Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới – Phần 2
Chương 47: Viên Thịt Bò, Cả Nhà Heo Đỏ Và Nhiệm Vụ Mới 1
Chừng khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Chu Tố vừa về đến nhà thì đọc được tin nhắn.
[Chu Tố: Có điên không chứ! Tôi vừa mới về đến nhà mà!!!]
Hai mươi phút sau, Bạch Di và Cơ Chỉ Tâm cũng về đến nhà an toàn.
[Bạch Di: !!!]
[Cơ Chỉ Tâm: ...]
Lộ Dao nhắn tin vào nhóm xong thì đặt điện thoại xuống, nằm bò ra bàn nhìn nhìn rồi nghĩ thầm rằng có khi tên nhóc và cục lông không rõ là gì này sắp tỉnh rồi đấy.
Trên mặt bàn có trải thảm nhung ấm áp dễ chịu, nằm lên cực kỳ thoải mái. Đã mấy ngày rồi Lộ Dao thật sự chưa được nghỉ ngơi tốt nên cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chẳng biết bao lâu đã trôi qua, Lộ Dao cảm thấy đầu ngón tay mình hơi nhột, hình như còn nghe được tiếng nức nở khá quen tai.
"Prprpr..."
"Prprprpr..."
Cảm giác ươn ướt trên đầu ngón tay khiến Lộ Dao phải mở mắt ra rồi sửng sốt.
Cục lông màu xám tro kia đang vùi mình bên tay cô, đang cố gắng liếm liếm ngón tay.
Nó thò đầu ra, trên đầu có một đôi tai, cả người toàn là lông xù, mặt mũi trông cũng không đến nỗi nào. Đây là một chú chó con hoặc chú sói con gì đó.
Lộ Dao nhẹ nhàng chọc nó một cái. Nó chẳng những không sợ mà còn nằm ì ra trên bàn không nâng nổi người dậy.
Lộ Dao cảm thấy có thể là nó đang đói nên đã lấy một miếng ức gà ra luộc lên rồi xé ra thành mảnh nhỏ đặt trong cái đĩa nhỏ, còn dùng nắp chai đựng chút nước ấm rồi đưa lên cho nó.
Tên nhóc này thật sự rất đói bụng. Nó chúi cái đầu lông xù vào trong đĩa ăn "chóp chép chóp chép" như con heo nhỏ vậy.
Ăn xong lại quay sang nắp chai uống nước. Đầu lưỡi chỉ lớn chừng đầu ngòi bút màu hồng hồng, lúc uống nước trông cực kỳ đáng yêu.
"Ọc ọc ọc..."
Lộ Dao ngẩng đầu lên. Có vẻ như người tí hon đang được bọc trong thảm nhung đã tỉnh lại, đang run rẩy rúc lại vào thảm.
Lộ Dao: "Đừng sợ, tôi tên là Lộ Dao. Vừa rồi tôi nhặt được cậu và con chó nhỏ của cậu trong đống tuyết."
"Là sói tuyết!" Người tí hon đang núp trong thảm đột nhiên thò đầu ra lớn tiếng nhấn mạnh.
"Ọc ọc ọc..."
Hai tay cậu ta che bụng mình, mặt đỏ bừng lên.
Người này thấp bé hơn tất cả những người tí hon mà Lộ Dao đã từng gặp, chỉ cao chừng ba, bốn centimet. Bên lông mày trái cậu ta có một vết bớt hình sừng thú màu đen, lại có một đôi tai sói xám trắng thò ra từ trong mái tóc đen.
Trên cơ thể có hai dấu hiệu này thì có khả năng đây là một người tí hon máu lai.
Người tí hon bộ lạc Ánh Sáng có đuôi tóc màu đỏ. Người tí hon bộ lạc Lạc Hùng có tai thú. Trên cơ thể những người tí hon thuộc các bộ lạc khác nhau đều sẽ có những dấu hiệu khác nhau.
Lộ Dao cũng chỉ là đoán vậy thôi, bởi vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người tí hon có hai dấu hiệu trên người.
Rất có thể người tí hon này còn chưa trưởng thành. Một mình cậu ta chạy tới khe cây có gai, thậm chí còn không biết kết kén nữa, e rằng trong này có nguyên nhân gì đó.
Thế giới ngoài cửa sổ vẫn là một màu đen u ám. Lộ Dao liếc mắt nhìn giờ một cái, thấy đã sáu giờ hai mươi mốt phút.
Cô bèn đứng dậy: "Cậu và sói tuyết ở yên đây, đừng đi đâu nhé. Tôi đi lấy chút thức ăn cho."
Tối hôm qua vẫn còn bò bít tết và mì Ý chưa ăn xong. Lộ Dao bèn dùng nồi chiên không dầu hâm nóng lại một chút, chỉ mấy phút là xong.
Lộ Dao bưng đĩa thức ăn ra ngoài. Mùi thơm đã lan tỏa khắp phòng từ lâu rồi.
Đầu của người tí hon kia đang kê trên bụng chú sói tuyết, rất dễ nhận thấy là đã đói đến nỗi không còn sức nhúc nhích nữa rồi.
Lộ Dao dùng cây kéo cắt nhỏ thức ăn trong đĩa rồi lại cắt thêm một chút thịt bò bít tết còn dính dầu đặt sang một bên, xong xuôi mới đẩy tới trước mặt người ta: "Ăn đi này."
[Chu Tố: Có điên không chứ! Tôi vừa mới về đến nhà mà!!!]
Hai mươi phút sau, Bạch Di và Cơ Chỉ Tâm cũng về đến nhà an toàn.
[Bạch Di: !!!]
[Cơ Chỉ Tâm: ...]
Lộ Dao nhắn tin vào nhóm xong thì đặt điện thoại xuống, nằm bò ra bàn nhìn nhìn rồi nghĩ thầm rằng có khi tên nhóc và cục lông không rõ là gì này sắp tỉnh rồi đấy.
Trên mặt bàn có trải thảm nhung ấm áp dễ chịu, nằm lên cực kỳ thoải mái. Đã mấy ngày rồi Lộ Dao thật sự chưa được nghỉ ngơi tốt nên cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chẳng biết bao lâu đã trôi qua, Lộ Dao cảm thấy đầu ngón tay mình hơi nhột, hình như còn nghe được tiếng nức nở khá quen tai.
"Prprpr..."
"Prprprpr..."
Cảm giác ươn ướt trên đầu ngón tay khiến Lộ Dao phải mở mắt ra rồi sửng sốt.
Cục lông màu xám tro kia đang vùi mình bên tay cô, đang cố gắng liếm liếm ngón tay.
Nó thò đầu ra, trên đầu có một đôi tai, cả người toàn là lông xù, mặt mũi trông cũng không đến nỗi nào. Đây là một chú chó con hoặc chú sói con gì đó.
Lộ Dao nhẹ nhàng chọc nó một cái. Nó chẳng những không sợ mà còn nằm ì ra trên bàn không nâng nổi người dậy.
Lộ Dao cảm thấy có thể là nó đang đói nên đã lấy một miếng ức gà ra luộc lên rồi xé ra thành mảnh nhỏ đặt trong cái đĩa nhỏ, còn dùng nắp chai đựng chút nước ấm rồi đưa lên cho nó.
Tên nhóc này thật sự rất đói bụng. Nó chúi cái đầu lông xù vào trong đĩa ăn "chóp chép chóp chép" như con heo nhỏ vậy.
Ăn xong lại quay sang nắp chai uống nước. Đầu lưỡi chỉ lớn chừng đầu ngòi bút màu hồng hồng, lúc uống nước trông cực kỳ đáng yêu.
"Ọc ọc ọc..."
Lộ Dao ngẩng đầu lên. Có vẻ như người tí hon đang được bọc trong thảm nhung đã tỉnh lại, đang run rẩy rúc lại vào thảm.
Lộ Dao: "Đừng sợ, tôi tên là Lộ Dao. Vừa rồi tôi nhặt được cậu và con chó nhỏ của cậu trong đống tuyết."
"Là sói tuyết!" Người tí hon đang núp trong thảm đột nhiên thò đầu ra lớn tiếng nhấn mạnh.
"Ọc ọc ọc..."
Hai tay cậu ta che bụng mình, mặt đỏ bừng lên.
Người này thấp bé hơn tất cả những người tí hon mà Lộ Dao đã từng gặp, chỉ cao chừng ba, bốn centimet. Bên lông mày trái cậu ta có một vết bớt hình sừng thú màu đen, lại có một đôi tai sói xám trắng thò ra từ trong mái tóc đen.
Trên cơ thể có hai dấu hiệu này thì có khả năng đây là một người tí hon máu lai.
Người tí hon bộ lạc Ánh Sáng có đuôi tóc màu đỏ. Người tí hon bộ lạc Lạc Hùng có tai thú. Trên cơ thể những người tí hon thuộc các bộ lạc khác nhau đều sẽ có những dấu hiệu khác nhau.
Lộ Dao cũng chỉ là đoán vậy thôi, bởi vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người tí hon có hai dấu hiệu trên người.
Rất có thể người tí hon này còn chưa trưởng thành. Một mình cậu ta chạy tới khe cây có gai, thậm chí còn không biết kết kén nữa, e rằng trong này có nguyên nhân gì đó.
Thế giới ngoài cửa sổ vẫn là một màu đen u ám. Lộ Dao liếc mắt nhìn giờ một cái, thấy đã sáu giờ hai mươi mốt phút.
Cô bèn đứng dậy: "Cậu và sói tuyết ở yên đây, đừng đi đâu nhé. Tôi đi lấy chút thức ăn cho."
Tối hôm qua vẫn còn bò bít tết và mì Ý chưa ăn xong. Lộ Dao bèn dùng nồi chiên không dầu hâm nóng lại một chút, chỉ mấy phút là xong.
Lộ Dao bưng đĩa thức ăn ra ngoài. Mùi thơm đã lan tỏa khắp phòng từ lâu rồi.
Đầu của người tí hon kia đang kê trên bụng chú sói tuyết, rất dễ nhận thấy là đã đói đến nỗi không còn sức nhúc nhích nữa rồi.
Lộ Dao dùng cây kéo cắt nhỏ thức ăn trong đĩa rồi lại cắt thêm một chút thịt bò bít tết còn dính dầu đặt sang một bên, xong xuôi mới đẩy tới trước mặt người ta: "Ăn đi này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất