Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 110: TRÒ CHƠI TÌM BẢO VẬT.

Trước Sau
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên lấy ra di động mà tìm tin tức về mối quan hệ giữa làng du lịch và trò chơi tìm bảo vật.

Search xong mới biết, cái trò tìm bảo vật này rất là nổi tiếng trên mạng.

Quả thật mảng marketing bên làng du lịch vô cùng lợi hại, khai trương mới ba tháng, nhưng trò chơi tìm bảo vật lại nổi như cồn. Nguyên nhân cũng là vì từ ngày khai trương đến nay vẫn chưa có một vị khách nào tìm được ba món bảo vật, nên càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tính tò mò của mọi người.

Làng du lịch đến nay chỉ công bố ra hai phần thưởng của hai món bảo vật, còn phần thưởng của món bảo vật thứ ba vẫn còn trong vòng bí mật. Nhưng trên mạng lại có một lời đồn, nói rằng có nhân viên bên trong hé lộ phần thưởng của món bảo vật thứ ba là một căn hộ hướng ra biển ở Đồng Châu, rồi còn người nói chính là cổ phần của làng du lịch, thậm chí có người còn nói chính là cổ phần của tập đoàn Mặc thị......

Có thể nói trên mạng không ít phỏng đoán cùng đồn đãi, những đại đa số đều nói phần thưởng khi tìm được món bảo vật thứ ba chính là rất lớn.

Vì thế đã có người tò mò mà lên Weibo chính chủ của làng du lịch hỏi, khi nghe được đáp án còn muốn phong phú hơn rất nhiều. Thời điểm ấy cái đáp án của làng du lịch còn leo thẳng một đường lên hot search, khiến người người nhà nhà đều thảo luận tìm kiếm.

Làng du lịch thật sự chơi lớn như vậy sao?

Không ai biết đáp án chân chính, nhưng bên làng du lịch lại đưa ra rất nhiều lời đường mật, nên mọi người cũng nhanh chóng sinh ra tâm cầu may, cảm thấy bản thân mình có khi cũng tìm được bảo vật thì sao.

Nếu có ngày thật sự tìm được cả ba món bảo vật, vậy không phải là phát tài trong đêm ư!

Chỉ là đến nay cũng đã hơn hai tháng, vậy mà chưa có người nào trong vòng một ngày có thể tìm được cả ba món bảo vật, đại đa số cũng chỉ tìm được một món.

Nên không ít người nghĩ ngờ rằng bên làng du lịch đang lừa dối khách hàng. Kì thật họ không có đặt ba món bảo vật.

Vì sự nghi ngờ dần tăng mà bên làng du lịch cũng nhanh chóng triển khai kế hoạch, để chứng thực sự uy tín. Sau khi buôn bán kết thúc, người phụ trách làng du lịch liền triển khai phát sóng trực tiếp, để mấy trăm vạn người xem trực tiếp việc họ lấy ra ba món bảo vật đã giấu trước đó.

Người phụ trách lúc ấy cũng ở phòng phát sóng trực tiếp thuyết minh: "Bảo vật không có gợi ý, nhưng cũng không giấu ở địa phương nguy hiểm, có thể tìm được hay không là dựa vào vận khí của từng người."

Sau lần chứng minh đó, có rất nhiều người cũng xoá đi sự nghi ngờ với trò chơi.

Mà màn phát sóng trực tiếp lại lần nữa leo lên Hotsearch, giúp làng du lịch một lần nữa tuyên truyền đến người dân.

Mức độ nổi tiếng của làng du lịch cũng cứ như vậy đi lên.

Thừa dịp ngồi trên xe đến công viên trò chơi, Hạ Cô Hàn cũng đã tìm được cái clip phát sóng trực tiếp, xem xong quả thật y cũng phải đồng tình với ý của người phụ trách, có thể tìm được bảo vật hay không chính là dựa vào vận khí của từng người.

Nói là bảo vật, nhưng thật ra cũng chỉ là một vật phẩm bình thường, tùy thuộc vào bên công viên chọn là gì. Nói cách khác, chính là người tham gia trò chơi tìm bảo vật sẽ không có gợi ý và không biết chính thứ mình đang tìm là gì.

Xem xong này đoạn clip, Hạ Cô Hàn càng chắc chắn hơn là kẻ phía sau màn đang lựa chọn người có đại khí vận.

Tăng giá trị phần thưởng khiến người khác không khỏi động tâm mà tham gia rút thăm, đó chính là một bước khảo nghiệm khí vận một người, nếu khí vận không tốt căn bản không áp nổi giải thưởng. Rồi cả khi tham gia trò chơi tìm bảo vật, cũng chính là lấy vận khí ra để nói chuyện.

Hạ Cô Hàn thu hồi di động, ngước mắt nhìn về phía Tùng Mân.

Tùng Mân hoàn toàn không biết chính mình đã bị người theo dõi, hắn lúc này một tay ôm balo một tay cầm điện thoại mà livestream.

Cũng không biết khu bình luận đang nhốn nháo gì, mà Tùng Mân cười ngây ngô nói: "Tôi chỉ thử xem, coi vận khí của mình thế nào."

Hạ Cô Hàn thu hồi ánh mắt, nhắm hai mắt lại.

Vài phút sau, xe buýt đã dừng trước cửa công viên trò chơi.

Hiện tại là buổi sáng 9 giờ, công viên trò chơi cũng mới mở cửa đón khách được nửa giờ, nhưng trước cửa đã nhốn nháo rộn ràng một hàng khách đứng chờ.



Đại đa số đều là khách bên làng du lịch, cũng có một phần là du khách hôm nay vừa ngồi thuyền đến, bộ dáng nôn nóng tựa hồ có thể vào sớm một phút là họ sẽ có thêm thời gian để tìm ra bảo vật.

Khác với những công viên trong chơi khác, công viên trò chơi ở làng du lịch , khách đến đều là hướng về trò chơi tìm bảo vật.

Hạ Cô Hàn đi theo tổ viên cùng nhau xuống xe, nhìn những tổ viên khác đang xoa tay hầm hề thì bộ dáng Hạ Cô Hàn có chút héo héo, khuôn mặt xinh đẹp cũng gục xuống, luôn là bộ đánh thiếu ngủ.

Có Hạ Tường hướng dẫn, bọn họ không cần xếp hàng, trực tiếp từ cổng VIP đi thẳng vào công viên trò chơi.

Vừa vào công viên trò chơi, các tổ viên cũng nhanh chóng tách ra. Đây chính là "Trò chơi cá nhân", đương nhiên là cá nhân tự thử thách.

Hạ Cô Giang thấy Hạ Cô Hàn chả có chút gì hứng thú, cũng nhích nhích đến mà hỏi: "Anh đem 1-2-3 đưa cho Tùng Mân, là sợ cậu ta xảy ra chuyện ư?"

Hạ Cô Hàn nhướng mi nhìn về phía thằng em ngáo, không trả lời.

Hạ Cô Giang lại tiếp tục nói: "Ngày hôm qua ngồi thuyền em đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, vậy mà đến hôm nay cũng không có gì phát sinh. Nhưng nhìn anh đưa 1-2-3 cho Tùng Mân, em liền khẳng định một chuyện. Hẳn là những chuyện đó nhằm vào Tùng Mân nên anh mới đưa ba đứa nhỏ cho cậu ta đúng không?"

"Ừm." Hạ Cô Hàn lên tiếng, xem như khẳng định suy đoán của Hạ Cô Giang.

Nhưng Hạ Cô Giang vẫn là không hiểu, Tùng Mân rốt cuộc gặp cái gì phiền toái?

Cậu vừa định hỏi tiếp thì đã nghe tiếng nhốn nháo cách đó không xa, còn loáng thoáng nghe được có người nói  "Tìm được rồi! Tìm được rồi!", "Hôm nay sớm như vậy đã có người tìm được bảo vật!", "Má ơi, đây là cái vận khí nghịch thiên gì vậy?"

......

Hạ Cô Giang cảm thụ hướng âm thanh truyền đến liền nhíu mi, nếu cậu không lầm đó là hướng khi nãy Tùng Mân đi, trên mặt liền không nhịn nổi: "Đừng nói là Tùng Mân nha?"

Hạ Cô Hàn nhếch cằm về hướng đó, nhàn nhạt nói.

"Đi xem chẳng phải sẽ biết?"

Hạ Cô Giang lập tức đuổi kịp.

Bên này Tùng Mân còn đứng trước một cái hồ, khuôn mặt ngơ ngác nhìn con rùa đen nhỏ trong lòng bàn tay, còn chưa hiểu mô tê ất giáp gì đang xảy ra.

Khi Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang cùng nước đến gần, thì nghe những người xung quanh đang bàn tán --

Khi Tùng Mân tiến vào công viên giải trí lập tức trở thành tiêu điểm của không ít người, một thanh niên cao tầm hai mét người như cái sào phơi đồ lại đeo một Balo thú cưng, mà trong Balo lại chứa ba con rối vải đáng yêu nên liền thu hút ánh mắt người khác.

Trong đó có một đứa nhỏ nhìn thấy Năm 1-2-3 thì yêu thích không thôi. Tùng Mân do giữ giùm Hạ Cô Hàn nên cũng không dám lấy ra cho đứa nhỏ.

Đứa nhỏ lại được người trong nhà chiều chuộng sinh ra bướng bỉnh, Tùng Mân không cho xem thì nó càng muốn xem nên trèo lên lan can bảo hộ của hồ nước, duỗi tay muốn đoạt lấy Balo trên lưng của Tùng Mân. Vòng bảo hộ độ rộng còn chưa tới  mười centimet, đứa nhỏ leo lên liền mất trọng tâm sau đó là cái ùm, ngã thẳng xuống hồ.

Tùng Mân không chút suy nghĩ liền nhảy xuống cứu người, đem đứa nhỏ vớt lên giao lại cho ba mẹ nó. Đứng trong hồ chưa đầy một phút lại cảm thấy trong ống quần hình như có cái gì đang bò, cúi người lấy ra thì thấy chính là một con rùa nhỏ màu đen tuyền.

Hắn định thả lại rùa đen thì vô tình phát hiện trên mai rùa có một điểm nhỏ màu xanh nhạt, đường kính đại khái 0.5 centimet , xen lẫn trong mai rùa đen tuyền rất khó phát hiện.

Tùng Mân nhãn lực cực tốt, nhìn thấy điểm nhỏ này thì có chút nghi hoặc, vì thế lấy ra di động hướng mai rùa đen chụp một tấm ảnh, khi phóng đại ra mới thấy rõ được cái điểm nhỏ đó kì thật là logo của làng du lịch.

"Tôi... Tôi hình như tìm được rồi."

Một màn này đã nhanh chóng truyền đến phòng điều khiển, nam nhân đang theo dõi đột nhiên đứng bật dậy, để nhân viên bên cạnh phát lại đoạn CCTV khi nãy, xem vài lần mới khôi phục bình tĩnh mà ngồi xuống lại ghế.

"Thông báo xuống bên dưới."



Nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve cằm, dặn dò trợ lý đang đứng bên cạnh

Trợ lý không nhanh không chậm đáp lại "Vâng!" Nhưng do dự trong chốc lát còn nói thêm: "Mặc tổng, người này chính là người thắng giải nhất ở Weibo."

Người được xưng là Mặc tổng nhìn thanh niên trong màn hình ánh mắt khẽ híp lại, tràn đầy hứng thú: "Gọi người quan sát cậu ta."

"Vâng!"

Cùng thời gian, ở công viên trò chơi chính là nhốn nháo tiếng ồn ào, bàn tán --

"Món bảo vật đầu tiên đã được tìm thấy, các vị du khách hãy cố lên."

Hạ Cô Giang nghe xong, không nhịn được liền nhả câu vàng ngọc: " Địu má, khủng vậy!"

Nhân viên trong công viên trò chơi cũng nhanh chóng bước đến đỡ Tùng Mân ra khỏi hồ nước.

Tùng Mân cuối cùng cũng phản ứng lại, tay cầm con rùa nhỏ đen tuyền mà ngây ngô cười hớn hở.

Ai mà biết được con rùa nhỏ này chính là bảo vật đâu, quả thật nếu có nhìn cũng không ai để ý nhiều vì trong hồ không thiếu rùa, mà không những thế cái logo của làng du lịch như hoà làm một với cái mai đen tuyền của con rùa, quả thật du khách nhìn thấy không khỏi cảm thán cái làng du lịch này biếи ŧɦái quá mà.

Tổng hợp xuống dưới, chỉ có thể nói vận khí của Linh vật Tùng Mân quá ư là nghịch thiên.

Bảo vật đầu tiên đã nhanh chóng tìm được khiến mọi người cũng xôn xao, du khách đều bàn tán với nhau nhưng sau đó vẫn tiếp tục đi tìm hai món bảo vật còn lại.

Tùng Mân đem con rùa nhỏ trả lại cho nhân viên công tác, sau đó nhanh chóng bước đến chỗ Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang đang đứng, bộ dáng vô cùng tha thiết mà hướng đến Hạ Cô Hàn cảm tạ: "Ông chủ Hạ, thật sự cảm ơn cậu."

Nếu không phải vì ba con rối nhỏ quá dễ thương khiến đứa nhỏ kia bướng bỉnh đòi, thì sẽ không có những chuyện sau đó.

Hạ Cô Hàn nhìn thoáng qua kim quang lộng lẫy phía trên đầu của Tùng Mân không khỏi trầm mặc. Hôm nay y có quẳng Năm 1-2-3 cho bất kì ai thì chưa chắc họ tìm được bảo vật, vận may không nằm ở ba đứa nhỏ, mà nó chân chính nằm trên người Tùng Mân.

Thấy Tùng Mân muốn đem Balo trả trở về thì Hạ Cô Hàn lại nói: "Cậu cứ cầm đi."

"Nhưng......"

Tùng Mân còn muốn nói thêm cái gì đó thì sau lưng đa bị Hạ Cô Giang đẩy đi: "Cậu còn chưa biết, anh tôi lười lắm, mấy cái việc khiêng vác này quẳng cho ai được là ổng quẳng liền à. Cậu cứ đem ba đứa nhỏ rồi đi chơi đi."

"...... À, vâng." Tùng Mân rốt cuộc vẫn đồng ý, đeo Balo lại trên lưng, sau đó mở ra bản đồ của khu vui chơi.

Hạ Cô Giang nhìn theo Tùng Mân đi xa, thở dài một hơi: "Xem ra hôm nay người khác không còn cửa để tìm bảo vật rồi."

Có Tùng Mân ở đây, còn ai được đập buff may mắn như hắn chứ.

Chờ Hạ Cô Giang xoay người trở lại, Hạ Cô Hàn đã đi rồi. Hạ Cô Giang hướng về phía Hạ Cô Hàn bóng dáng hô: "Anh đi đâu vậy?"

Hạ Cô Hàn nâng lên bàn tay của y cùng Cố Tấn Niên đan vào nhau mà nhả ra hai chữ: "Hẹn hò."

Hạ Cô Giang nhìn hai vợ chồng thằng anh, rồi lại nhìn một vòng các đôi yêu nhau xung quanh.

Hạ Cô Giang:....

Sau đó tự nâng tay trái cùng tay phải, rồi đan tay vào nhau mà nắm chặt, như mấy thằng ngáo tự nói: "Rồi, bây giờ chúng ta hẹn hò thôi."

Hừ, ai mà không biết nắm tay chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau