Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 132: QUỶ THỊ GỬI THƯ.

Trước Sau
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Án tử Thượng Tiều đảo cuối cùng cũng đến hồi kết, Tổ trọng án không ai ngờ đến chỉ là một chuyến du lịch lại đụng án tử thế này, cũng may mọi chuyện đã qua, các thành viên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Qua một ngày ngủ li bì lấy sức, thì hôm nay mọi người đã mãn huyết sống lại, Miêu Doanh Doanh liền đề nghị chính là làm một party thịt nướng trong hoa viên biệt thự.

Sắc trời lúc này cũng về chiều, ngoại trừ Hạ Cô Hàn, thì các thành viên trong Tổ trọng án đều đang chuẩn bị nguyên vật liệu để làm party.

Hạ Cô Hàn cũng không phải đang ngủ mà y đang video call với Mâu Hạnh.

Sáng sớm, Sở Quân Hành đã đem tư liệu hồ sơ của án tử trình lên, hồ sơ vô cùng tỉ mỉ, chứng cứ quan trọng nhất lại thiếu mất chính là —— ngọc thời gian.

Vì thế Mâu Hạnh trực tiếp video call cho Hạ Cô Hàn, để dò hỏi về chuyện của ngọc thời gian.

Hạ Cô Hàn ngáp một cái: “Con giữ lại, vì nó có manh mối quan hệ đến Thần minh, sau này còn có thể sử dụng."

Chỉ là nói xong thì y không khỏi nhìn về phía Cố Tấn Niên, ngọc thời gian nằm trong tay hắn, ngay cả Hạ Cô Hàn cũng không biết ông chồng quỷ chừng nào mới chịu lấy ra cho y coi.

Cố Tấn Niên khẽ cười cười, đoan chính mà ngồi bên cạnh Hạ Cô Hàn, một bộ ổn trọng đáng tin cậy.

Hạ Cô Hàn không biết làm gì hơn ngoài phì cười, sau đó xoay lại điện thoại nói chuyện tiếp với Mâu Hạnh.

Mâu Hạnh đương nhiên nghe ra Hạ Cô Hàn lấy cớ, nhưng y muốn giữ lại thì khẳng định viên ngọc có tác dụng, nên cũng không bám lấy cái đề tài này nữa.

Bà trầm mặc một chốc, có chút cứng nhắc mà nói: "Hiện tại Bộ ngành đặc thù không có án tử, con ở lại Đồng Châu chơi thêm mấy ngày rồi về."

"Vâng!" Hạ Cô Hàn gật gật đầu.

Cố Tấn Niên ở một bên nói: “Mẹ, ngài yên tâm, ta sẽ chăm sóc em ấy."

Mâu Hạnh: “……”

Đến giờ phút này, bà vẫn không thể hiểu nổi Cố Tấn Niên vì cái gì mà kêu "Mẹ" dễ dàng thuận miệng đến vậy? Quỷ Vương kiêu ngạo đâu rồi? Quỷ Vương khí phách đâu rồi? Cứ như vậy hoài không thấy kì lạ ư?

Hạ Cô Hàn nghe lão chồng quỷ nói riết thành quen, lại cười nói: “Dạ, có lão quỷ ở đây, ngài yên tâm.”

Cách quan tâm của Mâu Hạnh, Cố Tấn Niên cũng không vạch trần, thì bà cũng không nói nữa: "Vậy được rồi, mấy đứa cứ chơi cho thoải mái."

Mâu Hạnh nói vài câu, sau đó cũng tắt cuộc gọi.

Mùi BBQ từ ngoài sân truyền vào, Hạ Cô Hàn hít hít cái mũi, xoay sang nói với Cố Tấn Niên: "Em đói bụng."

Cố Tấn Niên đã đảm bảo trước mặt Mâu Hạnh, nên khi nghe Hạ Cô Hàn nói đói bụng, lập tức đứng lên: “Muốn ăn cái gì? Anh đi nướng cho em.”

Hạ Cô Hàn không chút khách khí mà gật đầu.

Đại khái cảm thấy còn chưa nói đủ, nên thả tiếp một câu: "Chính anh đã nói chăm sóc cho em."

Vừa nói vừa cười, bộ dáng được sủng mà kiêu.

Cố Tấn Niên không trả lời, chỉ là đưa tay giữ lấy cái ót của vợ, sau đó cúi đầu hôn y một cái rồi mới thoả mãn đứng dậy đi ra ngoài sân.

Trong hoa viên, thành viên Tổ trọng án đang chìm trong khói lửa mịt mù, bỗng nhìn thấy một thân ảnh cao lớn từ phòng Hạ Cô Hàn bước ra, ngoại trừ Hạ Cô Giang thì tất cả đều ngây ngẩn.

Bọn họ chưa từng gặp qua người này.

Một thân tây trang đen phẳng phiu vừa vặn, giày da bóng loáng dưới ánh đèn, khuôn mặt góc cạnh ngũ quan tuấn mỹ vô song, tóc tai được chải chỉnh tề ngay ngắn, quả thật chính là hình tượng tổng tài trăm tỷ trên những bộ phim ngôn tình được chiếu trên TV.



Mắt thấy cái người xa lạ đầy sang chảnh đang bước đến gần, thì mọi người mới giật mình mà phản ứng lại.

Trần Mạt Lãng dùng khuỷu tay đâm đâm Hạ Cô Giang, nhỏ giọng hỏi: “Đây là Quỷ Vương ư?”

Lúc xử lý án tử ở Hàng Châu , thành viên Tổ trọng án cũng suy đoán được bên cạnh Hạ Cô Hàn chính là Quỷ vương, nhưng chưa một ai được diện kiến dung nhan. Đến cả lần này, họ cũng nghĩ hẳn là Quỷ vương cùng Hạ Cô Hàn cùng nhau đến đây, vì ngày hôm qua họ phát hiện trên cổ của Tổ trưởng có dấu vết ái muội.

Nhìn liền biết đó không thể nào là vết muỗi đốt, hoặc kiến cắn được.

Bất quá Hạ Cô Hàn vẫn luôn thản nhiên, nên bọn họ có hoài nghi, cũng không dám mở miệng hỏi.

Mâu Hàng Âm cùng Tùng Mân gia nhập sâu, mà Mâu Hàng Âm là cháu Mâu Hạnh nên biết về sự tồn tại của Cố Tấn Niên, chỉ là chưa thấy người thôi. Chỉ có mỗi Tùng Mân là ngơ ngác ngây ngốc không biết gì, cậu muốn nhìn Cố Tấn Niên lại không dám, vì khí tràng của hắn quá cường đại.

Chờ Trần Mạt Lãng hỏi Hạ Cô Giang, thì mọi người đều dỏng lỗ tai lên nghe.

Hạ Cô Giang thấy Cố Tấn Niên trực tiếp ở hiện thân, thì cũng dứt khoát mà nói ra thân phận của hắn: "Anh ấy là Cố Tấn Niên, ừ, tẩu tử của tôi."

Nói ra thân phận của Cố Tấn Niên, rồi còn nói thêm mối quan hệ của hắn và Hạ Cô Hàn.

Mọi người nghe xong thì vẻ mặt quả nhiên là thế.

Chỉ có Tùng Mân bị đáp án của Hạ Cô Giang làm cứng cả người, cố gắng nhích sát đến, hạ giọng thì thầm:  “Tẩu…… Tẩu tử? Hắn cùng ông chủ Hạ …… Ân…… Sao?”

“Đúng vậy.”

Tùng Mân nga một tiếng, cộc lốc hỏi: “Cố tiên sinh đến đây lúc nào, sao tôi không biết gì hết vậy?”

Những người khác sôi nổi lộ ra nụ cười thiện ý, Miêu Doanh Doanh vội vàng đem một xiên thịt đã nướng chín để vào đĩa của Tùng Mân, bỡn cợt nói: "Ăn nhanh đi thôi nó nguội, còn chuyện khác cậu không cần biết đâu."

"Vậy cũng được." Tùng Mân vô cùng dễ nói chuyện, nghe cô nói thì gật gật đầu.

Có thể ở cùng Hạ Cô Hàn hẳn là cao nhân, nếu đã là cao nhân thì hành tung của người ta sao để cậu dễ dàng biết được?

Cố Tấn Niên đã bước đến gần, một thân tây trang của hắn không hề hợp với một nhóm người bận đồ đơn giản nướng BBQ tí nào. Nhưng Cố Tấn Niên là một người luôn rành câu "Tôi không ngại thì người khác ngại" cũng chả quan tâm y phục có hợp hay không hợp, khuôn mặt đẹp trai cứ thế đơn giản mà chào hỏi các thành viên Tổ trọng án, sau đó đứng nướng thịt cho Hạ Cô Hàn.

Áo khoác ngoài được cởi ra, tay áo sơ mi xắn lên, lộ ra đường cong cơ bắp xinh đẹp, cổ tay to khoẻ đeo chiếc đồng hồ, bộ dáng rũ mắt mà lật mặt que thịt vô cùng nghiêm túc, ngoại trừ cái outfit lạc loài thì có thể nói là chuyên nghiệp không khác gì các anh bán thịt nướng bên ngoài.

Hạ Cô Giang đã sớm quen với cái bộ dáng hiền thê của Cố Tấn Niên, nên vô cùng nhàn nhã mà vừa nướng vừa ăn. Mặc cho những người khác còn hỗn độn trong gió, vì sao Quỷ vương nướng thịt rành rẽ thế?

Hạ Cô Hàn cũng sau đó bước ra khỏi phòng, y lười biếng mà tìm một cái ghế nằm sau đó liền lăn ra như cái bánh mèo, mắt thấy các thành viên trong Tổ, lâu lâu lại hướng ánh mắt về phía Cố Tấn Niên. Y mới nhận ra lão quỷ già đã hiện thân trước mặt mọi người.

Về chuyện này Hạ Cô Hàn cũng không có gì bất ngờ.

Khi Hoàng thiên sư còn một hơi tàn, Cố Tấn Niên cũng hiện hình, gã ta nhìn bộ dáng ông chồng quỷ nhà y mà  cả khuôn mặt bàng hoàng khϊếp sợ, miệng cũng chỉ thốt ra được chữ “Cố” rồi tắt đài, đủ để thấy được Hoàng thiên sư biết được thân thể Cố Tấn Niên.

Nếu là trước kia, Cố Tấn Niên cũng chả quan tâm bản thân hắn là ai, nhưng hiện tại "Thần minh" lẩn trốn nơi nơi khó bề phân biệt, nên hắn cũng có chút tâm tư, có lẽ cái "Thần minh" cũng biết được quá khứ của hắn không chừng.

Hạ Cô Hàn lại thấy ông chồng quỷ nhà y quá ư là mâu thuẫn, hắn vừa muốn biết thân thế lại vừa không. Nếu không thì cũng đâu giấu đi viên ngọc thời gian có khắc chữ "Cố" kia.

Nhưng dù cho Cố Tấn Niên có loắn xoắn cỡ nào, Hạ Cô Hàn cũng tin tưởng hắn sẽ không phản bội y, nên y chiều theo hắn là được.

Hạ Cô Hàn duỗi người, thừa dịp mọi người còn chưa nướng BBQ xong, thì kêu 3 đứa nhỏ Năm 1-2-3 đang lăn lộn trên bãi cỏ đến. 

Ba đứa nhỏ cả người dính đầy cỏ, nhưng khi nghe gọi thì vô cùng ngoan ngoãn chạy tới đứng thành hàng ngang trước mặt Hạ Cô Hàn, đồng thanh mà hô: "Ông chủ nhỏ."

"Mấy đứa muốn ăn gì?" Hạ Cô Hàn duỗi tay phủi đi mấy cọng cỏ trên người ba đứa, sau đó không đầu không đuôi mà hỏi.

Câu hỏi này không phải là hỏi ba đứa nhỏ ăn thịt nướng gì, mà chính là muốn cho ba đứa ăn linh khí, mà còn mùi vị như món ăn.

Ba đứa nhỏ quả thực thụ sủng nhược kinh, nhưng Năm 1 vô cùng cảnh giác,    môi khẽ giật giật mà hỏi: "Ông chủ nhỏ, sao hôm nay lại tốt dữ vậy?"



Hạ Cô Hàn sao không biết tâm tư của Năm 1, bàn tay duỗi ra nhẹ xoa đầu bé, khoé môi cũng cong lên: "Bởi vì hôm nay là sinh nhật của con vs em trai."

Năm 1 và Năm 2 không thể ngờ đến, nên bộ dáng vô cùng bất ngờ: "Hôm nay là sinh nhật tụi con sao? Sao tụi con lại không biết nhở?"

Thời điểm Hạ Bồi Hà nhất hai đứa nhỏ chính là lúc chúng còn hỗn độn, sinh ở đâu? Sinh khi nào, hai đứa cũng không biết. Hơn nữa, trước đến nay làm gì có chuyện cho quỷ ăn sinh nhật, nên trong trí nhớ hai bé hoàn toàn không biết ăn sinh nhật là gì.

Hạ Cô Hàn cũng không giải thích chuyện, làm sao y biết hôm nay là sinh của tụi nhỏ, chỉ hỏi lại vấn đề đó một lần nữa.

Năm 1-2 thì cũng chả nghĩ nhiều, nghe ông chủ nhỏ nói vậy, liền liên thanh mà kể ra 108 món ngon thế giới.

Năm 3 đứng một bên nhìn anh chị mà  hâm mộ không thôi, bé không nhớ sinh nhật của mình, cũng không biết sau này có được ăn sinh nhật hay không?

Hạ Cô Hàn nhìn Năm 3 liền biết bé đang nghĩ gì, không khỏi búng nhẹ vào trán nó, khuôn mặt Năm 3 nhanh chóng méo xệch ủy khuất mà nhìn về phía y.

Hạ Cô Hàn: “Con không có muốn ăn sao?”

Năm 3: “Nhưng hum nay là sinh nhựt của tị với an……”

Câu nói ngọng nghịu của bé còn chưa dứt, thì Năm 1 Năm 2 đứng bên cạnh đã oa lên, sau đó mỗi đứa nắm một bên tay Năm 3 lắc lư, Năm 1 còn hôn hôn lên mặt em út, cười tủm tỉm mà nói: "Chị cho phép em sinh nhật chung một ngày với tụi chị."

Năm 2 cũng không kém cạnh, nhanh chóng mà nói: "Đúng vậy, anh cũng cho phép em chung một ngày sinh nhật."

Năm 3 sửng sốt trong chốc lát, khe khẽ mà nở nụ cười, sau đó ngẩng mặt hớn hở mà nói: "Vậy.... Vậy hum nay cụng là sinh nhựt của ton!"

Thế là ba đứa nhỏ nhanh chóng order món với Hạ Cô Hàn, lúc đầu chỉ định làm ba đứa nhỏ vui, nhưng ba đứa vui quá thì tới lượt Hạ Cô Hàn lại rầu.

Hạ Cô Giang bên này nhanh chóng bật bài nhạc chúc mừng sinh nhật, rồi chờ thằng anh họ đang lấy bùa ra để làm Mãn Hán toàn tịch. Mọi người cũng bu lại xung quanh, nhanh chóng vỗ tay mà hát bài chúc mừng sinh nhật cho ba bé.

Ba đứa nhỏ một bên thì cười đến mang tai, một bên thì ra sức ăn.

Năm 1-2-3 còn nói, hôm nay chính là ngày mà ba bé vui nhất!

Cố đầu bếp bên này nướng xong xuôi thì cũng bưng qua cho Hạ hoàng thượng. Xiên nướng được nướng vàng óng thơm phức, xếp chỉnh tề trên dĩa trắng.

Sau đó Cố đầu bếp lại nhanh chóng hoá thân thành Cố quý phi đút cho Hạ hoàng thượng ăn, quả thật Hạ Cô Hàn chỉ cần ngồi rồi há miệng nhai nuốt là được.

Tổ trọng án bên này nhìn tình cảnh hai vợ chồng Tổ trưởng thì cùng một suy nghĩ, chính là họ muốn thoát fan tập thể và không bao giờ quay xe. Ấn tượng đầu của họ về Cố Tấn Niên chính là Bá quỷ tổng tài sắc đẹp max điểm, chân dài tới nách, mạnh mẽ khủng bố, sang chảnh ngút trời, nhưng bây giờ thì...

Tiệc BBQ chiều hoàng hôn cũng nhanh chóng trôi qua, mọi người nhốn nháo đến tận nửa đêm mới chịu về phòng ngủ. Chính là một giấc ai nấy cũng nghỉ đến giữa trưa hôm sau.

Chờ giờ cơm quá, lại có một người bên Bộ ngành đặc thù đến biệt thự.

Hắn đến là truyền tin cho Hạ Cô Hàn.

"Ông chủ Hạ, đây là thư bên tiểu khu Điền Đông hoa viên gửi đến, nói là phải đưa tận tay ngài."

Hạ Cô Giang nghe thì ở một bên buồn bực nói: “Điền Đông hoa viên không phải bị chính phủ khống chế rồi sao? Bên kia muốn liên lạc sao không gọi một cú, thời đại này rồi còn đưa thư?"

Hạ Cô Hàn nghe thì đoán được người thư là của ai đưa tới. Nhưng vẫn đưa tay nhận lấy phong thư, mà mở ra xem.

Quả nhiên, y đoán không sai mà, tin là từ Quỷ thị gửi đến, nói là Mùng 1 tháng chạp bên Quỷ thị có tổ chức đại thị, mời Hạ Cô Hàn đến tham dự cho vui.

Không cần đoán, khẳng định là chúng quỷ bên Quỷ thị đã thèm Quỷ phù rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Chúng quỷ ở Quỷ Thị: Thèm, thiệt là thèm.

Năm 1-2-3: Ợ~~ no quá ba má ơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau