Cửa Hàng Nhỏ Của Người Địa Cầu

Chương 9

Trước Sau
Buổi chiều trời tạnh mưa, nhưng tâm tình của Liễu Trạch cũng không tốt hơn là bao.

Vì trong giấc ngủ trưa nửa tiếng anh mơ một giấc mơ, thấy một đống dụng cụ cơ giới nông nghiệp đuổi theo anh, vừa đuổi vừa hét nói phải mua mua mua.

Có thể nói là vô cùng đáng sợ, đến mức Liễu Trạch luôn có chất lượng giấc ngủ vô cùng cao vào đầu giờ chiều có vẻ như không có tinh thần.

Bên phía công trường bị những cơn mưa ngăn cản lại bắt đầu hừng hực đẩy nhanh tiến độ.

Công trình công viên chưa kết thúc, trong tay cũng không có hạng mục mới nào cần theo dõi, hai nhân viên thực tập cũng không đưa đến chỗ anh, nên chiều hôm nay nhàn nhã hiếm thấy.

Liễu Trạch dụi dụi mắt, lấy giấy viết trên bàn làm việc ra.

Lúc Diệp Hồng Thư đi ngang qua bàn Liễu Trạch, thì thấy Liễu Trạch đang cầm viết, vẽ mấy hình ảnh khái niệm về kiến trúc ra giấy.

Lối kiến trúc kiểu này Diệp Hồng Thư cũng biết, là kiến trúc đặc trưng của những vùng quê sông nước của phía nam, ngói xanh chóp nhọn, mái hiên dài, lầu gác tường trắng bậc thềm cao, sân rộng và trúc mọc thành bụi, dựa vào núi, bên cạnh sông, trong lành yên tĩnh.

Liễu Trạch giữ lại những nét cơ bản trực quan nhất, nhưng kiến trúc chi tiết thì có thay đổi nhất định.

Ví dụ như sân thượng lớn và phòng kính, còn có những chi tiết nhỏ ở sân vườn, nói một cách rõ ràng, chính là phỏng theo lối kiến trúc đậm chất quê hương, nhưng biến tấu thành nét kiến trúc mà những người hiện đại có thể tiếp nhận.

Trong hình vẻ đó, hơi thở nhàn hạ thảnh thơi gần như muốn xuyên qua lớp giấy tràn ra ngoài.

Diệp Hồng Thư đứng sau lưng Liễu Trạch nhìn một lúc, cho đến khi Liễu Trạch ngừng bút, mới cất tiếng hỏi: "Làm riêng?"

Liễu Trạch sửng sốt, nghiêng đầu nhìn lại Diệp Hồng Thư đứng sau lưng anh, lại liếc qua người bạn thuê chung nhà đang sợ sệt im lặng như thóc bên cạnh, lắc đầu: "Luyện vẽ thôi."

Diệp Hồng Thư lại nhìn hình vẽ sơ sài, luôn cảm thấy quen mắt.

"Đàn anh, anh đâu cần phải..."

Cậu nói được nửa câu, đã bị động tác của Liễu Trạch cắt ngang.

Liễu Trạch gõ nhẹ viết lên môi, ra hiệu im lặng.

Diệp Hồng Thư ngừng nói, được Liễu Trạch nhét cho một trái lựu to tròn đỏ au.

"Cầm lấy ăn đi." Liễu Trạch nói xong, khẽ gấp lại tờ giấy anh luyện tay.

Diệp Hồng Thư cầm trái lựu ngẩn người, thuận theo ý Liễu Trạch mà đổi chủ đề, hỏi: "Hôm trước có nhắc đến vài nơi cung cấp cây giống, hôm nay muốn đi xem không?"

Liễu Trạch nghe vậy hơi ngạc nhiên: "Cậu đưa địa chỉ cho tôi là được rồi."

Diệp Hồng Thư nghe vậy nhướng mày.

Liễu Trạch không rõ vì sao Diệp Hồng Thư lại ở trong văn phòng đầy người như thế ra vẻ rất thân thiết với anh, nhưng cũng biết là không thể không nể mặt Diệp Hồng Thư trước mặt mọi người.

"Công việc của cậu cũng bận rộn, tôi tự đi được rồi." Liễu Trạch nói thêm.

Diệp Hồng Thư nhìn anh một cái, khẽ gật đầu, cất trái lựu đỏ au kia rồi quay trở về phòng làm việc của mình.

Liễu Trạch nghiêng nghiêng đầu nhìn theo hướng cậu ấy rời đi, vừa xoay viết trong tay, vừa mở tờ giấy ra định vẽ tiếp, một đám người xung quanh nhìn thấy động tĩnh ở góc phòng này, liền xúm lại.

Sự tò mò của họ chỉ đơn giản là quan hệ giữa Liễu Trạch và Diệp Hồng Thư.

Bạn cùng nhà đã biết, nhưng thật sự không ngờ rằng quan hệ của hai người lại gần gũi đến như thế.

Hôm nay mới nói vài câu anh đã chạy mất, trước khi chạy còn tỏ vẻ bị Diệp Hồng Thư khiêu khích, sao hôm nay đã thành như thế này.

Bạn cùng nhà hỏi nhỏ, Liễu Trạch có chút bất đắc dĩ.

"Là quan hệ đàn anh đàn em bình thường, trước đây đã quen biết, không thân lắm." Liễu Trạch giải thích, còn nói thêm, "Hôm qua cũng đi ăn cơm."

Đều là hành động thông thường, tính cách của Liễu Trạch thế nào mọi người đã hiểu rõ, chưa từng thấy anh nịnh nọt cấp trên.

Cũng không thể ngăn Diệp Hồng Thư người ta thân thiết với Liễu Trạch.

Mọi người ào ào xúm lại rồi ào ào tản đi, chỉ còn lại Liễu Trạch và bạn cùng nhà.

Bạn chung nhà lắp bắp: "Liễu Trạch, dường như sếp mới rất thân thiết với anh đó?"



Liễu Trạch nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu: "Có lẽ trước đây khi còn ở trường tôi từng dạy thay vài tiết của cậu ấy."

Bạn chung nhà nghe vậy bĩu môi: "Nếu vậy thì cậu ấy đối với anh quá tốt, có phải vì vậy mà anh không suy xét đến chuyện nhảy việc không?"

Liễu Trạch sửng sốt, do dự đáp: "Có lẽ không phải? So với đối tốt thì tôi hy vọng tôi được tăng lương hơn."

Đột nhiên Liễu Trạch nhớ đến lời Diệp Hồng Thư đã nói với anh lúc ăn cơm vào hôm qua.

Diệp Hồng Thư nói: Bây giờ em là cấp trên của anh.

Liễu Trạch nghiêng đầu nhìn Diệp Hồng Thư đang ngồi trong phòng quản lý qua tấm kính ngăn, dường như hiểu được nguyên nhân Diệp Hồng Thư tỏ vẻ thân thiết với anh trước mặt mọi người.

Có lẽ là vì cảm thấy đã nói mà anh vẫn không hiểu, thế là tự mình hành động.

Đắp cho anh một lớp áo tên 'quan hệ thân thiết' với sếp, đến khi chính thức tiếp nhận công việc có thể lợi dụng được chút ít.

—— Nhất là với Liễu Trạch rõ ràng sẽ được thăng chức nhưng lại một người tư lịch không bằng anh nhảy dù vào mà nói, có thể giảm bớt sự lúng túng khá hữu hiệu.

Liễu Trạch cảm thấy có hơi buồn cười, lẫn trong đó cũng có chút được quan tâm mà sợ hãi.

Bạn chung nhà thấy dáng vẻ Liễu Trạch lúc này, chỉ cảm thấy suy nghĩ tiếp tục muốn lôi kéo Liễu Trạch nhảy việc e rằng đã thất bại rồi.

Liễu Trạch nhìn bạn chung nhà trượt ghế về lại chỗ của cậu ta, lại lần nữa cầm viết lên chuẩn bị vẽ, thì điện thoại đang để trên bàn rung lên.

Liễu Trạch nhìn lướt qua, phát hiện là Diệp Hồng Thư gửi tin nhắn xin kết bạn wechat.

Liễu Trạch đồng ý kết bạn, lập tức nhận được ba địa chỉ.

Ngoài địa chỉ còn có số điện thoại liên lạc và tên của người phụ trách.

Liễu Trạch ngẩng đầu nhìn vào phòng quản lý một chút, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Diệp Hồng Thư.

Diệp Hồng Thư đang gỡ hạt lựu, dường như vừa gỡ vừa vô tình ngẩng đầu lên.

Liễu Trạch cười với cậu một cái, cúi đầu bấm gửi lời cảm ơn trên màn hình di động, liền thu dọn vật dụng.

Anh đánh dấu làm việc bên ngoài lên thẻ chấm công, đeo túi dụng cụ rồi ra khỏi công ty.

Chuyện làm đồng làm ruộng Liễu Trạch còn biết được chút, nhưng trồng và chăm sóc hoa cỏ đối với Liễu Trạch mà nói, chỉ có hai chữ 'không biết'.

Dù sao mấy loại cây xanh nuôi ngoài ban công phần lớn đều để tự sinh tự diệt, Liễu Trạch vốn không có thời gian đi hầu hạ đống đồ chơi cao quý kia.

Anh đến nơi, gọi điện thoại liên hệ với người phụ trách, rồi đi theo người ta ra khu vườn phía sau.

Phụ cận Thượng Hải không có khu vực trồng hoa cỏ rộng lớn, phần lớn đều là cây giống đã được cải tại, có thể thích nghi khí hậu ở Thượng Hải.

Quy mô không lớn, nhưng có thể được Diệp Hồng Thư để ý, cũng đã đủ chứng minh sự xuất sắc về chất lượng.

Người phụ trách chính nói chậm rãi: "Anh Diệp đã giới thiệu ngài đến đây, chắc cũng biết vườn chúng tôi trồng rất nhiều bồn cây cảnh và hoa cực kỳ tốt..."

Liễu Trạch đứng một bên yên lặng lắng nghe, sau đó được người phụ trách dẫn vào phòng kính trồng hoa.

"Anh Liễu, những loại này là hoa giống và cây cảnh tốt nhất ở vườn chúng tôi, ngài nhìn có thích loại nào không?"

Liễu Trạch ngẩn người, nhìn một vòng những bồn cây cảnh và hoa giống vẫn chỉ là những mầm xanh hoặc nụ hoa, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người phụ trách, nhận ra có thể đối phương đã hiểu lầm mục đích anh đến đây.

Mặc dù lúc gặp mặt anh đã nói 'Diệp Hồng Thư giới thiệu tôi đến đây nhìn thử vài loại hoa cảnh', nhưng dường như đối phương đã tự động hiểu lời anh thành 'nhà giàu đến muốn mua cây cảnh'.

Liễu Trạch dừng một chút, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Tiếc quá hôm nay tôi đến có việc."

Người phụ trách nghe vậy, vỗ trán một cái giật mình, vội vàng mở cửa nhà kính trồng hoa ra: "Tôi nhớ anh Diệp làm trong ngành kiến trúc, hôm nay ngài cũng đến vì việc đó phải không?"

Liễu Trạch lộ ra nụ cười, khẽ gật đầu.

Người phụ trách nhìn Liễu Trạch cười, vừa tiến lên trước dẫn đường, vừa nói: "Quan hệ giữa ngài và anh Diệp chắc chắn rất tốt."

Liễu Trạch khẽ giật mình: "Sao lại nói thế?"

"Hai người rất giống nhau a, nụ cười." Người phụ trách nói, rồi cười, nhưng không giống Liễu Trạch, cũng không giống Diệp Hồng Thư.

Liễu Trạch nhìn anh ta, rốt cục đã hiểu rõ vì sao anh nhìn nụ cười của Diệp Hồng Thư lại thấy quen mắt như vậy.



Bởi vì khi anh cười cũng như thế.

Liễu Trạch hoảng hốt được dẫn đến văn phòng chọn những loại hoa cần thiết, quét một vòng rồi nhanh chóng chọn những loài anh chắc chắn trừ trước, sau khi thấy được cây mẫu rồi căn cứ vào tình hình thực tế mà đổi vài loại, sau đó ký hợp đồng đơn giản xong, rồi trả trước một phần để nhà vườn chăm sóc hoa.

Dù hợp đồng chính thức phải chờ đến khi trồng thành công mới ký được, nhưng Liễu Trạch hào phóng làm người phụ trách vô cùng hứng khởi, nói muốn mời Liễu Trạch ăn cơm.

Liễu Trạch nghĩ ngĩ, đổi bữa cơm thành một đống hạt giống hoa, nhân tiện có muốn học hỏi thêm kỹ thuật trồng hoa căn bản.

Liễu Trạch cầm hợp đồng và hạt giống quay về công ty, trước khi vào văn phòng thì vào trong Vô Dụng nhỏ một chuyến, nhét hạt giống vào bảng hệ thống, lại thu hoạch thêm dưa leo mới trồng sau khi thu hoạch hết lựu vào sáng nay.

Dưa leo cũng khá tốt, dây leo bò đầy trên mặt đất, chằng chịt, một chút cũng không nhìn ra cảnh tượng thưa thớt khi trồng một gốc dưa leo trong một mét vuông đất.

Đất nâu trồng dưa leo thất bại, mà sáu mảnh đất đen tổng cộng sản xuất được tám mươi tám trái dưa, mỗi trái giá 8 điểm tích lũy.

Liễu Trạch nhìn đồng hồ, chưa đến giờ tan tầm, thế là giữ lại tám trái, còn lại đều bán hết.

Còn lại mấy mảnh đất trồng lựu vẫn chưa chín, nhưng nhìn tình hình đã bắt đầu kết quả có lẽ cũng đã thành công rồi.

Liễu Trạch nhìn thoáng qua ba cây lựu, vừa định nhấn xuống nút bấm rời khỏi, liền phát hiện những trái non trên ba cây lựu đồng loạt rớt xuống, sau đó những trái lựu non vốn còn đang tươi xanh sau khi rơi xuống đất đã khô héo hư thối với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, cuối cùng biến mất không còn tăm tích.

Liễu Trạch: "..."

Xác suất 80% thành công của đất tím e rằng không phải giả.

[Thật đáng tiếc, thu hoạch trên đất vàng cằn cỗi, đất đỏ thường, đất tím thượng hạng thất bại!

Ngài không thu hoạch được cây nông nghiệp.

Ngài không nhận được điểm kinh nghiệm đất đai.

Ngài không nhận được điểm kinh nghiệm hệ thống.

Thất bại là mẹ thành công, mong người sử dụng tiếp tục cố gắng!]

[Chúc mừng người sử dụng, đất tím thượng hạng sản xuất được đá quý tinh không!]

Liễu Trạch sửng sốt, xoay người nhặt hòn đá màu đen hình bầu dục lớn bằng bàn tay từ trên mảnh đất tím.

Trong nháy khi hòn đá được nhặt lên, bên trong hòn đá đen bóng hiện lên những chấm sáng lấm tấm, mơ hồ còn có thể nhìn thấy trong đó từng chòm từng chòm sao sáng, lóng lánh chói lọi rạng rỡ sáng ngời.

[Đá quý tinh không: Trước khi đặt đá quý tinh không trong phạm vi ba mét, trong giấc mơ ngài sẽ thấy cả bầu trời đầy sao rực rỡ tuyệt vời! Đá quý tinh không xua tan ác mộng, giúp ngài có một giấc ngủ ngon!]

Liễu Trạch nhìn công dụng vật phẩm, vừa cảm thấy thứ đồ chơi giúp anh có chất lượng giấc ngủ tốt hơn người mà nói có hơi thừa thãi, lại đột nhiên nhớ giấc mơ bị một đám máy nông nghiệp đuổi theo trong giờ nghỉ trưa hôm nay.

Liễu Trạch: "..."

Ok, được thôi.

Liễu Trạch yên lặng nhét đá quý tinh không vào túi, lại gieo ba hạt giống lựu, thuận tiện vùi các loại hạt giống hoa lan khác nhau vào sáu mảnh đất đen.

Tất cả đều được chính tay người phụ trách hữu nghị biếu tặng, nói là giống hoa nở ra rất đẹp.

—— điều kiện đầu tiên là có thể mọc mầm.

Liễu Trạch nghĩ khi người tặng anh hạt giống sẽ không nghĩ đến chuyện anh có thể trồng được.

Anh có lòng tưới nước, nhìn đốm xanh nho nhỏ chậm rãi xuất hiện, đứng dậy thoát khỏi hệ thống.

Hy vọng có thể mọc lên thành nhánh hoa có thể bán lấy tiền được.

Nếu không Vô Dụng Nhỏ đừng hòng nhận thêm một đồng nào của anh nữa.

~oOo~

Tiểu Mộc:

Cuối năm, công việc nhiều, đi làm về chỉ muốn nghỉ ngơi. Đợi thêm vài ngày nữa báo cáo tổng kết xong sẽ đẩy nhanh tiến độ.

Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ, năm mới hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau