm trạng của cô không tốt nên cũng không hỏi nữa.
Uống hết chai rượu, Thẩm Loan lấy tay che mặt, khịt mũi: “ Đã một tháng trôi qua, bọn họ cũng không có phát hiện tôi thay đổi tim. Tôi biết chuyện này không thể trách họ, nhưng tôi không nhịn được mà khổ sở. ”
“Việc này đổi lại ai cũng sẽ không dễ chịu. ” Hà lão gia an ủi nói, “ Trời cũng đã gần sáng rồi, cô hãy một giấc thật ngon, tỉnh lại thì sẽ không sao nữa. ”
“ Ừ, tỉnh dậy thì sẽ không sao nữa. ”
Hà lão gia thấy thế thì thở dài, giúp cô đóng cửa sổ lại rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất