Chương 2: Mưa to
Hắn biện luận xong, bên ngoài đang đổ mưa.
Hôm nay hắn không mang dù.
Giáo sư Kim vui mừng nhìn cậu học sinh ưu tú nhất của mình rồi cảm thán: “Mấy tháng nữa thôi em sẽ chính thức kết thúc tháng ngày học tập nhỉ. Tư Ngôn à, em thật sự không ở lại viện nghiên cứu sao? Chúng ta cùng nỗ lực vì hạng mục ấy đã nhiều năm, nếu cứ thế từ bỏ thì đáng tiếc lắm.”
Nếu là ba năm trước đây, hắn nhất định sẽ rơi nước mắt ngay lập tức, cực kỳ trân trọng cơ hội này.
Nhưng hiện tại, chàng trai anh tuấn chỉ mỉm cười: “Thưa thầy, em sẽ xin ở lại làm giáo viên đại học.” Không vì gì cả, chỉ vì có thể có một công việc tan làm đúng giờ, được nghỉ hai ngày cuối tuần, không có tiết cũng được nghỉ, còn có cả kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, như vậy hắn sẽ có nhiều thời gian ở bên Tỉnh Miểu hơn.
Giáo sư Kim thở dài, ông gật đầu: “Cũng tốt. Giảng dạy và giải thích cũng là việc người có tri thức nên làm. Gia cảnh em như thế, đưa ra lựa chọn này cũng được lắm.”
Hắn gật đầu rồi giơ tay lên nhìn đồng hồ, sắp 12 giờ rồi.
“Nhà có việc à?” Ông cười nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của hắn, “Bạn gái chờ?”
Tịch Tư Ngôn bất đắc dĩ đáp: “Không có ạ.”
Giáo sư đưa cho hắn một chiếc dù: “Thầy còn tưởng em đang đứng đây chờ ai, về đi này.”
Hắn nhận rồi nói cảm ơn với giáo sư: “Cảm ơn thầy, em về trước ạ.”
Tịch Tư Ngôn bung dù ra, vội vàng bước đi dưới mưa.
Hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Để tiện đi học và chăm sóc Tỉnh Miểu nên hắn đã mua một căn hộ ở chung cư gần trường, thường ngày chỉ cần đi nửa tiếng là đã đến viện nghiên cứu, nên hắn rất ít khi tự lái xe.
Giá như hôm nay hắn lái xe.
Do trời mưa, các sinh viên chờ xe taxi chật ních cửa trường, hắn vừa ra khỏi viện nghiên cứu đã bắt đầu xếp hàng, thấy phía trước còn khoảng hơn trăm người đang chờ, dòng người dài như vậy, hắn sẽ về trễ thêm mấy tiếng mất.
Có khi nào Tỉnh Miểu sẽ lo lắng, sẽ nhớ hắn không.
Hắn gọi vào số máy bàn trong nhà Tỉnh Miểu, gọi ba cuộc mà không ai nhận.
Những câu hỏi có độ khó cao trong cuộc bảo vệ luận văn tiến sĩ không hề làm hắn căng thẳng, nhưng việc không thể về nhà sớm hơn lại khiến hắn bồn chồn bất an.
Hắn không ngừng gọi điện thoại, càng gọi càng lo lắng.
Tiếng điện thoại reo vang kết hợp với tiếng mưa rơi lộp bộp trên dù quanh quẩn bên tai khiến hắn tự dưng thấy bực bội, hắn muốn hút thuốc.
Hắn thò tay vào túi áo theo thói quen nhưng chỉ lấy ra được một viên kẹo sữa, Tịch Tư Ngôn chợt nhớ mình đã cai thuốc hơn một năm rồi.
Tỉnh Miểu cũng sẽ nhét mấy thứ nho nhỏ vào trong mỗi cái túi áo túi quần của hắn.
Lúc thì là kẹo, lúc lại là bút chì, cục tẩy, đôi khi là tiêu bản hoa khô cậu dùng sách vở ép được, đôi lúc lại là mẩu giấy be bé chứa những nét chữ Thảo đẹp đẽ cậu còn nhớ, “Ngày nào em cũng nhớ anh hết”, “Anh cũng phải nhớ em đấy nhé”, “Miểu Miểu yêu anh nhất trên đời”...
Dù là túi quần, túi áo hay mũ áo, chỉ cần có thể cất đồ thì đều sẽ có.
Hắn lột vỏ rồi ném kẹo sữa vào miệng, tay vẫn cứ bấm gọi không ngừng.
Gọi bảy lần rồi mà chẳng ai nhấc máy, Tịch Tư Ngôn triệt để hoảng loạn. Hắn vội vã gọi cho tài xế nhà mình, giọng điệu nóng nảy: “Chú Dương, làm phiền chú nhanh đến trường đón cháu với! Cháu không gọi về nhà được, Miểu Miểu không nghe máy!”.
Trên màn hình điện thoại dính chút nước mưa, hắn lau vào áo khoác rồi mở video camera lắp ở nhà lên, quay ngược thời gian lại.
Tịch Tư Ngôn phát hiện tay bản thân đang run rẩy.
Khoảng 11 giờ 30, hắn thấy Tỉnh Miểu vẫn ngồi trong phòng khách viết gì đấy đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cậu về phòng thay quần áo rồi dùng máy bàn gọi đi đâu đó, không ai trả lời. Cuối cùng, Tỉnh Miểu cầm dù ra khỏi cửa.
Nhất định em ấy đã gọi mình, khi ấy Tịch Tư Ngôn đang biện luận, điện thoại bắt buộc phải bật chế độ máy bay. Tỉnh Miểu không gọi hắn được nên mới ra ngoài.
Trời mưa rồi, em ấy biết mình không mang dù, muốn tới đón mình.
Tịch Tư Ngôn mở định vị vòng tay của Tỉnh Miểu mà lại phát hiện nó vẫn ở chung cư. Hắn sắp phát điên rồi.
Hắn bắt đầu chạy, mặc kệ bản thân bị nước mưa xối ướt, lần này trở về hắn nhất định phải cấy chip định vị lên người Tỉnh Miểu. Đau ư? Đau cũng phải chịu!
Đứa nhóc này!
Hắn thầm mắng, đôi chân càng chạy càng nhanh.
“Anh ơi!”
Còn chưa chạy được 50 mét khỏi cổng trường, linh hồn Tịch Tư Ngôn đang bên bờ vực thẳm đột nhiên bị gọi lại.
Tỉnh Miểu ngồi xổm nơi chân tường, giày và ống quần cậu ướt đẫm, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên trở nên rạng rỡ hơn chỉ vì nhìn thấy hắn.
Hắn bước đến ôm chặt lấy Tỉnh Miểu, bắt đầu mất khống chế trách người ấy: “Em ra đây làm gì! Không phải anh đã bảo em chờ anh rồi à! Tại sao em lại không đeo vòng định vị, em có biết suýt chút nữa là anh lo muốn chết rồi không hả!”
Người đàn ông giận dữ bao bọc thân hình gầy yếu của Tỉnh Miểu, dường như muốn khắc người nọ vào xương cốt. Hắn vẫn đang mắng cậu, Tịch Tư Ngôn tìm được bé con rồi, nhưng đau đớn trong lồng ngực vẫn chưa dịu đi.
“Có phải em muốn anh chết không! Em muốn anh chết mới vừa lòng em phải không!”
Người đàn ông cao lớn dựa vào bờ vai mảnh mai của Tỉnh Miểu, hắn không biết bây giờ trên mặt mình là nước mưa hay nước mắt nữa.
Đôi lúc Tịch Tư Ngôn đã tuyệt vọng nghĩ, Tỉnh Miểu à, chi bằng chúng ta cùng đi chết đi.
Năm đầu tiên khó khăn nhất, Tịch Tư Ngôn nghĩ hết lần này đến lần khác, tại sao Tỉnh Miểu lại không chết.
Hắn làm lơ các cảnh báo trong nhà, biết cậu bị xước tay thì trốn đi hút thuốc, nghe dì bảo thì hắn đi mua một cái điện thoại bắt sóng kém.
Giá như cậu ấy chết thì tốt rồi.
Năm tiếp theo, Tịch Tư Ngôn bắt đầu từ bỏ phản kháng, hắn đeo gông xiềng đạo đức trên người, đối mặt với một đứa nhỏ có thể tự sát bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Cả hai sự tra tấn không lúc nào ngừng ăn mòn hắn, lúc đó Tịch Tư Ngôn nghĩ, nếu hắn chết được thì tốt rồi.
Năm thứ ba, đến tận giờ khắc này, Tịch Tư Ngôn lại thay đổi lần nữa.
Hắn nhiều lần bị sợ hãi bao trùm, tay run, đau lòng, các tế bào não bộ kêu gào đòi nghỉ ngơi, thần kinh lại luôn nhảy nhót bên bờ vực sụp đổ.
Tỉnh Miểu không thể sống sót một mình, Tịch Tư Ngôn cũng không thể một mình chết đi, thế thì cùng chết là được.
Mọi chuyện đều sẽ kết thúc.
“Anh... Xin lỗi anh trai, em thấy trời mưa, em sợ anh bị ướt.”
Tỉnh Miểu gầy như vậy, nhỏ nhắn như thế, dường như hắn chỉ cần dùng thêm tí sức là có thể bẻ gãy người nọ. Cậu chàng yếu ớt tựa tờ giấy ấy không hề phản kháng, thậm chí còn thân mật dựa vào lồng ngực hắn: “Anh ơi, anh ướt!”
Cậu bắt đầu nức nở: “Tại sao anh vẫn bị ướt! Miểu Miểu vô dụng quá! Bọn họ không cho em vào trường! Em không vô đó được để anh bị mưa xối rồi.”
Lý trí của Tịch Tư Ngôn bị tiếng khóc kéo về.
Vì chiếc ô giáo sư đưa mang lại lực cản khá lớn nên vừa nãy hắn vội đi tìm Tỉnh Miểu mà ném mất nó lúc nào không hay.
Hắn vuốt ve gương mặt cậu, lau nước mắt cho cậu, rồi dịu dàng dỗ cậu, trái tim trong lồng ngực vẫn đập dồn dập khiến cho giọng nói của hắn hơi run rẩy: “Miểu Miểu ngoan nào, do anh quên mang dù chứ không phải Miểu Miểu sai đâu.” Hắn cầm lấy chiếc dù trong tay Tỉnh Miểu, kéo khoá áo khoác xuống để lộ áo sơ mi khô ráo bên trong, “Em nhìn này, áo khoác chống thấm đó, anh trai không ướt, em sờ thử đi, áo sơ mi không ướt mà.”
Tỉnh Miểu nửa tin nửa ngờ vươn tay chạm vào ngực hắn, thật nè, ấm lắm luôn.
Vừa rồi còn khóc nức nở mà giây sau cậu đã cười rạng rỡ: “Anh hổng có lừa em.”
“Sao anh lừa Miểu Miểu được chứ, chúng ta về nhà nhé?” Điện thoại trong túi bỗng rung lên, Tịch Tư Ngôn đoán là chú tài xế đến rồi. Hắn ôm chặt Tỉnh Miểu dưới tán dù, dùng áo khoác bọc người lại che chắn cho cậu, đứng ở ven đường tìm xe Bentley nhà mình trong dòng xe tấp nập.
“Cậu chủ!” Chú Dương cầm ô đứng bên kia đường vẫy tay với bọn họ.
Chiếc Bentley cao cấp hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, Tịch Tư Ngôn mặc kệ, hắn cẩn thận che chắn người thương ngồi vào ghế sau, đột nhiên bị bạn học cùng viện gọi lại.
“Tịch Tư Ngôn?”
Hắn chống một tay lên mép nóc xe, một tay cầm dù, lần đầu tiên Chung Nguyên thấy Tịch Tư Ngôn che chở người khác một cách cẩn thận như thế.
Tịch Tư Ngôn xoay người, nhìn người bạn học không hề thân quen này.
“Chào, Chung Nguyên.”
Chung Nguyên cười bảo: “Chúc mừng cậu biện luận thành công.”
“Cảm ơn.” Hắn lễ phép gật đầu, đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể kết thúc được cuộc trò chuyện này thì Tỉnh Miểu trong xe bỗng vươn cánh tay trắng muốt ra kéo tay hắn.
“Anh ơi, mau vào đi.” Trông đáng thương cực kỳ, trên mặt cậu viết rõ hai chữ lo lắng, trong mắt chỉ có mỗi mình hắn.
Chung Nguyên hơi nghiêng đầu nhìn mặt Tỉnh Miểu.
Tịch Tư Ngôn mặt không đổi sắc ngăn lại: “Tôi đi trước đây.”
“Được, tạm biệt.”
Chung Nguyên nhìn hắn ngồi vào xe, tài xế mặc tây trang nhanh chóng khởi động xe rời đi.
Hoá ra lời đồn đều là thật cả.
Chung Nguyên là sinh viên tốt nghiệp Đại học Hang Seng (Hồng Kông) được nhận vào học tiến sĩ ở Thanh Hoa, bạn cùng lớp nghiên cứu sinh của Tịch Tư Ngôn. Cái tên Tịch Tư Ngôn đã như sấm bên tai từ khi hắn chưa đến trường, thiên tài học tập, hot boy học đường vừa có tiền vừa có quyền, Chung Nguyên còn tưởng hắn là một thiếu niên kiêu ngạo.
Nhưng học chung ba năm, dường như hắn ta chưa từng gặp được Tịch Tư Ngôn sau giờ học chứ đừng nói đến việc kết bạn.
Sau này nghe các nghiên cứu sinh học cùng Tịch Tư Ngôn tám chuyện, chuyện là về xu hướng tính dục của cậu ấm này, về việc nhà hắn nuôi một cậu trai, lúc thì nói là em trai ruột, lúc lại nói là con dâu nuôi từ bé, khi lại bảo đó là bạn trai hắn, thậm chí còn cậu bé ấy là sai lầm tuổi trẻ của hắn, là con trai hắn...
Chung Nguyên tò mò, cũng có chút tâm tư riêng, vì hắn ta vừa gặp đã thích Tịch Tư Ngôn.
Nhưng mà không lâu sau, Chung Nguyên từ bỏ ảo tưởng. Người nọ rất lạnh lùng, rất ít khi nhận ý tốt của người khác, chưa từng giúp bạn học mua đồ ăn, phòng nghiên cứu thay nhau đãi mọi người, đến lượt hắn thì chỉ có số tiền khá lớn qua wechat... Giống như không có gì là quan trọng với hắn cả, cứ một thân một mình, thi cử có thể nộp bài sớm bao nhiêu thì nộp sớm bấy nhiêu, ba phút trước khi tan học đã cất hết đồ dùng, tiếng chuông vừa vang lập tức không thấy hắn đâu nữa... cả việc nhận thư tình từ các cô gái cũng lãng phí thời gian hắn về nhà. Nam sinh như thế dù có là gay thì Chung Nguyên cũng chịu không nổi.
Sau đó lại thấy được cảnh ấy.
Chung Nguyên để ý từ lúc Tịch Tư Ngôn ném dù chạy đi rồi, trông như hắn đang chạy trốn vậy. Rồi nhìn hắn chạy chẳng được bao xa, ôm một cậu trai mảnh mai vào lồng ngực mà dạy dỗ, tiếng nói lớn đến mức xuyên qua màn mưa.
Dáng vẻ lo lắng mất khống chế ấy, ngôn ngữ cơ thể còn không cho hắn nhìn cậu nhóc lần thứ hai, Chung Nguyên cảm thấy lạ lẫm cũng là điều đương nhiên.
Hoá ra Tịch Tư Ngôn luôn luôn vội vàng muốn về nhà là có lí do cả.
Chung Nguyên nhún vai, cầm dù rời đi, cảm thấy thế giới kỳ diệu này phát triển khá hợp lý nhỉ.
Cậu ấy có khuôn mặt đẹp đẽ ngây thơ đến thế, dù có là Tịch Tư Ngông cũng khó mà kìm lòng.
________________
•Tiếng lòng của editor:
Trời ơi cú tui, tìm tên trường đại học của Chung Nguyên mà ra công ty bất động sản Hằng Đại, tui tưởng đâu chả đi làm rồi rồi mới đi học tiếp chứ
Hôm nay hắn không mang dù.
Giáo sư Kim vui mừng nhìn cậu học sinh ưu tú nhất của mình rồi cảm thán: “Mấy tháng nữa thôi em sẽ chính thức kết thúc tháng ngày học tập nhỉ. Tư Ngôn à, em thật sự không ở lại viện nghiên cứu sao? Chúng ta cùng nỗ lực vì hạng mục ấy đã nhiều năm, nếu cứ thế từ bỏ thì đáng tiếc lắm.”
Nếu là ba năm trước đây, hắn nhất định sẽ rơi nước mắt ngay lập tức, cực kỳ trân trọng cơ hội này.
Nhưng hiện tại, chàng trai anh tuấn chỉ mỉm cười: “Thưa thầy, em sẽ xin ở lại làm giáo viên đại học.” Không vì gì cả, chỉ vì có thể có một công việc tan làm đúng giờ, được nghỉ hai ngày cuối tuần, không có tiết cũng được nghỉ, còn có cả kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, như vậy hắn sẽ có nhiều thời gian ở bên Tỉnh Miểu hơn.
Giáo sư Kim thở dài, ông gật đầu: “Cũng tốt. Giảng dạy và giải thích cũng là việc người có tri thức nên làm. Gia cảnh em như thế, đưa ra lựa chọn này cũng được lắm.”
Hắn gật đầu rồi giơ tay lên nhìn đồng hồ, sắp 12 giờ rồi.
“Nhà có việc à?” Ông cười nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của hắn, “Bạn gái chờ?”
Tịch Tư Ngôn bất đắc dĩ đáp: “Không có ạ.”
Giáo sư đưa cho hắn một chiếc dù: “Thầy còn tưởng em đang đứng đây chờ ai, về đi này.”
Hắn nhận rồi nói cảm ơn với giáo sư: “Cảm ơn thầy, em về trước ạ.”
Tịch Tư Ngôn bung dù ra, vội vàng bước đi dưới mưa.
Hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Để tiện đi học và chăm sóc Tỉnh Miểu nên hắn đã mua một căn hộ ở chung cư gần trường, thường ngày chỉ cần đi nửa tiếng là đã đến viện nghiên cứu, nên hắn rất ít khi tự lái xe.
Giá như hôm nay hắn lái xe.
Do trời mưa, các sinh viên chờ xe taxi chật ních cửa trường, hắn vừa ra khỏi viện nghiên cứu đã bắt đầu xếp hàng, thấy phía trước còn khoảng hơn trăm người đang chờ, dòng người dài như vậy, hắn sẽ về trễ thêm mấy tiếng mất.
Có khi nào Tỉnh Miểu sẽ lo lắng, sẽ nhớ hắn không.
Hắn gọi vào số máy bàn trong nhà Tỉnh Miểu, gọi ba cuộc mà không ai nhận.
Những câu hỏi có độ khó cao trong cuộc bảo vệ luận văn tiến sĩ không hề làm hắn căng thẳng, nhưng việc không thể về nhà sớm hơn lại khiến hắn bồn chồn bất an.
Hắn không ngừng gọi điện thoại, càng gọi càng lo lắng.
Tiếng điện thoại reo vang kết hợp với tiếng mưa rơi lộp bộp trên dù quanh quẩn bên tai khiến hắn tự dưng thấy bực bội, hắn muốn hút thuốc.
Hắn thò tay vào túi áo theo thói quen nhưng chỉ lấy ra được một viên kẹo sữa, Tịch Tư Ngôn chợt nhớ mình đã cai thuốc hơn một năm rồi.
Tỉnh Miểu cũng sẽ nhét mấy thứ nho nhỏ vào trong mỗi cái túi áo túi quần của hắn.
Lúc thì là kẹo, lúc lại là bút chì, cục tẩy, đôi khi là tiêu bản hoa khô cậu dùng sách vở ép được, đôi lúc lại là mẩu giấy be bé chứa những nét chữ Thảo đẹp đẽ cậu còn nhớ, “Ngày nào em cũng nhớ anh hết”, “Anh cũng phải nhớ em đấy nhé”, “Miểu Miểu yêu anh nhất trên đời”...
Dù là túi quần, túi áo hay mũ áo, chỉ cần có thể cất đồ thì đều sẽ có.
Hắn lột vỏ rồi ném kẹo sữa vào miệng, tay vẫn cứ bấm gọi không ngừng.
Gọi bảy lần rồi mà chẳng ai nhấc máy, Tịch Tư Ngôn triệt để hoảng loạn. Hắn vội vã gọi cho tài xế nhà mình, giọng điệu nóng nảy: “Chú Dương, làm phiền chú nhanh đến trường đón cháu với! Cháu không gọi về nhà được, Miểu Miểu không nghe máy!”.
Trên màn hình điện thoại dính chút nước mưa, hắn lau vào áo khoác rồi mở video camera lắp ở nhà lên, quay ngược thời gian lại.
Tịch Tư Ngôn phát hiện tay bản thân đang run rẩy.
Khoảng 11 giờ 30, hắn thấy Tỉnh Miểu vẫn ngồi trong phòng khách viết gì đấy đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cậu về phòng thay quần áo rồi dùng máy bàn gọi đi đâu đó, không ai trả lời. Cuối cùng, Tỉnh Miểu cầm dù ra khỏi cửa.
Nhất định em ấy đã gọi mình, khi ấy Tịch Tư Ngôn đang biện luận, điện thoại bắt buộc phải bật chế độ máy bay. Tỉnh Miểu không gọi hắn được nên mới ra ngoài.
Trời mưa rồi, em ấy biết mình không mang dù, muốn tới đón mình.
Tịch Tư Ngôn mở định vị vòng tay của Tỉnh Miểu mà lại phát hiện nó vẫn ở chung cư. Hắn sắp phát điên rồi.
Hắn bắt đầu chạy, mặc kệ bản thân bị nước mưa xối ướt, lần này trở về hắn nhất định phải cấy chip định vị lên người Tỉnh Miểu. Đau ư? Đau cũng phải chịu!
Đứa nhóc này!
Hắn thầm mắng, đôi chân càng chạy càng nhanh.
“Anh ơi!”
Còn chưa chạy được 50 mét khỏi cổng trường, linh hồn Tịch Tư Ngôn đang bên bờ vực thẳm đột nhiên bị gọi lại.
Tỉnh Miểu ngồi xổm nơi chân tường, giày và ống quần cậu ướt đẫm, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên trở nên rạng rỡ hơn chỉ vì nhìn thấy hắn.
Hắn bước đến ôm chặt lấy Tỉnh Miểu, bắt đầu mất khống chế trách người ấy: “Em ra đây làm gì! Không phải anh đã bảo em chờ anh rồi à! Tại sao em lại không đeo vòng định vị, em có biết suýt chút nữa là anh lo muốn chết rồi không hả!”
Người đàn ông giận dữ bao bọc thân hình gầy yếu của Tỉnh Miểu, dường như muốn khắc người nọ vào xương cốt. Hắn vẫn đang mắng cậu, Tịch Tư Ngôn tìm được bé con rồi, nhưng đau đớn trong lồng ngực vẫn chưa dịu đi.
“Có phải em muốn anh chết không! Em muốn anh chết mới vừa lòng em phải không!”
Người đàn ông cao lớn dựa vào bờ vai mảnh mai của Tỉnh Miểu, hắn không biết bây giờ trên mặt mình là nước mưa hay nước mắt nữa.
Đôi lúc Tịch Tư Ngôn đã tuyệt vọng nghĩ, Tỉnh Miểu à, chi bằng chúng ta cùng đi chết đi.
Năm đầu tiên khó khăn nhất, Tịch Tư Ngôn nghĩ hết lần này đến lần khác, tại sao Tỉnh Miểu lại không chết.
Hắn làm lơ các cảnh báo trong nhà, biết cậu bị xước tay thì trốn đi hút thuốc, nghe dì bảo thì hắn đi mua một cái điện thoại bắt sóng kém.
Giá như cậu ấy chết thì tốt rồi.
Năm tiếp theo, Tịch Tư Ngôn bắt đầu từ bỏ phản kháng, hắn đeo gông xiềng đạo đức trên người, đối mặt với một đứa nhỏ có thể tự sát bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Cả hai sự tra tấn không lúc nào ngừng ăn mòn hắn, lúc đó Tịch Tư Ngôn nghĩ, nếu hắn chết được thì tốt rồi.
Năm thứ ba, đến tận giờ khắc này, Tịch Tư Ngôn lại thay đổi lần nữa.
Hắn nhiều lần bị sợ hãi bao trùm, tay run, đau lòng, các tế bào não bộ kêu gào đòi nghỉ ngơi, thần kinh lại luôn nhảy nhót bên bờ vực sụp đổ.
Tỉnh Miểu không thể sống sót một mình, Tịch Tư Ngôn cũng không thể một mình chết đi, thế thì cùng chết là được.
Mọi chuyện đều sẽ kết thúc.
“Anh... Xin lỗi anh trai, em thấy trời mưa, em sợ anh bị ướt.”
Tỉnh Miểu gầy như vậy, nhỏ nhắn như thế, dường như hắn chỉ cần dùng thêm tí sức là có thể bẻ gãy người nọ. Cậu chàng yếu ớt tựa tờ giấy ấy không hề phản kháng, thậm chí còn thân mật dựa vào lồng ngực hắn: “Anh ơi, anh ướt!”
Cậu bắt đầu nức nở: “Tại sao anh vẫn bị ướt! Miểu Miểu vô dụng quá! Bọn họ không cho em vào trường! Em không vô đó được để anh bị mưa xối rồi.”
Lý trí của Tịch Tư Ngôn bị tiếng khóc kéo về.
Vì chiếc ô giáo sư đưa mang lại lực cản khá lớn nên vừa nãy hắn vội đi tìm Tỉnh Miểu mà ném mất nó lúc nào không hay.
Hắn vuốt ve gương mặt cậu, lau nước mắt cho cậu, rồi dịu dàng dỗ cậu, trái tim trong lồng ngực vẫn đập dồn dập khiến cho giọng nói của hắn hơi run rẩy: “Miểu Miểu ngoan nào, do anh quên mang dù chứ không phải Miểu Miểu sai đâu.” Hắn cầm lấy chiếc dù trong tay Tỉnh Miểu, kéo khoá áo khoác xuống để lộ áo sơ mi khô ráo bên trong, “Em nhìn này, áo khoác chống thấm đó, anh trai không ướt, em sờ thử đi, áo sơ mi không ướt mà.”
Tỉnh Miểu nửa tin nửa ngờ vươn tay chạm vào ngực hắn, thật nè, ấm lắm luôn.
Vừa rồi còn khóc nức nở mà giây sau cậu đã cười rạng rỡ: “Anh hổng có lừa em.”
“Sao anh lừa Miểu Miểu được chứ, chúng ta về nhà nhé?” Điện thoại trong túi bỗng rung lên, Tịch Tư Ngôn đoán là chú tài xế đến rồi. Hắn ôm chặt Tỉnh Miểu dưới tán dù, dùng áo khoác bọc người lại che chắn cho cậu, đứng ở ven đường tìm xe Bentley nhà mình trong dòng xe tấp nập.
“Cậu chủ!” Chú Dương cầm ô đứng bên kia đường vẫy tay với bọn họ.
Chiếc Bentley cao cấp hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, Tịch Tư Ngôn mặc kệ, hắn cẩn thận che chắn người thương ngồi vào ghế sau, đột nhiên bị bạn học cùng viện gọi lại.
“Tịch Tư Ngôn?”
Hắn chống một tay lên mép nóc xe, một tay cầm dù, lần đầu tiên Chung Nguyên thấy Tịch Tư Ngôn che chở người khác một cách cẩn thận như thế.
Tịch Tư Ngôn xoay người, nhìn người bạn học không hề thân quen này.
“Chào, Chung Nguyên.”
Chung Nguyên cười bảo: “Chúc mừng cậu biện luận thành công.”
“Cảm ơn.” Hắn lễ phép gật đầu, đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể kết thúc được cuộc trò chuyện này thì Tỉnh Miểu trong xe bỗng vươn cánh tay trắng muốt ra kéo tay hắn.
“Anh ơi, mau vào đi.” Trông đáng thương cực kỳ, trên mặt cậu viết rõ hai chữ lo lắng, trong mắt chỉ có mỗi mình hắn.
Chung Nguyên hơi nghiêng đầu nhìn mặt Tỉnh Miểu.
Tịch Tư Ngôn mặt không đổi sắc ngăn lại: “Tôi đi trước đây.”
“Được, tạm biệt.”
Chung Nguyên nhìn hắn ngồi vào xe, tài xế mặc tây trang nhanh chóng khởi động xe rời đi.
Hoá ra lời đồn đều là thật cả.
Chung Nguyên là sinh viên tốt nghiệp Đại học Hang Seng (Hồng Kông) được nhận vào học tiến sĩ ở Thanh Hoa, bạn cùng lớp nghiên cứu sinh của Tịch Tư Ngôn. Cái tên Tịch Tư Ngôn đã như sấm bên tai từ khi hắn chưa đến trường, thiên tài học tập, hot boy học đường vừa có tiền vừa có quyền, Chung Nguyên còn tưởng hắn là một thiếu niên kiêu ngạo.
Nhưng học chung ba năm, dường như hắn ta chưa từng gặp được Tịch Tư Ngôn sau giờ học chứ đừng nói đến việc kết bạn.
Sau này nghe các nghiên cứu sinh học cùng Tịch Tư Ngôn tám chuyện, chuyện là về xu hướng tính dục của cậu ấm này, về việc nhà hắn nuôi một cậu trai, lúc thì nói là em trai ruột, lúc lại nói là con dâu nuôi từ bé, khi lại bảo đó là bạn trai hắn, thậm chí còn cậu bé ấy là sai lầm tuổi trẻ của hắn, là con trai hắn...
Chung Nguyên tò mò, cũng có chút tâm tư riêng, vì hắn ta vừa gặp đã thích Tịch Tư Ngôn.
Nhưng mà không lâu sau, Chung Nguyên từ bỏ ảo tưởng. Người nọ rất lạnh lùng, rất ít khi nhận ý tốt của người khác, chưa từng giúp bạn học mua đồ ăn, phòng nghiên cứu thay nhau đãi mọi người, đến lượt hắn thì chỉ có số tiền khá lớn qua wechat... Giống như không có gì là quan trọng với hắn cả, cứ một thân một mình, thi cử có thể nộp bài sớm bao nhiêu thì nộp sớm bấy nhiêu, ba phút trước khi tan học đã cất hết đồ dùng, tiếng chuông vừa vang lập tức không thấy hắn đâu nữa... cả việc nhận thư tình từ các cô gái cũng lãng phí thời gian hắn về nhà. Nam sinh như thế dù có là gay thì Chung Nguyên cũng chịu không nổi.
Sau đó lại thấy được cảnh ấy.
Chung Nguyên để ý từ lúc Tịch Tư Ngôn ném dù chạy đi rồi, trông như hắn đang chạy trốn vậy. Rồi nhìn hắn chạy chẳng được bao xa, ôm một cậu trai mảnh mai vào lồng ngực mà dạy dỗ, tiếng nói lớn đến mức xuyên qua màn mưa.
Dáng vẻ lo lắng mất khống chế ấy, ngôn ngữ cơ thể còn không cho hắn nhìn cậu nhóc lần thứ hai, Chung Nguyên cảm thấy lạ lẫm cũng là điều đương nhiên.
Hoá ra Tịch Tư Ngôn luôn luôn vội vàng muốn về nhà là có lí do cả.
Chung Nguyên nhún vai, cầm dù rời đi, cảm thấy thế giới kỳ diệu này phát triển khá hợp lý nhỉ.
Cậu ấy có khuôn mặt đẹp đẽ ngây thơ đến thế, dù có là Tịch Tư Ngông cũng khó mà kìm lòng.
________________
•Tiếng lòng của editor:
Trời ơi cú tui, tìm tên trường đại học của Chung Nguyên mà ra công ty bất động sản Hằng Đại, tui tưởng đâu chả đi làm rồi rồi mới đi học tiếp chứ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất