Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới – Phần 2
Chương 30: Mặc Dù Không Cam Lòng Nhưng Đúng Là Đồ Ăn Ngon Thật 1
Diên Vĩ đi tới cửa phòng tắm quan sát một vòng: "Cửa hơi thấp chút, chỉ là bồn tắm rất lớn, có thể tắm chung để tiết kiệm một chút nước nóng."
Đối với người tí hon mà nói thì mùa Mộ Nguyệt là một mùa cực kỳ tàn khốc. Đến cả thức ăn còn thiếu hụt thì nói gì đến tắm nước nóng. Đây là một việc xa xỉ đến tận cùng, nhất là với những người dãi gió dầm sương trên đường như bọn họ. Lần tắm trước đó của hai người là ngày trước khi lên đường rồi.
Bọn họ rất quý trọng cơ hội có thể tắm.
Dọc đường đi, Diên Vĩ tình cờ gặp được Cam Lịch, nghe cô ấy kể rằng trong khách sạn này có nước nóng nên cô ấy nổi lên ý định muốn tắm rửa.
Từ gạch xanh được lát bên ngoài đến đồ trang trí trong phòng đều là theo phong cách Trung Hoa khiêm tốn nhẹ nhàng. Mặc dù khá mới lạ nhưng cũng rất phù hợp với gu thẩm mỹ của tộc người tí hon.
Phòng tắm trong phòng hạng sang rất lớn. Có ba không gian được ngăn cách bởi cửa kính dán hoa giấy và rèm tắm cùng màu, gồm khu vực rửa mặt, phòng vệ sinh và khu vực tắm rửa.
Khu vực tắm rửa có vòi hoa sen và thùng gỗ lớn phục vụ cho việc tắm ngâm, không khác mấy với phòng tầng dưới.
Trong hộp gỗ xinh xắn có đặt một cục xà bông nhỏ bé tí cực kỳ thơm, vừa xoa lên người đã bắt đầu ra bọt. Diên Vĩ và Trúc Châu vừa ngạc nhiên cảm thán vừa nhanh tay chà lau hết bụi bẩn trên người mình. Sau đó bọn họ lại xả đầy một thùng nước nóng để ngâm mình, vừa bước vào đã không muốn nhúc nhích nữa.
Nước ấm áp như chăn bông vậy, êm ái phủ từ cổ trở xuống khiến mọi mệt mỏi tích tụ sau nhiều ngày đi đường và sự bất an khi mới bước vào đây đều hoá thành một tiếng cảm thán thoả mãn hết.
Lộ Dao đứng bên ngoài gõ cửa phòng, báo cho bọn họ biết cơm tối đã được chuẩn bị xong.
Diên Vĩ mở mắt ra rồi dứt khoát đứng dậy, từ cổ trở xuống đỏ hồng lên: "Cam Lịch bảo cơm nước mà khách sạn cung cấp ngon lắm. Em muốn nếm thử một lần xem sao."
Nguyên văn lời của Cam Lịch là: "Thức ăn ngon mà bộ lạc Ánh Sáng luôn lấy làm kiêu ngạo nhất cũng khó mà so được."
Diên Vĩ khéo tay, đã từng rất nổi tiếng trong bộ lạc Ánh Sáng.
Thịt xông khói khô mà cô ấy làm luôn có chất lượng cao hơn người khác làm. Ngay cả thức ăn hằng ngày mà cô ấy làm ra cũng luôn được người ngoài khen ngợi là ngon miệng.
Năm đó, lúc mới gặp Diên Vĩ, Trúc Châu đã bị tài nấu nướng của cô ấy chinh phục, ăn một lần khó mà quên nổi.
Trong lòng Trúc Châu, cho dù cơm nước mà người khác làm ra có ngon đến mấy cũng chắc chắn không hợp ý anh ta bằng thức ăn Diên Vĩ làm.
Hai người ôm tâm lý "trong phòng đúng là thoải mái không có gì để chê thật đấy, nhưng đồ ăn thì chắc chắn phải bắt bẻ" đi xuống tầng.
---
Ở khu vực ăn uống tầng một.
Diên Vĩ và Trúc Châu ngồi xuống đối diện nhau, trước mặt hai người là hai phần ăn gồm cơm, thịt bò thái hạt lựu nướng tiêu đen ăn kèm với rau củ theo mùa nướng, dưa chuột khô muối và canh bí nấu tôm.
Mùi hương đậm đà có vẻ hơi kích thích đan xen nhau xông thẳng vào mũi. Diên Vĩ chọn nếm thử một trái cà chua nướng ăn kèm bên cạnh thịt nướng trước.
Phần cơm này không chỉ ngửi rất thơm mà cách phối hợp màu sắc cũng rất kích thích cảm giác thèm ăn.
Trúc Châu không nhịn được mà ăn một miếng thịt nướng trước. Cảm giác tồn tại của thứ này quá mạnh mẽ khiến anh ta nếm thử một lần rồi không thể dừng đũa được nữa, gắp hết miếng này đến miếng khác bỏ vào miệng.
Đây là thịt gì nướng vậy?
Sao mùi cháy lại thơm thế? Lúc cho vào miệng còn cực kỳ mềm, cắn một cái là mùi sữa thơm tràn ra, càng ăn càng nghiện, không muốn dừng lại nữa.
Còn cả món khô ít ỏi ăn kèm này nữa, nhìn chẳng bắt mắt gì cả nhưng cho vào miệng lại giòn giòn, ăn với cơm ngon hơn cả thịt.
Diên Vĩ thưởng thức theo thứ tự từ rau củ theo mùa đến thịt nướng và đồ ăn kèm, cuối cùng là bưng bát canh lên nếm hương vị trong veo mềm mại của bí đao và tôm bóc vỏ dai dai.
Cô ấy khựng lại một lúc lâu rồi thở dài một hơi: "Mặc dù không cam lòng nhưng đúng là đồ ăn ngon thật."
Đối với người tí hon mà nói thì mùa Mộ Nguyệt là một mùa cực kỳ tàn khốc. Đến cả thức ăn còn thiếu hụt thì nói gì đến tắm nước nóng. Đây là một việc xa xỉ đến tận cùng, nhất là với những người dãi gió dầm sương trên đường như bọn họ. Lần tắm trước đó của hai người là ngày trước khi lên đường rồi.
Bọn họ rất quý trọng cơ hội có thể tắm.
Dọc đường đi, Diên Vĩ tình cờ gặp được Cam Lịch, nghe cô ấy kể rằng trong khách sạn này có nước nóng nên cô ấy nổi lên ý định muốn tắm rửa.
Từ gạch xanh được lát bên ngoài đến đồ trang trí trong phòng đều là theo phong cách Trung Hoa khiêm tốn nhẹ nhàng. Mặc dù khá mới lạ nhưng cũng rất phù hợp với gu thẩm mỹ của tộc người tí hon.
Phòng tắm trong phòng hạng sang rất lớn. Có ba không gian được ngăn cách bởi cửa kính dán hoa giấy và rèm tắm cùng màu, gồm khu vực rửa mặt, phòng vệ sinh và khu vực tắm rửa.
Khu vực tắm rửa có vòi hoa sen và thùng gỗ lớn phục vụ cho việc tắm ngâm, không khác mấy với phòng tầng dưới.
Trong hộp gỗ xinh xắn có đặt một cục xà bông nhỏ bé tí cực kỳ thơm, vừa xoa lên người đã bắt đầu ra bọt. Diên Vĩ và Trúc Châu vừa ngạc nhiên cảm thán vừa nhanh tay chà lau hết bụi bẩn trên người mình. Sau đó bọn họ lại xả đầy một thùng nước nóng để ngâm mình, vừa bước vào đã không muốn nhúc nhích nữa.
Nước ấm áp như chăn bông vậy, êm ái phủ từ cổ trở xuống khiến mọi mệt mỏi tích tụ sau nhiều ngày đi đường và sự bất an khi mới bước vào đây đều hoá thành một tiếng cảm thán thoả mãn hết.
Lộ Dao đứng bên ngoài gõ cửa phòng, báo cho bọn họ biết cơm tối đã được chuẩn bị xong.
Diên Vĩ mở mắt ra rồi dứt khoát đứng dậy, từ cổ trở xuống đỏ hồng lên: "Cam Lịch bảo cơm nước mà khách sạn cung cấp ngon lắm. Em muốn nếm thử một lần xem sao."
Nguyên văn lời của Cam Lịch là: "Thức ăn ngon mà bộ lạc Ánh Sáng luôn lấy làm kiêu ngạo nhất cũng khó mà so được."
Diên Vĩ khéo tay, đã từng rất nổi tiếng trong bộ lạc Ánh Sáng.
Thịt xông khói khô mà cô ấy làm luôn có chất lượng cao hơn người khác làm. Ngay cả thức ăn hằng ngày mà cô ấy làm ra cũng luôn được người ngoài khen ngợi là ngon miệng.
Năm đó, lúc mới gặp Diên Vĩ, Trúc Châu đã bị tài nấu nướng của cô ấy chinh phục, ăn một lần khó mà quên nổi.
Trong lòng Trúc Châu, cho dù cơm nước mà người khác làm ra có ngon đến mấy cũng chắc chắn không hợp ý anh ta bằng thức ăn Diên Vĩ làm.
Hai người ôm tâm lý "trong phòng đúng là thoải mái không có gì để chê thật đấy, nhưng đồ ăn thì chắc chắn phải bắt bẻ" đi xuống tầng.
---
Ở khu vực ăn uống tầng một.
Diên Vĩ và Trúc Châu ngồi xuống đối diện nhau, trước mặt hai người là hai phần ăn gồm cơm, thịt bò thái hạt lựu nướng tiêu đen ăn kèm với rau củ theo mùa nướng, dưa chuột khô muối và canh bí nấu tôm.
Mùi hương đậm đà có vẻ hơi kích thích đan xen nhau xông thẳng vào mũi. Diên Vĩ chọn nếm thử một trái cà chua nướng ăn kèm bên cạnh thịt nướng trước.
Phần cơm này không chỉ ngửi rất thơm mà cách phối hợp màu sắc cũng rất kích thích cảm giác thèm ăn.
Trúc Châu không nhịn được mà ăn một miếng thịt nướng trước. Cảm giác tồn tại của thứ này quá mạnh mẽ khiến anh ta nếm thử một lần rồi không thể dừng đũa được nữa, gắp hết miếng này đến miếng khác bỏ vào miệng.
Đây là thịt gì nướng vậy?
Sao mùi cháy lại thơm thế? Lúc cho vào miệng còn cực kỳ mềm, cắn một cái là mùi sữa thơm tràn ra, càng ăn càng nghiện, không muốn dừng lại nữa.
Còn cả món khô ít ỏi ăn kèm này nữa, nhìn chẳng bắt mắt gì cả nhưng cho vào miệng lại giòn giòn, ăn với cơm ngon hơn cả thịt.
Diên Vĩ thưởng thức theo thứ tự từ rau củ theo mùa đến thịt nướng và đồ ăn kèm, cuối cùng là bưng bát canh lên nếm hương vị trong veo mềm mại của bí đao và tôm bóc vỏ dai dai.
Cô ấy khựng lại một lúc lâu rồi thở dài một hơi: "Mặc dù không cam lòng nhưng đúng là đồ ăn ngon thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất