Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 151: CÙNG MỘT NGƯỜI.

Trước Sau
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Nếu trước khi Hạ Cô Hàn nói câu đó thì thái độ của cha con Nhậm Học Lễ cùng Nhậm Tĩnh Huyên đối với y chính là khách khí vì là khách của Nhậm Tĩnh Tĩnh, nhưng sau câu nói đó thái độ của cả hai đối với Hạ Cô Hàn lại thay đổi hoàn toàn.

Bọn họ cũng không hoài nghi Nhậm Tĩnh Tĩnh hay không phản bác bất cứ thứ gì. Vì họ không muốn cho Nhậm Tĩnh Tĩnh lo lắng, nên Nhậm Học Lễ cũng không có nói cho Nhậm Tĩnh Tĩnh biết về tình huống sức khoẻ của ông, Nhậm Tĩnh Tĩnh sẽ không biết đến.

Vậy vì cớ gì, Hạ Cô Hàn lại biết?

Nhậm Học Lễ nhìn về phía Hạ Cô Hàn, cảm xúc lắng đọng trong mắt dần áp xuống, thay vào đó là cái lạnh lẽo sắc bén như một lưỡi dao.

Hạ Cô Hàn cũng không bị ánh mắt của Nhậm Học Lễ dọa, vẫn như cũ duy trì bộ dáng khí định thần nhàn, tiếp tục nói: “Nhậm tiên sinh hẳn là đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ rồi đúng không?”

“Đúng vậy.” Nhậm Học Lễ ngữ khí bình đạm, “Kết quả kiểm tra cũng không có dị thường.”

Phong thủy căn biệt thự này tốt, nên tẩm bổ không ít linh khí cho Nhậm Học Lễ, mà ông cũng thường xuyên rèn luyện thân thể nên có ngoài 60 cũng không bị tam cao. Nhưng hơn 1 tháng trước, Nhậm Học Lễ bắt đầu cảm giác được cả người đau nhức, ông cũng chỉ nghĩ bản thân làm việc nhiều nên mới mệt mỏi. Nhưng khi nghe Hạ Cô Hàn nói xong, quả thật nghĩ lại ông cảm thấy giấc ngủ của chính mình quả thật không an ổn chút nào.

Rõ ràng trong phòng ngủ chỉ có chính mình một người, lại luôn là cảm giác có người mở cửa tiến vào nằm ở bên cạnh, sau đó còn cùng ông nói chuyện. Ông cảm giác được ý thức của mình vẫn còn thanh tỉnh, nên định ngồi dậy xem là ai thì cơ thể lại không cử động được, hoàn toàn giống với việc bị bóng đè.

Loại trạng thái này giằng co hơn nửa tháng, Nhậm Học Lễ cũng ý thức được bản thân mình có vấn đề nên đã đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, nhưng kết quả cũng không có bệnh xấu nào cả.

Chuyện Nhậm Học Lễ đi kiểm tra sức khoẻ đương nhiên Nhậm Tĩnh Tĩnh biết, cô khi đó còn nghĩ Nhậm Học Lễ sợ cô lo mà dùng kết quả tốt để lừa gạt cô.

Nhưng hiện tại nghệ Hạ Cô Hàn nói ra những vấn đề trên cơ thể của Nhậm Học Lễ, Nhậm Tĩnh Tĩnh mày trực tiếp nhíu lại, “Ba, thân thể ba không thoải mái sao lại không nói cho con biết?”

Lão đầu nhi giây trước còn tràn ngập uy nghiêm, thì hiện đã rụt rụt cổ, bộ dáng có chút chột dạ mà nói: “Không phải không có vấn đề gì sao?”

Vì phòng ngừa Nhậm Tĩnh Tĩnh tiếp tục truy vấn, Nhậm Học Lễ lập tức hỏi Hạ Cô Hàn: “Ông chủ Hạ có biết nguyên nhân là vì sao không?”

Hạ Cô Hàn không đáp mà hỏi lại: “Đất trong hoa viên kia đổi từ lúc nào? Ai là người đã đổi?"

Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng những người ở đây đều thông minh, nên nhanh chóng hiểu được ý của Hạ Cô Hàn.

Nhậm Tĩnh Huyên trầm ngưng hỏi: “Ý của ông chủ Hạ, có phải là đã có người làm gì đó lên đất trong hoa viên?”

“Ừm.” Hạ Cô Hàn lười biếng mà lên tiếng, cảm thấy ngồi có hơi mệt, nên nghiêng người dựa vào vai ông chồng quỷ đang ngồi kế bên.

Cái tư thế ngồi cực kì quái dị, vậy mà người trong phòng không ai để ý đến, vì hiện tại họ đã vội câu nói của Hạ Cô Hàn hấp dẫn điện chú ý.

Nhậm Học Lễ trầm ngâm trong chốc lát, mới  nói: “Sự tình trong nhà đều là trợ lý của ta phụ trách, đất trồng hoa viên định kì cũng là cậu ta đổi "

Công việc ngày thường của Nhậm Học Lễ cùng Nhậm Tĩnh Tĩnh vô cùng bận rộn, hai vợ chồng Nhậm Tĩnh Huyên đại đa số đều ở ktx của trường, nên việc nhà đều được giao cho trợ lý của  Nhậm Học Lễ quản lý. Vị trợ lý này tên là Từ Lưu, đi theo Nhậm Học Lễ  gần mười năm, Nhậm Học Lễ cũng đem gã như người trong nhà mà tín nhiệm

Nhậm Học Lễ chưa từng nghĩ tới chuyện Từ Lưu sẽ phản bội ông. Nên theo bản năng liền nói thay cho Từ Lưu, còn nói có khi nào Từ Lưu bị người khác lợi dụng mà không biết?

Từ Lưu?

Hạ Cô Hàn cảm thấy tên này có chút quen tai, liền lấy di động ra lướt đến tin nhắn Mâu Hàng Âm gửi, trong đó có một tấm hình, rồi đưa đến trước mặt Nhậm Học Lễ, “Người trên ảnh chụp có phải hay không là Từ Lưu?”

Trên ảnh chụp là một người nam nhân trung niên, bận một bộ tây trang ngay ngắn, hướng về phía màn hình mà nở nụ cười ngây ngô, thoạt nhìn đôn hậu thành thật, đúng là trợ lý sinh hoạt của Nhậm Học Lễ - Từ Lưu.

“Là cậu ta” Nhậm Học Lễ nhíu lại mày hỏi: “Ông chủ Hạ biết cậu ấy?”

Hạ Cô Hàn không chút để ý mà đáp: “Gã hiện tại đang ở nơi nào?”

“Về quê,” Nhậm Học Lễ nghĩ nghĩ, “Hai ngày trước cậu ta nói muốn nghỉ phép, vì cháu trai qua đời, nên phải về chịu tang."

Hạ Cô Hàn: “Nhà gã ở Hàng Châu?”

Nhậm Học Lễ: “Đúng vậy.”



Vậy thì đúng rồi, Từ Lưu này đúng là vị thúc thúc của người bệnh đã tự sát kia.

Dựa theo những gì Mâu Hàng Âm đã  điều tra được, huân hương của người bệnh chính là Từ Lưu cung cấp. Mà diễn vụ trong biệt thự Nhậm gia bên này cũng chính là gã phụ trách, trộn vôi Âm phủ với đất trong hoa viên, hẳn là Từ Lưu đã làm.

Bất quá gã hiện tại không ở Hàng Châu, cũng không trở về Đồng Châu, vậy gã đi đâu?

Hạ Cô Hàn tạm thời buông vấn đề này, đứng lên, “Có thể đưa tôi ra hoặc viên được không?”

Nhậm Tĩnh Huyên lập tức đứng dậy, cung cung kính kính ở phía trước dẫn đường.

Mà Nhậm Tĩnh Tĩnh lại bị Nhậm Học Lễ gọi lại, thấp giọng hỏi: “Sao con quen biết ông chủ Hạ?”

Nhà bọn họ trước nay đều không có mối quan hệ trong phương diện này, làm sao mà Nhậm Tĩnh Tĩnh lại quen biết Hạ Cô Hàn?

“Ba, nói ra thì ba nhưng đừng sợ nha.” Nhậm Tĩnh Tĩnh trước tiên nói một câu an thần cho ông.

Nhưng an thần đâu không thấy, Nhậm Học Lễ nghe thì liền lập túc lo lắng, vội vàng hỏi: “Là con xảy vấn đề sao?”

“Thật đúng là cùng con có quan hệ.”

Nhậm Tĩnh Tĩnh nói xong thì lấy ra Balo thú cưng để lên đùi, sau đó mở khoá kéo, hướng vào bên trong Balo nói: "Năm 1-2-3 kêu ông ngoại đi con "

Trên đường về, hai chị em Năm 1-2- đã thì thầm bên tai Nhậm Tĩnh Tĩnh về thân thế Năm 3, nên hiện tại cô xem Năm 3 như đứa con út của mình luôn.

Nên Nhậm Tĩnh Tĩnh mới kêu Năm 3 gọi Nhậm Học Lễ là ông ngoại

Nhậm Học Lễ vẻ mặt ngơ ngác,  không biết Nhậm Tĩnh Tĩnh đang nói gì, định mở miệng thì lại thấy Balo trên đùi của con gái cử động, sau đó ba con rối bông từ bên trong bò ra ngoài.

Chúng nó đồng loạt đứng trên bàn, hướng về phía Nhậm Học Lễ hô lớn:

"Ông ngoại!”

Nhậm Học Lễ: “……”

Ông không khỏi trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm này ba con rối bông trước mặt.

Năm 3 thấy  Nhậm Học Lễ không đáp lại, nghi hoặc hỏi anh chị đang đứng bên cạnh, “On ngoại, xao lại hông chả lời?”

Năm 1  thâm trầm đoán: “Ông ngoại bị doạ cho ngơ luôn rồi.”

Năm 2 còn lại làm vẻ mặt lo lắng: “Nếu ông ngoại không chịu nhận chúng ta thì sao đây?”

Năm 1: “Không biết nữa, người bình thường đều không chấp nhận chúng ta nha.”

Ba đứa nhỏ nhìn nhau liếc mắt một cái, động tác nhất trí mà hơi xụ mặt, “Ai” than tiếng đầy thê lương.

Đừng hỏi, hỏi liền thấy sầu.

Ba đứa nhỏ quá mức linh động, linh động đến không giống người máy. Cho nên một lát sau, Nhậm Học Lễ mới không nghĩ chúng là người máy nữa, nhưng vẫn có chút khó tin mà nhìn về phía Nhậm Tĩnh Tĩnh, “Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

“Con cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì,” Nhậm Tĩnh Tĩnh rũ mắt nhìn chăm chú vào ba đứa nhỏ, ánh mắt vô cùng ôn nhu, “Nhưng con có thể xác định Năm 1 Năm 2 chính là con ruột của con.” Huyết mạch tương liên không bao giờ đánh lừa được, nhất là tình mẫu tử thiêng liêng cao cả.

Nhậm Học Lễ biết Nhậm Tĩnh Tĩnh nói con ruột là ai.

Lúc trước quả thật ông chả ưa gì Hạ Thành, nhưng Nhậm Học Lễ cũng vô cùng chờ mong ngày hai cháu ngoại chào đời, chỉ là ông không nghĩ tới, con gái về quê chồng một chuyến trở lại liền quyết tâm muốn ly hôn, hai cháu ngoại còn trong bụng cũng mất đi.

Cứ việc mấy năm nay Nhậm Tĩnh Tĩnh hoàn toàn buông tay chuyện hôn sự, nhưng Nhậm Học Lễ biết, trong lòng  con gái còn vô cùng thương nhớ  hai đứa nhỏ, nên mỗi năm đến ngày giỗ, dù là chuyện gấp thì Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng sẽ bỏ để đến Thượng Tiều đảo ở vài ngày.

Tuy rằng không biết trong lúc này đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại hai đứa cháu ngoại lại lấy phương thức như thế trở lại, xem như là một loại an ủi với Nhậm Tĩnh Tĩnh.



Nhậm Học Lễ cũng coi như là người đã trải qua sóng to gió lớn, nên rất nhanh đã chấp nhận chuyện này, còn duỗi tay sờ đầu ba đứa nhỏ, cười khích lệ nói: “Các con rất ngoan.”

Năm 1-2-3 vô cùng mẫn cảm đối với cảm xúc người khác, nên biết Nhậm Học Lễ đây là thiệt tình thực lòng tiếp thu chúng nó, liền hướng Nhậm Học Lễ nhếch miệng cười.

Nhậm Học Lễ cũng theo đó mà cười tươi.

“Đi thôi, ra hoa viên nhìn xem.”

***

Đồng Châu nằm ở phía nam, dù tới đông thì nhiệt độ cũng không xuống quá thấp, trong hoa cỏ trong hoa viên vẫn sinh trưởng tốt tươi. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy được dù chúng không héo úa nhưng phần đầu lại khẽ rũ xuống.

Nhậm Tĩnh Huyên là người thường, nên không nhìn thấy thứ đó, chỉ là khi đi vào hoa viên, hắn liền cảm thấy không khí nơi này lại áp lực hơn so với những nơi khác. Không những thế, còn có thứ gì đó đang ngấm vào thân thể, khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.

"Ông chủ Hạ, nơi này khiến tôi thật không thoải mái." Hắn nói ra cảm giác của mình với Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Hàn: “Đó là hiển nhiên.”

Trong mắt Hạ Cô Hàn, bùn đất trồng hoa viên đang toát ra từng đợt từng đợt sương mù màu đen, ăn mòn linh khí xung quanh.

Linh khí càng lúc càng tiêu hao, thì sương mù càng lúc càng lan tràn vào bên trong biệt thự.

Sương đen là từ âm khí cùng quỷ khí đủ tạo thành, tự nhiên sẽ khiến người cảm thấy không thoải mái.

Hạ Cô Hàn cũng không giải thích những thứ này cho Nhậm Tĩnh Huyên nghe, y đứng yên mà mắt nhắm lại, sương đen xung quanh bị linh khí cường đại từ đâu ập tới, ép trở lại vào đất. Có Hạ Cô Hàn gia nhập, sương đen căn bản là không phải là đối thủ với linh khí.

“Lão quỷ.” Hạ Cô Hàn mở mắt ra, hướng Cố Tấn Niên nhìn thoáng qua.

Cố Tấn Niên: “Ừm”

Cố Tấn Niên chỉ phất phất tay, bùn đất trong hoa viên nhanh chóng bốc cháy, ngọn lửa u lam rừng rực thiêu đốt tất cả âm- quỷ khí bên trong.

Ngọn lửa như có nhận thức, hoả cỏ đều còn nguyên, chỉ thiêu cháy vôi được trộn lẫn bên trong bùn đất.

Nhậm Tĩnh Huyên ẩn ẩn có thể nhìn ra ngọn lửa u lam bỗng dưng xuất hiện, thì vô cùng kinh ngạc, khi nãy nghe Hạ Cô Hàn nói về tình trạng thân thể ba hắn, hắn đã thấy người này không tầm thường, giờ được tận mắt chứng kiến quả thật chỉ có thể nói là bậc cao nhân.

“Cái này……”

Hắn há miệng thở dốc, lại không biết phải hình dung thế nào cho đúng. Hắn không chỉ nhìn thấy ngọn lửa u lam, mà hắn còn cảm nhận được không khí xung quanh như tươi mát hơm, áp lực khi nãy cũng biến mất, tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.

Thời điểm Nhậm Tĩnh Tĩnh cùng Nhậm Học Lễ ra đến hoa viên, thì ngọn lửa đã đốt tới kết thúc, Nhậm Học Lễ cái gì cũng không thấy, nhưng ông cũng có thể cảm nhận được đau nhức mỏi mệt hơn một tháng nay hoàn toàn biến mất. Bản thân như trẻ ra hơn vài tuổi.

"Đốt cháy hết rồi!"

"Ông chủ nhỏ giỏi quá đi mất!"

Ngọn lửa u lam tắt, ba đứa nhỏ cũng ồn ào mà tâng bốc Hạ Cô Hàn một phen.

Nhậm Tĩnh Huyên đột nhiên nghe được thanh âm xa lại, theo tiếng nhìn lại, liền thấy Nhậm Học Lễ đang ôm trong ngực ba con rối bông.

Thoáng sửng sốt một chút, hắn vội hỏi Nhậm Học Lễ: “Ba, nãy là chúng nói chuyện ư?”

Nhậm Học Lễ gật gật đầu, khoe khoang nói: “Chúng nó là cháu ngoại gái cháu ngoại trai của ba, đáng yêu lắm phải không?”

Năm 1-2-3 đồng loạt xoay sang nhìn Nhậm Tĩnh Huyên toét miệng mà cười, lộ ra răng nhỏ, như hàm cá mập, “Thúc thúc ngài thấy tụi con đáng yêu hơm?”

Nhậm Tĩnh Huyên: “…… Thật đáng yêu.”

-----Còn tiếp-----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau