Chương 18: Mỗi ngày đều bị Bảo chủ chưởng bay
Đứa nhỏ này thật sự để Bảo chủ trong lòng.
Tam cô là hạ nhân lớn tuổi nhất ở U Long Bảo, chuyện lớn nhỏ hằng ngày đều do bà thu xếp.
"Bảo chủ giờ Dần sẽ rời giường, giờ Sửu đi ngủ."
Lục Thận Hành nhướng mắt, dậy sớm hơn gà ngủ trễ hơn chó.
"Thập Nhất, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ ở Thúy Lâm Viên, phụ trách cuộc sống hằng ngày của Bảo chủ và quét tước sửa sang." Khuôn mặt của Tam cô như vỏ quýt sấy khô, mắt phải chỉ có một cái tròng trắng, một vết sẹo do đao kiếm kéo dài từ góc mắt phải chạy đến tai trái, phủ lên làm khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
"Ăn cơm ở Vạn Nguyên Cư, không có sự cho phép của Bảo chủ thì không được vào thư phòng."
Lục Thận Hành làm biểu tình cẩn thận dè dặt, hỏi, "Cô Tam, vạn nhất ta không cẩn thận vào đấy thì sao?"
Đôi mắt của Tam cô trừng lên, "Vậy chờ chết đi."
Lục Thận Hành, "...."
"Bảo chủ thích an tĩnh." Tam cô xụ mặt nói, "Nếu không quản tốt được đầu lưỡi của mình, vậy thì dứt khoát cắt đi."
Miệng Lục Thận Hành co giật, đi trước hắn có mười cái xác làm gương.
"Ngẩn người cái gì?" Tam cô tàn khốc nói, "Ở chỗ này kiêng kị nhất chính là phát ngốc, cẩn thận lần sau ngươi ngẩn người lại mất cái thứ ở trên cổ."
"Cô Tam..." Lục Thận Hành mặt mang nụ cười, "Thời điểm cô còn trẻ khẳng định là một mỹ nhân, như từ trong tranh bước ra vậy."
Tam cô hừ hừ, ngữ khí hòa hoãn, "Tuổi không lớn, thật ra cũng không phải không có mắt nhìn."
Lục Thận Hành xoa bóp vai cho bà, " Cô Tam, ta thấy ngọn núi này thật lớn, trừ thư phòng ra, có chỗ nào không thể đến hay không?"
"Sau núi là cấm địa, nghĩ cũng đừng nghĩ." Tam cô khó có lúc nhiều lời hai câu, "Thu lòng tò mò của ngươi lại, thành thật hầu hạ Bảo chủ đi."
Lục Thận Hành cúi đầu khom lưng mà tiễn Tam cô đi, thời điểm xoay người gần như dán vào một gương mặt anh tuấn.
Không biết Lưu Hỏa đã đứng sau từ bao giờ, cũng không nói lời nào, hai con mắt nhìn chằm chằm Lục Thận Hành, ánh mắt muốn làm lông tơ người khác dựng ngược.
Ngay sau đó gã phốc cười ra tiếng, "Ha ha ha ha, Tiểu Thập Nhất, dọa đến ngươi rồi."
Lục Thận Hành yên lặng rời đi, bây giờ ta cũng muốn an tĩnh rồi.
Lưu Hỏa sờ sờ cằm, rất ít người không bị Tam cô dọa khóc. U Long Bảo vẫn luôn bị đồn đại có cô Tam đáng sợ hơn cả quỷ, đến cả hắn đôi khi còn bị dọa cho một thân toàn mồ hôi.
Sau lưng thình lình phát ra một âm thanh, " Tên nhóc đó có chỗ nào giống đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi?"
"Đúng thật là cũng không quá giống." Lưu Hỏa quay đầu nhìn Vị Ương, chớp mắt nói, "Thoạt nhìn giống mười năm, mười sáu?"
Vị Ương nhấc chân chạy lấy người, Lưu Hỏa đi theo sau, "Có lẽ Tiểu Thập Nhất là ông cụ non."
"Đừng có cợt nhả với ta." Vị Ương chân bước không ngừng, môi đỏ hé mở, "Nếu như có dị thường, không thể giữ lại."
Lưu Hỏa liền cười khổ, tìm chân sai vặt khó như lên trời.
Canh ba giờ dần hôm sau, trời còn chưa sáng Lục Thận Hành đã thống khổ vạn phần mà lăn từ trong ổ chăn ra, còn buồn ngủ mà cào cào tóc, vừa ngáp vừa mặc quần áo.
Chờ Lục Thận Hành sửa soạn xong, gõ cửa đi vào phòng ngủ. Thẩm Thành ngồi ở đầu giường, mái tóc đen rối tung, đai lưng xộc xệch, lộ ra một mảng ngực trắng tuyết. Khuôn mặt tuấn mỹ nhìn hắn, không có biểu tình dư thừa nào.
"Bảo chủ sớm."
Thẩm Thành liếc liếc mắt một cái, không nói gì.
Lục Thận Hành đem khăn vải thả vào trong bồn tắm, nhúng ướt một nửa, mở ra đưa qua cho y.
Thẩm Thành nhận khăn, tùy ý lau mặt. Sau khi rửa mặt xong y liền dứng dậy, hai tay giương ra, hơi cúi đầu.
Lục Thận Hành không cử động, Thẩm Thành không tức giận cũng không thúc giục, cứ duy trì tư thế cao quý không ai bì nổi như vậy.
"Bảo chủ, người muốn ta ôm người sao?" Đáy mắt Lục Thận Hành xẹt qua một tia sáng, rất nhanh đã thu lại, hắn khó xử nói, "Ta còn nhỏ, không ôm nổi."
Bộ mặt quanh năm như một của Thẩm Thành rốt cuộc cũng nổi lên một tia biến hóa. Dù chỉ là một giây lướt qua, cuối cùng y cũng nói ra hai chữ từ trong miệng, "Thay quần áo."
Lục Thận Hành ở chỗ Thẩm Thành không thấy được mà cong cong khóe môi, đi qua lấy quần áo cho y.
Ngẩng đầu lên, chênh lệch chiều cao làm mặt Lục Thận Hành đen trong nháy mắt. Giây phút hắn nhón chân lên, nội tâm đã đổ vỡ.
Khi sửa sang lại cổ áo và vạt áo trước của Thẩm Thành, Lục Thận Hành không thể không nhón chân cao hơn, mặt hắn càng đen như mực.
Thẩm Thành biết đứa nhỏ chỉ đứng tới ngực mình trong đầu có rất nhiều tâm tư, nhưng y cũng không hỏi tới.
Còn chưa thích ứng với thân phận mới này, Lục Thận Hành đứng yên vài giây, sau đó hắn đi qua giũ chăn, lung tung xếp lại rồi nhét vào một góc.
Người một lòng muốn chết, phỏng chừng không có tinh lực đi để ý mấy cái chi tiết này.
Khi hắn chải tóc cho Thẩm Thành, Lục Thận Hành giật ra một sợi tóc, người kia không phản ứng.
Hắn lại kéo xuống bốn năm sợi, lén véo lên đùi, hốc mắt hắn ướt át hỏi, "Bảo chủ, có làm đau người không?"
Thẩm Thành nhàn nhạt liếc hắn. Y nhìn qua đống chăn trên giường, làm như không có gì mà bước ra ngoài.
So với cái xác không hồn có cái gì khác nhau? Lục Thận Hành bực bội mắng.
Xuân hạ thu đông, Thẩm Thành mỗi ngày tỉnh dậy đều sẽ ra sau núi ngồi độc một tiếng đồng hồ, cái gì cũng không làm, chỉ tĩnh tọa.
Lục Thận Hành đứng ở đầu cầu dưới chân núi cào cào cổ, thời gian không còn nhiều lắm, hắn phải có biện pháp hấp dẫn được chú ý của Thẩm Thành, làm y cảm thấy có một chút lý do đáng giá để sống.
Sương mù dày đặc tan biến làm bầu trời xám xịt dần trong trở lại, tầng tầng mây sương tan đi, mây tía màu đỏ nhạt tụ lại ở phía đông như đi họp chợ.
Lục Thận Hành lau sạch hơi ẩm trên mặt, Thẩm Thành có phải đang chờ mặt trời mọc hay không?
"Bảo chủ, tóc người rối rồi."
Nghe được tiếng bước chân, Lục Thận Hành đi qua, duỗi tay đem sợi tóc sau lưng Thẩm Thành nhẹ nhàng gom vào trong tay chỉnh lại, ngẩng đầu cười, "Tốt rồi."
Thẩm Thành biểu tình lạnh lẽo không có chút thay đổi nào, thờ ơ.
Trong lòng có một vạn con ngựa lao nhanh nhưng Lục Thận Hành vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt. Hắn còn phải làm cho bản thân phải nhìn vừa thẹn thùng vừa khẩn trương, mẹ nó, muốn thổ huyết.
Chờ Lục Thận Hành hoàn hồn, chân núi chỉ còn lại mình hắn.
Vạn Nguyên Cư, Lưu Hỏa đã sớm chờ ở đó nhìn thấy Thẩm Thành liền tiến lên chào hỏi. Gã duỗi cổ nhìn ra phía sau, "Bảo chủ, Tiểu Thập Nhất đâu?"
Thẩm Thành liếc xéo, ý tứ rõ ràng đang hỏi ai là Tiểu Thập Nhất?
"Sai vặt cửa ngài đó." Lưu Hỏa làm vẻ mặt không thể tưởng tượng được, "Bảo chủ, chẳng lẽ không phải thằng nhóc hầu hạ người rửa mặt hay sao? Đầu nhỏ mắt tròn, người gầy gầy đen đen."
Vị Ương vừa mới bưng chén lên đứng bên cạnh nghe được đoạn miêu tả kia, khóe miệng co giật.
Thẩm Thành phá lệ hỏi, "Vì sao lại là Thập Nhất?"
Lưu Hỏa đỡ lấy cái trán, "Bảo chủ, bởi vì tên nhóc đó là chân sai vặt thứ mười một của ngài."
Biểu tình của Thẩm Thành lạnh nhạt, không hề mở miệng.
Cho nên, ngài thật sự để mất nó rồi? Lưu Hỏa buông chiếc đũa, chuẩn bị đứng lên đã nhìn thấy một thân ảnh nhảy qua cửa sổ.
Người vừa vào, gã đã đảo mắt lên xuống nhìn, "Tiểu Thập Nhất, ngươi đi đâu?"
Khóe mắt Lục Thận Hành liếc nhìn Thẩm Thành, đi về phía y, "Tả hộ pháp, ta lạc đường."
Lưu Hỏa rõ ràng không tin, gã phát hiện đứa nhỏ này trên người có rất nhiều bí mật.
Chóp mũi có mùi hương quanh quẩn. Lục Thận Hành đứng cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đóng vai một đứa trẻ thành thật, ai cũng sẽ không vô cớ đem sự chú ý đặt lên người hắn.
"Bảo chủ, chỗ này bị bẩn."
Lưu Hỏa cùng Vị Ương đều ngẩng đầu lên, thấy đứa nhỏ nghiêm túc phủi một hạt cháo trên cổ tay áo của Bảo chủ. Hai người đều nhìn hắn khác thường.
Bọn họ nhìn ra được, đứa nhỏ này thật sự để Bảo chủ trong lòng.
Lưu Hỏa lộ ra nụ cười khác hẳn, trực tiếp đi hỏi hắn.
Thẩm Thành thoáng như không nghe thấy, thong thả ung dung mà uống cháo.
Khóe mắt Lục Thận Hành giật giật, đâu chỉ là để trong lòng, cái này quả thực chính là cung phụng tổ tông.
Những ngày về sau, Lục Thận Hành để đảm bảo sự an toàn của bản thân mà làm đủ trò kỳ lạ khôi hài, Thẩm Thành trước sau mặc kệ không hỏi đến.
Hắn sinh ra loại cảm giác thất bại xưa nay chưa từng có.
Ngày 18 tháng 10, cách ngày Thẩm Thành tự sát còn hai ngày, Lục Thận Hành lo lắng đến miệng phồng rộp. Hắn trước đó đi qua chỗ cô Tam ngồi một hồi, không có thu hoạch, lại đi tìm Hoa bá.
Lão nhân kia thật gia chính là thần y Phương Hử, trừ hắn ra chỉ có Thẩm Thành biết.
Lần trước Lục Thận Hành nói đến toác mồm mép cũng chưa chiếm được sắc mặt tốt, bị xách ra ngoài. Thẳng đến khi trùng hợp đụng phải Hoa bá đang bệnh cũ tái phát, bị ngã vào vườn dược, hắn liền chạy tới nâng đối phương dậy.
Từ đó về sau, lâu lâu hắn lại đến chỗ này đi dạo, Hoa bá tuy tính tính cổ quái nhưng vẫn là người già, muốn tìm người nói chuyện.
Hoa bá vỗ vỗ sọt tre, đem thảo dược còn dính lại phía trên lấy ra, "Thập Nhất, ngươi có nghe không? Cỏ Tuệ Ô này chính là thứ tốt, đợi lát nữa ngươi đừng có giẫm nát nó."
"Đang nghe." Lục Thận Hành sờ sờ đầu, "Hoa bá, vừa nãy ta nhìn thấy trong phòng có cái nồi to đang sôi."
"Ai! Đứa nhỏ này sao không nói sớm, bên trong toàn là dược liệu ta vất vả lắm mới tìm được, quý giá lắm đấy, không chú ý quá lửa là xong."
Hoa bá vội vàng chạy vào nhà, Lục Thận Hành nhân cơ hội lấy cỏ Tuệ Ô ở sọt tre trên đất nhét vào người, làm như không có chuyện gì mà trở lại Thủy Trúc Viên.
Giờ sửu canh ba, Thẩm Thành vừa mới ngủ đã thấy đầu lưỡi khô nóng, y rời giường đi đổ một ly trà nguội, nhiệt độ hơi hòa hoãn lại. Đôi mắt khép nửa cửa y đột nhiên vén lên, u ám lạnh băng, sau đó khép lại, thẳng tắp mà ngã xuống.
Cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Lục Thận Hành tiến vào. Hắn túm lấy hai chân của Thẩm Thành, dùng sức kéo y tới trước giường, để một tay y khoác qua vai mình rồi lại vòng tay qua nách đối phương. Hắn nắm chặt ngón tay, dùng hết toàn lực ý để kéo người đi.
Hắn đã đánh giá cao thể lực của thân thể này rồi, sau khi run rẩy một chút đã ngã nhào vào người Thẩm Thành.
"Lão tử đời này chưa hầu hạ ai như vậy đâu." Lục Thận Hành nhìn xuống Thẩm Thành đang nằm dưới người mình, híp mắt, cúi đầu nhắm ngay cổ y mà cắn lên.
Liếm hết máu trong miệng, Lục Thận Hành cởi đai quần Thẩm Thanh ra, cầm bút lông ghi bảy chữ lớn lên chân y.
Đại gia đến đây để thăm hỏi.
Tỉnh dậy phát hiện trên cổ mình có vết cắn cùng mấy chữ kia, cứ như thế mà trần trụi, đầy vũ nhục khiêu khích, hẳn sẽ không phớt lờ được đi.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Lưu Hỏa và Vị Ương đã vội vàng chạy tới Thủy Trúc Viên, cả hai đều mang một thân sát khí.
"Bảo chủ, đêm qua có người xông vào."
Vị Ương trầm giọng nói, "Có thể lặng yên không một tiếng động phá hết trận pháp và cơ quan mà không bị chúng ta phát hiện, toàn bộ võ lâm hẳn là chỉ có lâu chủ Vũ Lâm Lâu có thể làm được."
"Quả thật không để chúng ta vào mắt." Lưu Hỏa lấy một cái lông vũ trắng, trong mắt lóe lên hưng phấn và khát máu, "Thuộc hạ đã ra lệnh, an bài người ẩn trong hàng ngũ sẽ hành động trong tối nay, một kẻ cũng không để sót."
Nhìn thấy mưu kế thực hiện được, trong lòng Lục Thận Hành vui vẻ, liền nghe Thẩm Thành nói, "Hủy bỏ đi."
Lưu Hỏa và Lục Thận Hành đồng loạt hỏi một câu, "Vì sao?"
Ngón tay thon dài chút một gõ nhẹ lên tay vịn của ghế dựa, đường cong trên mặt Thẩm Thành lãnh khốc, nhấp môi không nói.
Lục Thận Hành nhíu mày, như thế nào lúc nãy có cảm giác Thẩm Thành đã nhìn hắn một cái, chắc là ảo giác đi.
Tam cô là hạ nhân lớn tuổi nhất ở U Long Bảo, chuyện lớn nhỏ hằng ngày đều do bà thu xếp.
"Bảo chủ giờ Dần sẽ rời giường, giờ Sửu đi ngủ."
Lục Thận Hành nhướng mắt, dậy sớm hơn gà ngủ trễ hơn chó.
"Thập Nhất, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ ở Thúy Lâm Viên, phụ trách cuộc sống hằng ngày của Bảo chủ và quét tước sửa sang." Khuôn mặt của Tam cô như vỏ quýt sấy khô, mắt phải chỉ có một cái tròng trắng, một vết sẹo do đao kiếm kéo dài từ góc mắt phải chạy đến tai trái, phủ lên làm khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
"Ăn cơm ở Vạn Nguyên Cư, không có sự cho phép của Bảo chủ thì không được vào thư phòng."
Lục Thận Hành làm biểu tình cẩn thận dè dặt, hỏi, "Cô Tam, vạn nhất ta không cẩn thận vào đấy thì sao?"
Đôi mắt của Tam cô trừng lên, "Vậy chờ chết đi."
Lục Thận Hành, "...."
"Bảo chủ thích an tĩnh." Tam cô xụ mặt nói, "Nếu không quản tốt được đầu lưỡi của mình, vậy thì dứt khoát cắt đi."
Miệng Lục Thận Hành co giật, đi trước hắn có mười cái xác làm gương.
"Ngẩn người cái gì?" Tam cô tàn khốc nói, "Ở chỗ này kiêng kị nhất chính là phát ngốc, cẩn thận lần sau ngươi ngẩn người lại mất cái thứ ở trên cổ."
"Cô Tam..." Lục Thận Hành mặt mang nụ cười, "Thời điểm cô còn trẻ khẳng định là một mỹ nhân, như từ trong tranh bước ra vậy."
Tam cô hừ hừ, ngữ khí hòa hoãn, "Tuổi không lớn, thật ra cũng không phải không có mắt nhìn."
Lục Thận Hành xoa bóp vai cho bà, " Cô Tam, ta thấy ngọn núi này thật lớn, trừ thư phòng ra, có chỗ nào không thể đến hay không?"
"Sau núi là cấm địa, nghĩ cũng đừng nghĩ." Tam cô khó có lúc nhiều lời hai câu, "Thu lòng tò mò của ngươi lại, thành thật hầu hạ Bảo chủ đi."
Lục Thận Hành cúi đầu khom lưng mà tiễn Tam cô đi, thời điểm xoay người gần như dán vào một gương mặt anh tuấn.
Không biết Lưu Hỏa đã đứng sau từ bao giờ, cũng không nói lời nào, hai con mắt nhìn chằm chằm Lục Thận Hành, ánh mắt muốn làm lông tơ người khác dựng ngược.
Ngay sau đó gã phốc cười ra tiếng, "Ha ha ha ha, Tiểu Thập Nhất, dọa đến ngươi rồi."
Lục Thận Hành yên lặng rời đi, bây giờ ta cũng muốn an tĩnh rồi.
Lưu Hỏa sờ sờ cằm, rất ít người không bị Tam cô dọa khóc. U Long Bảo vẫn luôn bị đồn đại có cô Tam đáng sợ hơn cả quỷ, đến cả hắn đôi khi còn bị dọa cho một thân toàn mồ hôi.
Sau lưng thình lình phát ra một âm thanh, " Tên nhóc đó có chỗ nào giống đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi?"
"Đúng thật là cũng không quá giống." Lưu Hỏa quay đầu nhìn Vị Ương, chớp mắt nói, "Thoạt nhìn giống mười năm, mười sáu?"
Vị Ương nhấc chân chạy lấy người, Lưu Hỏa đi theo sau, "Có lẽ Tiểu Thập Nhất là ông cụ non."
"Đừng có cợt nhả với ta." Vị Ương chân bước không ngừng, môi đỏ hé mở, "Nếu như có dị thường, không thể giữ lại."
Lưu Hỏa liền cười khổ, tìm chân sai vặt khó như lên trời.
Canh ba giờ dần hôm sau, trời còn chưa sáng Lục Thận Hành đã thống khổ vạn phần mà lăn từ trong ổ chăn ra, còn buồn ngủ mà cào cào tóc, vừa ngáp vừa mặc quần áo.
Chờ Lục Thận Hành sửa soạn xong, gõ cửa đi vào phòng ngủ. Thẩm Thành ngồi ở đầu giường, mái tóc đen rối tung, đai lưng xộc xệch, lộ ra một mảng ngực trắng tuyết. Khuôn mặt tuấn mỹ nhìn hắn, không có biểu tình dư thừa nào.
"Bảo chủ sớm."
Thẩm Thành liếc liếc mắt một cái, không nói gì.
Lục Thận Hành đem khăn vải thả vào trong bồn tắm, nhúng ướt một nửa, mở ra đưa qua cho y.
Thẩm Thành nhận khăn, tùy ý lau mặt. Sau khi rửa mặt xong y liền dứng dậy, hai tay giương ra, hơi cúi đầu.
Lục Thận Hành không cử động, Thẩm Thành không tức giận cũng không thúc giục, cứ duy trì tư thế cao quý không ai bì nổi như vậy.
"Bảo chủ, người muốn ta ôm người sao?" Đáy mắt Lục Thận Hành xẹt qua một tia sáng, rất nhanh đã thu lại, hắn khó xử nói, "Ta còn nhỏ, không ôm nổi."
Bộ mặt quanh năm như một của Thẩm Thành rốt cuộc cũng nổi lên một tia biến hóa. Dù chỉ là một giây lướt qua, cuối cùng y cũng nói ra hai chữ từ trong miệng, "Thay quần áo."
Lục Thận Hành ở chỗ Thẩm Thành không thấy được mà cong cong khóe môi, đi qua lấy quần áo cho y.
Ngẩng đầu lên, chênh lệch chiều cao làm mặt Lục Thận Hành đen trong nháy mắt. Giây phút hắn nhón chân lên, nội tâm đã đổ vỡ.
Khi sửa sang lại cổ áo và vạt áo trước của Thẩm Thành, Lục Thận Hành không thể không nhón chân cao hơn, mặt hắn càng đen như mực.
Thẩm Thành biết đứa nhỏ chỉ đứng tới ngực mình trong đầu có rất nhiều tâm tư, nhưng y cũng không hỏi tới.
Còn chưa thích ứng với thân phận mới này, Lục Thận Hành đứng yên vài giây, sau đó hắn đi qua giũ chăn, lung tung xếp lại rồi nhét vào một góc.
Người một lòng muốn chết, phỏng chừng không có tinh lực đi để ý mấy cái chi tiết này.
Khi hắn chải tóc cho Thẩm Thành, Lục Thận Hành giật ra một sợi tóc, người kia không phản ứng.
Hắn lại kéo xuống bốn năm sợi, lén véo lên đùi, hốc mắt hắn ướt át hỏi, "Bảo chủ, có làm đau người không?"
Thẩm Thành nhàn nhạt liếc hắn. Y nhìn qua đống chăn trên giường, làm như không có gì mà bước ra ngoài.
So với cái xác không hồn có cái gì khác nhau? Lục Thận Hành bực bội mắng.
Xuân hạ thu đông, Thẩm Thành mỗi ngày tỉnh dậy đều sẽ ra sau núi ngồi độc một tiếng đồng hồ, cái gì cũng không làm, chỉ tĩnh tọa.
Lục Thận Hành đứng ở đầu cầu dưới chân núi cào cào cổ, thời gian không còn nhiều lắm, hắn phải có biện pháp hấp dẫn được chú ý của Thẩm Thành, làm y cảm thấy có một chút lý do đáng giá để sống.
Sương mù dày đặc tan biến làm bầu trời xám xịt dần trong trở lại, tầng tầng mây sương tan đi, mây tía màu đỏ nhạt tụ lại ở phía đông như đi họp chợ.
Lục Thận Hành lau sạch hơi ẩm trên mặt, Thẩm Thành có phải đang chờ mặt trời mọc hay không?
"Bảo chủ, tóc người rối rồi."
Nghe được tiếng bước chân, Lục Thận Hành đi qua, duỗi tay đem sợi tóc sau lưng Thẩm Thành nhẹ nhàng gom vào trong tay chỉnh lại, ngẩng đầu cười, "Tốt rồi."
Thẩm Thành biểu tình lạnh lẽo không có chút thay đổi nào, thờ ơ.
Trong lòng có một vạn con ngựa lao nhanh nhưng Lục Thận Hành vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt. Hắn còn phải làm cho bản thân phải nhìn vừa thẹn thùng vừa khẩn trương, mẹ nó, muốn thổ huyết.
Chờ Lục Thận Hành hoàn hồn, chân núi chỉ còn lại mình hắn.
Vạn Nguyên Cư, Lưu Hỏa đã sớm chờ ở đó nhìn thấy Thẩm Thành liền tiến lên chào hỏi. Gã duỗi cổ nhìn ra phía sau, "Bảo chủ, Tiểu Thập Nhất đâu?"
Thẩm Thành liếc xéo, ý tứ rõ ràng đang hỏi ai là Tiểu Thập Nhất?
"Sai vặt cửa ngài đó." Lưu Hỏa làm vẻ mặt không thể tưởng tượng được, "Bảo chủ, chẳng lẽ không phải thằng nhóc hầu hạ người rửa mặt hay sao? Đầu nhỏ mắt tròn, người gầy gầy đen đen."
Vị Ương vừa mới bưng chén lên đứng bên cạnh nghe được đoạn miêu tả kia, khóe miệng co giật.
Thẩm Thành phá lệ hỏi, "Vì sao lại là Thập Nhất?"
Lưu Hỏa đỡ lấy cái trán, "Bảo chủ, bởi vì tên nhóc đó là chân sai vặt thứ mười một của ngài."
Biểu tình của Thẩm Thành lạnh nhạt, không hề mở miệng.
Cho nên, ngài thật sự để mất nó rồi? Lưu Hỏa buông chiếc đũa, chuẩn bị đứng lên đã nhìn thấy một thân ảnh nhảy qua cửa sổ.
Người vừa vào, gã đã đảo mắt lên xuống nhìn, "Tiểu Thập Nhất, ngươi đi đâu?"
Khóe mắt Lục Thận Hành liếc nhìn Thẩm Thành, đi về phía y, "Tả hộ pháp, ta lạc đường."
Lưu Hỏa rõ ràng không tin, gã phát hiện đứa nhỏ này trên người có rất nhiều bí mật.
Chóp mũi có mùi hương quanh quẩn. Lục Thận Hành đứng cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đóng vai một đứa trẻ thành thật, ai cũng sẽ không vô cớ đem sự chú ý đặt lên người hắn.
"Bảo chủ, chỗ này bị bẩn."
Lưu Hỏa cùng Vị Ương đều ngẩng đầu lên, thấy đứa nhỏ nghiêm túc phủi một hạt cháo trên cổ tay áo của Bảo chủ. Hai người đều nhìn hắn khác thường.
Bọn họ nhìn ra được, đứa nhỏ này thật sự để Bảo chủ trong lòng.
Lưu Hỏa lộ ra nụ cười khác hẳn, trực tiếp đi hỏi hắn.
Thẩm Thành thoáng như không nghe thấy, thong thả ung dung mà uống cháo.
Khóe mắt Lục Thận Hành giật giật, đâu chỉ là để trong lòng, cái này quả thực chính là cung phụng tổ tông.
Những ngày về sau, Lục Thận Hành để đảm bảo sự an toàn của bản thân mà làm đủ trò kỳ lạ khôi hài, Thẩm Thành trước sau mặc kệ không hỏi đến.
Hắn sinh ra loại cảm giác thất bại xưa nay chưa từng có.
Ngày 18 tháng 10, cách ngày Thẩm Thành tự sát còn hai ngày, Lục Thận Hành lo lắng đến miệng phồng rộp. Hắn trước đó đi qua chỗ cô Tam ngồi một hồi, không có thu hoạch, lại đi tìm Hoa bá.
Lão nhân kia thật gia chính là thần y Phương Hử, trừ hắn ra chỉ có Thẩm Thành biết.
Lần trước Lục Thận Hành nói đến toác mồm mép cũng chưa chiếm được sắc mặt tốt, bị xách ra ngoài. Thẳng đến khi trùng hợp đụng phải Hoa bá đang bệnh cũ tái phát, bị ngã vào vườn dược, hắn liền chạy tới nâng đối phương dậy.
Từ đó về sau, lâu lâu hắn lại đến chỗ này đi dạo, Hoa bá tuy tính tính cổ quái nhưng vẫn là người già, muốn tìm người nói chuyện.
Hoa bá vỗ vỗ sọt tre, đem thảo dược còn dính lại phía trên lấy ra, "Thập Nhất, ngươi có nghe không? Cỏ Tuệ Ô này chính là thứ tốt, đợi lát nữa ngươi đừng có giẫm nát nó."
"Đang nghe." Lục Thận Hành sờ sờ đầu, "Hoa bá, vừa nãy ta nhìn thấy trong phòng có cái nồi to đang sôi."
"Ai! Đứa nhỏ này sao không nói sớm, bên trong toàn là dược liệu ta vất vả lắm mới tìm được, quý giá lắm đấy, không chú ý quá lửa là xong."
Hoa bá vội vàng chạy vào nhà, Lục Thận Hành nhân cơ hội lấy cỏ Tuệ Ô ở sọt tre trên đất nhét vào người, làm như không có chuyện gì mà trở lại Thủy Trúc Viên.
Giờ sửu canh ba, Thẩm Thành vừa mới ngủ đã thấy đầu lưỡi khô nóng, y rời giường đi đổ một ly trà nguội, nhiệt độ hơi hòa hoãn lại. Đôi mắt khép nửa cửa y đột nhiên vén lên, u ám lạnh băng, sau đó khép lại, thẳng tắp mà ngã xuống.
Cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Lục Thận Hành tiến vào. Hắn túm lấy hai chân của Thẩm Thành, dùng sức kéo y tới trước giường, để một tay y khoác qua vai mình rồi lại vòng tay qua nách đối phương. Hắn nắm chặt ngón tay, dùng hết toàn lực ý để kéo người đi.
Hắn đã đánh giá cao thể lực của thân thể này rồi, sau khi run rẩy một chút đã ngã nhào vào người Thẩm Thành.
"Lão tử đời này chưa hầu hạ ai như vậy đâu." Lục Thận Hành nhìn xuống Thẩm Thành đang nằm dưới người mình, híp mắt, cúi đầu nhắm ngay cổ y mà cắn lên.
Liếm hết máu trong miệng, Lục Thận Hành cởi đai quần Thẩm Thanh ra, cầm bút lông ghi bảy chữ lớn lên chân y.
Đại gia đến đây để thăm hỏi.
Tỉnh dậy phát hiện trên cổ mình có vết cắn cùng mấy chữ kia, cứ như thế mà trần trụi, đầy vũ nhục khiêu khích, hẳn sẽ không phớt lờ được đi.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Lưu Hỏa và Vị Ương đã vội vàng chạy tới Thủy Trúc Viên, cả hai đều mang một thân sát khí.
"Bảo chủ, đêm qua có người xông vào."
Vị Ương trầm giọng nói, "Có thể lặng yên không một tiếng động phá hết trận pháp và cơ quan mà không bị chúng ta phát hiện, toàn bộ võ lâm hẳn là chỉ có lâu chủ Vũ Lâm Lâu có thể làm được."
"Quả thật không để chúng ta vào mắt." Lưu Hỏa lấy một cái lông vũ trắng, trong mắt lóe lên hưng phấn và khát máu, "Thuộc hạ đã ra lệnh, an bài người ẩn trong hàng ngũ sẽ hành động trong tối nay, một kẻ cũng không để sót."
Nhìn thấy mưu kế thực hiện được, trong lòng Lục Thận Hành vui vẻ, liền nghe Thẩm Thành nói, "Hủy bỏ đi."
Lưu Hỏa và Lục Thận Hành đồng loạt hỏi một câu, "Vì sao?"
Ngón tay thon dài chút một gõ nhẹ lên tay vịn của ghế dựa, đường cong trên mặt Thẩm Thành lãnh khốc, nhấp môi không nói.
Lục Thận Hành nhíu mày, như thế nào lúc nãy có cảm giác Thẩm Thành đã nhìn hắn một cái, chắc là ảo giác đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất