Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản
Chương 197
Xe khách ở trạm lớn Hương Vân thị ngừng ở Tiểu Hà trấn, hành khách lục đục xuống trạm, người cuối cùng bước xuống là một lão nhân râu tóc bạc trắng. Nhìn qua thì thấy bề ngoài lão lớn tuổi, nhưng bước chân lại chắc chắn, chậm rãi mà hoà vào đám người, không khiến kẻ nào chú ý.
Ngoài cửa bến xe đều có tài xế xe ba bánh chờ sẵn, lão nhân từ chối sự mời gọi nhiệt tình của những tài xế, một mình tự đi trấn nhỏ, cuối cùng phỏng chừng cảm thấy mệt mỏi, ở một cửa hàng tiện lợi liền dừng lại, hướng chủ quán xin một cái ghế dựa, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cư dân ở Tiểu Hà trấn không quá nhiều, mọi người đều quen nhau, chủ quán lần đầu thấy lão nhân này, nên thời điểm đưa nước liền hỏi: "Lão nhân gia không phải người ở đây đúng không? Ngài đến thăm người thân à?"
Lão nhân một bên nhận ly nước nói cảm tạ, uống một ngụm mà trả lời: "Chỉ đi ngang qua thôi."
Chủ quán còn định nói gì, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt vẩn đục của lão, đôi mắt bắt đầu tan rã.
Ngay sau đó, thanh âm khàn khàn của lão nhân như có ma lực vang lên bên tai chủ quán, "Mấy ngày nay có người ngoài tới Tiểu Hà trấn không?"
Chủ quán ngốc lăng mà lắc đầu, ngơ ngác nói, "Không có, đại đa số đều là người trong trấn."
Tiểu Hà trấn quả thật là một cái trấn nhỏ, cũng không phải nơi du lịch nổi tiếng, mỗi năm ngoại trừ thăm người thân trong trấn, thì rất ít khi có người ngoài xuất hiện. Cửa hàng tiện lợi ở trước ngã tư, nếu có người lạ vào trấn, đương nhiên chủ quán sẽ biết đầu tiên.
Lão nhân lại hỏi một lần nữa, đáp án của chủ quán vẫn như thế, lão ta mới đứng dậy, chắp tay sau lưng, chậm rì rì rời khỏi.
Đến khi thân ảnh lão nhân biến mất, đôi mắt của ông chủ cửa hàng tiện lợi mới khôi phục tinh thần, hắn mê mang ngó đường cái, không nhớ được chuyện gì vừa phát sinh.
"Kỳ quái, hình như hồi nãy có ai ở đây mà ta?"
Ông chủ quán tự sờ cái đầu láng mo không tóc của mình, vẻ mặt ngơ ngác bước trở vào tiệm, trong tay còn cầm ly nước.
Giữa trưa ngày sau, lão nhân lại xuất hiện.
Lão vẫn đi chậm rì rì đi trên dường cái trong trấn, đôi mắt vẩn đục đánh giá khắp nơi, sau khi xác định không có dị thường liền hướng đến phía bờ sông mà bước.
Hơn mười phút sau, lão nhân biến mất, mà căn nhà hoang cạnh bờ sông lại xuất hiện một người bận áo choàng có mũ lùm xùm. Vành mũ to rộng che khuất cả khuôn mặt, khiến người khác không nhìn ra giới tính.
Gã duỗi tay đẩy ra cánh cửa gỗ cũ nát, quen thuộc mà bước vào bên trong, trước hết gã đi hướng bên trái, gian nhà này đóng cửa đến kín kẽ, khẽ đẩy ra liền thấy cả rõ bên trong phòng.
Căn phòng tối đen quen thuộc, nhìn vào khe cửa thì gã áo choàng đã loáng thoáng thấy được cảnh tượng bên trong.
Trong góc nhà có một cái lồng sắt, bên trong đang nhốt một người, người kia quỳ rạp trên mặt đất, tóc tai hỗn loạn, loáng thoáng còn thấy có sâu bò trên người.
Gã áo choàng đen nhìn người trong lồng sắt một hơi, như đã xác định gì đó mới thu hồi tầm mắt, hướng phía nhà chính mà đi.
Còn chưa đi đến nhà chính, đã nghe được tiếng mở cửa, gã áo choàng quay đầu nhìn lại, liền thấy một cậu trai khuôn mặt con nít cười đến hào hứng.
"Sư phụ!" Joker kinh hỉ mà hô, sau đó nhanh chóng chạy đến gã áo choàng, nhưng đến khoảng 2 mét liền dừng lại, đôi mắt tròn xoe tràn ngập đánh giá người trước mặt
Gã áo choàng khẽ cười một tiếng, thanh âm thô ách, "Còn hoài nghi ta?"
Joker cười cười, "Vạn sự tiểu tâm, đây là điều sư phụ đã dạy con."
Vì không ai biết được gã áo choàng là người hay quỷ.
Gã áo choàng búng tay, có thứ gì đó nhanh chóng bay về phía Joker, gã nhanh chóng duỗi tay tiếp được, sau đó mở ra lòng bàn tay.
Đó là một con cổ trùng màu xanh biếc, toàn thân như viên ngọc phỉ thúy, tản ra hơi thở kì lạ.
Joker nhẹ điểm điểm lên đầu cổ trung màu xanh trên người con sâu nhanh chóng rút đi, cả người nó trở nên trong suốt như pha lê. Đôi tay Joker nâng cổ trùng hướng tới gã áo choàng, khuôn mặt tươi cười giờ mới thêm chân thành cung kính, "Sư phụ."
Nguyên lai đây là một cách thức mà hai thầy trò xác định thân phận của nhau.
Gã áo choàng thu hồi cổ trùng, gật gật đầu, dù áo choàng to rộng che khuất biểu cảm gương mặt, nhưng vẫn không giấu được vẻ vội vàng, "Cổ trùng của con đâu? Đưa ta xem."
Đôi mắt Joker sáng rỡ, thời điểm nhìn gã áo choàng, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái ái mộ, Joker như một đứa nhỏ muốn được khen ngợi, gấp gáo mà mời gã áo choàng vào nhà chính.
Bên trong nhà chính ánh sáng không tốt, thời tiết ẩm ướt âm u, xung quanh còn thỉnh thoảng truyền ra tiếng "Tê tê", khiến da đầu người tê dại. Nhìn nơi nào cũng thấy côn trùng sâu bọ mấy máy, đủ kiểu đủ dáng, thập phần khiếp sợ.
Joker cùng gã áo choàng lại đối với cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, nên thoải mái mà đi. Joker sau khi đi vào nhà chính, liền nhanh chóng bước đến bên tủ gỗ sát tường lấy ra một cái bình sứ màu đen, trong thanh âm tràn ngập chờ mong, "Sư phụ, đây là mẫu cổ."
Theo như lời Joker nói, mẫu cổ lag một con ve đen tuyền nhỏ bằng ngón út, được luyện thành cổ trùng. Nó lặng yên không tiếng động mà ngủ trong bình sứ, cái bụng nhỏ không ngừng run rẩy, vô số trứng từ sau đuôi con ve không ngừng tràn ra.
Trứng trùng rất nhỏ, mắt thường rất khó thấy được. Nhưng mẫu cổ một lần có thể sinh sản rất nhiều trứng, tụ lại với nhau thành một đống màu đỏ. Có thể thấy bên trong trứng trùng còn mấp máy nhẹ nhàng.
"Trứng trùng sau khi tiến vào cơ thể con người liền tự hoá thành tử cổ, sau đó sẽ trực tiếp ký sinh lên linh hồn người đó, một khi được mẫu cổ triệu hoán, tử cổ sẽ theo đó đem theo linh hồn người đó đưa tới mẫu cổ." Joker hưng phấn mà giới thiệu cho gã áo đen, "Quan trọng nhất chính là, mẫu cổ không cần kí sinh vào thân thể người sống."
Gã áo choàng đánh giá cổ trùng trong bình sứ, ánh mắt giấu trong áo choàng một mảnh âm trầm, lão có thể cảm nhận được hiệu thở âm lãnh từ cổ trùng truyền đến, phảng phất như có thể thấm vào cốt tủy. Nếu tử mẫu cổ lần này đúng như lời Joker nói, thì kế hoạch của họ sẽ có trợ giúp lớn.
Ánh mắt gã áo choàng nhanh chóng kích động.
Joker thấy sư phụ không nói lời nào, rất là vội vàng mà nói: "Sư phụ, vì thí nghiệm nguồn lực của tử cổ, con đã dùng nó lên không ít người, mẫu cổ sau đó có thể đem tử cổ triệu hoán trở về."
Dứt lời, chỉ thấy ngón tay Joker nhẹ nhàng chạm chạm vào cánh mẫu cổ, giây tiếp theo, cánh ve của mẫu cổ nhanh chóng chấn động một cách có quy luật, thanh âm đập cánh cũng nho nhỏ vang lên, theo không khí khuếch tán.
"Con tạm thời vẫn chưa kiểm tra ra phạm vi mà mẫu cổ có thể triệu hoán tử cổ, nhưng khắp Hương Ván thị là không thành vấn đề." Joker nói.
Cùng thời gian, từ cửa nhà chính truyền đến một chút động tĩnh nhỏ, ánh mắt Joker nhanh chóng sáng lên, "Sư phụ, chúng nó đã trở lại!"
Joker nhanh chóng nhìn ra phía ngoài.
Mùa đông không có ve, nhưng giờ phút này không biết ở đâu mấy con ve từ phía bờ sông bay vào nhà. Mắt người thường không thể thấy được, nhưng những thiên sư Khai Thiên Nhãn, liền thấy được những con ve đó không phải đơn giản như vậy.
Mấy cái chân của nó đều câu lấy một cái bóng người, ánh mắt của cái bóng mơ màng hồ đồ bị con ve cắp về. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời mạ lên thân thể những con ve một tầng kim quang, thoạt nhìn hư ảo lại yếu ớt.
Những cái bóng này đều là sinh hồn mà tử cổ câu về! Mỗi sinh hồn đều hoàn chỉnh, không hề chịu tổn thương khi bất ngờ rời khỏi cơ thể.
Gã áo choàng nhìn thấy những sinh hồn này liền vung tay, sinh hồn như bị thứ gì đó hút lấy, sôi nổi mà lao vào ống tay áo của lão ta. Rất nhanh, những sinh hồn liền hoá thành ngọn lửa vàng nhạt, trong lòng bàn tay lão lập loè chớp động.
Lão liền đem ngọn lửa tiến vào thân thể chính mình, đem linh hồn chi lực chuyển hoá thành nguồn lực của bản thân.
Gã áo đen rất lâu không cử động.
Joker nhìn cái lưng hơi khòm của lão như thẳng lên không ít, hơi thở trên người cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Giống như một người già bỗng dưng trẻ lại như cải lão hoàn đồng, liền biết đó là nhờ vào nguồn lực mà sinh hồn đem tới.
Một lúc lâu sau, gã áo choàng rốt cuộc cũng thở phào một hơi, thanh âm vui sướng đầy kích động, "Chi Dương, còn làm tốt lắm! Lần này con đã lập công lớn rồi."
Lão nắm chặt bình sứ đen trong tay, ánh mắt khuất trong mũ áo chớp động, dã tâm không giấu được cứ thế tràn ra.
"Có thể giúp được với sư phụ, là vĩnh hạnh của đồ đệ!" Joker hưng phấn mà nói.
Gã áo choàng vươn tay vỗ bả vai Joker, như một sự cổ vũ.
Joker liền thuận thế nói: "Sư phụ, còn có thể nhìn xem người thế nào không?"
Trong giọng nói của gã khổng giấu được sự tò mò, nhưng lại đầy thấp thỏm và cung kính. Gã chỉ muốn xem người trước nay dạy dỗ mình bộ dạng như thế nào, mà sẵn đây cũng muốn xem vị sư phụ này tín nhiệm gã ra sao.
Thấy gã áo choàng không đáp lại, khuôn mặt con nít nhanh chóng ảm đạm, không giấu được mất mát, "Nguyên lai sư phụ vẫn là không tín nhiệm con sao?"
Gã áo choàng nhìn ánh mắt mang đầy tâm sự nặng nề của Joker hồi lâu, sau đó khẽ thở dài một hơi, chung quy vẫn là không tháo xuống mũ áo choàng, "Sư phụ tin tưởng con, nhưng hiện tại còn không phải thời điểm."
Joker hơi há mồm còn muốn nói cái gì, cuối cùng lại im lặng mà đáp, "Con đã biết." Chỉ là bàn tay rũ ở hai bên nhanh chóng nắm chặt thành nắm đấm, nỗ lực khắc chế kích động của bản thân.
Gã áo choàng cũng không an ủi Joker, mà chỉ vươn tay một lần nữa vỗ bả vai gã, sau đó xoay lưng rời đi.
Đi tới cửa, còn xoay người nhìn Joker một cái. Thời điểm xoay người, nụ cười nhạt không thường vươn lên khoé miệng lão.
Chỉ là một người cổ mà thôi, tín nhiệm cái gì?
Đợi sau khi gã áo choàng đi khỏi căn nhà hoang, một lúc sau một trận gió kì lạ từ đâu thổi qua, cỏ dại rậm rạp cao nửa người trong sân viện lay động khi bên ngoại lại không có gì. Lồng sắt trong phòng vẫn vậy, nhưng người bên trong đã không còn, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Mà phía nhà chính, Joker nãy giờ đang ẩn nhẫn nắm chặt tay, thân thể lại nhanh chóng thay đổi, cao lên hơn 20cm, ngũ quan non nớt cũng bị thay thế bằng khuôn mặt tuấn mỹ.
Chính là Cố Tấn Niên.
Mọi chuyện vừa mới phát sinh, đều trong lĩnh vực mà Cố Tấn Niên dựng lên, mà Joker chính là Cố Tấn Niên tự biến thành, hắn cùng gã áo choàng giao lưu, cũng là dựa vào cảm xúc trong lĩnh vực của gã áo choàng.
Nhờ vào tác dụng của lĩnh vực, nên có vài chi tiết gã áo choàng vô thức bỏ qua, lão cũng không phát hiện Joker không phải nguyên thân.
Ngoài cửa bến xe đều có tài xế xe ba bánh chờ sẵn, lão nhân từ chối sự mời gọi nhiệt tình của những tài xế, một mình tự đi trấn nhỏ, cuối cùng phỏng chừng cảm thấy mệt mỏi, ở một cửa hàng tiện lợi liền dừng lại, hướng chủ quán xin một cái ghế dựa, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cư dân ở Tiểu Hà trấn không quá nhiều, mọi người đều quen nhau, chủ quán lần đầu thấy lão nhân này, nên thời điểm đưa nước liền hỏi: "Lão nhân gia không phải người ở đây đúng không? Ngài đến thăm người thân à?"
Lão nhân một bên nhận ly nước nói cảm tạ, uống một ngụm mà trả lời: "Chỉ đi ngang qua thôi."
Chủ quán còn định nói gì, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt vẩn đục của lão, đôi mắt bắt đầu tan rã.
Ngay sau đó, thanh âm khàn khàn của lão nhân như có ma lực vang lên bên tai chủ quán, "Mấy ngày nay có người ngoài tới Tiểu Hà trấn không?"
Chủ quán ngốc lăng mà lắc đầu, ngơ ngác nói, "Không có, đại đa số đều là người trong trấn."
Tiểu Hà trấn quả thật là một cái trấn nhỏ, cũng không phải nơi du lịch nổi tiếng, mỗi năm ngoại trừ thăm người thân trong trấn, thì rất ít khi có người ngoài xuất hiện. Cửa hàng tiện lợi ở trước ngã tư, nếu có người lạ vào trấn, đương nhiên chủ quán sẽ biết đầu tiên.
Lão nhân lại hỏi một lần nữa, đáp án của chủ quán vẫn như thế, lão ta mới đứng dậy, chắp tay sau lưng, chậm rì rì rời khỏi.
Đến khi thân ảnh lão nhân biến mất, đôi mắt của ông chủ cửa hàng tiện lợi mới khôi phục tinh thần, hắn mê mang ngó đường cái, không nhớ được chuyện gì vừa phát sinh.
"Kỳ quái, hình như hồi nãy có ai ở đây mà ta?"
Ông chủ quán tự sờ cái đầu láng mo không tóc của mình, vẻ mặt ngơ ngác bước trở vào tiệm, trong tay còn cầm ly nước.
Giữa trưa ngày sau, lão nhân lại xuất hiện.
Lão vẫn đi chậm rì rì đi trên dường cái trong trấn, đôi mắt vẩn đục đánh giá khắp nơi, sau khi xác định không có dị thường liền hướng đến phía bờ sông mà bước.
Hơn mười phút sau, lão nhân biến mất, mà căn nhà hoang cạnh bờ sông lại xuất hiện một người bận áo choàng có mũ lùm xùm. Vành mũ to rộng che khuất cả khuôn mặt, khiến người khác không nhìn ra giới tính.
Gã duỗi tay đẩy ra cánh cửa gỗ cũ nát, quen thuộc mà bước vào bên trong, trước hết gã đi hướng bên trái, gian nhà này đóng cửa đến kín kẽ, khẽ đẩy ra liền thấy cả rõ bên trong phòng.
Căn phòng tối đen quen thuộc, nhìn vào khe cửa thì gã áo choàng đã loáng thoáng thấy được cảnh tượng bên trong.
Trong góc nhà có một cái lồng sắt, bên trong đang nhốt một người, người kia quỳ rạp trên mặt đất, tóc tai hỗn loạn, loáng thoáng còn thấy có sâu bò trên người.
Gã áo choàng đen nhìn người trong lồng sắt một hơi, như đã xác định gì đó mới thu hồi tầm mắt, hướng phía nhà chính mà đi.
Còn chưa đi đến nhà chính, đã nghe được tiếng mở cửa, gã áo choàng quay đầu nhìn lại, liền thấy một cậu trai khuôn mặt con nít cười đến hào hứng.
"Sư phụ!" Joker kinh hỉ mà hô, sau đó nhanh chóng chạy đến gã áo choàng, nhưng đến khoảng 2 mét liền dừng lại, đôi mắt tròn xoe tràn ngập đánh giá người trước mặt
Gã áo choàng khẽ cười một tiếng, thanh âm thô ách, "Còn hoài nghi ta?"
Joker cười cười, "Vạn sự tiểu tâm, đây là điều sư phụ đã dạy con."
Vì không ai biết được gã áo choàng là người hay quỷ.
Gã áo choàng búng tay, có thứ gì đó nhanh chóng bay về phía Joker, gã nhanh chóng duỗi tay tiếp được, sau đó mở ra lòng bàn tay.
Đó là một con cổ trùng màu xanh biếc, toàn thân như viên ngọc phỉ thúy, tản ra hơi thở kì lạ.
Joker nhẹ điểm điểm lên đầu cổ trung màu xanh trên người con sâu nhanh chóng rút đi, cả người nó trở nên trong suốt như pha lê. Đôi tay Joker nâng cổ trùng hướng tới gã áo choàng, khuôn mặt tươi cười giờ mới thêm chân thành cung kính, "Sư phụ."
Nguyên lai đây là một cách thức mà hai thầy trò xác định thân phận của nhau.
Gã áo choàng thu hồi cổ trùng, gật gật đầu, dù áo choàng to rộng che khuất biểu cảm gương mặt, nhưng vẫn không giấu được vẻ vội vàng, "Cổ trùng của con đâu? Đưa ta xem."
Đôi mắt Joker sáng rỡ, thời điểm nhìn gã áo choàng, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái ái mộ, Joker như một đứa nhỏ muốn được khen ngợi, gấp gáo mà mời gã áo choàng vào nhà chính.
Bên trong nhà chính ánh sáng không tốt, thời tiết ẩm ướt âm u, xung quanh còn thỉnh thoảng truyền ra tiếng "Tê tê", khiến da đầu người tê dại. Nhìn nơi nào cũng thấy côn trùng sâu bọ mấy máy, đủ kiểu đủ dáng, thập phần khiếp sợ.
Joker cùng gã áo choàng lại đối với cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, nên thoải mái mà đi. Joker sau khi đi vào nhà chính, liền nhanh chóng bước đến bên tủ gỗ sát tường lấy ra một cái bình sứ màu đen, trong thanh âm tràn ngập chờ mong, "Sư phụ, đây là mẫu cổ."
Theo như lời Joker nói, mẫu cổ lag một con ve đen tuyền nhỏ bằng ngón út, được luyện thành cổ trùng. Nó lặng yên không tiếng động mà ngủ trong bình sứ, cái bụng nhỏ không ngừng run rẩy, vô số trứng từ sau đuôi con ve không ngừng tràn ra.
Trứng trùng rất nhỏ, mắt thường rất khó thấy được. Nhưng mẫu cổ một lần có thể sinh sản rất nhiều trứng, tụ lại với nhau thành một đống màu đỏ. Có thể thấy bên trong trứng trùng còn mấp máy nhẹ nhàng.
"Trứng trùng sau khi tiến vào cơ thể con người liền tự hoá thành tử cổ, sau đó sẽ trực tiếp ký sinh lên linh hồn người đó, một khi được mẫu cổ triệu hoán, tử cổ sẽ theo đó đem theo linh hồn người đó đưa tới mẫu cổ." Joker hưng phấn mà giới thiệu cho gã áo đen, "Quan trọng nhất chính là, mẫu cổ không cần kí sinh vào thân thể người sống."
Gã áo choàng đánh giá cổ trùng trong bình sứ, ánh mắt giấu trong áo choàng một mảnh âm trầm, lão có thể cảm nhận được hiệu thở âm lãnh từ cổ trùng truyền đến, phảng phất như có thể thấm vào cốt tủy. Nếu tử mẫu cổ lần này đúng như lời Joker nói, thì kế hoạch của họ sẽ có trợ giúp lớn.
Ánh mắt gã áo choàng nhanh chóng kích động.
Joker thấy sư phụ không nói lời nào, rất là vội vàng mà nói: "Sư phụ, vì thí nghiệm nguồn lực của tử cổ, con đã dùng nó lên không ít người, mẫu cổ sau đó có thể đem tử cổ triệu hoán trở về."
Dứt lời, chỉ thấy ngón tay Joker nhẹ nhàng chạm chạm vào cánh mẫu cổ, giây tiếp theo, cánh ve của mẫu cổ nhanh chóng chấn động một cách có quy luật, thanh âm đập cánh cũng nho nhỏ vang lên, theo không khí khuếch tán.
"Con tạm thời vẫn chưa kiểm tra ra phạm vi mà mẫu cổ có thể triệu hoán tử cổ, nhưng khắp Hương Ván thị là không thành vấn đề." Joker nói.
Cùng thời gian, từ cửa nhà chính truyền đến một chút động tĩnh nhỏ, ánh mắt Joker nhanh chóng sáng lên, "Sư phụ, chúng nó đã trở lại!"
Joker nhanh chóng nhìn ra phía ngoài.
Mùa đông không có ve, nhưng giờ phút này không biết ở đâu mấy con ve từ phía bờ sông bay vào nhà. Mắt người thường không thể thấy được, nhưng những thiên sư Khai Thiên Nhãn, liền thấy được những con ve đó không phải đơn giản như vậy.
Mấy cái chân của nó đều câu lấy một cái bóng người, ánh mắt của cái bóng mơ màng hồ đồ bị con ve cắp về. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời mạ lên thân thể những con ve một tầng kim quang, thoạt nhìn hư ảo lại yếu ớt.
Những cái bóng này đều là sinh hồn mà tử cổ câu về! Mỗi sinh hồn đều hoàn chỉnh, không hề chịu tổn thương khi bất ngờ rời khỏi cơ thể.
Gã áo choàng nhìn thấy những sinh hồn này liền vung tay, sinh hồn như bị thứ gì đó hút lấy, sôi nổi mà lao vào ống tay áo của lão ta. Rất nhanh, những sinh hồn liền hoá thành ngọn lửa vàng nhạt, trong lòng bàn tay lão lập loè chớp động.
Lão liền đem ngọn lửa tiến vào thân thể chính mình, đem linh hồn chi lực chuyển hoá thành nguồn lực của bản thân.
Gã áo đen rất lâu không cử động.
Joker nhìn cái lưng hơi khòm của lão như thẳng lên không ít, hơi thở trên người cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Giống như một người già bỗng dưng trẻ lại như cải lão hoàn đồng, liền biết đó là nhờ vào nguồn lực mà sinh hồn đem tới.
Một lúc lâu sau, gã áo choàng rốt cuộc cũng thở phào một hơi, thanh âm vui sướng đầy kích động, "Chi Dương, còn làm tốt lắm! Lần này con đã lập công lớn rồi."
Lão nắm chặt bình sứ đen trong tay, ánh mắt khuất trong mũ áo chớp động, dã tâm không giấu được cứ thế tràn ra.
"Có thể giúp được với sư phụ, là vĩnh hạnh của đồ đệ!" Joker hưng phấn mà nói.
Gã áo choàng vươn tay vỗ bả vai Joker, như một sự cổ vũ.
Joker liền thuận thế nói: "Sư phụ, còn có thể nhìn xem người thế nào không?"
Trong giọng nói của gã khổng giấu được sự tò mò, nhưng lại đầy thấp thỏm và cung kính. Gã chỉ muốn xem người trước nay dạy dỗ mình bộ dạng như thế nào, mà sẵn đây cũng muốn xem vị sư phụ này tín nhiệm gã ra sao.
Thấy gã áo choàng không đáp lại, khuôn mặt con nít nhanh chóng ảm đạm, không giấu được mất mát, "Nguyên lai sư phụ vẫn là không tín nhiệm con sao?"
Gã áo choàng nhìn ánh mắt mang đầy tâm sự nặng nề của Joker hồi lâu, sau đó khẽ thở dài một hơi, chung quy vẫn là không tháo xuống mũ áo choàng, "Sư phụ tin tưởng con, nhưng hiện tại còn không phải thời điểm."
Joker hơi há mồm còn muốn nói cái gì, cuối cùng lại im lặng mà đáp, "Con đã biết." Chỉ là bàn tay rũ ở hai bên nhanh chóng nắm chặt thành nắm đấm, nỗ lực khắc chế kích động của bản thân.
Gã áo choàng cũng không an ủi Joker, mà chỉ vươn tay một lần nữa vỗ bả vai gã, sau đó xoay lưng rời đi.
Đi tới cửa, còn xoay người nhìn Joker một cái. Thời điểm xoay người, nụ cười nhạt không thường vươn lên khoé miệng lão.
Chỉ là một người cổ mà thôi, tín nhiệm cái gì?
Đợi sau khi gã áo choàng đi khỏi căn nhà hoang, một lúc sau một trận gió kì lạ từ đâu thổi qua, cỏ dại rậm rạp cao nửa người trong sân viện lay động khi bên ngoại lại không có gì. Lồng sắt trong phòng vẫn vậy, nhưng người bên trong đã không còn, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Mà phía nhà chính, Joker nãy giờ đang ẩn nhẫn nắm chặt tay, thân thể lại nhanh chóng thay đổi, cao lên hơn 20cm, ngũ quan non nớt cũng bị thay thế bằng khuôn mặt tuấn mỹ.
Chính là Cố Tấn Niên.
Mọi chuyện vừa mới phát sinh, đều trong lĩnh vực mà Cố Tấn Niên dựng lên, mà Joker chính là Cố Tấn Niên tự biến thành, hắn cùng gã áo choàng giao lưu, cũng là dựa vào cảm xúc trong lĩnh vực của gã áo choàng.
Nhờ vào tác dụng của lĩnh vực, nên có vài chi tiết gã áo choàng vô thức bỏ qua, lão cũng không phát hiện Joker không phải nguyên thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất