Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới – Phần 2
Chương 32: Mặc Dù Không Cam Lòng Nhưng Đúng Là Đồ Ăn Ngon Thật 3
Nghĩ đến việc cửa của tất cả các căn phòng trong khách sạn đều đang có vấn đề là Lộ Dao lại không thể nào ngủ được. Cô nhanh chóng bắt đầu nghĩ biện pháp cải thiện.
Người Munch cao chừng sáu, bảy centimet. Lộ Dao nghĩ Cam Lịch chắc tầm tám centimet.
Lúc thiết kế khách sạn dành cho người tí hon, Lộ Dao đã để cửa cao mười phẩy năm centimet.
Cô cứ tưởng rằng sẽ không có vấn đề gì xảy ra nhưng xem ra lần này phải điều chỉnh toàn bộ rồi.
Vì Trúc Châu khá "to con" nên có thể giường trong phòng cũng trở nên chật chội. Lộ Dao chỉ cảm thấy não mình phình ra. Ngày mai cô phải tới triều Đại Vũ tìm thợ mộc đặt làm một loạt giường lớn hơn mới được.
Vừa rồi lúc xuống tầng, Trúc Châu mặc quần áo của mình, e rằng cũng là vì quần áo mà khách sạn cung cấp không vừa người, tức là đồ ngủ cũng phải làm thêm một số bộ cỡ lớn.
Lộ Dao đo đạc độ cao thực tế của vách tường rồi sửa đổi số liệu trên bản vẽ trước, sau đó mới nhân lúc đang đêm mà xây dựng lại cửa phòng. Độ cao cửa phòng dành cho khách ít nhất phải cao đến mười hai phẩy năm centimet. Nếu cao hơn nữa thì sẽ trở nên mất cân đối.
Trong kho hàng có mấy miếng gỗ còn dư lại sau lần làm tủ bát trước kia, nên Lộ Dao đã lấy ra cắt thành mấy miếng nhỏ có kích thước phù hợp, dùng giấy nhám đánh nhẵn rồi đục lỗ cho các bộ phận khớp nối và khóa cửa, sau đó dùng ma pháp trận cường hóa để củng cố độ cách âm.
Vốn dĩ còn có một bước sơn nữa nhưng nếu sơn thì đồ nội thất phải phơi từ một đến hai tháng mới sử dụng được, mà Lộ Dao thì không chờ đợi được lâu đến vậy nên cửa phòng và tất cả đồ đạc trong phòng đều được cô gia cố bằng ma pháp cả. Nhìn bề ngoài thì những món đồ này vừa sáng bóng mịn màng vừa không có mùi gay mũi, không khác gì đã được sơn.
Phòng 401 đang có khách ở nên Lộ Dao chưa động tới. Cô chỉ đổi mới hết ba cánh cửa nhỏ dưới cửa chính, cửa phòng dành cho khách ở tầng ba, tầng bốn và cửa thang máy lên xuống tầng.
"Cộc cộc thùng thùng..."
Đột nhiên một loạt tiếng động ầm ĩ truyền vào từ ngoài cửa sổ. Diên Vĩ nói có thể tối nay tuyết sẽ rơi nhiều hơn mà sao cô nghe có vẻ không giống lắm nhỉ?
Lộ Dao đẩy cửa sổ ra mới thấy bên ngoài đang đổ mưa đá.
Chẳng phải giờ đang là mùa Mộ Nguyệt sao?
Theo hiểu biết của Lộ Dao thì mùa Mộ Nguyệt này tương ứng với mùa đông.
Thông thường thì mùa đông trời sẽ không có mưa đá.
Trừ khi thoả mãn điều kiện đặc biệt nào đó. Nhưng tình huống này cũng cực kỳ ít khi xuất hiện.
Lộ Dao lại thay đổi suy nghĩ. Đại lục Nitraan có ba mặt trăng cùng lơ lửng trên trời, lại là thế giới mà tộc người tí hon sinh sống, nên tất nhiên khí hậu cũng không thể dự đoán theo lẽ thường được.
Mưa đá trên đại lục Nitraan vô cùng khủng kiếp. Đá nện ầm ầm lên nóc nhà và cửa sổ, "thùng thùng" như ném đá tảng vậy.
Lộ Dao giơ tay đón lấy mấy viên, thấy chúng hầu như đều lớn chừng đầu ngón tay cô, lạnh đến nỗi rát tay.
Nhớ đến cửa phòng còn đang sửa dở, tâm trạng chơi mưa đá của Lộ Dao ngay lập tức tan biến. Cô đóng cửa sổ lại, lau tay sạch sẽ rồi quay lại tiếp tục công việc.
---
Bên ngoài khe cây có gai, một đội ngũ bốn người tí hon đang trú dưới một gốc cây, chen chúc nhau thành một cục né tránh mưa đá bất ngờ dội xuống.
Mưa đá chỉ lớn bằng đầu ngón tay trong mắt Lộ Dao thì với người tí hon lại chính là một món vũ khí có thể chọi chết người.
Đáng tiếc vì đang mùa Mộ Nguyệt lạnh lẽo tiêu điều nên lá cây đều đã rụng sạch trơn, chỉ còn trơ lại cành cây khô héo, không thể che chắn được bao nhiêu.
Cũng may thân hình người tí hon nhỏ bé nên nếu dán sát vào thân cây thì vẫn né được.
Cơn mưa đá kéo dài gần hai mươi phút mới dừng lại. Người dẫn đầu đội ngũ dựng lỗ tai lên nghe ngóng rồi từ từ đi ra khỏi tán cây. Sau khi chắc chắn mưa đá đã ngừng, người này mới ngửa đầu nhìn bầu trời: "Dọn dẹp chút đi, chúng ta tìm một chỗ an toàn đặt chân. E rằng đêm nay tuyết sẽ rơi dày đấy."
Người Munch cao chừng sáu, bảy centimet. Lộ Dao nghĩ Cam Lịch chắc tầm tám centimet.
Lúc thiết kế khách sạn dành cho người tí hon, Lộ Dao đã để cửa cao mười phẩy năm centimet.
Cô cứ tưởng rằng sẽ không có vấn đề gì xảy ra nhưng xem ra lần này phải điều chỉnh toàn bộ rồi.
Vì Trúc Châu khá "to con" nên có thể giường trong phòng cũng trở nên chật chội. Lộ Dao chỉ cảm thấy não mình phình ra. Ngày mai cô phải tới triều Đại Vũ tìm thợ mộc đặt làm một loạt giường lớn hơn mới được.
Vừa rồi lúc xuống tầng, Trúc Châu mặc quần áo của mình, e rằng cũng là vì quần áo mà khách sạn cung cấp không vừa người, tức là đồ ngủ cũng phải làm thêm một số bộ cỡ lớn.
Lộ Dao đo đạc độ cao thực tế của vách tường rồi sửa đổi số liệu trên bản vẽ trước, sau đó mới nhân lúc đang đêm mà xây dựng lại cửa phòng. Độ cao cửa phòng dành cho khách ít nhất phải cao đến mười hai phẩy năm centimet. Nếu cao hơn nữa thì sẽ trở nên mất cân đối.
Trong kho hàng có mấy miếng gỗ còn dư lại sau lần làm tủ bát trước kia, nên Lộ Dao đã lấy ra cắt thành mấy miếng nhỏ có kích thước phù hợp, dùng giấy nhám đánh nhẵn rồi đục lỗ cho các bộ phận khớp nối và khóa cửa, sau đó dùng ma pháp trận cường hóa để củng cố độ cách âm.
Vốn dĩ còn có một bước sơn nữa nhưng nếu sơn thì đồ nội thất phải phơi từ một đến hai tháng mới sử dụng được, mà Lộ Dao thì không chờ đợi được lâu đến vậy nên cửa phòng và tất cả đồ đạc trong phòng đều được cô gia cố bằng ma pháp cả. Nhìn bề ngoài thì những món đồ này vừa sáng bóng mịn màng vừa không có mùi gay mũi, không khác gì đã được sơn.
Phòng 401 đang có khách ở nên Lộ Dao chưa động tới. Cô chỉ đổi mới hết ba cánh cửa nhỏ dưới cửa chính, cửa phòng dành cho khách ở tầng ba, tầng bốn và cửa thang máy lên xuống tầng.
"Cộc cộc thùng thùng..."
Đột nhiên một loạt tiếng động ầm ĩ truyền vào từ ngoài cửa sổ. Diên Vĩ nói có thể tối nay tuyết sẽ rơi nhiều hơn mà sao cô nghe có vẻ không giống lắm nhỉ?
Lộ Dao đẩy cửa sổ ra mới thấy bên ngoài đang đổ mưa đá.
Chẳng phải giờ đang là mùa Mộ Nguyệt sao?
Theo hiểu biết của Lộ Dao thì mùa Mộ Nguyệt này tương ứng với mùa đông.
Thông thường thì mùa đông trời sẽ không có mưa đá.
Trừ khi thoả mãn điều kiện đặc biệt nào đó. Nhưng tình huống này cũng cực kỳ ít khi xuất hiện.
Lộ Dao lại thay đổi suy nghĩ. Đại lục Nitraan có ba mặt trăng cùng lơ lửng trên trời, lại là thế giới mà tộc người tí hon sinh sống, nên tất nhiên khí hậu cũng không thể dự đoán theo lẽ thường được.
Mưa đá trên đại lục Nitraan vô cùng khủng kiếp. Đá nện ầm ầm lên nóc nhà và cửa sổ, "thùng thùng" như ném đá tảng vậy.
Lộ Dao giơ tay đón lấy mấy viên, thấy chúng hầu như đều lớn chừng đầu ngón tay cô, lạnh đến nỗi rát tay.
Nhớ đến cửa phòng còn đang sửa dở, tâm trạng chơi mưa đá của Lộ Dao ngay lập tức tan biến. Cô đóng cửa sổ lại, lau tay sạch sẽ rồi quay lại tiếp tục công việc.
---
Bên ngoài khe cây có gai, một đội ngũ bốn người tí hon đang trú dưới một gốc cây, chen chúc nhau thành một cục né tránh mưa đá bất ngờ dội xuống.
Mưa đá chỉ lớn bằng đầu ngón tay trong mắt Lộ Dao thì với người tí hon lại chính là một món vũ khí có thể chọi chết người.
Đáng tiếc vì đang mùa Mộ Nguyệt lạnh lẽo tiêu điều nên lá cây đều đã rụng sạch trơn, chỉ còn trơ lại cành cây khô héo, không thể che chắn được bao nhiêu.
Cũng may thân hình người tí hon nhỏ bé nên nếu dán sát vào thân cây thì vẫn né được.
Cơn mưa đá kéo dài gần hai mươi phút mới dừng lại. Người dẫn đầu đội ngũ dựng lỗ tai lên nghe ngóng rồi từ từ đi ra khỏi tán cây. Sau khi chắc chắn mưa đá đã ngừng, người này mới ngửa đầu nhìn bầu trời: "Dọn dẹp chút đi, chúng ta tìm một chỗ an toàn đặt chân. E rằng đêm nay tuyết sẽ rơi dày đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất