Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới – Phần 2

Chương 26: “Tôi Cũng Thích Cô Ấy.” 1

Trước Sau
Ba khách người tí hon và ba con heo đỏ vào ở một đêm hết năm xu Nitraan (phòng đơn hai xu, phòng đôi ba xu). Lộ Dao trả lại cho bọn họ một miếng da thú nhỏ tương đương với giá trị một xu Nitraan.

Lúc kết toán, người máy thay mặt sẽ giúp cô ghi chép sổ sách và tính toán đầy đủ. Nếu thiếu thì bổ sung mà dư thì trả lại. Tiền tệ được trả lại vẫn là vật phẩm thông dụng trên đại lục Nitraan là chính.

Munch ngồi ở giữa chiếc xe trượt tuyết, cầm thật chặt dây cương trước người, khuôn mặt toát lên vẻ hưng phấn không thể che giấu được: "Lộ Dao, tôi sẽ nói lại cho người trong tộc tin tức về khách sạn!"

Chàng Vũ vỗ nhẹ xấp tờ rơi mới đang đặt trên đùi với vẻ mặt nghiêm túc: "Nhất định chúng tôi sẽ giúp cô đưa những bức tranh này cho người tình cờ gặp trên đường."

Dada: "Chờ mùa trăng cuối kết thúc rồi tôi sẽ ra ngoài săn thú. Đến lúc đó tôi sẽ lại ghé qua đây thăm cô."

Lộ Dao mỉm cười vẫy tay nhìn mấy con heo kéo chiếc xe trượt tuyết như xe đồ chơi kia đi ra khỏi cửa khách sạn.

Ba con heo đỏ thở hổn hển dùng sức kéo, tốc độ không hề chậm chút nào.

Bỗng nhiên Chàng Vũ kêu lên: "Mau nhìn kìa, đẹp quá đi mất!"

Đêm qua bọn họ chỉ nhìn thấy những ngọn đèn nhỏ sáng bừng uốn lượn trên ngọn hàng rào tre mà thôi, bây giờ mới phát hiện ra trên hàng rào tre còn có rất nhiều chong chóng đầy màu sắc và đủ kích cỡ, đang đón gió xoay vòng, trông giống như cánh đồng hoa tươi nở rộ mùa Mộc Dương vậy.

Munch lại bắt đầu lặp lại cái câu cậu ta đã nói vô số lần: "Tôi đã bảo là Lộ Dao rất tốt bụng rồi mà. Khách sạn cũng cực kỳ tốt."

Chàng Vũ gật đầu: "Sau này tới khe cây có gai săn thú cũng không tệ."



Dada vuốt nhẹ tấm da lông đang đắp trên đầu gối mình, trong mắt nổi lên vẻ dịu dàng: "Chờ thời tiết ấm lên rồi tôi sẽ làm nhiều da lông một chút."

Munch: "Cậu không tiếc hả?"

Dada cúi đầu: "Ừ, tôi thích nơi này..." Cũng thích Lộ Dao.

Chàng Vũ kích động: "Tôi cũng không hề tiếc của chút nào. Cơm trong khách sạn còn ngon hơn cả thịt xông khói khô nữa. Chờ về đến nơi rồi chúng ta sẽ làm tộc trưởng và đội đi săn chấn động cho mà xem."

Lộ Dao đã đóng gói con tôm đang ăn dở kia cùng một con tôm chiên lành lặn khác rồi bỏ lên xe trượt tuyết cùng số thức ăn trước đó cho bọn họ.

Tôm rất hiếm có. Hằng năm chỉ có khi tới bộ lạc Hắc Nham đổi muối mỏ, bộ lạc Heo Đỏ mới thỉnh thoảng có cơ hội mang về một ít mà thôi.

Nhưng mà đó toàn là tôm khô cả, đầu nhỏ bé tí, mùi còn tanh tưởi nữa. Tộc người tí hon sống trên "đất liền" và sống dựa vào việc săn thú ăn không quen.

Chỉ là vì rất ít khi có cơ hội được ăn nên lần nào được ăn bọn họ cũng rất vui vẻ.

Tôm trong khách sạn Lộ Dao mở thì lại không giống thế. Tôm nay cực kỳ tươi, xác ngoài giòn tan dễ vỡ, thịt bên trong vừa dai vừa giòn, còn có vị ngọt lịm nữa, nghĩ đến là không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Cũng may sáng nay bọn họ đã ăn no căng bụng rồi, nếu không bây giờ lại thèm ăn ứa nước miếng cho mà xem.

---



[Nhắc nhở hệ thống: Tiến độ nhiệm vụ hiện tại là ba mươi phần trăm. Tỷ lệ nhận được phản hồi tích cực của khách hàng là một trăm phần trăm. Mong bà chủ tiếp tục cố gắng!]

Xem ra phản hồi của khách hàng sẽ được thu thập tự động. Lộ Dao xoay người đi vào khách sạn.

Cô đổi chăn màn, chuẩn bị quần áo ngủ và khăn lông mới rồi quét dọn phòng. Tất cả đều là những công việc theo thường lệ.

Lộ Dao lấy máy giặt mini dùng để giặt tất mà mình mới mua từ trong kho hàng cá nhân ra, ném hết ga trải giường, chăn gối và đồ ngủ mà người tí hon đã dùng vào, đổ thêm bột giặt rồi hẹn giờ cho nó tự giặt.

Trong lúc máy giặt tự động vận hành thì cô bắt đầu quét dọn phòng khách.

Phòng quá nhỏ nên việc quét tước dọn dẹp này không mang lại cho cô chút cảm giác đang làm việc nhà nào, trái lại càng giống đang chơi trò chơi đồ hàng như hồi còn bé hơn.

Sự tồn tại của người tí hon khiến trò chơi tuổi thơ này càng thú vị hơn hồi bé cô chơi nhiều.

Lộ Dao cảm thấy mình rất thích sự bận rộn vặt vãnh này.

Khách sạn này có một ma lực làm thời gian trôi chậm lại.

Lộ Dao vừa quét dọn xong, cả hai căn phòng thì máy giặt cũng dừng lại đúng lúc.

Cô buộc một sợi dây nhỏ bền chắc dưới bệ cửa sổ rồi dùng một chiếc kẹp nhỏ treo quần áo chăn mền vừa giặt giũ sạch sẽ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau