Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Chương 60

Trước Sau
Vân Trạch chỉ ngâm mình trong nước ấm một lát đã cảm thấy buồn ngủ. Cánh tay cậu tựa lên rìa thùng tắm, vừa ngáp vừa híp mắt.

Chung Hành không đổ mồ hôi, chỉ tắm một lần trước khi lên giường, hai người lại không xảy ra quan hệ, trước mắt hắn không cần tắm lần thứ hai.

Bởi vì nhìn chằm chằm Vân Trạch tắm rửa sẽ làm cậu không được tự nhiên, cho nên Chung Hành đứng cạnh cửa sổ ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Buổi tối ở Vương phủ không hề đen kịt, xung quanh có đèn lồng thắp sáng, ánh trăng lại sáng tỏ, ban đêm có thể thấy được cây cối và hoa tươi tốt trong vườn.

Quay người lại thì thấy Vân Trạch dựa vào thùng tắm nhắm mắt ngủ rồi.

Chung Hành đi qua nhéo cằm Vân Trạch.

Cái cằm gầy gò của Vân Trạch bị Chung Hành nắm lấy, cậu lập tức mở mắt ra, đầu lông mi còn vương chút nước bọt, Vân Trạch mông lung phản ứng lại: “Thế mà ngủ quên mất.”

Cậu lau khô người thay quần áo rồi đi theo phía sau Chung Hành, vừa đi vừa ngáp, vào trong phòng ngủ quả nhiên mát mẻ hơn, Vân Trạch đi lên giường tìm vị trí của mình nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Ngủ được một lát Vân Trạch lại chui vào trong lòng Chung Hành, đặt cánh tay Chung Hành đè lên eo mình.

Chung Hành cúi đầu nhìn cậu: “Hiện tại không thấy nóng nữa?”

Vân Trạch lộ ra gương mặt tinh xảo xinh đẹp từ trong khuỷu tay hắn, cậu cọ cọ mặt lên cằm Chung Hành: “Quận vương, huynh có chuyện gì muốn nói với ta không?”

Ví dụ như thẳng thắn thân phận thật sự với mình, cũng tâm sự với cậu những lời đồn đãi vớ vẩn trong Minh Đô kia tổn thương tâm hồn của hắn cỡ nào… Tất cả những điều trên, sau khi Vân Trạch nghe xong sẽ cố gắng an ủi Chung Hành.

Chung Hành đè vai Vân Trạch lại, để cậu dán lại gần mình hơn chút.

Vân Trạch thích làm nũng sẽ hơi khó ứng phó, dù sao nhà người ta hình như không dính người như vậy, ví dụ như vợ Triệu Nghị sẽ không làm nũng, chỉ giơ tay đánh lên đầu hắn ta thôi.

Nhưng nếu hắn đã cưới Vân Trạch thì phải chịu trách nhiệm với cậu, cho dù mỹ nhân ân rất khó hưởng thụ cũng phải hưởng thụ.

“Ta rất thích em.” Chung Hành hôn lên trán cậu một cái, “Được rồi, ngủ đi.”

Vân Trạch: “… Được rồi.”

Nếu Chung Hành không muốn nói thì thôi vậy.

Vân Trạch rời khỏi người Chung Hành, lăn đến góc giường suy nghĩ sự tình: “… Vẫn còn hơi nóng.”

Trong lòng Chung Hành trống rỗng.

Sau khi Vân Trạch ngủ say, Chung Hành lại không ngủ được.

Bởi vì hắn chậm rãi ý thức được thật ra mình là một người xấu, tuy rằng đang giả vờ chính nhân quân tử ở trước mặt Vân Trạch, nhưng bản chất của hắn không phải chính nhân quân tử gì.

Chung Hành nhìn khuôn mặt ngủ của Vân Trạch, một tay cầm viên thuốc rất thơm nhét vào miệng Vân Trạch.

Đêm nay Vân Trạch ngủ cũng không yên ổn, có thể nói trong mười ngày qua ngày nào cậu cũng sẽ mơ thấy một vài giấc mộng kỳ lạ.

Nếu nói nội dung giấc mơ cho Chung Hành, Chung Hành sẽ răn dạy trong đầu cậu toàn là thứ không đứng đắn.

Ban ngày Vân Trạch ngồi bên cạnh Chung Hành mài mực cho hắn, vừa mơ mơ màng màng nhớ lại giấc mộng đêm qua.

Hôm nay Chung Hành mặc áo trắng, thoạt nhìn phong thần tuấn lãng, hơn nữa hiện giờ Chung Hành cực kỳ nghiêm túc, so sánh với trong mộng quả thực như hai người.

Nghĩ đi nghĩ lại liền xuất thần, Chung Hành giơ tay nhéo nhéo vành tai Vân Trạch: “Tay áo dính mực cả rồi, thất thần?”

“Không có.” Vân Trạch nghiêm túc ngước mắt lên, “Quận vương, gần đây ta ngủ không ngon, ta nghĩ nếu không chúng ta chia giường một thời gian đi.”

Chung Hành suy tư, tối hôm qua hắn không làm quá đáng, hẳn là không ảnh hưởng sâu đến giấc ngủ của Vân Trạch.

“E là tôi tớ trong phủ sẽ nghị luận, cho rằng tình cảm của chúng ta bất hòa.” Chung Hành nói, “Ta bảo ngự y bốc cho em mấy thang thuốc, hiện giờ khí huyết em không đủ cho nên mới hay mất ngủ.”

Vân Trạch cho rằng đây không phải là vấn đề khí huyết.

Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều nhìn thấy Chung Hành, vẻ ngoài của Chung Hành tuấn mỹ, hơn nữa dáng người rất tốt, hiện giờ Vân Trạch nhận định mình đã cong, cho nên hay nằm mộng là bởi vì thích Chung Hành.

“Ta không muốn uống thuốc, không hề muốn uống thuốc.” Vân Trạch ôm cánh tay Chung Hành, “Quận vương, huynh phải đồng ý với ta.”

Quần áo Vân Trạch dính mực, cậu ôm Chung Hành, áo trắng của Chung Hành lập tức bị làm bẩn.



Chung Hành nắm lấy chóp mũi Vân Trạch: “Có biết ta ưa sạch không?”

Vân Trạch chấm ngón tay lên nghiêng mực, giơ tay quẹt lên mặt Chung Hành.

Chung Hành xoay người cậu đặt lên chân mình đánh hai cái, Vân Trạch thấy hắn đánh mình, trong lòng cực kỳ tức giận: “Huynh buông ta ra.”

Khúc Doãn Thành tùy tiện đẩy cửa vào thư phòng: “Điện hạ à, ta nghĩ——”

Chờ khi nhìn thấy một màn trước mắt, Khúc Doãn Thành xấu hổ, hắn ta tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.

Khúc Doãn Thành từng thấy một số nghiêm phụ nghiêm mẫu đánh mông đứa nhỏ nhà mình, chứ chưa từng thấy Vương gia nào đánh mông Vương phi mình cả. Hơn nữa đây không phải là thư phòng sao… Sau này hắn ta xông vào thư phòng của Chung Hành cũng phải gõ cửa?

Vân Trạch đẩy Chung Hành ra, sửa lại quần áo trên người: “Khúc tướng quân, Quận vương, trên người ta vô ý dính mực, về thay quần áo trước đây.”

Chung Hành sát khí bừng bừng nhìn Khúc Doãn Thành.

Khúc Doãn Thành thấy áo trắng Chung Hành mặc toàn là vết mực, trên mặt cũng có mực, hơn nữa sắc mặt Chung Hành hết sức khó coi, ánh mắt lạnh lẽo tựa như muốn giết mình, hắn ta khiếp đảm nuốt nước miếng: “Chuyện là, điện hạ, gần đây ta bị mù, vừa rồi không nhìn thấy gì cả…”

Chung Hành thu liễm sát khí trên người, chậm rãi dùng khăn lau sạch mặt: “Nói đi, ngươi có chuyện gì?”

“Ta muốn báo với ngài, đêm qua chẳng biết Thụy quận vương trúng gió gì đột nhiên chạy đến nhà ta, nói muốn ta an bài ngài ấy ra chiến trường lập công,” Khúc Doãn Thành bất đắc dĩ, “Ngài nói xem ngài ấy đang muốn làm gì đây?”

Chung Hành nhíu mày: “Nó chán sống rồi?”

Khúc Doãn Thành cũng cảm thấy Thụy quận vương rất kỳ lạ.

Là cháu trai duy nhất của Chung Hành ở Minh Đô, Thụy quận vương Chung Thiệu đi đâu cũng có thể đi ngang, sống cuộc sống phú quý không hết, người bên ngoài muốn có phúc khí của cậu ta còn không được.

Thụy quận vương không ở trong nhà ôm tiểu thiếp sống tự tại, chạy tới chiến trường làm gì?

Bởi vì Chung Thiệu làm con tin ở Minh Đô nhiều năm, chịu rất nhiều khổ sở, Chung Hành không chán ghét cậu ta, một vài cấp dưới của Chung Hành cũng sẽ không dễ dàng đắc tội Chung Thiệu.

Chung Hành nói, “Gọi Hứa Kính tới, xem lão nói thế nào.”

Hứa Kính nhanh chóng tiến vào, nghe xong lời Khúc Doãn Thành nói, Hứa Kính cũng không biết nên nói gì. Lão thuận miệng đưa ra chủ ý chỉ là muốn Chung Thiệu bỏ cuộc, không ngờ rằng Chung Thiệu lại nghiêm túc đến vậy.

“Có lẽ là vì Vương gia công tử ghét bỏ ngài ấy vô dụng, cho nên ngài ấy muốn lập công huân, để người ta nhìn ngài ấy với cặp mắt khác xưa.” Hứa Kính nói, “Điện hạ thử nghĩ đi, đàn ông nào không hy vọng người trong lòng coi trọng mình chứ? Thuộc hạ cho rằng để ngài ấy đi trải đời cũng tốt, không cần chém giết người nào, chỉ ở trong doanh trướng theo quân sư học tập là đủ rồi.”

Chung Hành gật đầu: “Ngươi an bài đi, cho nó học hỏi kinh nghiệm, đừng để nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên chiến trường.”

Hứa Kính đáp: “Vâng.”

Chung Hành lại nói: “Đã tìm ra người tiết lộ tin tức cho Liễu gia rồi?”

Hứa Kính gật đầu: “Mạc tướng quân một lần uống nhiều nên lỡ lời, bị người cố tình truyền ra ngoài, cuối cùng truyền vào tai Trần gia.”

Quốc khố trống rỗng, trong triều cần nhiều ngân lượng, bất kể cứu trợ thiên tai hay quân phí đều không cung cấp được.

Nếu Trần gia có thể đưa một rương vàng tới đây giống Liễu gia thì có thể làm tâm tình Chung Hành chuyển biến tốt đẹp, cố tình lại tặng hai thiếu niên vô dụng, ngay cả dệt hoa trên gấm cũng không phải. Cho dù để hai người này hầu hạ cuộc sống hằng ngày của Vân Trạch, Chung Hành cũng ghét bỏ hai người họ cả người mị khí dạy hư Vân Trạch.

Trước mắt đã dẫn hai nhà Trần, Liễu tranh đấu, đợi một thời gian nữa bọn họ sẽ lưỡng bại câu thương.

Chung Hành nói, “Tháng này là đại thọ bảy mươi tuổi của Phụ quốc công, hai nhà Trần, Liễu phái người tới chưa?”

“Đang trên đường tới Minh Đô.” Hứa Kính nói, “Bọn họ không đơn giản là vì sinh nhật của Phụ quốc công, mà là tự mình đến lấy lòng ngài, cho nên Liễu gia đã phái Tam gia nhà bọn họ tới, Trần gia phái Đại gia bọn họ tới.”

Chung Hành gật đầu: “Được. Doãn Thành, ngươi lui ra trước đi.”

Chờ Khúc Doãn Thành rời đi, Chung Hành lại nói: “Ngươi có thăm dò được hôm đó Vân Thường Viễn nói gì với Vân Trạch không?”

“Chuyện này——” Hứa Kính khó xử, “Hai người bọn họ nói chuyện với nhau, người bên ngoài không đặt lỗ tai mình bên cạnh bọn họ, cụ thể đã nói gì thuộc hạ vẫn chưa hỏi thăm được. Nhưng nhìn lời nói cử chỉ của Vân công tử, hẳn là chưa biết chuyện này.”

Chung Hành vốn tưởng rằng An Lạc hầu nhất thời phạm hồ đồ, hiện giờ nghĩ lại, An Lạc Hầu không có lá gan này.

Nếu Vân Trạch biết mình lừa gạt em ấy, dựa theo tính tình của Vân Trạch sẽ không thể bình tĩnh được như bây giờ.

Vân Trạch sẽ rất tức giận, từ yêu hắn thành hận hắn, oán hận mình lừa gạt tình cảm của em ấy. Hoặc là cảm thấy sợ hãi một mặt chân thật của Chung Hành, hơn nữa vội vàng muốn chạy trốn khỏi nơi này.



Hứa Kính cẩn thận nói: “Điện hạ, ta thấy Vân công tử với ngài tình ý sâu nặng, không bằng ngài sớm nói cho cậu ấy biết đi, giấy sao có thể gói được lửa chứ? Hôm nay ngài không nói, sau này cậu ấy biết được chuyện này từ miệng người ngoài, đến lúc đó sẽ khó bù đắp.”

“Hiện giờ còn chưa phải lúc.” Vẻ mặt Chung Hành không biểu cảm nói, “Chờ em ấy phát hiện là được rồi.”

Hắn biết chuyện này bất kể là chính miệng mình nói ra hay người ngoài nói cho Vân Trạch, Vân Trạch cũng không thể chấp nhận được, cho dù Vân Trạch rất thích hắn.

Hắn và Vân Trạch vốn là hai loại người.

Vẫn nên chọn thời gian muộn nhất.

Dù sao Vân Trạch thật sự làm người ta yêu thích, Chung Hành không muốn sử dụng thủ đoạn cứng rắn với cậu quá sớm.

Gần đây Vân Trạch muốn chuẩn bị lễ sinh thần cho Phụ quốc công, chạng vạng tối vẽ tranh ở trong đình không yên lòng, thiếu chút nữa là dùng sai màu.

Chung Hành nói: “Phụ quốc công hiểu biết rộng rãi, em tặng gì cũng khó làm lão vui vẻ. Gần đây em viết chữ không tệ, không bằng tặng lão một bức tự tay viết đi.”

Vân Trạch biết Chung Hành không có ý tốt: “Quận vương, huynh đừng có mà chọc ta.”

Tuy rằng trình độ viết chữ của Vân Trạch đột nhiên tăng vọt dưới sự chỉ dạy của đại sư mà Chung Hành mời tới, ở thời đại Vân Trạch quả thật có thể làm người ta khoa trương khen ngợi Vân Trạch có tài. Nhưng ở triều Khế, lão gia tử môn sinh đông đảo nhân tài đông đúc, bất kể thế nào Vân Trạch cũng ngại lấy tác phẩm vụng về của mình ra bêu xấu.

Chung Hành thấy cậu vẽ xong rồi, đi đến sửa cho cậu vài nét: “Em định thế nào?”

Vân Trạch nói, “Tặng cho ông ngoại cần chút thể diện, đơn giản là mấy thứ xinh đẹp và quý giá như ngọc cùng đồ cổ, ta bảo Đương Quy để ý ngọc liệu tốt cho ta rồi.”

“Khi về sẽ đưa chìa khóa nhà kho cho em, em cứ đi vào chọn.” Chung Hành vừa chuyển lời, “Ngày mốt là sinh thần của ta.”

Thật ra không phải sinh thần của Chung Hành, mà là sinh thần của Chung Thiệu.

Vân Trạch cũng hoài nghi là người nào trong hai người: “Thật à? Tại sao lúc trước ta chưa bao giờ nghe nói đến?”

Chung Hành nhíu mày: “Chẳng lẽ tiểu công tử không tin ta?”

Không phải Vân Trạch không tin Chung Hành, mà là độ tin cậy của Chung Hành quá thấp.

Vân Trạch nhớ lại mấy ngày nay trong phủ không có động tĩnh gì, người bên cạnh Chung Hành không có ai nhắc nhở mình sinh thần hắn sắp tới, nếu thật sự là như vậy, Thu Hâm và Hứa Kính sẽ nói cho mình biết.

Vân Trạch nói, “Vậy ta tặng bức tranh thược dược này cho Quận vương làm quà sinh nhật, dù sao cũng do ta tự tay vẽ, Quận vương phải quý trọng đó.”

Chung Hành sai người cất bức tranh đi: “Được.”

Vân Trạch vừa nhìn thấy tay Chung Hành sẽ nhớ tới một số cảnh trong mộng, có thể gần đây thời tiết nóng lên, lòng người cũng nóng nảy, luôn mơ thấy những cảnh tượng này, bởi vì mộng cảnh quá chân thật, ban ngày Vân Trạch cũng bị ảnh hưởng tinh thần rời rạc.

Chung Hành nói, “Buổi tối phải dự yến với mấy thủ hạ, ta sẽ về trễ một chút.”

Buổi tối khi trở về, Thu Hâm nghe Vân Trạch phân phó thì khó hiểu: “Công tử, cậu muốn ngủ ở thiên phòng thật ạ? Điện hạ biết chuyện này không?”

Vân Trạch gật đầu: “Gần đây cơ thể ta không thoải mái lắm nên không muốn chung gối với Quận vương, huynh ấy đã đồng ý rồi, các người thu dọn thiên phòng đi nhé.”

Đám người Thu Hâm vội vàng đi làm.

Chung Hành uống say trở về, sau khi lên giường chạm vào bên cạnh mới phát hiện không có người.

Lúc này mới nhớ tới ban ngày Vân Trạch nói buổi tối ngủ riêng.

Chung Hành cũng không thèm quan tâm ngủ ở nơi nào, thiên phòng cũng được mà chính phòng cũng chẳng sao, dù sao năm xưa ở trên chiến trường đâu có phòng ốc.

Lúc này Vân Trạch đang ngủ say, mùa hè mặc áo lót rất mỏng, áo trắng tơ lụa mỏng manh phác họa thân hình thon dài gầy gò, từ cổ chân đến mũi chân không bị tơ lụa bao trùm, dưới ánh đèn rực rỡ như tuyết trắng, bàn tay mảnh khảnh buông xuống bên giường.

Chung Hành tâm phiền ý loạn.

Hắn uống ít rượu, hiện giờ xác thật không thể ngủ với Vân Trạch, bằng không Vân Trạch sẽ bị hắn làm cho rất thảm.

Cúi đầu khẽ hôn lên trán Vân Trạch, Chung Hành rời khỏi phòng.

Một lát sau Vân Trạch chậm rãi tỉnh giấc.

Mặc dù không ngủ chung với Chung Hành, cậu vẫn mơ thấy giấc mộng kỳ lạ, vừa rồi thế mà mơ Chung Hành hôn cậu.

Vân Trạch xoay người chôn mặt trong gối đầu, chẳng lẽ cậu thật sự yêu Chung Hành đến chết đi sống lại ngày nhớ đêm mong?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau