Cửa Hàng Nhỏ Của Người Địa Cầu

Chương 11

Trước Sau
Diệp Hồng Thư là một người nóng tính, nhưng cũng là một người nóng tính có giáo dục.

Trong đống sách xếp từng chồng trên bàn, cậu cũng không đụng đến những quyển có thể cất những vật riêng tư, mà chỉ rút một quyển sách nhỏ được đóng gáy rõ ràng.

Trên gáy sách cũng không in tên tác giả hay nhà xuất bản này kia, mà chỉ có hai chữ 'Tổng hợp' đơn giản.

Sau khi Diệp Hồng Thư rút sách ra mới phát hiện quyển sách nhỏ không có vẻ gì đặc biệt lại được bao một lớp bìa cẩn thận.

Cậu ta khẽ giật mình, mở quyển sách ra nhìn.

Diệp Hồng Thư rất quen thuộc với cách thiết kế của Liễu Trạch, bởi vì giáo sư thường xuyên đem những thiết kế chi tiết của Liễu Trạch ra làm ví dụ, mà bản thân Diệp Hồng Thư cũng khá chú ý đến Liễu Trạch.

Cho dù những tác phẩm kia là của tập thể, trong chủ thể không nhìn được vết tích của Liễu Trạch mấy, nhưng trong cách xử lý chi tiết vẫn có thể thấy được một hai điểm.

Khi vừa mở sách ra nhìn, Diệp Hồng Thư liền nhận ra những hình vẽ khái quát trong quyển sách nhỏ này đều từ chính tay Liễu Trạch vẽ.

Vả lại những hình khái quát này, Diệp Hồng Thư cũng vô cùng quen thuộc, mới cách đây không lâu cậu còn thấy Liễu Trạch vẽ ngay trong phòng làm việc.

Liễu Trạch nói là luyện tay, nhưng Diệp Hồng Thư biết rất rõ ràng, đây tuyệt đối là hình khái quát có liên quan đến luận án tốt nghiệp.

Diệp Hồng Thư nhớ rất kỹ, thật ra thì đồ án tốt nghiệp của Liễu Trạch làm không tốt lắm.

Làm không được tốt lắm, có nghĩa là —— đối với họ, kết quả bình thường chính là không tốt.

Liễu Trạch làm một thiết kế về khu nghỉ dưỡng, nhưng bản thiết kế đó thực sự quá bình thường, bất kể là địa thế đến bố trí hay cảnh sắc, đều bình thường đến mức quá đáng.

So với thiết kế về làng du lịch, càng giống một bản ghi chú về thực cảnh thông thường rồi thêm thắt yếu tố về khu nghỉ dưỡng.

Mặc dù nói ra thì có vẻ bất công, nhưng so với những bản thiết kế bắt mắt của những sinh viên cùng khóa khác, bản thiết kế của Liễu Trạch có vẻ quá thực tế.

Đúng, không sai, là quá thực tế.

Thiết kế của anh tính toán vô cùng cặn kẽ đến địa thế và những cảnh sắc cần kết hợp, một chút chi tiết nhỏ đều được xử lý nghiêm túc đúng chỗ, nếu có thể lấy làmdự án thiết kế là có thể trực tiếp đưa vào thi công.

Đây là nguyên do lớn nhất khiến đồ án của Liễu Trạch không bị giáo sư trực tiếp đánh rớt.

Suy cho cùng, đồ án tốt nghiệp mà làm loại quy mô lớn như vậy vẫn còn là thiết kế rất bình thường, nhưng nếu hiệu quả thực cũng bình thường, tuyệt đối sẽ bị đánh rớt thẳng.

Bình thường mà nói, về phương diện thiết kế kiến trúc, làm đồ án tốt nghiệp đều sẽ cân nhắc làm cao ốc, sân vận động hay thậm chí là thiết kế nội thất, vừa lên sân khấu đã quăng ra tin nóng hổi là muốn trình bày thiết kế một khu nghỉ dưỡng quy mô với diện tích có thể lên đến sáu ngàn mẫu, xem như Liễu Trạch là người đầu tiên.

Đương nhiên, tác phẩm của anh không một ai hỏi đến, những người đến xem đề án phần lớn đều cảm thấy cậu sinh viên này mơ tưởng hão huyền.

Trước đó lúc ở công ty thấy Liễu Trạch vẽ những hình họa kia, Diệp Hồng Thư vừa mới nhắc đến 'đồ án tốt nghiệp', kết quả còn chưa hỏi xong đã bị Liễu Trạch cắt ngang còn được nhét thêm trái lựu to.

Toàn bộ quyển sách nhỏ này đều là phân tích chi tiết trong đồ án tốt nghiệp của Liễu Trạch khi trước, nhìn ra được đã có khá nhiều cải biến tiến bộ.

Diệp Hồng Thư lập xem hết quyển sách, lướt nhìn đến ghi chú ngày tháng trên trang giấy cuối cùng, phát hiện ngày ghi chú cách đây hai tháng.

Diệp Hồng Thư ngẩn người, lật đến cuối quyển sách, phát hiện cuối cùng còn kẹp vài tờ giấy mới ở đó.

Diệp Hồng Thư không nghĩ cũng biết những tờ giấy kia là cái gì, dứt khoát khép quyển sách lại.

Có thể thấy được Liễu Trạch không hề từ bỏ đồ án tốt nghiệp bình thường kia của anh.

Nhưng tại sao lại như vậy?

Diệp Hồng Thư đặt quyển sách trở lại chỗ cũ, nhìn một vòng các loại sách tham khảo về thiết kế được đặt gọn gàng ngăn nắp trên giá sách, nhưng không có tâm tình rút thử một quyển để xem.

Cậu nghe trong bếp truyền ra tiếng động, đứng dậy cầm dĩa trái cây ra ngoài phòng khách, hỏi Liễu Trạch một tiếng, rồi mở TV.

Phim truyền hình xem nhưng không hề chú tâm một chút nào, tràn ngập trong đầu cậu giờ là những tổ hợp chi tiết vừa nhìn thấy.

Cậu rất muốn hỏi Liễu Trạch, nhưng nghĩ đến lại nhớ thái độ của Liễu Trạch lúc ở công ty, cảm thấy có lẽ đối phương cũng không muốn nhắc đến đề tài này, thế là lặng lẽ nuốt hết những lời muốn nói xuống.

Diệp Hồng Thư không quen với cảm giác ngột ngạt này, nếu đối diện với cậu không phải là Liễu Trạch, chắc chắn sẽ hỏi thẳng.

Liễu Trạch bận rộn trong phòng bếp một trận, trước tiên gọt một dĩa dưa leo ra, để Diệp Hồng Thư ăn lót dạ trước.

Vừa ra đến phòng khách anh liền phát hiện Diệp Hồng Thư đã ăn hết dĩa trái cây, đang dựa vào ghế lười êm ái Liễu Trạch đã mua, nhắm hai mắt ngủ thiếp từ khi nào.

Liễu Trạch trái lại không bất ngờ mấy, những thứ trái cây kia đều lấy từ trong Vô Dụng Nhỏ, hương vị ngon lành hơn biết bao nhiêu so với trái cây mua ngoài chợ, ban đầu anh cũng không cắt quá nhiều, ăn hết là chuyện bình thường.

Anh thoáng nhìn qua Diệp Hồng Thư, chỉnh cánh quạt của điều hòa hướng lên trên, rồi lấy một tấm chăn điều hòa mỏng đắp lên cho Diệp Hồng Thư để tránh bị cảm lạnh.

Diệp Hồng Thư mệt mỏi đến mức này là thực sự là chuyện bình thường.



Lượng công việc ở công trình luôn luôn rất lớn, những việc mà bộ phận quản lý công trình phải để tâm còn nhiều gấp bội.

Liễu Trạch đã theo sát quản lý một thời gian, nhận biết vô cùng rõ ràng lượng công việc của quản lý.

Nếu như anh là người được nhận bàn giao có thể sẽ dễ thở hơn một chút, nhưng đối với lính nhảy dù như Diệp Hồng Thư, chính là chuyện khá khó khăn.

Ngày đầu tiên Diệp Hồng Thư còn không tốn sức mấy, càng về sau càng lộ rõ có chút quá sức.

Dù sao quản lý công trình không chỉ phụ trách về mặt thiết kế kiến trúc, mà còn rất nhiều việc linh tinh lang tang về chuyên môn cần phải xử lý.

Liễu Trạch ngồi trong phòng làm việc thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng quản lý, đều có thể thấy Diệp Hồng Thư đang mệt mỏi ngáp.

Có điều khi Diệp Hồng Thư đứng trước mặt luôn chống đỡ rất tốt, không nhìn ra đang bị áp lực hay thiếu ngủ một chút nào.

Cậy mạnh cũng coi như một trong những đặc điểm về Diệp Hồng Thư.

Liễu Trạch nhìn thoáng qua túi quần căng phồng của Diệp Hồng Thư, phát hiện giống hình dáng của đá tinh không, liền quay đầu bước vào phòng bếp làm tiếp.

Dù chất lượng giấc ngủ của bản thân anh rất tốt, không cần đá tinh không trợi giúp, nhưng quả thực khi đặt viên đá kia vào trong phòng đã thực sự khiến anh cảm nhận được giấc ngủ say chân chính.

Sau khi ngủ dậy quả thực sảng khoái lâng lâng cả người giống như vừa mới đi spa, làm việc gì cũng hăng hái.

Nhân lúc Diệp Hồng Thư ngủ, Liễu Trạch nấu một nồi canh.

Lúc Diệp Hồng Thư bị tiếng chuông điện thoại đánh thức thì sắc trời bên ngoài đã tối sầm.

Cậu mở mắt ra, vẫn chưa tỉnh táo lại được, biển tinh vân mênh mông hùng vĩ lại tĩnh lặng như vẫn còn phảng phất trước mắt.

Ánh sáng của đèn trần nhà hỗn hợp, Diệp Hồng Thư trừng mắt nhìn, rồi thu tầm mắt lại, cảm giác thiếu ngủ của hai ngày qua đột nhiên biến mất.

Cậu nhận điện thoại, người gọi điện thoại đến là ba cậu.

Liễu Trạch vẫn đang trong phòng bếp vừa lúc nghe được tiếng Diệp Hồng Thư nói chuyện điện thoại, anh gắp một ít của cải ngâm chua tự tay làm ra chén nhỏ, bưng ra ngoài, đợi Diệp Hồng Thư nói chuyện điện thoại xong, mới lên tiếng: "Vừa tỉnh ngủ ăn chút củ cải ngâm chua kích thích dạ dày."

Diệp Hồng Thư 'ừm' một tiếng, cảm thấy đầu óc tỉnh táo chưa từng có, cậu ngồi thẳng dậy, nhìn chiếc chăn nhỏ từ trên người trượt xuống, dừng một chút, nhếch môi lộ nụ cười chân thành, xếp chiếc chăn nhỏ ngay ngắn gọn gàng lại, mới đứng dậy chỉnh lại nếp nhăn trên quần áo, bước đến bàn ăn.

Liễu Trạch đã dọn lên ba món mặn một món canh.

Diệp Hồng Thư ngồi xuống, liền nói luôn: "Đàn anh, đã tìm được người mua."

Liễu Trạch đang chia đũa cho cậu ngạc nhiên: "Nhanh vậy?"

"Ừm, chủng loại hoa của anh dù khá bình thường, nhưng nuôi rất tốt, với lại khả năng biến dị không chừng còn có thể ươm được ra giống mới." Diệp Hồng Thư nói, "Người mua trả giá tám vạn, mua hết sáu bồn, anh thấy sao?"

Liễu Trạch không hề suy nghĩ: "Được a!"

Lấy không tám vạn đồng, không lấy thì ngu quá.

Liễu Trạch múc một muỗng đậu que xào thịt băm.



Tiếc rằng tạm thời chỉ kiếm được tiền lần này, Liễu Trạch nghĩ, anh sẽ không trồng hoa lan, dù Vô Dụng Nhỏ có thể làm tăng thêm số lượng thu hoạch, nhưng chủng loại thông thường đại khái cũng không bán cao giá hơn được bao nhiêu.

Quan trọng nhất chính là, anh căn bản không hiểu rõ về thị trường hoa lan, nếu chụp thêm ảnh rồi hỏi Diệp Hồng Thư thì tám chín phần sẽ bị lộ.

Diệp Hồng Thư ăn cơm xong liền đem sáu chậu hoa lan kia đi.

Bạn thuê chung nhà vẫn chưa về, Liễu Trạch vào trong Vô Dụng Nhỏ, loại nào cần thu hoạch thì thu hoạch cần bán thì bán, trước khi rời khỏi thoáng liếc qua bảng thống kê của Vô Dụng Nhỏ.

[Vô Dụng Nhỏ (Lv. 4)

Hạn mức đất có được: 400 mảnh

Chủng loại hàng hóa: 63 loại

Điểm kinh nghiệm: 421/2000

Đất đang có: Đất vàng cằn cỗi x1, đất đỏ thường x1, đất nâu tốt x1, đất tím thượng hạng x1, đất đen màu mỡ x6

Điểm tích lũy: 4931]

Điểm tích lũy còn khá nhiều, nhưng Liễu Trạch cảm thấy trước khi mua được các máy nông nghiệp, thì mười mảnh đất đã đủ để anh sử dụng.



400 mảnh đất nhiều đến đáng sợ, Liễu Trạch cau mày nhìn số lượng mảnh đất bằng 400 một lúc, ôm cà chua thu hoạch được rời khỏi Vô Dụng Nhỏ.

Bạn thuê chung nhà vừa về đến đã được hưởng thụ một dĩa rau trộn cà chua mát lạnh, vừa ăn vừa kêu rên Liễu Trạch đã bị sếp mới như yêu tinh nhỏ câu mất hồn nên không chịu nhảy việc cùng.

Liễu Trạch vô tình nhốt bạn thuê chung nhà luôn miệng gào rú ngoài cửa phòng.

Mấy ngày sau, Liễu Trạch phát hiện rất rõ rằng trạng thái tinh thần của Diệp Hồng Thư trở nên tốt hơn hẳn, thỉnh thoảng có thể thấy cậu ấy ngồi trong phòng làm việc khẽ nhíu mày ngắm nghía viên đá tinh không kia.

Người mua hoa lan đã kiểm tra xong, Liễu Trạch nhận được tiền Diệp Hồng Thư chuyển giùm, ngay khi anh chuẩn bị vung tay mua các thiết bị nông nghiệp loại nhỏ kia, thì phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

—— anh mua máy được nhưng không có chỗ để nhận hàng.

Các loại máy nông nghiệp tự động này dù là loại nhỏ cũng cao hơn người, anh không thể cứ thế nhét cái máy còn cao hơn một người trưởng thành vào trong Vô Dụng Nhỏ trước mắt mọi người được?

Cảnh tượng này sẽ vô cùng đáng sợ đối với những người chứng kiến.

Liễu Trạch ngồi trước bàn, rụt ngón tay đang chuẩn bị nhấn nút thanh toán tiền, cau mày tiến vào Vô Dụng Nhỏ.

Hôm nay anh gieo giống kiwi ruột đỏ, đến bây giờ đã chín, may mắn là, trên tất cả mảnh đất đều sản xuất thành công, trong đó đất tím có số lượng sản xuất nhiều nhất, sản xuất được 172 trái, còn những mảnh đất khác cộng lại cũng kết được 147 trái.



Liễu Trạch mang theo xẻng đa năng lần lượt thu hoạch hết kiwi, rồi quay sang sang thu hoạch lựu ở trên đất đen.

Trước mắt lựu là giống cây có giá thu hoạch cao nhất, vì chưa thử nghiệm xong giống cây nào tiết kiệm chi phí nhất, Liễu Trạch vẫn ngoan ngoãn trồng lựu.

... Tuy nhiên bất kể là điểm kinh nghiệm hay điểm tích lũy, trước khi anh tìm được cách nhét các loại máy nông nghiệp kia vào trong Vô Dụng Nhỏ thì tất cả vẫn chỉ là nói suông.

Anh vừa nghĩ, vừa cắm nhát xẻng cuối cùng xuống.

Nhát xẻng này vừa chạm đất, Liễu Trạch đã bị một loạt thông báo đột nhiên bắn ra làm giật mình.

[Cảm ơn người sử dụng, Vô Dụng Nhỏ tăng cấp!

Thưởng tăng cấp là hạn mức đất có thêm 100 mảnh, mong người sử dụng cố gắng hơn nữa!]

[Cảm ơn người sử dụng, Vô Dụng Nhỏ cấp năm!

Vô Dụng Nhỏ tăng thêm loại đất, mời người sử dụng quay về giao diện giao dịch kiểm tra!

Vô Dụng Nhỏ tăng thêm module giao dịch mới, mời người sử dụng quay về giao diện giao dịch kiểm tra!]

[Cám ơn người sử dụng, Vô Dụng Nhỏ cấp năm!

Tính năng cơ bản đã hoàn thiện, bắt đầu thử nghiệm kết nối mạng, mời người sử dụng vào bảng thống kê tiến hành cài đặt ban đầu!

[Cảm ơn người sử dụng, Vô Dụng Nhỏ cấp năm!

Mở giáo trình tăng cấp, nhấn 'Xác nhận' để vào phần hướng dẫn nâng cao!]

[Cám ơn người sử dụng, Vô Dụng Nhỏ cấp năm!

Còn rất nhiều tính năng đang chờ hoàn thiện, mong người sử dụng cố gắng hơn nữa.]

Liễu Trạch sửng sốt một lúc lâu, đọc đi đọc lại những thông báo này, ánh mắt đảo một vòng quanh chữ 'kết nối mạng', nghĩ nghĩ, vẫn không nhấn vào ngay, mà nhấn vào nút bấm tiến vào phần hướng dẫn nâng cao.

[Mua một loại địa hình!]

Giao diện giao dịch sáng lên.

Liễu Trạch nhấn vào, phát hiện bên cạnh phần chọn mua đất có thêm một phần chọn 'địa hình'.

Anh nhấn mở địa hình, chân mày tích tắc nhướng cao.

Trong phần địa hình xuất hiện rất nhiều loại hình.

Có núi có đồi có vách đá có thác nước có biển có hồ nước... gần như có tất cả các loại địa hình có thể tưởng tượng được, đồng thời ghi chú thêm là có thể tự mình chọn diện tích và cài đặt hình dạng.

Liễu Trạch nghĩ đến diện tích 500 mảnh đất, ngẩn ngơ rất lâu, đột nhiên có cảm giác mình giống một người nông dân đang ca múa.

Anh hào hứng nhìn lướt qua giá cả, nhận thấy tiện lợi nhất là hồ nước, giá khởi điểm là 50 m2 và mười ngàn điểm tích lũy, mỗi m2 diện tích cộng thêm, giá sẽ tăng thêm một trăm điểm tích lũy.

Liễu Trạch nhìn số điểm tích lũy bằng 8933 của mình, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ.

~oOo~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau