Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới – Phần 2
Chương 14: Tôi... Tôi Muốn Ăn Thêm Một Bát Nữa! 1
Lộ Dao đưa bản vẽ đã sửa đổi xong cho Harold. Sau đó, một lớn một nhỏ bắt đầu bắt tay vào xây dựng chuồng chăn nuôi.
Chuồng chăn nuôi được xây dựa vào tường. Tạm thời thì bọn họ chỉ mới xây một dãy theo kích thước của heo con trước.
Dáng người heo đỏ hơi lớn hơn người tí hon một chút, cả cơ thể tròn vo, da màu hồng đậm hơi thiên về màu đỏ một chút. Lúc này nó đang nằm rạp dưới đất, ngước đôi mắt nhỏ như hạt đậu lên nhìn ra ngoài. Trông rất đáng yêu.
Lộ Dao bày ra một ma pháp trận cách âm một chiều để đảm bảo tạp âm phát ra lúc xây chuồng sẽ không ảnh hưởng đến khách nghỉ ngơi.
Đoán rằng buổi tối sẽ không còn khách tới nữa nên Lộ Dao bắt đầu quét dọn phòng bếp và bàn bếp, thu dọn nguyên liệu nấu ăn không cần dùng đến, rửa sạch bát đũa và dụng cụ nhà bếp đã qua sử dụng, sau đó liệt kê những nguyên liệu nấu ăn cần dùng vào ngày mai.
Lộ Dao vừa mới dọn dẹp phòng bếp xong chuẩn bị tắt đèn.
Thì Cam Lịch đi từ trong phòng ra, đứng ngẩn người trên hành lang. Thấy Lộ Dao có vẻ như đã quét dọn xong, cô ấy mới ấp úng lên tiếng: "Cái... Cái đó..."
Lộ Dao xoay người lại nhìn: "Tôi tên là Lộ Dao. Cô cũng có thể gọi tôi là bà chủ. Có chuyện gì à?"
Hai tay Cam Lịch nắm chặt lấy vạt áo da thú phía trước rồi hít một hơi thật sâu: "Tôi... Tôi tên là Cam Lịch."
Lộ Dao mỉm cười gật đầu, chờ cô ấy nói tiếp.
Cam Lịch: "Cái đó... Cơm... Cơm ăn rất ngon. Tôi... Tôi muốn ăn thêm một bát nữa!"
Cam Lịch cảm thấy mặt mình hơi nóng lên nhưng mà cô ấy thật sự không nhịn nổi nữa. Cô ấy muốn nếm lại mùi vị vừa phong phú vừa khó hình dung nổi lúc nãy. Thậm chí mong muốn này còn vượt qua cả nỗi sợ hãi trong lòng Cam Lịch.
Cô ấy đến từ bộ lạc Ánh Sáng, thông thạo cách làm thịt xông khói khô và đường viên.
Sau khi trưởng thành, Cam Lịch đi du lịch khắp nơi, muốn tìm thêm càng nhiều nguyên liệu nấu ăn và hương liệu mới mẻ thực dụng. Tiếc rằng thu hoạch của cô ấy không khả thi cho lắm.
Vốn là Cam Lịch đã chuẩn bị đi về rồi, không ngờ lại lạc đường trong bụi cây có gai sau đó bị một tách trà đựng canh câu mất hồn. Cô ấy đi quanh quanh một hồi thì lại gặp được người khổng lồ trong lời đồn.
Khách sạn kỳ lạ và bà chủ người khổng lồ này đã mang lại cho cô ấy quá nhiều chấn động. Lúc được nếm thử cơm nước của khách sạn, Cam Lịch không nhịn được nghĩ rằng đây chính là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi này của cô ấy.
Người khổng lồ có thân hình cao lớn, tay chân thô kệch, muốn làm ra được cơm nước hợp khẩu vị và thói quen của người tí hon chắc hẳn là không dễ dàng gì. Thế nhưng thức ăn được đưa lên cho cô ấy lại ngon đến nỗi không ngôn từ nào có thể hình dung nổi.
Cam Lịch ngước mắt lên nhìn Lộ Dao, hy vọng sẽ nghe được câu trả lời khẳng định.
---
Lúc Lộ Dao lên kế hoạch mở khách sạn, đã đặt công việc ở phòng bếp vào hàng những chuyện quan trọng.
Khách sạn trong lý tưởng của cô là nơi mà cơm nước cũng quan trọng không kém hoàn cảnh nghỉ ngơi, mang lại cho khách hàng sự thỏa mãn nhân đôi.
Đi tới đại lục Nitraan, lúc biết được khách hàng ở đây có thể chỉ có mỗi tộc người tí hon, cô đã lập tức điều chỉnh lại cách bố trí phòng bếp.
Vóc dáng của tộc người tí hon nhỏ bé. Một miếng cơm mà con người bình thường ăn đã có thể làm bọn họ no chết rồi.
Lộ Dao đã đi tới triều Đại Vũ đặt làm đồ dùng trong nhà chuyên dụng và bát đũa dành cho tộc người tí hon. Ngay cả dụng cụ làm bếp cũng cố ý đặt làm loại mini. Bao gồm cả gạch đá để xây dựng bếp lò hình tròn đến cái xửng hấp làm bằng trúc năm tầng dùng để hấp cách thuỷ, bình nước, nồi sắt xào rau và lọ sành nấu cháo.
Những dụng cụ làm bếp này là nồi niêu xoong chảo bình thường phiên bản thu nhỏ, trông vừa tinh xảo vừa đáng yêu, bây giờ đang tạm thời được đặt ở một góc bếp lò.
Kế hoạch của Lộ Dao là sau này tuyển được nhân viên khách sạn người tí hon rồi sẽ chuyển bộ dụng cụ làm bếp này qua khu vực ăn uống tầng một khu phòng dành cho khách.
Trước khi khách sạn đi vào hoạt động bình thường thì tạm thời Lộ Dao sẽ chịu trách nhiệm mảng cơm nước cho khách hàng trước.
Chuồng chăn nuôi được xây dựa vào tường. Tạm thời thì bọn họ chỉ mới xây một dãy theo kích thước của heo con trước.
Dáng người heo đỏ hơi lớn hơn người tí hon một chút, cả cơ thể tròn vo, da màu hồng đậm hơi thiên về màu đỏ một chút. Lúc này nó đang nằm rạp dưới đất, ngước đôi mắt nhỏ như hạt đậu lên nhìn ra ngoài. Trông rất đáng yêu.
Lộ Dao bày ra một ma pháp trận cách âm một chiều để đảm bảo tạp âm phát ra lúc xây chuồng sẽ không ảnh hưởng đến khách nghỉ ngơi.
Đoán rằng buổi tối sẽ không còn khách tới nữa nên Lộ Dao bắt đầu quét dọn phòng bếp và bàn bếp, thu dọn nguyên liệu nấu ăn không cần dùng đến, rửa sạch bát đũa và dụng cụ nhà bếp đã qua sử dụng, sau đó liệt kê những nguyên liệu nấu ăn cần dùng vào ngày mai.
Lộ Dao vừa mới dọn dẹp phòng bếp xong chuẩn bị tắt đèn.
Thì Cam Lịch đi từ trong phòng ra, đứng ngẩn người trên hành lang. Thấy Lộ Dao có vẻ như đã quét dọn xong, cô ấy mới ấp úng lên tiếng: "Cái... Cái đó..."
Lộ Dao xoay người lại nhìn: "Tôi tên là Lộ Dao. Cô cũng có thể gọi tôi là bà chủ. Có chuyện gì à?"
Hai tay Cam Lịch nắm chặt lấy vạt áo da thú phía trước rồi hít một hơi thật sâu: "Tôi... Tôi tên là Cam Lịch."
Lộ Dao mỉm cười gật đầu, chờ cô ấy nói tiếp.
Cam Lịch: "Cái đó... Cơm... Cơm ăn rất ngon. Tôi... Tôi muốn ăn thêm một bát nữa!"
Cam Lịch cảm thấy mặt mình hơi nóng lên nhưng mà cô ấy thật sự không nhịn nổi nữa. Cô ấy muốn nếm lại mùi vị vừa phong phú vừa khó hình dung nổi lúc nãy. Thậm chí mong muốn này còn vượt qua cả nỗi sợ hãi trong lòng Cam Lịch.
Cô ấy đến từ bộ lạc Ánh Sáng, thông thạo cách làm thịt xông khói khô và đường viên.
Sau khi trưởng thành, Cam Lịch đi du lịch khắp nơi, muốn tìm thêm càng nhiều nguyên liệu nấu ăn và hương liệu mới mẻ thực dụng. Tiếc rằng thu hoạch của cô ấy không khả thi cho lắm.
Vốn là Cam Lịch đã chuẩn bị đi về rồi, không ngờ lại lạc đường trong bụi cây có gai sau đó bị một tách trà đựng canh câu mất hồn. Cô ấy đi quanh quanh một hồi thì lại gặp được người khổng lồ trong lời đồn.
Khách sạn kỳ lạ và bà chủ người khổng lồ này đã mang lại cho cô ấy quá nhiều chấn động. Lúc được nếm thử cơm nước của khách sạn, Cam Lịch không nhịn được nghĩ rằng đây chính là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi này của cô ấy.
Người khổng lồ có thân hình cao lớn, tay chân thô kệch, muốn làm ra được cơm nước hợp khẩu vị và thói quen của người tí hon chắc hẳn là không dễ dàng gì. Thế nhưng thức ăn được đưa lên cho cô ấy lại ngon đến nỗi không ngôn từ nào có thể hình dung nổi.
Cam Lịch ngước mắt lên nhìn Lộ Dao, hy vọng sẽ nghe được câu trả lời khẳng định.
---
Lúc Lộ Dao lên kế hoạch mở khách sạn, đã đặt công việc ở phòng bếp vào hàng những chuyện quan trọng.
Khách sạn trong lý tưởng của cô là nơi mà cơm nước cũng quan trọng không kém hoàn cảnh nghỉ ngơi, mang lại cho khách hàng sự thỏa mãn nhân đôi.
Đi tới đại lục Nitraan, lúc biết được khách hàng ở đây có thể chỉ có mỗi tộc người tí hon, cô đã lập tức điều chỉnh lại cách bố trí phòng bếp.
Vóc dáng của tộc người tí hon nhỏ bé. Một miếng cơm mà con người bình thường ăn đã có thể làm bọn họ no chết rồi.
Lộ Dao đã đi tới triều Đại Vũ đặt làm đồ dùng trong nhà chuyên dụng và bát đũa dành cho tộc người tí hon. Ngay cả dụng cụ làm bếp cũng cố ý đặt làm loại mini. Bao gồm cả gạch đá để xây dựng bếp lò hình tròn đến cái xửng hấp làm bằng trúc năm tầng dùng để hấp cách thuỷ, bình nước, nồi sắt xào rau và lọ sành nấu cháo.
Những dụng cụ làm bếp này là nồi niêu xoong chảo bình thường phiên bản thu nhỏ, trông vừa tinh xảo vừa đáng yêu, bây giờ đang tạm thời được đặt ở một góc bếp lò.
Kế hoạch của Lộ Dao là sau này tuyển được nhân viên khách sạn người tí hon rồi sẽ chuyển bộ dụng cụ làm bếp này qua khu vực ăn uống tầng một khu phòng dành cho khách.
Trước khi khách sạn đi vào hoạt động bình thường thì tạm thời Lộ Dao sẽ chịu trách nhiệm mảng cơm nước cho khách hàng trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất